Mục lục
Chạy Trốn Khắp Địa Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Mục dựa lưng vào ghế, cong cong khóe môi.

Mạnh Kiều cảm thấy mình bị lừa: "Anh lại muốn làm gì nữa?"

Quả nhiên anh tỏ tình là đã có kế hoạch từ trước!

Nghiêm Mục nói: "Hai chúng ta phối hợp tốt, nhưng anh muốn biết mức độ cực hạn lớn nhất của em hiện tại là bao nhiêu? Em chưa hiểu rõ được thiên phú của mình, sau này sẽ không thể phát huy được tác dụng lớn hơn. Em còn nhớ em đã từng nói với anh, cả thiên phú và năng lực của em đều là môi giới, chúng ta đã từng thử ở phòng khí độc. Môi giới có nghĩa là anh có thể cho em năng lực theo ý thức của em, phát huy năng lực của mình trên thiên phú của em. Hiểu chưa?"

Mạnh Kiều đứng dậy đi rửa chén: "Anh có thể thực thể hóa ý thức của em, biến chúng nó thành sắt thép?"

“Gần như vậy, hình dạng không cố định, nhưng xét từ cái xác cuối cùng lần trước thì chúng ta có thể làm được điểm này.” Nghiêm Mục đứng dậy: “Anh đi rửa chén, em chuẩn bị đi, chiều nay ra ngoài xem thử.”

Anh nhận lấy cái chén trong tay Mạnh Kiều. Tay cô lạnh, mà tay anh lại nóng, khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, cả người cô run lên như bị điện giật, đỏ mặt tía tai, chạy mất.

Mặt nóng quá!

Cô bĩu môi.

Buổi chiều, Nghiêm Mục đưa cô đến một nghĩa trang công cộng, nơi này không có âm khí, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ. Gió từng cơn đập vào những tấm bia đá lạnh lẽo, thổi loạn những đóa hoa giả trước bia đá. Mạnh Kiều vuốt ve từng tấm bia, cố gắng cảm nhận trải nghiệm khi còn sống của những người đã yên nghỉ dưới lòng đất.

Cảm nhận người chết dường như không tiêu hao quá nhiều năng lượng của cô, trong mấy tiếng đầu tiên, Mạnh Kiều gần như đã có thể thành thạo khống chế tiến vào ý thức của người chết, ký ức năm xưa như một cái đèn kéo quân mở ra trước mắt cô.

Nghiêm Mục ở bên cạnh cẩn thận quan sát từng cử động của Mạnh Kiều, thỉnh thoảng cắt ngang trạng thái đang đắm chìm trong suy nghĩ của cô, thử thiết lập liên lạc với cô.

Nếu chỉ đơn thuần là nói một câu, suy nghĩ của Mạnh Kiều sẽ không bị gián đoạn, nhưng nếu Nghiêm Mục đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Kiều, cả người cô gái lập tức run rẩy, sau đó mới bình tĩnh lại. Khi bị nắm tay, cho dù cô đã nhắm mắt lại, chìm đắm trong đèn kéo quân, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ở thế giới hiện thực có người đang gọi mình, có thể chia ra một chút ý thức để trả lời vấn đề của Nghiêm Mục.

Cứ như vậy, cô luyện tập trong nghĩa trang cả buổi chiều, mãi đến cuối cùng mệt lả người, mồ hôi đầm đìa, dựa vào người Nghiêm Mục, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tới đây thôi, em khó chịu, không muốn tiếp tục nữa."

Nghiêm Mục ghi lại số lần và trạng thái của mỗi lần trao đổi cuối cùng, sau đó giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô: "Em làm rất tốt."

Mạnh Kiều mỉm cười, hôn nhẹ lên mặt Nghiêm Mục một cái: "Đi thôi, ôm em về đi, đây là đặc quyền yêu nhau còn gì? Em mệt."

Ôm em.

Dù sao thì em mệt anh cũng phải mệt.

Nghiêm Mục mỉm cười gật đầu đồng ý, ôm cô gái vào trong ngực.

Vào thu, thành phố Giang Kinh như càng thêm tịch liêu, lá cây sum suê rơi khỏi cành, những cái túi nilon trong suốt và chai nước bay bay khắp con đường vắng vẻ. Khi Nghiêm Mục và Mạnh Kiều về đến nhà, lại trải qua một trận động đất cấp độ trung bình, tất cả mọi thứ từ trên trời đến dưới đất đều rung chuyển sắp đổ, mà đây đã là lần thứ ba trong tháng này. Mạnh Kiều đã quá quen rồi.

Cô co rúc người trong lồng ngực rắn chắc của Nghiêm Mục, cảm nhận cảm giác yên tâm và bình tĩnh chưa từng có. Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thu cùng cái ôm nóng bỏng. Trên người anh mang theo mùi gỗ đàn hương lẫn với mùi thuốc lá, tạo ra cảm giác cấm dục như cổ Phật trong nội đường.

Mạnh Kiều vô thức hít vào lần nữa, mãi đến khi cảm giác được rõ ràng bàn tay đang ôm mình của Nghiêm Mục hơi siết chặt lại.

Nghiêm Mục cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nắm chặt ống tay áo thun ở trước ngực mình, sắc mặt hơi ửng hồng, hàng mi khẽ chớp như cánh bướm rung rinh. Điều này làm tim anh bỗng dưng đập nhanh.

“Em nghe thấy nhịp tim của anh.” Mạnh Kiều vùi đầu vào trong lòng người đàn ông, cười hì hì nói.

Cô vốn tưởng người đàn ông này bị phát hiện sẽ có hơi xấu hổ, ai ngờ Nghiêm Mục lại bình tĩnh trêu chọc: "Ừm, em biết đây là có ý gì không?"

“Ừm.” Mặt Mạnh Kiều càng đỏ hơn, hồi lâu sau cô mới lẩm bẩm nói: “Chắc là vì anh thích em.”

Nghiêm Mục bật cười trước bộ dạng này của cô.

Hai người đi trên con đường không một bóng người, không khí ngày thu hòa lẫn với mùi máu tanh không biết từ đâu bay tới, Mạnh Kiều rời khỏi lồng ngực của Nghiêm Mục, giục anh nhanh chóng rời khỏi con phố này.

"A a a a a a ——!"

Một tiếng thét chói tai vang ầm ĩ trong đầu hai người, nhạc nền của đạo cụ được kích hoạt. Ngay sau đó, Nghiêm Mục bế Mạnh Kiều lên, đi thẳng vào cửa hàng ở tầng trệt bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân.

"Người đâu?"

"Đâu rồi đâu rồi? Cmn, sao có thể chạy nhanh thế chứ!"

"Không biết, mau đi tìm, cẩn thận chút, người kia trông rất lợi hại, đừng manh động!"

Nghe tiếng có vẻ như là một nhóm côn đồ. Bây giờ mọi người đều đã biết công dụng của điểm, vì vậy những kẻ cướp tiền trước đây giờ đã bắt đầu cướp điểm. Người chơi tay không tấc sắt chỉ có thể bị giết như cừu non, hoàn toàn không có sức phản kháng. Hôm nay sau khi Mạnh Kiều ra ngoài đã nhìn thấy hai xác chết ở trên đường.

Giết người cướp điểm, cướp đạo cụ đã trở nên phổ biến.

Nghe bọn họ nói "người kia", Mạnh Kiều cảm thấy đám người này không phải đang đuổi theo mình. Quả nhiên, một giọng nữ lạnh băng như nước suối cách đó không xa truyền đến: "Các người đang tìm tôi à?"

Mạnh Kiều cảm thấy giọng nói này rất quen, từ khe hở bên cạnh lén nhìn sang.

Là cô gái mặt nạ!

Cô ấy vẫn mặc bộ trang phục cao bồi miền Tây, mái tóc vàng dài bồng bềnh trông như ngọn lửa cháy bừng trong ánh chiều. Cô gái mặt nạ đứng giữa đường cái nhưng nhóm người mai phục kia đã biến mất.

Đột nhiên, từ bên hông xuất hiện một chất lỏng màu xanh đậm, cô gái mặt nạ khẽ lắc người, chất lỏng chảy xuống, chỗ chất lỏng rơi xuống bốc lên một luồng khói trắng dày đặc, một mùi hăng hắc xông thẳng vào mặt.

Ngay lúc cô gái mặt nạ di chuyển, hai người phía sau cô ấy một tên cầm súng, một tên cầm dao phay xông tới. Dao phay cắt ngang qua không khí tạo thành từng đợt gió to, quần áo của cô gái mặt nạ lập tức bị gió thổi bay, cô ấy lảo đảo lùi lại vài bước, nhưng đằng sau lại là vũng chất lỏng đang bốc khói!

"Nghiêm Mục, cứu người!"

Cùng lúc đó, một túi khoai tây chiên bị thép hóa từ trong cửa sổ của siêu thị nhỏ bay ra, trực tiếp chạm xuống đất che phủ vũng chất lỏng kia. Cô gái mặt nạ được thêm lực chân, bước sang bên cạnh một bước, tránh thoát chất lỏng.

Cô ấy vội đưa tay rút ba mũi tên trắng từ ống đựng tên đằng sau lưng ra, trong nháy mắt bắn cả ba mũi tên về phía kẻ đã tấn công mình!

“Keng!” Một mũi tên bắn trúng vào viên đạn bay nhanh đến, dứt khoát đánh bay viên đạn đang xoay tròn.

Hai mũi tên còn lại cắm sâu vào ngực của hai tên cầm súng và cầm dao vừa rồi, trong khoảnh khắc mũi tên đâm vào máu thịt, lập tức nổ tung dữ dội, hai người trong nháy mắt hóa thành khói đen. Mà người vừa rồi phun chất lỏng đang định vội vàng chạy trốn, cô gái mặt nạ quay tên trong tay, mũi tên dính chất lỏng trên đất, sau đó bỗng giương cung bắn tên đi.

Mũi tên mang theo chất lỏng bốc mùi chua vọt tới người đàn ông, trong nháy mắt đâm vào lưng người đang chạy trốn.

Chưa đầy ba phút, bọn người vừa rồi còn đang vui vẻ chuẩn bị giết người cướp của đã bị xóa sổ hoàn toàn, thậm chí Mạnh Kiều còn không biết ba món đạo cụ của đối phương là gì thì đám người đó đã bị cô gái mặt nạ diệt sạch.

Mạnh Kiều vui mừng nhảy ra, vẫy tay với cô gái mặt nạ: "Cô cũng ở đây à."

Trong lòng Nghiêm Mục hơi bất lực: Em không phát hiện cô ta vẫn luôn đi theo chúng ta sao?

Nhưng người đàn ông không biểu lộ ra mặt: "Lại gặp nhau rồi."

Cô gái mặt nạ liếc mắt nhìn hai người, khẽ nói: "Cám ơn."

Mạnh Kiều nhìn cô ấy: "Sao cô cũng ở thành phố Giang Kinh? Tôi còn tưởng cô đi nơi khác rồi chứ? Cô sống ở đây à, hay là đang tìm người?"

Nghiêm Mục cười cười không nói gì, mặc dù anh không biết tại sao cô ấy lại đi theo cô gái nhỏ, nhưng Mạnh Kiều thực sự rất kém ở phương diện chống theo dõi. Ngay từ ngày đầu tiên có người theo dõi cô ở trường Trung học Hạnh Nhạc, anh đã nhận ra cô cứ như một cô ngốc hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Cô gái mặt nạ không nói gì, chỉ nói cám ơn lần nữa, sau đó xoay người muốn rời đi, Mạnh Kiều bỗng phát hiện sau lưng cô ấy có một vết chém: "Này, cô bị chém ở chỗ này, có cần thuốc sát trùng không?"

Mạnh Kiều nắm áo của cô gái mặt nạ.

“Đừng chạm vào tôi!” Cô gái mặt nạ bỗng quát một tiếng giận dữ.

Nhưng gần như trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Kiều dường như có vô số ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cô bị một lực lượng mạnh mẽ hút vào, hai mắt tối sầm lại, trong lỗ mũi chỉ có mùi máu. Cảnh tượng trong đầu bỗng hiện ra, vô số lần cô tiến vào ý thức người chết, cô đã tiến vào ý thức của cô gái mặt nạ!

Lửa cháy.

Máu tươi.

La hét.

Dây thừng.

Trong một nhà thờ lớn, cô nhìn thấy một thiếu nữ đầu đội bao tải, trên đó vẽ chằng chịt các phù chú bằng máu heo. Hai tay thiếu nữ bị dây thừng to trói chặt, cổ tay và mắt cá chân của cô ấy bị ma sát đến rướm máu. Đầu kia của dây thừng được nối với bốn con ngựa kim loại đặt trong nhà thờ. Trong đó có một ông già mặc áo choàng dài màu đỏ đang ngồi, trước mặt ông ta là những người trung niên mặc áo choàng đen, có nam, có nữ, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang bị giam cầm.

Lão kéo một cờ lê xuống, bánh răng của ngựa kim loại bắt đầu quay ken két, vó ngựa tức khắc dùng sức, sợi dây thừng trong nháy mắt càng siết chặt.

"A a a a ——!"

Thiếu nữ hét lên đau đớn! Tay chân cô ấy gần như bị dây thừng ngày càng siết chặt cắt đứt!

Mặc dù Mạnh Kiều không thể nhìn rõ diện mạo của cô gái đó, nhưng mái tóc vàng nhuốm đầy máu kia lại làm lòng cô trầm xuống.

Đây không phải là cô gái mặt nạ đấy chứ?

Nhưng mà sao cô có thể nhìn thấy cảnh của cô ấy?

Tiếng hét chói tai vang vọng trong nhà thờ đầy ắp tín đồ, thiếu nữ gào thét chửi bới, Mạnh Kiều gần như có thể nghe thấy tiếng cơ thể bị kéo đứt. Trong cơn giãy giụa, Mạnh Kiều thấy trên xương quai xanh của cô ấy đầy vết roi quất, hoàn toàn không có chỗ nào lành lặn!

Thiếu nữ gần như muốn ngất đi, gào lớn: "Ông giết tôi đi! Có bản lĩnh thì ông giết tôi đi!"

Lão già áo đỏ đóng công tắc, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng thê thảm của cô ấy, hỏi: "Con còn chưa chịu nói sao? Người phản bội chưa từng có kết cục tốt."

Cô gái gần như điên cuồng cười to, phun một bãi nước bọt: "Mẹ nó, có bản lĩnh thì ông giết tôi đi!"

Lão già thở dài: "Thật đáng tiếc."

Lại mở công tắc.

Bánh răng lại bắt đầu chuyển động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK