• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Mộc Mộc biết được nhiều chuyện nhà mình như vậy, vẻ mặt luôn hoảng hoảng hốt hốt, cho đến khi Tưởng Mộc Cận bấm lên đùi hắn một cái, hắn mới đau đến phản ứng kịp.

“Rốt cục không thất thần nữa à, ca ca!!” Trong mắt Tưởng Mộc Cận hơi tức giận, hiển nhiên là bất mãn với Tưởng Mộc Mộc, lại còn có thể thất thần thành như vậy?

“Anh……. Mộc Cận, chờ một chút…… chúng ta từ lúc nào…… a……” Tưởng Mộc Cận không cho hắn cơ hội nói chuyện, một phát tiến vào.

“Mộc Cận…… ư……” Tưởng Mộc Cận nhanh chóng che lại môi Tưởng Mộc Mộc, hạ thân cũng không ngừng công kích.

……

Cuối cùng, Tưởng Mộc Mộc mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, trên người đều là mồ hôi, ngay cả động cũng không muốn động, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo như cũ, hắn còn có lời muốn nói với Tưởng Mộc Cận.

Đợi Tưởng Mộc Cận giúp hắn tẩy rửa xong, hai người ôm nhau ngủ, Tưởng Mộc Mộc mới mở miệng nói: “Mộc Cận, em tính toán lúc nào đi cấm địa?”

Giọng nói mềm mại, mang theo lười biếng sau cơn tình ái, Tưởng Mộc Cận ôm hắn nằm nghiêng, ấn nụ hôn lên môi hắn nói: “Ca ca muốn đi lúc nào thì đi lúc đó?”

“Hôm nay cha nói những chuyện này, có phải em đã sớm biết hay không? Em không kinh ngạc một chút nào ư?”

Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận từ đầu tới đuôi đều là một khuôn mặt bình tĩnh, hoàn toàn không biết cậu đang suy nghĩ gì, dáng vẻ của cậu giống như đã sớm biết vậy.

“Đoán được một chút, có điều phần lớn là không biết.” Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca đang sợ sao?”

Tưởng Mộc Mộc càng dựa vào trong ngực cậu, không lâu sau lại nói: “Anh chỉ không biết, sinh mệnh của anh lại là dùng người khác đổi lấy, thời điểm không biết còn rất hạnh phúc, nhưng sau khi biết được liền cảm thấy…… rất kỳ quái!”

“Không cần suy nghĩ quá nhiều, em sẽ giúp ca ca, không cần sợ!” Tưởng Mộc Cận đổi tư thế, để cho hắn ngủ được thoải mái hơn: “Ngủ đi, ca ca, ngày mai, chúng ta cùng đi xem diễn!”

“Xem diễn? Xem cái gì?”

“Đến ngày mai, anh sẽ biết!” Tưởng Mộc Cận thần bí cười nói, Tưởng Mộc Mộc cũng không tiện hỏi tiếp, hắn biết một khi Tưởng Mộc Cận đã không nói, thì chắc chắn sẽ không nói, nếu Tưởng Mộc Cận nói là xem diễn, vậy thì xem diễn vậy, cố gắng tìm kiếm ở trong đầu những bộ phim chiếu vào ngày mai, đáng tiếc, không thu hoạch được gì!

Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận sáng sớm liền tỉnh lại, một nhà năm miệng cùng ăn bữa sáng, xong mỗi người đều tự tản đi.

Tưởng Mộc Mộc dĩ nhiên là cùng Tưởng Mộc Cận đi xem diễn, trước kia lúc học đại học cũng không phải chưa từng xem phim, tóm lại hẹn hò gì đó mà không đi xem phim, không đi khu trò chơi thì luôn cảm thấy thiếu thiếu, bây giờ đi xem một chút cũng không tệ.

Trước khi đi, Tưởng Mộc Cận nói với Faulk ở phía sau: “Faulk, chăm sóc Sâm nhi thật tốt, không được rời nó nửa bước!”

“Vâng, nhị thiếu gia!” Faulk không nói hai lời, nhận lệnh liền đi vào bên trong.

Trong năm năm này, Faulk cũng học được rất nhiều thứ, thậm chí trên phương diện làm ăn rất nhiều chuyện đều là nhờ hắn giúp Tưởng Trạch Thành xử lý, hơn nữa Faulk sẽ không có lòng làm phản, lại làm việc không oán không hối, Tưởng Trạch Thành càng mong đợi đối với hắn, còn đem ba phần trăm cổ phần công ty cho hắn, chẳng qua là đến bây giờ Faulk vẫn chưa từng tiếp nhận, không, hắn nói là: “Đánh chết cũng không nhận!”

Tưởng Trạch Thành bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ qua cho hắn.

Nếu là quản gia khác, có một loại phúc lợi như vậy thì sẽ cao hứng muốn chết, Faulk thì ngược lại, một chút cũng không có tự giác, có điều, người như vậy giữ ở bên cạnh dường như rất tốt, bởi vì có một hồi biến cố của Lâm Hải, mặc dù ảnh hưởng đối với bọn họ không lớn, nhưng Tưởng Trạch Thành vẫn ghi tạc trong lòng, cho dù đối với Faulk cũng có thiên vị nhất định, thì cũng chưa dám dễ dàng đem hết thảy giao cho hắn.

Chẳng qua là, thật may ông không có đem cổ phần cho Faulk, Lam Sa gửi thư nói, lúc Tưởng Mộc Mộc đến cấm địa, nhân tiện mang theo Faulk, hắn muốn dùng người này để đổi lấy cái ơn hắn cứu Trần Tú Nhã.

Chỉ là, loại chuyện như vậy, làm sao Tưởng Trạch Thành có thể đáp ứng, ông hỏi thăm ý kiến của Faulk, Faulk mím chặt môi, không nói một câu, sắc mặt lại có chút đỏ ửng, chẳng qua là da đen nhìn không quá rõ, Faulk nhẹ nhàng nói một câu “Tôi nghe theo lão gia!” Trong nháy mắt Tưởng Trạch Thành sáng tỏ, chỉ là không hiểu Faulk thông đồng với Lam Sa từ khi nào.

***

Tưởng Mộc Mộc vẫn cho là bọn họ muốn đến rạp chiếu phim xem phim, nhưng hình như hắn hoàn toàn đoán sai rồi.

Tưởng Mộc Cận mang hắn đến một chỗ bí mật, thật giống như là muốn nghỉ phép, hai người đi ra khỏi khu rừng nhỏ bí mật, chính là một khối ruộng đất lớn mười mẫu, kiến trúc bên cạnh còn là phòng trúc nhỏ, lập tức, tựa như trở lại nông thôn thời viễn cổ.

Ở bên kia ruộng đất, là một phòng điều khiển máy móc, hoàn toàn không kém hơn lúc hắn nhìn thấy ở viện nghiên cứu, chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút.

Dựa vào ánh mắt Tưởng Mộc Mộc, dĩ nhiên hắn biết ruộng đất ở C thị hết sức hiếm hoi, rất là phì nhiêu, rất thích hợp trồng trọt, đến tột cùng là Tưởng Mộc Cận làm sao tìm được vậy?

Hắn nghi hoặc nhìn Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận khẽ nở nụ cười, mang hắn đi vào phòng ở.

Sau khi đi vào mới phát hiện, phòng trúc thực rộng rãi sáng sủa, một phòng khách, một phòng ngủ, trong phòng ngủ tùy tiện nhìn cũng có thể thấy một cái giường lớn, Tưởng Mộc Mộc vội vàng dời đi tầm mắt.

Đồ ăn trong phòng bếp, đầy đủ mọi thứ, chỉ còn chờ chủ nhân đến sử dụng thôi….

Không phải là xem diễn sao? Sao lại đột nhiên đến nơi này? Tưởng Mộc Mộc dùng ánh mắt hỏi thăm, dĩ nhiên Tưởng Mộc Cận nhìn thấu ý tứ của hắn, đem hắn kéo đến gần phòng ngủ, ôm hắn dựa vào trên giường.

Tưởng Mộc Mộc co rụt lại nói: “Không thể……”

Ban ngày cũng không biết tiết chế một chút, đều là người lớn cả, còn như vậy……

Tưởng Mộc Cận cười khẽ một tiếng, ngồi ở trên giường, mở rộng ôm ấp, ý bảo hắn qua đây, Tưởng Mộc Mộc lắc đầu, sau một giây liền bị Tưởng Mộc Cận kéo vào trong ngực.

Tưởng Mộc Mộc vô thức muốn phản kháng, lại phát hiện Tưởng Mộc Cận chỉ ôm hắn, cái gì cũng không làm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua ép buộc quá mức, eo hắn vẫn còn xót, nghĩ nếu như làm tiếp, hắn sẽ nhanh chóng gục trên giường không dậy nổi, quả nhiên là chính hắn suy nghĩ nhiều quá.

Tưởng Mộc Cận xem thấu tâm tư của hắn, nhưng không có ý muốn phơi bày, mà là lấy ra một máy tính xách tay, đặt lên giường, hai tay vòng quanh Tưởng Mộc Mộc, ở trên cổ hắn hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Xem diễn!”

Tưởng Mộc Mộc theo phương hướng cậu chỉ nhìn máy tính nho nhỏ, xem diễn? Cái này gọi là xem diễn? Có phải rất không có không khí hay không?

Có điều, Tưởng Mộc Mộc cũng không nghĩ quá nhiều, bởi vì một giây sau hắn liền biết là xem cái gì diễn.

Trong màn hình, chiếu ra thân ảnh xinh đẹp của Đàm Thu Minh.

Nhiều năm không gặp, sắc đẹp của Đàm Thu Minh càng hơn năm đó, càng thêm quyến rũ, nhìn y tựa như cấm dục hồi lâu, ngược lại khiến cho người ta có xúc động muốn hủy diệt y, đối với cái này Tưởng Mộc Mộc ngược lại không có ý nghĩ gì, nhưng mà hắn nhìn Phùng Thành đi theo bên cạnh Đàm Thu Minh thì biết, ánh mắt Phùng Thành nhìn Đàm Thu Minh càng ngày càng sâu, càng ngày càng mịt mờ, dường như đã trải qua tổn thương gì đó, bộ dạng cả người thoạt nhìn hoàn toàn không có tinh thần.

Dường như có thêm cái gì đó? So với Phùng Thành đời trước mà nói, bộ dạng này của Phùng Thành thoạt nhìn càng khôn khéo hơn, hoặc là càng thêm sa đọa, là ảo giác của hắn sao? Tưởng Mộc Mộc như vô tình cố ý nhìn Tưởng Mộc Cận, hắn biết chắc chắn có liên quan đến cậu……

Tưởng Mộc Cận không nói gì, ý bảo hắn tiếp tục xem tiếp.

Tưởng Mộc Mộc không suy nghĩ nhiều, tiếp tục xem.

Hình ảnh biểu hiện ngày là hôm nay, dường như là trực tiếp quay, sau đó truyền tới.

Bọn họ cứ như vậy trực tiếp xem hiện trường truyền hình trực tiếp.

Phía sau Đàm Thu Minh và Phùng Thành còn có mấy đàn em đời trước hắn gặp qua đi theo, Tưởng Mộc Mộc nhíu mày, trong mắt hiện ra không cam lòng, rất nhanh lại biến mất tích.

Thay đổi trong chớp nhoáng này không tránh được ánh mắt của Tưởng Mộc Cận, mặc dù Tưởng Mộc Cận đang xem diễn, nhưng người cậu chân chính nhìn là Tưởng Mộc Mộc, trên hình ảnh có cái gì tự nhiên cậu sẽ không quan tâm.

Nghĩ thầm đối với y như vậy quả nhiên là quá lời cho y, thế nhưng nếu không phải ca ca nói không cần có suy nghĩ quá cực đoan, thì bọn họ căn bản không thể sống đến bây giờ!

Rốt cục, Đàm Thu Minh hành động, nơi hiện giờ bọn họ đang đứng là một nhà trọ bình dân, không biết bên trong có cái gì, lúc mấy người họ đi đứng cũng vô cùng cẩn thận.

Tưởng Mộc Mộc còn chưa nhìn ra bọn họ muốn làm gì, tuy nhiên rất nhanh hắn liền thấy, bên trong phòng có một người, hơn nữa bị giam trong một vại nước lớn trong suốt, vẻ mặt hoảng sợ, giống như đang cầu xin tha cho, nhưng lại nói không ra lời, bởi vì miệng bị keo dính lại.

Người nọ thoạt nhìn năm sáu chục tuổi, thực tế tuổi tác hẳn đã vượt qua một trăm tuổi, Tưởng Mộc Mộc luôn cảm thấy đã gặp qua người này ở nơi nào rồi, sao lại nhìn quen mắt như vậy?

Tưởng Mộc Cận mở miệng nói: “Ông ta là thủ tướng nước T, nhiệm vụ lần này của bọn họ hình như là muốn giết người này!”

Tưởng Mộc Mộc không thể tin nhìn Tưởng Mộc Cận, hiển nhiên muốn từ trong mắt Tưởng Mộc Cận tìm được tin tức “không có khả năng” gì đó, nhưng thật đáng tiếc, ánh mắt của Tưởng Mộc Cận nói cho hắn biết đây là thật.

Nhưng mà, loại chuyện lớn như sát hại thủ tướng của một nước này, tội rất lớn đó, người cẩn thận như Đàm Thu Minh sao có khả năng để bị người ta quay chụp được, có điều đối tượng là Tưởng Mộc Cận, có lẽ đại khái chỉ cậu mới có thể làm được.

Tưởng Mộc Cận cảm thấy, gần đây ánh mắt của cậu đều dùng để cân nhắc ý tứ nhắn nhủ phản ánh qua mỗi cái biểu tình của ca ca, ca ca cậu lười nói chuyện, nhất định phải nghĩ biện pháp để hắn nói nhiều một chút, thời điển ở trên giường cũng thích thú hơn, cậu nói: “Ở trong một đội ngũ, vẫn luôn có một hai kẻ phản bội như vậy!”

“Kẻ…… phản bội?” Tưởng Mộc Mộc nghi hoặc, giống như đời trước, hắn chưa từng nhìn ra ai là người phản bội Đàm Thu Minh…… Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra kẻ phản bội là ai, dứt khoát tiếp tục xem tiếp.

Tiếp theo, đúng như lời Tưởng Mộc Cận, Đàm Thu Minh phát động dị năng thuộc tính thủy của y, từ bốn phía trong không khí hấp thu hơi nước, nhồi vào trong vại, người ở bên trong kêu ô ô ô, nhưng không có một ai ra tay giúp đỡ.

Ông ta tuyệt vọng nhìn Đàm Thu Minh, biểu tình tức giận, căm thù không cần nói cũng hiểu.

Đàm Thu Minh giống như không nhìn thấy ông ta, hai tay nắm lại…… người nọ đang ở trong vại nước trong suốt, thân thể bắt đầu vặn vẹo, sau đó nổ tung……

“A….” Tưởng Mộc Mộc xoay đầu qua một bên, trốn vào trong ngực Tưởng Mộc Cận, mặc dù hắn biết Đàm Thu Minh từng giết người, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Thu Minh giết người, lại không chút nào e dè như vậy, một chút do dự cũng không có, y rõ ràng là ma quỷ, tại sao đời trước hắn lại thích người này chứ.

Nhớ tới hai bàn tay dính đầy máu tươi ấy ở trên người hắn làm những chuyện đó, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên có cảm giác muốn nôn, hắn vẫn luôn không biết, không biết Đàm Thu Minh sau lưng hắn làm chuyện như vậy.

Nước trong vại hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi như màu máu, mỗi một người ở nơi đó đều không có bất kỳ cảm giác gì, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên bừng tỉnh: vậy mà hắn lại sống cùng một đám ma quỷ mười năm……

“Tốt lắm, ca ca, kịch hay chân chính bây giờ mới bắt đầu!” Mặc dù Tưởng Mộc Cận không đành lòng nhìn bộ dáng này của Tưởng Mộc Mộc, thế nhưng cậu nhất định phải để cho hắn thấy được bộ mặt thật của Đàm Thu Minh.

Bất luận Đàm Thu Minh ở trước mặt Tưởng Mộc Mộc biểu hiện như thâm tình, cậu đều phải vạch trần y, bất kể là thật hay giả, chỉ vì ca ca cậu động tâm với y, cậu liền vô cùng bất mãn, đó là người đầu tiên ca ca thích, khẳng định cũng sẽ khó mà quên được, hơn nữa cậu có thể từ biểu hiện thường ngày của ca ca mà nhìn ra, ca ca đối với Đàm Thu Minh vẫn tồn tại một tia tình cảm bao che, cậu muốn đem hết thảy những thứ tình cảm này tiêu diệt, như vậy có thể làm cho hắn thấy rõ bộ mặt khác của Đàm Thu Minh!

Như vậy, ca ca mới có thể hoàn toàn từ trong cảm tình của Đàm Thu Minh thoát ra! Để cho ca ca đối với y không ôm bất kỳ tình cảm gì, dù là đồng tình cũng không được!

Tưởng Mộc Mộc còn chưa dám quay đầu lại, vẫn như cũ tựa vào trong ngực Tưởng Mộc Cận, thấy cậu khẳng định gật đầu, liền chậm rãi nhìn qua.

Quả nhiên, hình ảnh vừa rồi đã đổi.

Đám người rời khỏi nhà trọ đi đến một mảnh rừng rậm, cũng không biết muốn làm gì, chỉ thấy toàn bộ những người phía sau Đàm Thu Minh và Phùng Thành đều té xỉu.

Đàm Thu Minh rất kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của bọn họ, sau lưng đột nhiên bị một kích nặng nề, té xuống, y không thể tin nhìn Phùng Thành sau lưng, hoàn toàn không dám tin tưởng người này sẽ phản bội bọn họ. Trong mắt y, Phùng Thành là người không có khả năng phản bội y nhất…..

Qua rất lâu, chỉ nghe Phùng Thành nói: “Minh Minh, cậu biết tôi yêu cậu, lại luôn cứ như vậy tổn thương tôi, lại còn đuổi theo người phía trên đề nghị muốn giết tôi…… Ha ha, tim tôi thật đau, cậu biết không?”

Nói xong, Phùng Thành lấy từ trong ngực ra một ống tiêm, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam nhạt, sau đó lại nói: “Có người nói cho tôi biết, muốn cậu, thì nhất định phải đem cậu giam lại, bẻ gãy cánh của cậu…… để cho cậu chỉ có thể ở dưới sự che chở của tôi!”

Phùng Thành kéo tay Đàm Thu Minh, chuyển chất lỏng vào.

Vẻ mặt Đàm Thu Minh hoảng sợ, y cũng không có té xỉu, chẳng qua là thân thể bị người ta khống chế lại không thể động đậy, đúng vậy, y muốn giết Phùng Thành, bởi vì Phùng Thành càng ngày càng chướng mắt, luôn trở ngại y tiếp nhận nhiệm vụ, lại càng ngăn cản y làm nhiệm vụ.

Thế nhưng, cuối cùng người nọ vẫn còn chưa tiếp nhận đề nghị của y, y cũng chỉ đành đem Phùng Thành giữ ở bên cạnh, bởi vì không ở bên cạnh, người này khẳng định sẽ lại ngăn cản y.

Sinh mệnh của y hết thảy đều chỉ có nhiệm vụ, trừ thay người làm nhiệm vụ, giúp hắn thực hiện mục tiêu, thì y không biết mình còn có thể làm cái gì, vì vậy, người trở ngại y nhất định phải chết.

Sau khi chất lỏng tiến vào thân thể, dị năng trong cơ thể y đang từ từ yếu dần, cho đến khi không còn.

Y không biết Phùng Thành muốn cái gì, chỉ là mất đi lực lượng khiến cho y cảm thấy hoảng sợ trước đây chưa từng có, đây là lần đầu tiên y có cảm giác sợ hãi, một loại cảm giác sợ hãi trở thành kẻ yếu mặc cho người ta khi dễ, y nhìn Phùng Thành nói: “Mày muốn làm gì?”

Giờ phút này Phùng Thành rất nguy hiểm, y cảm thấy như vậy!

“Muốn làm cậu!” Phùng Thành không hề kiêng kị trả lời, từ thời điểm quyết định hợp tác với Tưởng Mộc Mộc, gã cũng đã quyết định phải làm như vậy.

Mặc dù đang ở rừng rậm hoang dã, nơi đó còn có một đám các anh em, gã cũng không sợ, ngược lại, bị người ta nhìn, gã mới có cảm giác Đàm Thu Minh đã trở thành người của gã, gã nói: “Tôi nghĩ đến ngày này, đã suy nghĩ thật lâu rồi, từ ngày đó gặp cậu trở đi, liền muốn ôm cậu, nhưng mà cho tới bây giờ cậu cũng không để cho tôi chạm qua, đã cứu tôi lại muốn giết tôi, sau đó tôi mới phát hiện, cậu căn bản cũng không cần tôi, đối với cậu mà nói, tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tôi cũng sắp điên mất rồi…… Cũng hai mươi năm rồi, cậu lại không có chút cảm giác nào đối với tôi, cho nên, nếu không đợi được tình cảm của cậu, vậy trực tiếp muốn thân thể của cậu là được, tôi không nhịn được, Minh Minh! Chớ có trách tôi!”

“Mày buông tao ra, mày biết nếu như bị phía trên biết thì mày còn có thể sống được sao?” Đàm Thu Minh thở hổn hển, lần đầu tiên phát hiện chính mình lại vô lực như vậy, hoàn toàn không thể trốn khỏi ma trảo của Phùng Thành.

“Không có cậu, tôi cũng không có hứng thú đối với việc còn sống!”

Đàm Thu Minh nhất thời câm nín!

Phùng Thành ôm Đàm Thu Minh đến dưới một tán cây, hai ba cái liền cởi ra quần áo của y, lộ ra thân thể tràn đầy hấp dẫn và gợi cảm của Đàm Thu Minh.

Vòng eo mảnh khảnh, bắp thịt rắn chắc, đường cong lưu loát, làn da trắng mịn, thật là đẹp, gã cảm thán, chỉ vuốt ve thôi đã khiến cho gã cảm thấy hưng phấn, đã nhiều năm như vậy, máu dã thú đè nén trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh, bộc phát ra, bất kể Đàm Thu Minh phản kháng như thế nào, gã cúi người hôn xuống, nặng nề cắn một cái……

“Đừng xem!” Tưởng Mộc Mộc nói, nhìn thấy Đàm Thu Minh luôn luôn cao ngạo hôm nay đột nhiên biến thành bộ dạng này, trong lòng rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?

Đàm Thu Minh không muốn bị ở dưới người khác, chuyện hôm nay đối với y mà nói là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này…… Đột nhiên hắn cảm thấy mình không hận Đàm Thu Minh, bởi vì đã thất vọng rồi, bắt đầu từ lúc nhìn thấy cảnh y giết người kia.

“Ca ca xác định?”

“Ừ!” Tưởng Mộc Mộc khẳng định gật gật đầu.

Tưởng Mộc Mộc tắt máy vi tính, lại nói, tại sao cậu nhất định phải để cho ca ca thấy những thứ này, cậu cũng không quá rõ, rõ ràng là còn có rất nhiều thứ đặc sắc hơn, nhưng cậu cảm thấy cho ca ca xem, thì cái này là tốt nhất, ít nhất có thể để cho ca ca thấy một mặt khác của y, còn có thể để cho ca ca mất đi hết thảy ảo tưởng đối với Đàm Thu Minh.

Tưởng Mộc Mộc tựa vào trong ngực của cậu nói: “Người phản bội là Phùng Thành sao?”

“Phải!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu.

“Gã một chút cũng không sợ, vậy gã có thể khai em ra hay không?” Tưởng Mộc Mộc lo lắng…..

“Yên tâm, gã sẽ không khai!”

“Vậy lỡ như gã ta bị…… chính là người sau lưng gã……” Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc dừng lại, tại sao hắn phải đi lo lắng cho bọn họ, đã không còn cần thiết không phải sao?

Bất kể người sau lưng bọn họ là ai, nhưng hắn rất nhanh liền đoán được gì đó, liên tưởng tới lời của cha ngày hôm qua nói: “Mộc Cận, em nói xem, người sau lưng điều khiển Đàm Thu Minh có phải hay không là…… chú Tưởng Trạch Hạo?”

Tưởng Mộc Mộc đương nhiên gật đầu: “Chẳng qua là, bây giờ quân đội bảo vệ ông ta rất khá, nhất thời nửa khắc ông ta không thể đi ra gây chuyện được!”

Tưởng Mộc Mộc hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới trước kia, Tưởng Mộc Mộc từng nói với hắn, chuyện Đàm Thu Minh làm luôn nhằm vào việc đối phó Tưởng gia, bây giờ cuối cùng cũng hiểu, đối với người chú thân thể không có gien dị năng giống mình này, hắn không có một chút hảo cảm.

Lập tức cũng không tiếp tục rối rắm nữa, chỉ là đột nhiên bình tĩnh lại, hết thảy đều đã kết thúc, là thật sự kết thúc, hắn không cần vì chuyện của bọn họ mà hao tổn tinh thần nữa, căn bản không đáng giá!

END 69

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK