• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Editor: Thập Tam Thoa
Theo một mức độ nào đó, Imhotep giống như hôn quân, còn Aisha thì giống như hồng nhan họa thủy. Chỉ cần cô góp lời với anh, không cần biết là đúng hay sai, anh lập tức nghe.
Cho nên, anh vung tay lên nói: “Ngươi mau đi đi.”
Anubis nhìn Made, Made nhìn mẹ, vì sao mẹ lại nói như thế, không phải nói sẽ giữ nó ở lại sao?
Nhưng nhìn thấy mẹ nháy mắt, Made cũng không hỏi gì, mà lúc này Anubis lại nói: “Ta sẽ không đi.”
Imhotep nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ để kẻ thù ở bên người sao?”
Anubis hừ một tiếng nói: “Ngay cả một điểm tin tưởng ngươi cũng không có, vậy ngươi thật không xứng có được năng lực hắc ám.”
Imhotep vừa muốn phát tác, Aisha đã cướp lời: “Made, mau đưa hắn ra ngoài.”
Made ngẩn ra, nhưng cô vẫn là ôm chó con Anubis lên nói: “Xin lỗi, ba mẹ không thích ngươi.”
Imhotep thật vừa lòng biểu hiện của Made, nhưng chó nhỏ Anubis lại không đồng ý, hắn hừ một tiếng nói: “Nhiều nhất trong thời gian ngắn ta sẽ không đối địch các ngươi, nhưng đến lúc sức mạnh của ta khôi phục, sẽ không nhất định.”
Aisha trong lòng cười thầm, nói: “Quên đi, chúng ta cứ để hắn ở lại làm bạn con gái đi, dù sao Made cũng không có bạn chơi cùng.”
Imhotep không hiểu ý của Aisha, anh hỏi Made nói: “Con muốn cho hắn ở lại?”
Made gật đầu, cô đương nhiên muốn.
Imhotep nói: “Nếu ngươi làm hại đến người nhà của ta, ta sẽ không bỏ qua.”
Made nói: “Cảm ơn ba.” Cô cao hứng ôm Anubis đi ra ngoài, khi đi đến ngưỡng cửa lại nói: “Tuy rằng ta không hỏi qua ý kiến ngươi đã đem chó con về là không đúng, nhưng dù sao ngươi cũng cắn chết nó nha. Hai sự kiện này xem như huề nhau, ta đáp ứng lần sau ngươi đồng ý rồi ta mới đem chó cái nhỏ về cho ngươi.”
“Đã nói ta không thích chó.” Anubis thật sự nổi giận, lớn tiếng rít gào.
Mà Aisha thì ở sau lưng cười ha ha không ngừng, Imhotep hỏi cô: “Em cười cái gì?”
Aisha nói: “Đương nhiên là cười con gái chúng ta thật có sức quyến rũ, có thể hấp dẫn người lợi hại như vậy……… Ách không phải, phải là chó mới đúng.” Cự thần Anubis là hình người đầu chó. Cô thật có chút lo lắng, bởi vì dù là cự thần nhưng cũng là tử thần.
Lại có chút kì quái, chả lẽ tử thần đều thích tìm ngược hay sao, thế nhưng từ luôn luôn bị ngược đãi sinh ra cảm giác? Cũng có thể là tình yêu, nếu không yêu làm sao lông hắn lại có thể biến thành màu hồng phấn được?
Imhotep nói: “Tử thần thích đùa giỡn tình cảm của con người, cho nên chúng ta không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.”
Aisha cũng nghĩ như vậy, nếu lần này hắn giả bộ thì Made thật sự gặp nguy hiểm. Nhất định phải quan sát kỹ mới được, muốn xác nhận hắn thật sự thích con gái mới yên tâm.
Đoạn thời gian về sau Aisha quan sát rất tỉ mỉ, cơ hồ có thể viết thành một quyển nhật ký. Mà cô cũng nhìn ra được, Anubis thật sự thích Made, tuy rằng biểu hiện bên ngoài kiêu ngạo, ghét bỏ.
Vốn tưởng còn có thể xảy ra chuyện gì, nhưng đợi hơn ba năm, chuyện gì cũng không có phát sinh. Duy nhất biến hóa là con gái và Anubis đều dần lớn lên, hiện thời con gái đã mười ba tuổi, Anubis cũng trở thành một chú chó to cao.
Sức mạnh của hắn dần tăng trưởng, thậm chí còn có thể trở về địa ngục, năng lực hiện tại của hắn tuyệt đối không thua kém gì Imhotep.
Mặc dù cảm thấy kẻ thù như hắn không nguy hiểm, nhưng về giới tính thì hơi thở của hắn càng ngày càng nặng. Ban ngày Made sẽ biến thành rắn, hắn sẽ không cần lo ngại điều gì, nhưng đến buổi tối khi cô biến thành người đi học thì hắn nhất định sẽ đi theo, chỉ cần có bất kỳ chàng trai nào đến gần Made, lông của hắn lập tức dựng thẳng lên.
Hắn và Imhotep có chút bất đồng, tình yêu của Imhotep là ôn nhu như nước, thậm chí dễ dàng tha thứ và phóng túng. Nhưng Anubis lại ngược lại, tình yêu của hắn bá đạo, không cho người ta có cơ hội từ chối.
Một người như vậy, phải nói là một chú chó — bị Made cưỡi trên người như vậy, Aisha đột nhiên cảm thấy Anubis thật sự rất đáng thương.
Nếu hắn là đang đùa giỡn, vậy cô có chút hoài nghi con gái sao có thể mạnh mẽ đến nỗi có thể từ bị dưỡng trở thành dưỡng người ta, lại còn theo xu hướng trở thành trung khuyển nữa.
Mà trung khuyển này còn là – khuyển chân chính!
Ess của bọn họ lúc này cũng đã có thể xuống đất chạy nhảy, cậu cũng thật thích hắn, khi thấy chị cưỡi Anubis, lập tức đuổi theo nói: “Chị, chị, cưỡi…… Cưỡi……”
Made kéo cậu lên lưng Anubis, mà trung khuyển lại cực không phối hợp nói: “Ta không thích nó.”
Made nói: “Ngoan, nó dù sao cũng là cậu chủ nhỏ của ngươi đó, xuất phát, chúng ta đi học.”
Imhotep ngồi trên ghế cầm sách, anh hiện tại đã hòa nhập vào cuộc sống thời đại này. Mặc dù, người hầu hạ anh vẫn là xác ướp, nhưng một thân âu phục và tư thế cầm sách của anh làm Aisha cảm thấy anh không khác gì quý tộc.
Aisha đi đến bên người anh nói: “Anh gần đây thích xem sách thật đấy.” Lúc đầu là cô thích đọc, sau đó lại nhàn rỗi dạy anh tiếng Trung, không nghĩ đến Imhotep lại ngồi nghiên cứu phương diện này, cũng vì vậy rất nhanh anh đã có thể đọc và nghe, không lâu sau đã có thể nói.
“Lịch sử Trung Quốc rất thú vị.” Imhotep ôm lấy Aisha, cũng đã nhiều năm rồi nhưng thân hình cô vẫn rất hấp dẫn, bản thân không có một giây không tham luyến cô.
Sức mạnh hắc ám đến từ dục vọng, cho nên một ngày dục vọng của anh không biến mất thì liền một ngày sức mạnh của anh không biến mất.
Aisha ngồi trên đùi anh, cảm thấy bản thân lúc này không khác gì yêu tinh. Con gái cũng đã mười ba tuổi, nhưng thân thể cô vẫn không khác gì thiếu nữ mười mấy tuổi, ra ngoài còn có người hiểu lầm cô và Made là chị em gái.
“Đột nhiên lại rất muốn đi Trung Quốc, không biết nó ra sao.” Cô ngồi trên đùi Imhotep vắt chân nói.
Imhotep nhìn các con chơi đùa: “Không bằng chúng ta đi xem xem.” Anh cũng rất hiếu kỳ, nhất là khi Aisha muốn đi Trung Quốc, lại càng dị thường hưng phấn. Có lẽ dẫn cô đi một chuyến để có thế giới riêng của hai người cũng rất tốt.
Aisha ôm anh nói: “Thật sẽ đi?” Cô trừng mắt, sớm đã muốn đi nhưng lại cảm thấy không có thời gian.
Imhotep cầm sách nói: “Anh muốn đi xem cổ văn.”
“Được, được……” Aisha lôi kéo tay anh nói.
Mà Imhotep đột nhiên nâng cằm cô lên hôn thật sâu: “Chỉ hai chúng ta.”
Nhìn anh mỉm cười, tim Aisha không ngừng đập mạnh. Đây là mê hoặc, quyến rũ, được chứ? Rõ ràng đã là vợ chồng già, còn làm cái bộ dạng này?
Đang không biết nói gì trong bầu không khí xấu hổ này, lại nghe tiếng Made: “Đi Trung Quốc sao, con cũng đi, con muốn đi.”
Ess nói: “Con cũng đi, con cũng đi.”
Imhotep nói: “Các con ở nhà, không phải còn phải đi học sao?”
Made vừa nghe đã mất hứng, cô nhảy xuống lưng của Anubis, đến gần rồi ôm đùi Imhotep: “Không chịu đâu, ba, con muốn đi, con muốn đi.”
Ess cũng nhảy xuống, cạch xích cạch oàng chạy đến: “Ba, Ba, con cũng phải đi, con cũng muốn đi.”
Aisha từ trên đùi Imhotep hơi ngã xuống, khéo miệng cô co rút, vì sao không ai đến cầu xin cô? Chả nhẽ cô không có phân lượng nào trong gia đình này sao?
Đang nghĩ như thế thì Anubis không biết khi nào đã đến bên người cô, giống như suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau mới nói: “Các ngươi đi ta cũng đi.”
Aisha nói: “Vì sao đến nói với ta?”
Anubis cắn răng nhìn Imhotep, bởi vì cô bé kia đang ôm đùi cầu xin Imhotep. Loại tình huống này chưa từng phát sinh trên người hắn, có thể nói vĩnh viễn không có khả năng xảy ra.
Aisha ngồi xổm xuống, cô nhìn Anubis vài lần, cuối cùng tổng kết nói: “Nhưng mà, chúng ta không thể mang theo thú nuôi lên xe lửa.”
“Chúng ta không ngồi xe lửa, ngồi máy bay, anh đã mua rồi, cũng đã mướn phi công.” Hiện nay là thời chiến, máy bay có thể tùy tiện bán. Thậm chí còn có loại máy bay hành khách nhỏ, có thể ngồi sáu người.
“Tốt quá, người một nhà chúng ta có thể cùng đi?” Made vỗ tay.
Anubis lập tức hừ một tiếng, nói: “Ai cùng các ngươi là người một nhà.”
Made cũng không quản hắn, cô tiếp tục ôm Imhotep cầu xin anh. Imhotep đối với người thân lúc nào cũng rất chiều chuộng, gần như xin là cho. Anh nhìn Aisha, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi, đều đi.”
Imhotep vài năm nay đã biết cách tiêu tiền, còn đều là tiêu những đồng tiền lớn. Aisha không biết trong mộ đạo có bao nhiêu châu báu cho nên không thèm để ý, mà anh tiêu tiền cô cảm thấy rất tốt, so với trước kia cái gì cũng không biết tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cho dù biết cách mua, cũng không nên không nói tiếng nào mua máy bay như thế chứ? Hoặc là, anh sớm đã có suy nghĩ đi đi du lịch nước ngoài?
Aisha cầm vali, vừa đi lên máy bay đã có người đón tiếp, còn có phục vụ phi cơ: “Phu nhân.”
Là một cô gái, còn rất xinh đẹp. Ngồi trên máy bay, ban ngày Made sẽ vẫn biến thành con rắn nhỏ. Cô cuộn mình nằm trên cổ Anubis, bởi vì quan hệ đến thể chất mà ban ngày cô sẽ nghỉ ngơi, buổi tối hoạt động. Ess thì được Imhotep ôm vào trong lòng, ngủ còn phun bong bóng.
Aisha cũng ngáp một cái, máy bay vừa bay lên cô đã nhắm mắt lại. Anubis cũng như thế, không biết nó có phải ngủ hay không nhưng hai mắt cũng nhắm lại nghỉ ngơi.
Imhotep cảm thấy buồn bực, anh rõ ràng dẫn mọi người đi chơi, thế nào lại vô tình như vậy? Anh nhíu mày: “Tất cả đều ngủ sao?”
Aisha vô lực nói: “Có thể không ngủ sao? Ai biết anh có tinh thần như vậy, ngày hôm qua khi dễ em cả đêm còn có thể ngồi yên tâm thoải mái như thế. Em không được, để em ngủ một lúc đi.”
Imhotep mỉm cười, anh tối qua quả thật vì đi du lịch mà quá hưng phần, nhất hưng phấn liền làm sai, gần như ép buộc cô cả đêm.
Nhưng Anubis và Made, hai đứa thế nào cũng buồn ngủ thành bộ dạng này?
“Anubis, ngươi tối hôm qua có phải hay không làm chuyện gì?” Biết hắn không có ngủ, cho nên mới mở miệng hỏi.
Ai biết Anubis nghe xong, lỗ tai vừa động, tiếp toàn bộ mặt cẩu lại trở nên phấn hồng. Aisha vừa vặn nhìn thấy, không khỏi giật mình mở to mắt nói: “Nhất định là làm cái gì, nói mau, bằng không ta sẽ kêu Made đuổi ngươi đi.”
Anubis nhưng lại lắp bắp, nói: “Không…… Không, không có……”
“Thật sự không có? Thế Made……” Aisha vẫn là lo lắng, vạn nhất là động vật đến thời kỳ động dục thì con gái không phải gặp chuyện không xong rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK