Ban ngày, nữ nhân khiến hắn yêu hận chồng chất kia tới Ngự thư phòng, bồi hắn một canh giờ mới rời đi. Trong lúc đó nàng lẳng lặng mài mực, cuối cùng cầm bút lên, viết trên giấy Tuyên Thành.
Mắt liếc một cái, chỉ đợi nàng đi rồi, hắn mới chăm chú đọc.
“Ruột mềm một thốn sầu chan chứa.”
Vừa xem, bảo hắn phát hỏa cũng không được, giả vờ không hiểu cũng không được.
Bước vào hiên, hắn nhìn thấy Nghê Ngạo Lam đang ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, rõ ràng đang đợi hắn đến dùng bữa tối, song lại ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.
Nghê Ngạo Lam thấy Nam Cung Lân vẫn trưng mặt lạnh như cũ, sải bước đi tới, ngồi cạnh nàng, cười nhạt. Nàng khẽ vỗ tay, đám cung nữ lập tức bưng thức ăn nóng hổi lên.
Ánh mắt đảo qua từng món ăn, đột nhiên đế vương híp đôi mắt hoa đào, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc hỏi, “Sao nào? Ngay cả trẫm ăn gì cũng quản? Nàng là gì của trẫm?”
Vừa mới nói xong, hắn chợt cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Nghê Ngạo Lam vừa nói vừa giúp hắn gắp thức ăn, “Ta là bảo bối của Lân ca ca, không lẽ Lân ca ca cố tình hỏi ta?”
“Trẫm nói này, nàng đúng là càng ngày càng mặt dày!” Nam Cung Lân hừ một tiếng, đáy lòng quả thực tức giận thiên hạ ngày càng không sợ hắn, leo thẳng lên đầu hắn.
“Da mặt không dày sao theo đuổi phu quân nè.” Nàng không vì hắn phê bình mà không vui, ngược lại phóng khoáng tiếp thu.
Lân ca ca của nàng ăn mềm chứ không ăn cứng, thích thẳng thắn trực tiếp, không thích uyển chuyển nịnh nọt.
Từ ‘phu quân’ này không hề báo trước lao thẳng vào ngực hắn, khiến trái tim vốn tuyệt vọng đóng băng của hắn cạy ra một đường rõ rệt, xông vào nơi hắc ám sâu nhất.
“Ai là phu quân nàng!”
“Ai tiếp lời ta chính là người đó, haha.”
Nam Cung Lân quay mặt sang chỗ khác, “Hừ!” nét mặt vẫn duy trì vẻ khinh thường, nhưng trong lòng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, khiến hắn muốn ngừng cũng không được, chỉ có thể dời mắt đi, không để suy nghĩ của mình bộc lộ ra ngoài.
Thiên hạ thấy tốt liền thu, tránh cho lát nữa hắn phất tay rời đi, nàng bèn chuyển chủ đề.
“Lân ca ca, ta đặc biệt đi thỉnh giáo ngự y, làm ra thức ăn dược thiện. Ngự y nói những được liệu này bổ khí huyết, huynh quản lý triều đình và các quan lại, tiêu tốn tâm lực nhiều hơn người khác nên phải lên tinh thần gấp trăm lần mới được.” Nghê Ngạo Lam gắp sườn heo nấu củ từ đến miệng hắn.
Nam Cung Lân rũ mắt xuống, chần chừ trong chốc lát mới há mồm cắn miếng sườn, hương bị dược liệu nồng đạm tản ra, nhưng không khiến hắn có cảm giác khó nuốt.
Không thể không khen, tài nấu nướng của Nghê Ngạo Lam tốt thật, có thể so với ngự trù, không, có khi còn cao hơn một bậc.
“Ngon không ạ?” Nàng mỉm cười hỏi, gắp tôm nấu với cẩu kỷ và mồng tơi củ, bắt tay bóc vỏ cho hắn.
“Rất… cũng được.” Hắn suýt buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình, sau khi ý thức được, bèn nhanh chóng thay đổi.
Làm sao Nghê Ngạo Lam không biết suy nghĩ của thánh thượng, cũng không vạch trần hắn, “Lân ca ca không chê ta là được.”, đưa thịt tôm tới bên miệng hắn, đút hắn ăn.
Nàng đút hắn ăn một lượt, vừa đề cập chỗ tốt của dược thiện với hắn, sau đó, mới bắt đầu động đũa ăn cơm.
Lúc này đế vương bỗng nói một câu, “Lần sau không được viết chữ lên giấy Tuyên Thành ngự dụng của trẫm nữa.”
“Tại sao ạ? Chẳng phải Lân ca ca từng nói thích xem chữ viết của ta à?” Thiên hạ cười thầm, quả nhiên hắn không nhịn nổi vẫn nhắc tới chuyện này.
“Vậy câu hôm nay nàng viết có ý gì? Ruột mềm một thốn sầu chan chứa, đang chế giễu trẫm sao?”“
Đôi mắt to lẳng lặng nhìn Nam Cung Lân, Nghê Ngạo Lam đáp, “Lân ca ca, đó không phải chế giễu, mà là… mà là ta biết huynh có tình cảm sâu đậm với ta, nên mới có biết bao nhiêu sầu khổ trong lòng.”
“A, nực cười, con mắt nào của nàng thấy trẫm có tình cảm vô cùng sâu đậm với nàng?”
“Ái chà, ta quên mất nguyên tắc mắt có sách mách có chứng của Lân ca ca, dùng thiện xong, chúng ta đến Dưỡng Tâm điện một chuyến thế nào?”
Đôi mắt đen hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là sự tức giận nho nhỏ khi bị vạch trần, Nam Cung Lân quét mắt nhìn Kim Phúc.
Kim Phúc vội vàng cúi đầu giả vờ không nhìn thấy, nghĩ thầm, huhu… cô nãi nãi của tôi ơi, muốn lật tẩy cũng thừa dịp nô tài không có ở đây mới nói chứ, lần này chủ tử thô bạo quét trực diện, đúng là chịu không nổi, run chân đấy!
Không sai, hết thảy những điều Ngọc Nga biết về đế vương đều từ chỗ Kim Phúc nghe được. Chủ tử còn làm bộ làm tịch, nên hắn đành âm thầm hỗ trợ, muốn mau chóng để chủ tử hết giận.
Thấy Nam Cung Lân lấy ánh mắt trách cứ nhìn Kim Phúc, Nghê Ngạo Lam nhỏ giọng nói thầm, “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Nam Cung Lân với nhĩ lực nhạy bén tất nhiên nghe rất rõ ràng, mặt rồng không nén được giận, chuyển mắt qua, tầm mắt nhìn chòng chọc thiên hạ.
“Tốt, dám động thổ trên đầu thiên tử.” Hắn nhàn nhạt cười.
Nụ cười đó khiến Nghê Ngạo lam vô thức rời xa hắn, nhưng không ngờ còn chưa kịp hành động, hắn đã ra tay ấn mình nằm sấp trên bắp đùi hắn.
“Á… huynh làm gì đấy?” Nàng hoàn toàn không dự liệu được hắn sẽ bằng lòng cho nàng đụng chạm thân thể hắn, sau đó nàng khẽ kêu, “Không cho đánh.”
Đã đoán ra Nam Cung Lân tính đánh mông mình để phát tiết ảo não, nàng không sợ bị hắn đánh, nhưng vấn đề là trong hiên còn những người khác đó, hắn không thể để nàng bị người khác chế giễu.
“Trẫm càng muốn đánh.”
Khi thiên tử đột ngột túm thiên hạ, đầu tiên Kim Phúc sững sờ, tiếp đó dùng ánh mắt ra hiệu cho đám cung nữ lui xuống, bản thân mình cũng xoay người đi ra ngoài.
“Kim Phúc công công!” Nghê Ngạo Lam kêu lên muốn giữ người lại, nhưng Kim Phúc vừa nghe mình bị điểm danh, giống như bị sói ác truy đuổi vậy, chuồn càng nhanh hơn.
Lần này xong rồi, tất cả mọi người đều lui hết, chỉ còn lại nàng và Nam Cung Lân, mà nàng giống như con cừu non đợi bị giết, bất quá, nàng cược hắn không nỡ làm nàng đau.
Bàn tay to vung một chưởng không nhẹ không nặng lên mông tiểu mỹ nhân, hắn hỏi, “Còn muốn phá trẫm ngay trước mặt trẫm không?”
“Không nói thế sao Lân ca ca chịu ôm ta.” Tuy không có ý gây rối, nhưng hiệu quả không tệ, nàng dứt khoát yếu ớt không xương nương nhờ trên đùi hắn, cọ cọ áo bào hắn, mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh mũi.
Nam Cung Lân vì lời này của nàng mà trống ngực loạn nhịp, giọng nói yếu ớt của nàng, yêu kiều giở trò lưu manh, khiến hắn thực sự rất khó xem nhẹ sự tồn tại của nàng.
Rõ ràng đã nói với bản thân, đừng tiếp tục chấp nhất nữa, đừng nắm không buông nữa, song vừa chạm mặt, tình cảm lại giống như con ngựa hoang mất cương, không quản được, không khống chế được.
“Tiểu lừa đảo, dậy ăn cơm cho trẫm.” Hắn rũ mắt xuống, nhìn lỗ tai trắng nõn nhiễm chút sắc hồng nhàn nhạt, không thể tránh, thì đành trang bị vẻ uy nghiêm cho mình.
Vất vả lắm mới có thể thân thiết với hắn, cho dù hắn bày tư thế thiên tử, Nghê Ngạo Lam vẫn quyết định không đứng dậy, hơn nữa nàng nghe hắn gọi nàng là tiểu lừa đảo, có thể thấy thái độ của hắn đã dao động rồi.
Tiểu lừa đảo, là cách xưng hô thỉnh thoảng hắn lấy ra gọi nàng, dùng trong lúc vui đùa.
“Không chịu, nằm sấp trên đùi Lân ca ca thích lắm, cho ta nằm nữa đi.”
Cảm xúc yêu thương lại lặng lẽ bò lên mắt hắn, sao Nam Cung Lân không biết nàng đang làm nũng chứ, bèn hung ác cảnh cáo, “Chỉ được một lúc thôi, không có nhiều thêm, đứng dậy sẽ choáng váng.”
Khóe môi nhếch lên, Nghê Ngạo Lam hiểu rõ sự quan tâm của hắn, Lân ca ca thanh tao thực sự đáng yêu quá.