Vốn dĩ tay trái Lục Cảnh nắm tay phải Lương Thần, sau đó đột nhiên dùng tay phải nắm lấy tay trái của Lương Thần, kéo cô vào trong lòng, tăng tốc bước về phía phòng bệnh.
Lương Thần biết bộ dạng này của cậu là đang lảng tránh nên túm chặt lấy cánh tay cậu, hỏi: "Rốt cuộc là có ý gì?"
"Em chưa bao giờ đọc thơ của Neruda?" Lục Cảnh nói: "Nếu ngày thường em đọc thêm sách, tăng thêm chút nhân văn thì..."
Lương Thần nhìn chằm chằm, ra vẻ sát khí đằng đằng nhìn Lục Cảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thì —— còn chỗ nào cho những cô gái khác đường sống nữa chứ?" Lục Cảnh nói, "Xinh đẹp, có thể ca hát, lại thông minh, làm sao có thể yêu cầu em thông thạo cả thơ ca? Không ai là hoàn hảo cả, đúng không."
Lương Thần cười tủm tỉm, ôm lấy eo Lục Cảnh, ngẩng đầu nhìn cậu, "Cũng coi như anh biết điều."
Cuối cùng, Lương Thần cũng không hỏi được Lục Cảnh lời kia là có ý gì, họ trông nom lúc mẹ Lương làm phẫu thuật, thời gian trôi rất nhanh, lúc Lương Thần và Lục Cảnh rời khỏi bệnh viện thì đã chạng vạng, ba Lương và y tá ở lại để chăm sóc cho mẹ Lương.
Khi bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn qua hành lang phía bên kia, không còn vệ sĩ nào bên ngoài phòng bệnh của Ôn Đế.
Không biết cô ấy rời khỏi bệnh viện này khi nào.
Lúc bảy tám giờ, trời đã tối hẳn.
Lương Thần đột nhiên nhớ ra hai người còn chưa ăn tối liền hỏi: "Đói bụng không?"
Lục Cảnh nói đói, Lương Thần lấy di động ra đặt đồ ăn.
"Anh muốn ăn gì?"
Lục Cảnh: "Lẩu."
Lương Thần sửng sốt, "Lẩu?"
"Ừ." Lục Cảnh xác nhận: "Anh muốn ăn lẩu."
Cô chốt đơn đặt lẩu.
Cô tắt di động, lấy cái gương nhỏ và khăn giấy ra, lau mấy đường kẻ mắt bị lem rồi nói: "Anh biết không, hôm nay Ôn Đế còn một câu nữa chưa nói ra."
Lục Cảnh lười biếng hỏi: "Câu gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cô ấy thích anh." Lương Thần tự tin nói: "Cô ấy đã và vẫn thích anh, từ rất lâu rồi."
Lục Cảnh nhất thời không lên tiếng, cầm vô lăng, trầm tư.
Thật lâu sau, cậu nói: "Không thể nào, anh cũng chưa nói chuyện với cô ấy nhiều hơn mấy câu."
Lương Thần khẽ cười một tiếng, "Anh đúng là không hiểu con gái."
Lục Cảnh lẩm bẩm nói: "Ai nói anh không hiểu?"
Lương Thần không để ý đến cậu, sửa sang lại tóc trước gương.
Chóp mũi bóng nhờn, nhòe phấn nhưng cô không có thời gian dặm lại trang điểm lúc ở trong bệnh viện.
"Sau một ngày bận rộn trong bệnh viện, lớp trang điểm trôi hết trơn."
Lương Thần chỉ là thuận miệng nói, nhưng Lục Cảnh đột nhiên giảm tốc độ rồi chuyển sang làn đường bên phải.
Cậu nói: "Chóng mặt...? Em có muốn uống thuốc không?"
Lương Thần ngơ ngẩn, nhất thời không kịp phản ứng.
Cô nhìn trong mắt Lục Cảnh chất chứa lo lắng, tốc độ xe càng ngày càng chậm.
“Phì ——” Lương Thần rốt cuộc không nhịn cười được, ôm bụng cười.
Lục Cảnh thấy cô cười, nước mắt sắp trào ra, cũng không nhận ra mình vừa nói điều gì ngu ngốc.
"Vậy mà anh vẫn không chịu thừa nhận." Khi Lương Thần vừa cười vừa nói, giọng cũng biến dạng “Phân biệt được hai khái niệm trôi trang điểm và say xe không?"
Lục Cảnh: "..."
“Ai mà không biết." Lục Cảnh lại lái xe ra ngoài, "chỉ là chọc cho em vui thôi."
*
Khi Lương Thần và Lục Cảnh về đến nhà thì đồ ăn cũng vừa được giao đến.
Hai người ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện nguyên ngày, hiện tại ngửi thấy mùi nước lẩu thì ngón trỏ đột nhiên nhúc nhích.
Một giờ sau, Lương Thần nằm trên sô pha nhìn Lục Cảnh thu dọn bàn ăn.
Cậu xắn tay áo lên để lộ cẳng tay, đang lau bàn.
Khi có cuộc gọi đến, cậu kẹp điện thoại giữa tai và vai, nghiêng đầu trả lời, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Rõ ràng đó là cảnh tượng bình thường nhất nhưng Lương Thần vẫn ngắm như thần.
Đẹp trai thì làm cái gì cũng đẹp cả.
Lương Thần không để ý Lục Cảnh đã cúp điện thoại từ bao giờ.
Cậu đi thẳng vào nhà bếp, rửa tay, ánh mắt Lương Thần vẫn luôn dõi theo.
Khi Lục Cảnh bước ra, Lương Thần tự cho là mình đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt nhưng vẫn bị Lục Cảnh bắt được.
"Nhìn anh làm gì?" Lục Cảnh quỳ bên cạnh cô.
"Ai nhìn anh." Lương Thần đứng dậy vươn vai, "Người này trang điểm bị trôi với say xe còn không phân biệt được, có cái gì tốt."
Cô đang định đi về phòng nhưng lại bị Lục Cảnh kéo lên ghế sô pha.
"Làm gì đấy?" Lương Thần hỏi.
Lục Cảnh cười nói: "Làm cho em chút chuyện mùa xuân làm với cây anh đào đó."
Lương Thần đẩy cậu ra, "Không nói nữa.”
Nói xong liền mỉm cười đi tới phòng đàn.
Cô ngồi xuống trước cây đàn piano, tùy ý lướt ngón tay trên bàn phím theo bài Ballade pour Adeline.
Lục Cảnh đứng bên cạnh đàn, yên lặng lắng nghe.
Ngón tay Lương Thần trắng nõn, móng tay sạch sẽ không có phụ kiện gì ngoài một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt. Đầu ngón tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng khiến Lục Cảnh không thể rời mắt.
Bản nhạc kết thúc, Lương Thần hỏi: "Thế nào?"
Lục Cảnh buột miệng: "Thật đẹp."
Lương Thần: "Đẹp?"
"À không..." Lục Cảnh nói, "Thật là hay."
Lương Thần mỉm cười, xoay người cầm đàn ghi-ta lên, gảy dây đàn, nói: "Anh nói xem, tiết mục nhạc kịch tuần sau của em thế nào đây?"
Lục Cảnh rũ mắt xuống, không nói gì.
Lương Thần chỉ lo cúi đầu nhìn ghi-ta, không hề chú ý tới sự khác thường của Lục Cảnh.
“Opera là tuyệt chiêu duy nhất của em.”
Cô lại gảy dây đàn, nói: “Em vốn muốn biểu diễn nhạc kịch cuối cùng.”
Lương Thần tự lẩm bẩm lầu bầu nói chuyện với chính mình hồi lâu nhưng không nghe thấy Lục Cảnh đáp lại, cô ngẩng đầu hỏi cậu: "Anh nói xem."
Lục Cảnh cân nhắc một chút, mới nói: "Em biết Trì Thiến?"
"Trì Thiến?" Lương Thần chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ đó là ai.
"Một diễn viên." Lục Cảnh nói: "Chính vì bị tung ảnh chụp mà rất nhiều người biết đến."
Lương Thần nhớ đến tên người này, cô nói: "Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi? Sau này em có nghe người ta kể lại, sao vậy?"
"Ừ, chuyện đã xảy ra 20 năm trước." Lục Cảnh rũ mắt nói: "Trước khi đi Thái Lan, ăn cơm ở nhà anh, ông bà anh có nhắc tới diễn viên này, em còn nhớ không?"
Hồi ức đột nhiên hiện về, Lương Thần nhớ đến cuộc nói chuyện giữa ông bà nội Lục Cảnh.
"Này chị Tiểu Quân, bà đã quên tin tức 20 năm trước rồi sao? Đạo diễn đó ngược đãi diễn viên trẻ chỉ vì đề tài, bây giờ người ta vẫn đang sống trong bệnh viện tâm thần."
"Ông nhắc tới chuyện này làm cái gì, là đạo diễn kia lòng dạ hiểm độc."
Mặc dù Lương Thần đã nhớ ra nhưng cô không biết Lục Cảnh nói chuyện này làm gì.
Giọng nói Lục Cảnh bình tĩnh nhưng lồng ngực lại trầm thấp phập phồng: "Người đạo diễn kia chính là Mã Minh Huy."
Lương Thần sửng sốt, "Không... không phải chứ?"
"Vào thời điểm đó, ông ta đang làm các bộ phim truyền hình dài tập ở đài truyền hình, thành tích cũng không tốt, nguy cơ khá lớn.”
"Đột nhiên có một ngày, diễn viên chính Trì Thiến bùng nổ tin tức, rating phim truyền hình tăng vọt chỉ sau một đêm."
"Trì Thiến không chịu nổi đến cuối bộ phim, vì vậy..."
Trì Thiến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lục Cảnh còn chưa nói hết thì di động của Lương Thần đột nhiên vang lên.
Là Lưu Dĩ Tình gọi đến.
Lương Thần nhất thời không biết làm sao, cô đưa mắt nhìn Lục Cảnh.
Lục Cảnh nói: "Nhận đi."
Lương Thần nhấn nút trả lời.
Giọng điệu của Lưu Dĩ Tình nóng nảy không thể giải thích được: "Lương Thần, em có biết Đạo diễn Mã đột nhiên bị cách chức không?!"