Giang Doãn không dám nói tiếp nữa, cô ta kìm nén nước mắt tội nghiệp nhìn về phía Phó Tầm, im ắng xin giúp đỡ. Phó Tầm chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu trợ của cô ta, cúi đầu hít một hơi thuốc lá, hỏi: "Giao dịch như thế nào?"
Bùi Vu Lượng cười quái dị một tiếng, hình như có chút đắc ý: "Tôi phạm tội, không lăn lộn trong nước được. Muốn mời chị dâu nhỏ giúp một chút, dẫn tôi đi sa mạc, đi Tây Tạng, rời khỏi chỗ này."
"Chờ tôi an toàn rời đi sẽ lập tức thả người, nửa điểm không chậm trễ." Phó Tầm không trả lời ngay.
Ngọn lửa đã cuốn đến đầu ngón tay, anh buông tay, đế giày đạp mạnh, dập tắt tàn thuốc.
Nửa ngày sau anh mới giương mắt, mắt sắc thâm trầm nói: "Tôi không làm chủ được cái này, phải trở về thương lượng với cô ấy một chút." Cằm anh khẽ nâng, chỉ chỉ Cruiser đang duy trì cục diện giằng co với hai chiếc việt dã kia: "Nên rút lui thì rút lui, có việc nhờ người phải có dáng vẻ nhờ cậy người. Ngọc bội trong tay tôi, tôi không đáp ứng thì cũng không tổn thất tài sản, về phần Giang Doãn, tự cô ta mất tích trong núi Minh Sa, cứu hay không cứu tôi cũng không tổn thất danh dự..." Phó Tầm dừng lại, lúc lại mở miệng trong giọng nói ngậm mấy phần lạnh lùng, nặng nề như sương: "Giang Nguyên mất tích càng là bản án năm xưa, anh giam người ta đến chết, tôi biết chuyện không báo, những người biết bí mật này đều biến mất trong sa mạc, với tôi, càng không có uy hiếp."
Giang Doãn kinh ngạc mở to mắt, không dám tin nhìn Phó Tầm thấy chết không cứu như vậy.
Bùi Vu Lượng nghe vậy, trên mặt lúc xanh lúc trắng, một lát mới khôi phục như thường. Hắn dùng tay đài, triệu hồi hai chiếc việt dã đang vây quanh Cruiser không thả: "Nể mặt mũi của Phó tiên sinh, ta cho, nhưng anh cũng không cần dùng lời ép tôi. Giang Doãn đối với tiểu Khúc gia có tầm quan trọng như thế nào, trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, nói văn vẻ thật không có ý nghĩa..."
Hắn quẳng đài cầm tay, ngữ khí âm trầm: "Tôi ở đây hai ngày nên có chút không kiên nhẫn. Phó tiên sinh mau chóng làm xong công tác tư tưởng với tiểu Khúc gia, nửa giờ, trễ một phút tôi cũng sẽ không để cô ta yên."
** ** **
Khúc Nhất Huyền vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên này của Phó Tầm. Lúc hai chiếc xe việt dã rút về cô biết đàm phán tiến triển thuận lợi, Phó Tầm chắc chắn đã bắt được chỗ đau của Bùi Vu Lượng, làm hắn không thể không thỏa hiệp.
Nhưng phán đoán này,vào lúc Phó Tầm lên xe, lại trở nên không xác định được.
Thấy sắc mặt anh không tốt, Khúc Nhất Huyền thức thời chờ anh mở miệng trước. Thân xe Cruiser hơi rung, tiếng động cơ trong sự che giấu của bão cát phảng phất giống như im ắng.
Cô gẩy gẩy máy điều hòa không khí, điều chỉnh hướng, từ từ tiếng gió nhẹ hòa với tiếng hạt cát nhẹ táp lên sàn xe, trong toa xe ràn ngập ánh sáng cổ xưa, giống một buổi chiều bình thường, sa mạc nổi bão cát.
Khúc Nhất Huyền bỗng nhiên hiểu được trầm mặc của Phó Tầm. Cô nói đông nói tây mở màn trước: "Tôi gửi tọa độ cho Cố Yếm chờ anh ấy chi viện. Nhưng anh ấy cách quá xa, lập tức nhổ trại đến đến tọa độ tối thiểu mất hai giờ."
Phó Tầm nắm vuốt mi tâm, thấp giọng nói: "Trong tay Bùi Vu Lượng có manh mối Giang Nguyên mất tích, Giang Doãn cũng là bởi vì cái này mới tự nguyện rời đi với hắn."
"Sau khi tôi xuống xe chỉ thấy Bùi Vu Lượng và Giang Doãn ngồi ở ghế phụ lái. Về phần chỗ ngồi phía sau, cửa sổ xe đóng chặt, không thấy rõ. Nhưng tôi nghi chỗ ngồi phía sau hẳn là có người, nhân số không rõ. Bùi Vu Lượng ngoại trừ muốn lấy ngọc bội Câu Vân, còn chỉ định cô dẫn đường cho hắn, hắn muốn đi Tây Tạng rồi lén xuất ngoại. Đi qua đường biên giới, hắn sẽ lập tức thả người." Ngữ khí của anh bình tĩnh, đối mắt với cô không lệch một chút nào: "Yêu cầu này không hợp lý, cô đáp ứng thì đồng nghĩa trong tay Bùi Vu Lượng có thêm một thẻ bài con tin, cục diện quá bị động."
Khúc Nhất Huyền tiêu hóa mấy giây, hỏi: "Ngoại trừ đáp ứng hắn, còn có biện pháp tốt hơn?"
Trong xe yên tĩnh.
Gió cuốn cát bay đi, trong bão cát đầy trời, Cruiser và Discovery tựa như hai phe trận doanh, vẽ lên gianh giới Sở hà Hán giới giằng co với nhau.
"Giang Doãn hẳn là chỉ biết Bùi Vu Lượng có tin tức Giang Nguyên mất tích nhưng không biết cụ thể?" Khúc Nhất Huyền đột nhiên hỏi. Phó Tầm hồi tưởng đến phản ứng của Giang Doãn, khẽ vuốt cằm: "Đây là thẻ bài lớn nhất của Bùi Vu Lượng, trước khi đạt được mục đích, hắn sẽ không dễ dàng mở miệng."
"Chưa hẳn." Khúc Nhất Huyền đè ép mi tâm, nói: "Giang Doãn không ngốc, Bùi Vu Lượng không cho cô ấy biết một chút chuyện cô ta sẽ không đi theo hắn. Nếu là trước kia, vì chút tin tức không biết thật giả, khả năng cái gì tôi cũng nguyện ý làm. Bây giờ không giống thế..." Cô nhìn Phó Tầm, cong tay nắm chặt đầu ngón tay của anh: "Đừng nói tin tức này tôi không có ý định muốn, ngay cả ngọc bội tôi cũng không có ý định cho. Tôi đã đáp ứng bảo quản giúp anh, nào có đạo lý người khác đưa tay muốn tôi lại mang ra trao đổi."
Không phải cô sĩ diện đâu!
Cứu viện cần hai giờ, trong hai giờ có quá nhiều iến số, kéo dài thời gian là hạ sách, Bùi Vu Lượng sẽ không nhìn không thấu trò xiếc ấy, coi hắn là đồ đần đùa nghịch, hiệu quả khẳng định hoàn toàn ngược lại.
Cho nên, trước khi trời tối cô phải làm tan rã động lực của hai chiếc xe việt dã, bắt sống Bùi Vu Lượng.
Biện pháp duy nhất trước mắt là giả ý thuận theo, chờ lực lượng chi viện của Cố Yếm. "Vậy thì." Phó Tầm cong tay, đốt ngón tay gõ lên đài: "Tôi làm mồi, cô thu dây." "Hai mươi phút sau, tôi có thể thay cô tiến một bước đàm phán với Bùi Vu Lượng đề xuất yêu cầu của cô. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ đổi Giang Doãn ra..."
"Chờ chút." Khúc Nhất Huyền đánh gãy lời anh: "Mồi không nên là tôi sao?"
Mục tiêu của Bùi Vu Lượng là cô, cô mới thích hợp làm mồi câu dẫn hắn mắc câu chứ.
"Không thể là cô." Phó Tầm nâng mắt, màu mắt trầm trầm: "Cô làm mồi, người mắc câu sẽ chỉ là tôi."