Đột nhiên Duẫn Khiếu đi đến chỗ họ, lão hình như là kích động nên không màng đến cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tưởng thân mà nắm chặt 2 cánh tay nhỏ nói: - Ngươi là ai? Ngươi không phải Châu nhi? Vì sạo lại giống nàng như vậy?
Ánh tím lay động nhìn người đang giữ chặt tay nhỏ, 2 nam nhân cao to lực lưỡng bắt cánh tay đang chạm vào chủ họ và nhìn Duẫn Khiếu bằng ánh mắt tràn ngập sát khí như nếu làm vậy thử xem, ta cho ngươi chết không có đất chôn thân.
Duẫn Khiếu đành thả ra. 1 nam nhân trong 2 đó nói: - Không ngờ đường đường là đại hoà thượng của Thiếu lâm tự lại ở ngay thanh thiên bạch nhật đụng tay đụng chân với chủ nhân của chúng tôi sao?
- Black, keep silent, he was like my stepfather. Don't be disrespect! Nhỏ mở miệng nói, giọng nói nhẹ nhàng đó như mê hoặc chúng sinh làm Duẫn Khiếu hơi choáng váng, nhưng lão cũng rất nhanh chóng điều lại hơi thở mà nhìn nhỏ vừa phát ra ngôn ngữ kì lạ. (Dịch: Black, giữ im lặng, ông ấy giống cha dượng của ta. Đừng vô lễ! )
Người vừa gọi là Black đó liền bỏ tay ra, cùng với người bên cạnh nữa vụt mất trước mặt họ. Duẫn Khiếu kinh hoàng nhìn nhỏ 1 hồi lâu sau lại lấy lại hình dáng điềm tĩnh ban đầu nói: - Có lẽ lão nạp đã mạo phạm, tiểu thư không phải người đó, chỉ là người giống người, thật thất lễ.
Nhỏ không nói gì nữa quay sang vuốt vuốt khuôn mặt Lăng Nhật Duy đang ngu ngơ nhìn nhỏ.
- Vũ Hạo Nghi, đệ vừa nói gì? Đệ nói lại xem? Đột nhiên Vũ Hạo Tuyết gắt lên, lớn tiếng nên thu hút biết bao ánh mắt của mọi người.
Vũ Hạo Nghi đờ đẫn không quan tâm ai cũng nhìn mình mà nói: - Đệ nói đệ sẽ rời khỏi đây, đệ đã quá mệt mỏi rồi. 2 con người không xứng là cha mẹ đệ đều đã chết, đệ đã được tự do, đệ sẽ tìm lại 1 con đường khác cho bản thân mình.
- Ở lại đi, đệ còn có ta, chúng ta sẽ ngao du sơn thỷ, tìm lại nửa kia của mình, không màng đến những chuyện giang hồ nữa. Vũ Hạo Tuyết nhỏ giọng lại nói, dù gì cũng là huynh đệ cả chục năm, chẳng lẽ 1 câu nói không phải thì sẽ không phải sao.
- Đại ca à, đệ thật sự. . . Vũ Hạo Nghi chưa nói hết câu thì Lý Triển Phong xen vào: - Các người ai cũng không thể đi.
- Tại sao? Cả 2 đồng thanh quay qua nhìn hắn.
Hắn cười khẽ rồi nói: - Sảnh Nhi đang thai, cần được nghỉ ngơi nhiều, mà ta thì cần phải ở bên cạnh nàng để chăm sóc và bảo vệ nàng, vì vậy ta cần các người về làm việc giúp ta, để ta có thời gian chăm sóc nàng.
- Chỉ vì vậy mà bảo chúng ta giúp ngươi, vì sao chúng ta phải làm vậy chứ? Lại đồng thanh lần nữa.
- Vì. . . các ngươi đều yêu nàng ấy, mà nàng ấy đang cần nghỉ ngơi, chẳng lẽ các ngươi nỡ để nàng chịu khổ sao? Lý Triển Phong cười khẽ tiếp tục nói.
Im lặng nhìn nhau trao đổi ý kiến bằng mắt. Lý Triển Phong càng cười sáng lạn hơn vì thấy được họ đang ngầm đồng ý với nhau. - Cứ quyết định vậy đi.
Bỗng 1 luồng gió lạnh người thôi đến, Lãnh Băng Tâm nổi lên sát khí đi từ từ đến trước mặt Lý Triển Phong đang đơ người vì luồng sát khí mạnh mẽ đó. Ánh tím đảo qua nói: - Ngươi vừa nói, sư phụ ta có thai?
- Phải. Lý Triển Phong vững vàng nhìn lại nhỏ, ánh mắt không dịch chuyển, cũng không sợ giọng nói nhẹ nhàng đó.
Ánh tím bỗng nhiên hằn lên tia đỏ, luồng khí đen tối lồng lộng lên làm ai ai cũng run sợ. Lý Triển Phong hơi dao động vì chỉ là 1 đứa nhỏ khoảng 16 17 tuổi lại có 1 lượng sát khí lớn đến vậy.
Bỗng nhiên, 1 giọng nói chua chát xé gió truyền đến: - Lăng Sảnh Nhi, vì sao ngươi lúc nào cũng có tất cả, người có tất cả phải là ta, ta hận ngươi, ngươi chết đi.
Tiểu Tình vung kiếm phi về phía Lăng Sảnh Nhi đang nhìn Lãnh Băng Tâm và Lý Triển Phong. Lý Triển Phong phản ứng nhanh xông tới giữa chặn lại, dùng chưởng lực cản đường kiếm ra, tay khác rút ra Hàn kiếm đâm thẳng vào ngực Tiểu Tình, lạnh lùng nói: - Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng là ngươi không biết nắm giữ, muốn hại nàng thì ngươi phải trả lại cái mạng này.
- Tại. . . sao. . . vậy. . . thiếp. . . yêu. . . người. . . đến. . . vậy. . . mà. . . Tiểu Tình nói chưa hết câu rồi quỵ xuống, phun ngụm máu rồi chết tại chỗ.
Ánh tím đảo qua, thu sát khí của mình lại, giọng nói nhẹ nhàng nói: - Chipmunks, ăn đi.
Dứt lời, con sư tử liền nhào vào xực Tiểu Tình. Bối Bối và cô không nhịn được mà làm động tác nôn oẹ. Tất nhiên động tác này thu hút mỹ nam của họ, 2 chàng liền chạy tới cùng 1 câu mà hỏi: - Nàng thế nào rồi?
2 vị mỹ nữ cười đáng yêu xua tay lắc đầu. Lăng Sảnh Nhi đi tới trước mặt Lãnh Băng Tâm nói: - Việc hôm nay ta cảm ơn con. Con vất vả khi đến đây tìm ta rồi. Nhưng Băng Tâm à, ta sẽ không theo con quay về. Ta nhận ra cuộc sống của ta là ở đây, hạnh phúc của ta nữa. Ta xin lỗi con vì sự ích kỷ này, Băng Tâm à.
Lãnh Băng Tâm không nói gì, chỉ tháo ba lô đeo trên vai từ nãy giờ xuống đưa cho cô rồi mới nói, giọng nói nhẹ nhàng làm cả cô nghe cũng choáng váng, dù đã nghe mấy năm chứ chả ít.
- Đây là những thứ sư phụ sẽ cần dùng ở cái thời này, con biết người sẽ không quay về nên đã chuẩn bị nó đem đến cho người. Người ở lại mạnh giỏi, khi nào rảnh con sẽ đến thăm người.
Rảnh đến thăm? Nó nghĩ nó đi du lịch sao mà rảnh đến thăm. Nó là thánh sao? Nhưng cô cũng cười cười nói: - Được, cảm ơn con.
Lãnh Băng Tâm đưa ba lô cho cô xong rồi nhìn qua Lăng Nhật Duy đang nhìn nhỏ mong chờ, nhỏ ngồi xuống đối mặt với cậu nói: - Ta phải đi rồi, tạm biệt nhé.
- Ngươi ở lại với ta đi, ngươi phải làm nương tử của ta chứ. Lăng Nhật Duy bỉu môi nói.
- Ta và ngươi không cùng thời đại, tạm biệt. Nhỏ vuốt mặt cậu rồi hôn nhẹ vào má cậu, 1 nụ hôn đúng theo nghĩa của nó.
Xong nhỏ đứng dậy quay đi, nhưng khựng lại nhìn Lý Triển Phong nói: - Hãy chăm sóc sự phụ cũng là tỷ tỷ của ta thật tốt, tỷ phu.
Rồi nhỏ phi người lên không trung, bay về hố đen còn trên không trung đó. Thân ảnh nhỏ và 2 con sư tử biến mất ngay hố đen đó.
Mọi người bắt đầu quay về, để lại chiến trường cho ai dọn thì dọn. Bỗng có tiếng nói của 1 vị trọng tài nói: - Xin dừng bước, 2 vị đã thắng cuộc ở đại hội, vậy ai sẽ là minh chủ kế tiếp ạ?
Cô và hắn cùng chỉ về Doãn Chính: - Hắn sẽ làm. Xong rồi quay người đi để lại Doãn Chính bị trọng tài kéo lại mà kêu ơi ới với họ.
Duẫn Khiếu nhìn Vũ Hạo Tuyết quay lưng đi mà không nhìn nhận mình thì lòng chùng xuống, lão nhìn hắn biến mất ở cổng vào thì ra 1 quyết định.
Đoàn người bắt đầu tản đi chỉ có Lăng Nhật Duy vẫn nhìn chằm chằm về phía nhỏ vừa biến mất mà mong chờ, vì cậu tin 1 ngày nào đó họ sẽ gặp lại.