• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu cô muốn sở hữu Thiên Giới ta có thể hai tay dâng lên cho cô." Vương Thiên Phương nghiêm mặt nói.

"Ông cho rằng ta đang thèm khát Thiên Giới bê tha đó của ông sao? Trong khi ta đã nắm giữ Ma Giới, Minh Giới và Yêu Giới trong tay rồi." Tuyết Lạc cảm thấy hôm nay lão già Thiên Quân này rất kỳ lạ.

"Chính vì cô rất tài giỏi nên ta mới muốn đưa Thiên Giới cho cô nắm giữ. Dù sao bây giờ nó cũng đã trở thành đống tro tàn nhưng nếu rơi vào tay cô, ta nghĩ Thiên Giới nhất định sẽ hưng thịnh hơn xưa."

"Sau đó ông sẽ tìm cách cướp nó về tay ông giống như cách ông cướp mẫu thân ta về. Đa tạ tấm lòng của ông." Tuyết Lạc châm biếm nói.

"Ta không có ý đó Lạc...nhi...!" Thiên Quân nói xong có chút ngượng. Từ trước đến nay ông chưa bao giờ gọi cô như thế, chỉ mở miệng ra để đòi giết chết nàng.

"Vương Thiên Phương! Ông gọi nhầm người rồi, ta là Châu Tuyết Lạc chứ không phải là đứa con gái bị từ chối năm đó của ông." Tuyết Lạc kiên định nói.



"Ta biết ta có lỗi với con rất nhiều, nhưng con hãy nhớ rằng thân xác phàm mang tên Châu Tuyết Lạc đã chết vào lúc đó rồi, còn bây giờ còn chính là con Ma Tôn Vương Tuyết Lạc đã được hồi sinh." Vương Thiên Phương cố gắng giải thích với nàng.

"Ha, xem ra ông biết cũng không ít, khổ nỗi ta lại không nhớ được nhiều. Nhưng những chuyện ta nhớ điều đã được ta khắc cốt ghi tâm." Nàng uống thêm một ngụm trà rồi nói tiếp.

"Ta vẫn nhớ rõ như in ngày ông tuyên bố với cả thiên hạ ta là nhi nữ của ông, ngày ông cản ta học Ma pháp và ngày ông giết chết tỷ tỷ của ta. Ta còn nhớ lúc đó ta đã quỳ xuống van xin ông nhưng ông thì sao? Vẫn ra tay giết chết Châu Hạ Vỹ, kể từ ngày hôm đó ông đã không còn là cha của ta rồi." Tuyết Lạc cảm thấy trong lòng nhói lên một cái thật đau.

"Ta thật sự rất ân hận rồi." Thiên Phương áy náy nói.

"Ân hận? Ha, kẻ gây ra nhiều tội lỗi như ông cho dù có ân hận cả đời cũng chẳng có ích gì đâu." Tuyết Lạc nhìn ông đầy ghét bỏ.

"Ta không hy vọng con sẽ tha thứ cho ta..." Vương Thiên Phương chưa nói xong Tuyết Lạc đã hỏi tiếp "Miếng ngọc bội của mẫu thân ta đâu?"

"Mất rồi." Thiên Quân chột dạ.

"Miếng ngọc bội đó là di vật của người đầu ấp tay gối với ông, là thứ để chứng minh thân phận của ta, vậy mà ông lại làm mất nó. Xem ra cách ông hối hận cũng lạ kỳ thật." Nàng cảm thấy đáng tiếc cho miếng ngọc bội do mẫu thân để lại chưa nói đến nó đã luôn theo nàng suốt một vạn năm.

"Ta...." Thiên Phương cứng lưỡi không biết phải nói sao. Miếng ngọc bội đó đã bị ông vứt đi vào cái ngày ông ngăn cản cô học Ma pháp vì tham vọng chiếm lấy sức mạnh Hồng hoang nhưng bất thành.

"Giả dối thì mãi mãi vẫn là giả dối!" Tuyết Lạc nói xong liền rời đi.



Tối đó tại Lan Lăng điện.

Tuyết Lạc cầm Thảo Băng Sơn với gương mặt ủ rũ ngồi trầm tư trên giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây.

Linh lực của ta dạo này đã suy kiệt rất nhiều nhưng nếu cứ tiếp tục dùng Thảo Băng Sơn để tụ hợp linh lực có khi nào ta sẽ.... bỏ mạng không? Không, không được! Mặc dù ai rồi cũng sẽ chết nhưng nếu bây giờ chết thì khác gì tỷ tỷ lúc đó, ra đi với đầy tiếc nuối. Phải rồi, từ ngày hôm đó tới giờ ta vẫn chưa gặp Hoa Thần không biết bà ta lẫn trốn đi đâu để luyện cấm thuật rồi.

"Tiểu nương tử! Nàng chưa nghỉ à?" Giọng nói của Thẩm Vũ Kỳ vang lên trước cửa.

"Có chuyện gì sao?" Muộn lắm rồi mà hắn còn đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì? Tuyết Lạc vội đi ra mở cửa cho hắn vào.

"Số Thảo Băng Sơn ta mang về đều biến mất rồi." Hắn mặc dù rất hoảng loạn nhưng vẫn nhẹ giọng vì sợ có kẻ khác nghe lén.

"Sao có thể?" Tuyết Lạc hai mắt trợn tròn nhìn Thẩm Vũ Kỳ. Cũng may là ta giữ một nửa ở Lan Lăng điện, không là gay go rồi.

"Chỗ của nàng vẫn còn chứ?" Thẩm Vũ Kỳ chợt nhớ ra Lan Lăng điện còn giữ một nửa.

"Vẫn còn!" Tuyết Lạc đáp.

"Để ta cho người đến đây canh gác Thảo Băng Sơn." Thẩm Vũ Kỳ nói tiếp.

"Cũng được. Dù sao đây cũng là số Thảo Băng Sơn cuối cùng rồi." Gương mặt Tuyết Lạc thể hiện sự lo lắng không nguôi, rốt cuộc là kẻ nào nhắm đến Thảo Băng Sơn, chẳng lẽ Ma Giới xuất hiện gián điệp theo dõi nhất cử nhất động?

Hoa Giới.

"Hoa Thần! Đống Thảo Băng Sơn này đã đủ chưa?" Tên nam nhân đeo mặt nạ màu bạc được thiết kế trông rất chắc chắn và đang quỳ xuống trước mặt Hoa Thần.

"Ngươi làm rất tốt, tiếp tục tìm thêm cho ta, kiếm được càng nhiều thì ta sẽ thưởng cho ngươi càng lớn." Giọng nói của bà ta cất lên đầy tà khí, xung quanh đều toả ra luồn linh lực màu đen.

"Tuân lệnh, ta nhất định sẽ làm người hài lòng." Tên đeo mặt nạ nói xong liền rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK