• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm qua Mộc Quyết Minh đem bí mật đen tối của Mộc Không Thanh phơi bày sạch bách cho cả nhà nghe, vì thế mà người trong nhà không ai thích hắn. Mộc Quyết Minh cũng cảm thấy trong lòng khó chịu nên từ sáng sớm hắn đã bước chân đi ra khỏi cửa.

Mộc mẫu thức dậy sau cũng vội vàng thu xếp dắt con trâu đem ra ngoài bán, ngày hôm qua bị Mộc lão hán độc ác kia đánh một trận nhừ tử, tới giờ từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không thấy đau. Nhưng bây giờ nếu bà không đi thì không ai quản chuyện này, cuối cùng dù cơ thể có đau cỡ nào bà cũng ráng khập khiễng nắm dây kéo trâu đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa đến đầu thôn bà vận hết sức kéo cả nửa ngày trời nhận ra con trâu bỗng dưng không chịu đi, quay đầu lại nhìn thì biết hoá ra là do Trương Quan Phu đang gắt gao kéo cái đuôi con trâu giật ngược về phía sau. Mộc mẫu thấy vậy tất nhiên rất tức giận, cứ thế bà đứng giữa đường mở miệng chửi ầm lên.

- Tên chết bầm kia ngươi kéo trâu của ta làm cái gì??

Trương Quan Phu nhếch môi cười lạnh, ông ta làm ra vẻ hiển nhiên nói:

- Đây là trâu của ta.

- Trâu nào của ngươi??? Con trâu này ta nuôi dưỡng đã hơn một năm trong thôn có ai mà không biết. Ngày nào ta cũng dẫn nó lên núi ăn cỏ còn ngươi thì sao, ngươi có từng cho nó ăn qua một cọng cỏ nào chưa, đã vậy còn không biết xấu hổ trơ mặt chạy tới đây nói đó là trâu của mình.

Từ trước đến nay chỉ có nàng mơ ước đồ vật của người khác chứ nào có chuyện người khác dám nhắm tới đồ vật của nàng, ấy thế mà hiện giờ đến phiên con trâu trong tay mình bị người dưng nhớ thương, điều này quả thực khiến Mộc mẫu tức tới nỗi thất khiếu sắp bốc khói.

- Lúc trước nếu không có con trâu nhỏ ta mang tới làm sính lễ thì hôm nay ngươi làm gì có được một con trâu to như thế này. Nếu ngươi nhất quyết muốn đem nó đi bán thì ít nhất phải đưa cho ta một nửa số tiền ngươi đã bán được.

Trương Quan Phu đưa ra lí do nhìn chung có vẻ khá hợp tình hợp lí.

- Thật đúng là không biết xấu hổ, hồi xưa lúc ngươi đưa trâu tới rõ ràng nó chỉ vừa sinh được mấy ngày, chưa kịp làm gì thì ngươi đã bị quan phủ bắt đi. Khi đó ta mà mặc kệ thì con trâu này đã chết từ sớm, dễ gì còn sống tới giờ này để ngươi mặt dày chạy lại đây giành trâu với ta.

Khuôn mặt khó chịu của Mộc mẫu cho thấy bà không cao hứng cho lắm.

- Nói như thế ta cũng nói được, lúc ngươi bị lưu đày bọn ta đã đưa trâu trả ngược lại cho nhà ngươi, do không ai chăm sóc nên nó chết đói mất rồi. Còn con trâu này là ta đích thân lên huyện mua về nuôi, tốt nhất ngươi đừng không biết xấu hổ cứ mãi tơ tưởng trâu của nhà ta.

- Ta mặc kệ, đây rõ ràng chính là trâu nhà ta, nói cho ngươi biết ta đây chính là muốn lấy một nửa.

Trương Quan Phu cố chấp không chịu buông bỏ.

Mộc mẫu tốn công chửi mắng nửa ngày trời mà vẫn chẳng thể đuổi được Trương Quan Phu tránh sang chỗ khác, hai người giằng co với nhau ở cửa vào thôn rất lâu nhưng không ai nhường ai dù chỉ là một bước nhỏ. Tất nhiên Mộc mẫu không có khả năng đáp ứng yêu cầu đưa ra một nửa số tiền bán trâu từ Trương Quan Phu, tính ra ngày đó nếu tự mình mua trâu bất quá cũng chỉ mất có mấy trăm quan tiền, nay nuôi lớn nhìn sơ qua cũng biết con trâu này ít nhất phải bán được hai lượng, thật sự đưa cho tên khốn này một nửa chẳng phải là phiền phức lớn rồi hay sao?

Mộc mẫu có chết cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu quá đáng này càng sẽ không để Trương Quan Phu chiếm được tiện nghi, nhưng dẫu sao đối phương vẫn là một tên vô lại chính hiệu, có nói khản cổ thế nào hắn cũng đều không nghe.

Toàn trên trên dưới phát ra từng trận đau nhức, lúc này Mộc mẫu thật sự lười đôi co cùng với hắn, bà quyết định trước mắt dẫn trâu quay lại chuồng chờ phu quân trở về xử lý.

Trương Quan Phu thấy bà ta không dắt trâu đi bán nữa thì lập tức buông tay, khuôn mặt hướng về phía Mộc mẫu nở một nụ cười âm lãnh:

- Ngày nào ta cũng sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, đừng hòng nghĩ cách lén đem trâu đi bán.

Mộc mẫu giận điên người, bà tức tới nỗi vừa đi vừa chửi mắng. Nào là chửi mười tám đời tổ trông của Trương Quan Phu, thậm chí còn nguyền rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn. Toàn bộ người dân trong thôn ai nấy nghe thấy thanh âm bén nhọn này đều nhíu mày khó chịu.

Mộc lão hán trở về nhà vào buổi tối, lúc cả nhà đương ăn cơm Mộc mẫu liền đem chuyện phát sinh ban ngày thuật lại cho phu quân nhà mình nghe. Tức thì khuôn mặt Mộc lão hán sa sầm xuống, ông nghiến răng nghiến lợi dằn chén cháo trong tay xuống mặt bàn khiến cháo trong bát văng ra tung toé, nét mặt thì cực kỳ dữ tợn.

- Một xu hắn cũng đừng hòng lấy được.

Mộc Không Thanh nghe bọn họ nói chuyện bỗng nhiên đưa tay lên vỗ vỗ vào ngực của mình, nét mặt đầy sự tự tin.

- Cha mẹ, việc này cứ giao cho ta đi.

Trương Quan Phu suy đoán mấy ngày này Mộc gia có khả năng sẽ bán trâu cho nên ngày nào hắn cũng chờ sẵn trước cửa nhà mình. Cần phải biết rằng nhà họ Mộc muốn lên chợ huyện chỉ có một con đường duy nhất và con đường này bắt buộc phải đi ngang nhà của hắn, kể từ đó không ai có thể qua mặt được hắn chớ đừng nói chi tới chuyện đem trâu đi bán.

Ai ngờ trưa hôm đó trong thôn đột nhiên xuất hiện vài vị bộ đầu cưỡi ngựa kéo đến, đám người này dừng lại trước cổng nhà của Trương Quan Phu rồi trực tiếp bắt người. Lão già họ Trương bị quan sai áp giải thì luôn miệng hô to oan uổng, thấy hắn quá ồn ào một vị bộ đầu đi trước bèn gầm lên:

- Trương Toàn, có người tố cáo ngươi có liên quan tới một vụ án buôn bán trẻ con, biết điều thì ngoan ngoãn câm miệng theo chúng ta hồi nha môn để quan phủ điều tra. Nếu ngươi thật sự bị oan, đến lúc đó chúng ta lại thả ngươi trở về cũng chưa muộn.

( Nhắc lại kẻo mọi người quên: Trương Toàn là tên thật, tự là Trương Quan Phu.)

Trương Quan Phu nghe xong lí do hoang đường thì ngẩn ra một chút, chớp mắt hắn đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cách đó không xa, con trai trưởng què chân của nhà họ Mộc đang đứng trước cửa hướng ánh mắt nhìn về phía ông tuy nhiên Trương Quan Phu cũng chẳng hề kém cạnh, ông ngẩng đầu nhìn lại đối phương, khuôn mặt nở một nụ cười âm lãnh để lộ hai hàm răng vàng ệch.

Cuối cùng Mộc mẫu được như ý nguyện, hôm sau bà lập tức mang trâu đi bán với giá hai lượng bạc. Vì vậy tình huống quẫn bách của nhà họ Mộc tạm thời được giảm bớt, hiếm khi không có loại cảm giác giương cung bạt kiếm thành ra người trong nhà ai nấy cũng đều sôi nổi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Trương Quan Phu bị bắt thì trong vòng chưa tới năm ngày hắn đã lại được quan phủ thả ra.

Ngày hắn trở về quả nhiên con trâu đã bị đám người họ Mộc bán đi, hôm ấy Trương Quan Phu chỉ đứng trước cửa Mộc gia nhìn vào bên trong rất lâu, vẻ mặt vô biểu tình.

Thẳng đến chiều ngày hôm sau khi Mộc mẫu ra chuồng cho heo ăn mới phát hiện hai con heo trong chuồng đang sùi bọt mép nằm co giật dưới nền đất, tức khắc hai chân của bà mềm nhũn xém đứng không vững.

Heo nhà họ Mộc bị người ta hạ độc, Mộc mẫu đau lòng canh giữ cạnh xác hai con heo suốt cả một ngày, đoạn thời gian này bà luôn miệng nguyền rủa kẻ hại nhà bà sẽ chết không được tử tế.

Trương Quan Phu vốn là người tàn nhẫn độc ác thì sao có thể đem lời nói của bà ta để ở trong lòng, hiện giờ thấy cả nhà bọn họ gà chó không yên hắn cực kỳ thấy hài lòng và sảng khoái.

Mộc lão hán trở về nhà vào lúc trời tối muộn, đến tận lúc này ông mới biết chuyện xảy ra với hai con heo nhà mình. Sắc mặt của ông tối sầm như sắp vắt ra nước mực, ông trầm giọng gặng hỏi Mộc Không Thanh:

- Biết ai làm hay chưa?

- Ngoại trừ Trương Toàn thì còn có thể là ai, ta không nghĩ tới chuyện hắn vậy mà dám có gan xúc phạm người họ Mộc có quyền có thế như chúng ta, thật đúng là chán sống..!

Khí tràng từ Mộc Không Thanh phát ra khiến người ta sợ chết khiếp, khó lắm hắn mới nghĩ ra biện pháp dọn dẹp chướng ngại vật cản đường để bọn họ thuận lợi đem trâu đi bán, chỉ là hắn không ngờ Trương Quan Phu lại dám dùng phương thức to gan lớn mật như vậy để trả thù.

Tuy rằng hai con heo trong nhà xác thực có chút gầy nhưng bán đi ít nhất cũng kiếm được mấy trăm thậm chí là một ngàn văn tiền, lỡ như không bán được thì có thể xẻ thịt để dành ăn Tết, làm thành thịt khô thì có thể ăn tới cuối năm. Cuối cùng tính ra cái người tên Trương Quan Phu kia thật đúng là biết cách khiến người ta giận sôi.

Xưa nay ở trong thôn người nhà họ Mộc nổi tiếng với tính khí ương ngạnh, lần này bị chơi một vố đau như vậy bọn họ há có thể nuốt trôi cục tức này. Chỉ là hiện tại người mà bọn họ cần phải đối đầu chính là Trương Quan Phu, dù muốn trả thù cũng vô pháp vô thiên thực hiện bởi lẽ người này không có con cái, trong nhà cũng chẳng chăn nuôi súc vật thì làm sao để có cơ hội động thủ. Không Thanh muốn đối phó hắn nhưng nhất thời hắn tìm không ra nhược điểm hoặc bất kì một sơ hở nào.

Mộc Không Thanh vắt óc suy nghĩ, nhìn sang chuồng heo thấy Mộc mẫu nước mắt nước mũi ròng ròng bất chợt trong ánh mắt của hắn dấy lên một ngọn lửa ngoan độc.

Còn chưa chờ hắn kịp nghĩ ra biện pháp trả thù gã họ Trương thì ngay ngày hôm sau cha mẹ của hắn đồng loạt ngã bệnh, Mộc Không Thanh vội vàng vác thân xác què quặt sang nhờ hàng xóm đi thỉnh đại phu giúp hắn. Sau khi bắt mạch đại phu chuẩn đoán hai người này bị trúng độc nhưng không quá nghiêm trọng, ông đưa cho Mộc lão đại tờ giấy viết sẵn phương thuốc để hắn đi mua dược, uống đủ mười ngày mới có thể đem độc tố trong cơ thể bài trừ sạch sẽ.

Vừa nghe phụ mẫu bị trúng độc Mộc Không Thanh liền biết lí do bên trong, tiễn đại phu ra khỏi cửa hắn mới mở miệng hỏi đôi vợ chồng đương nằm liệt trên giường:

- Hai con heo hôm qua chẳng phải đã đem đi chôn rồi ư, tại sao vẫn còn cố đào lên ăn vậy?

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau nhưng tuyệt nhiên không một ai dám trả lời câu hỏi ấy.

Hai con heo kia nuôi gần một năm trời, dẫu rằng gầy thì có gầy thiệt nhưng thịt thà bên trong vẫn có phần khá ngon, cứ vậy đem chôn vào trong đất thực sự làm người ta đau lòng. Mấy ngày nay bởi vì chân của Mộc Không Thanh bị thương, trong nhà thu không đủ chi thành thử lâu lắm rồi bọn họ chưa được ăn thịt. Mắt thấy hai con heo trắng bóc bị vùi vào lòng đất khiến người ta tiếc rẻ, Mộc mẫu nghĩ rằng độc được nhiều nhất chỉ tổn hại tới lục phủ ngũ tạng, chân heo là bộ phận xa nhất hẳn là không có ảnh hưởng gì. Cuối cùng sau khi thương lượng hai vợ chồng thống nhất ý kiến đem bốn cái chân heo giữ lại mang về nhà hầm canh.

Thấy hai người lặng im không nói năng gì, Mộc Không Thanh cố gắng lôi theo cái chân què quặt đi xuống bếp. Quả nhiên dưới đó treo bảy cái chân heo, số chân này được treo ở chỗ khói bếp có thể xông tới, khỏi nghĩ cũng biết tối qua bọn họ đã ăn mất một cái.

May mắn làm sao tối qua hắn ra cửa đi công chuyện thì tình cờ gặp được người quen, được đối phương nhiệt tình mời cơm nên hắn không ăn cơm nhà, bằng không trên giường hiện giờ phải là ba người nằm.

Mộc Quyết Minh từ khi bị mắng trở về sau suốt ngày hắn cứ lêu lỏng chả thấy mặt mũi tăm hơi đâu cả, muốn tìm cũng chẳng biết nó đi nơi nào mà tìm. Dạo này lão nhị ít khi ăn cơm nhà cho nên nó cũng không bị trúng độc.

Cuối thôn, bên phía nhà họ Sở Mộc Đinh Hương đích thân xuống bếp làm bánh mật rồi mang đến cho bà ngoại nếm thử. Quý đại nương vui vẻ giữ nàng ở lại ăn cơm tối, thế là sinh ra cảnh tượng bà cháu hai người ngồi trong góc sân vừa nhặt rau vừa tán gẫu.

Mợ cả Hà thị từ bên ngoài trở về kể cho hai bà cháu nghe chuyện bầy heo nhà họ Mộc không biết ăn trúng thứ gì mà lăn ra chết sạch, lúc phát hiện thì đã là cái xác lạnh cóng sùi bọt mép. Hôm qua Mộc mẫu còn đứng ngoài chuồng heo khóc ròng rã nữa ngày trời ấy vậy mà hôm nay một chút động tĩnh nhỏ cũng chẳng có, hỏi hàng xóm xung quanh mới biết hoá ra là hai vợ chồng trúng độc, chắc có lẽ do ăn phải thịt lợn bị hạ độc...

Quý đại nương chợt nhớ ra vài ngày trước Mộc mẫu và Trương Quan Phu đứng ở ngoài cổng thôn tranh cãi chuyện bán trâu, bà có chút ghét bỏ nói:

- Cái ngày Trương Quan Phu bị bắt đi, con trâu nhà hắn bị Mộc mẫu bắt về nuôi. Từ đó về sau hai người này cắn xé nhau không ngừng, phỏng chừng chuyện lần này cũng là do một tay hắn làm.

Mộc Đinh Hương thế mới biết nguyên nhân xích mích giữa hai nhà, nhớ tới quãng thời gian mình bị ép gả cho lão già họ Trương tiểu cô nương không khỏi cảm khái.

- Hoá ra con trâu kia là sính lễ mà lão Trương mang đến cho con, không nghĩ tới nó lớn nhanh như vậy, mới đấy mà đã có thể đổi được tiền rồi.

Quý đại nương và con dâu là lần đầu tiên nghe được bí mật này, hai người trong lòng cả kinh, nguyên lai chuyện này là như vậy.

Quý đại nương buôn lời phỉ nhổ:

- Đáng lắm, ta phải chống mắt lên xem nhà đó gà chó không yên. Mấy ngày trước Trương Quan Phu bị quan phủ bắt đi chắc chắn là do nhà họ Mộc hãm hại, vì hai lượng bạc mà bọn họ dám làm ra loại chuyện cầm thú như vậy. Lần này thì xong rồi, Trương Quan Phu là kiểu người có thù tất báo, nhất định hắn sẽ không để đám người hại mình được sống yên ổn.

Mộc Đinh Hương cười tươi như hoa, nàng hào hứng nói:

- Lát nữa trở về con phải đem việc này nói với Sở Ngu, hẳn là nàng ấy sẽ rất vui vẻ.

Buổi tối sau khi về nhà Mộc Đinh Hương liền đem chuyện hôm nay nghe được nói lại với Sở Ngu, quả nhiên người này vừa nghe xong lập tức trở nên vui vẻ, ngẫm nghĩ một hồi Sở Ngu mới nói:

- Ban đầu ta có hỏi Phượng Hoa vụ án của Trương Quan Phu sao lại thế này, nàng ấy nói với ta triều đình trước mắt chưa có luật pháp xử lí tội danh trượng phu làm nhục thê tử huống hồ họ Trương kia chỉ là quản thúc thê tử quá mức, đồng thời bọn họ chưa tìm ra chứng cứ hắn giết vợ cho nên đành phải thả hắn trở về.

Mộc Đinh Hương cảm thấy rất tức giận và có chút bất bình, nàng vừa tiếc thương cho ba nữ tử xấu số vừa căm tức lão Trương độc ác kia vậy mà vẫn còn có thể nhởn nhơ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Sở Ngu dịu dàng sờ tóc người thương:

- Trước mắt hắn đang dốc sức đối phó Mộc gia, chúng ta cứ bình thản tọa sơn xem long tranh hổ đấu. Nếu hắn vẫn còn tiếp tục nhảy nhót ta sẽ lập tức âm thầm thu thập hắn, xem như chúng ta giúp mấy vị thê tử chết oan ấy báo thù.

Mộc Đinh Hương biết đối phương nói được làm được, trong lòng căng thẳng nàng vội vàng nói:

- Hiện giờ không phải đang ở trên chiến trường, ngươi cũng không nên vì loại người cặn bã này mà làm bẩn tay mình, lỡ như bị quan phủ điều tra sẽ không tốt cho lắm.

Sở Ngu cười cười tiếp lời tiểu cô nương.

- Nàng nghĩ gì vậy, ta không bao giờ tùy tiện giết người. Ta chỉ là hù dọa hắn, nếu hắn vẫn ngoan cố tiếp tục làm ác ta liền đem hai chân của hắn chặt đứt, để xem hắn còn có thể đi rình mò người khác nữa hay không.

Tuy rằng Mộc Đinh Hương rất muốn nhìn thấy kết cục của tên ác nhân này nhưng nàng không thể để Sở Ngu tự mình động thủ. Trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ của nàng có chút mâu thuẫn, cuối cùng nàng quay sang ôm eo Sở Ngu, thương yêu dặn dò đối phương vài lời.

- Tóm lại ta mặc kệ ngươi làm cái gì cũng đừng làm quá mức, càng không cần bại lộ thân phận có biết hay không..?

- Yên tâm đi ta tự có chừng mực, bất quá dựa theo tình huống bây giờ ta cũng không muốn động thủ, huống hồ có làm thì với khả năng của bọn họ nhất định cũng chẳng động được đến ta.

Mộc Đinh Hương sống ở Mộc gia nhiều năm như vậy tự nhiên biết rõ toàn gia bọn họ là cái dạng đức hạnh gì, hiện nay ngoài hai con heo trong nhà bị kẻ gian hạ độc thì hai vợ chồng cũng trúng độc nằm liệt trên giường, vô luận như thế nào bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Trương Quan Phu.

Người họ Mộc nuốt không trôi khẩu khí này!!

Bất quá việc xảy ra như thế nào cũng không tới phiên hai người các nàng nhọc lòng, bất tri bất giác lại nói tới Trúc Nhi, nhắc tới đứa nhỏ này Mộc Đinh Hương bèn nói:

- Hôm nay ta có đo chiều cao cho nó, so với mấy ngày trước lại cao thêm một chút rồi, cùng tiểu hài đồng hai ba tuổi không kém nhau là bao. Chờ thêm năm nữa chúng ta sẽ lên quan phủ đăng kí nói là nhặt được hài tử, về sau nó chính là con cháu Sở gia.

- Ừm cũng may còn có Trúc Nhi, bằng không chỉ có hai chúng ta làm bạn đến hết quãng đời còn lại.

- Với ta mà nói, chỉ cần có ngươi là đủ..!

Mộc Đinh Hương dựa sát vào lồng ngực đối phương, thủ thỉ những lời tâm tình.

Thời tiết những ngày cận Tết càng ngày càng lạnh, không đợi Mộc Không Thanh suy nghĩ tìm biện pháp gây phiền toái cho Trương Quan Phu thì Tết Âm Lịch đã tới mất rồi.

Từ ngày hai mươi sáu các hộ gia đình có nuôi heo ở trong thôn đã bắt đầu sôi nổi khơi lửa giết heo, toàn bộ thôn Phù Dung suốt ngày không ngừng vang lên tiếng heo kêu la.

Bấy giờ học viện cũng thu xếp an bài để học sinh trở về nhà, người làm công trên huyện cũng vui vẻ về nhà chuẩn bị ăn Tết. Chân phải của Mộc Không Thanh vẫn chưa hồi phục, trong khoảng thời gian này hắn cần phải nằm yên trong nhà tịnh dưỡng thân thể, thanh âm nhà người khác giết heo giết dê cứ quanh quẩn suốt ngày ở bên tai, tiếng pháo nổ cũng vọng lại không ngừng. Nhà mình một ngày hai bữa cơm chỉ toàn thấy cháo và rau xanh, nằm hơn một tháng miệng hắn sắp mất vị giác luôn rồi.

Nhớ lại những ngày còn niệm thư trên học viện, thoải mái thuê một căn phòng tốt ngày ngày ôm tiểu tình nhân sống đời phong lưu, mỹ mãn cực kì. Giờ nhìn lại những ngày cơ cực gần đây hắn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, căn phòng hắn thuê gần học viện đã đến kì hạn đóng tiền, chủ khu trọ thấy mình không đến chẳng biết có đem đồ đạc của mình ném ra ngoài hay không.

Khoảng thời gian này hắn không lui tới Kim Phượng Uyển, tiểu tình nhân chắc có lẽ cũng đã được người khác vung tiền bao nuôi. Nữ nhân đó quả thực rất có tư sắc, bản thân hắn phí thật lớn công phu mới cướp được nàng ta từ trên tay người khác, nay mình không ở đấy sợ là cũng bị người khác đoạt mất.

Chân phải tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đã tốt hơn trước, hắn có thể xuống giường đi lại mặc dù bước chân có hơi khập khiễng. Tiếp tục ôn dưỡng thì năm sau hẳn là có thể tiếp tục quay lại thư viện niệm thư nhưng tưởng tượng viễn cảnh mỗi tháng Mộc lão hán chỉ cho hắn hai trăm văn tiền, bên ngoài hắn cần phải nuôi tình nhân thì bấy nhiêu đó làm sao mà đủ dùng.

Giờ trong túi không còn một đồng, hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

............

Hôm nay Sở Ngu trở về sau khi giết heo xong, vừa về tới gần thôn Phù Dung thì nàng thấy từ xa có một đám người đi rầm rập hướng về phía cổng thôn. Chẳng biết mấy người từ đâu đến đây nhưng ai nấy đều cao lớn thô kệch, cơ bắp thì rắn chắc khoẻ mạnh ngang nhiên xông thẳng vào trong.

Nghe được đằng sau truyền tới tiếng vó ngựa, người dẫn đầu quay lại nhìn, dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn nhận ra người quen.

- Sở đồ tể đây là đang đi nơi nào?

Sở Ngu tập trung nhìn vào mới phát hiện người vừa hỏi mình là một người quen ở trên huyện, hắn là gia đinh của một hộ nhà giàu mà nàng có quen biết. Người này tên gọi là Tam Ngưu, người này thường xuyên lui đến cửa hàng của nàng mua thịt, qua lại nhiều lần cũng xem như là có quen biết. Thấy đối phương hỏi han nàng cũng nở một nụ cười xã giao rồi trả lời.

- Ta sống ở thôn này mà, hôm nay thịt hết sớm nên giờ ta đang trên đường trở về nhà. Không biết mấy vị đại ca đông người như vậy là muốn đi đâu??

Tam Ngưu vừa nghe Sở Ngu là người của thôn Phù Dung thì ánh mắt lập tức sáng lên, hắn mừng rỡ nói:

- Vậy ngươi có biết nhà họ Mộc trong thôn này đi như thế nào không, nhà có cái tên tiểu tử Mộc Không Thanh ấy.

Sở Ngu chớp chớp mắt đáp lời.

- Tất nhiên là biết, chỉ là ta thắc mắc chẳng biết Ngưu lão đệ tìm Mộc gia có chuyện chi quan trọng hay không, ngươi phải biết rằng nhà này không một ai nói lý cả, rất là ngang ngược.

Càng nghe Tam Ngưu càng nổi nóng, lời Sở Ngu vừa nói khác chi thêm dầu vào lửa.

- Hắn không nói lý có thể có bao nhiêu không nói lý, để ta xem hôm nay có mấy vị đại ca đây đi theo hắn dám không nói lý với ta hay không. Chẳng dám giấu gì ngươi ta có một người muội muội tên là Tam Tú, trong cái thôn này có một bà mối họ Trương phải không..? Người này là bà con xa của hai huynh muội bọn ta, tháng trước bà ấy giới thiệu cùng thôn có một vị tú tài đang kén vợ, chẳng biết người này thế nào mà được bà ấy tâng bốc tới tận trời cao. Hàng năm ta rất ít khi có mặt ở nhà, phụ thân thì đã sớm không còn trên nhân thế thành ra bây giờ trong nhà chỉ còn lại lão mẫu thân và muội muội mà hai người này không thể làm chủ được. Trước đó vài ngày đám người Mộc gia vẫn luôn thúc giục muội muội ta đi lên huyện xem mắt vị tú tài ấy, trùng hợp lúc này ta vừa vặn bị lão gia phái đi nơi khác làm công chuyện, không ngờ ở nhà muội muội ta bị cuốn vào loại chuyện rắc rối này.

- Tiếp theo còn trầm trọng hơn, thời điểm bọn họ kéo lên thư viện lại phát hiện Mộc tú tài cư nhiên ở bên ngoài thuê phòng trọ bao dưỡng phường kỹ nữ. Muội muội ta cùng người họ hàng kia rất tức giận, tranh cãi vài câu rồi dắt díu nhau quay trở về nhà.

Tam Ngưu càng nói càng sinh khí, sự tức giận dâng trào không thể kìm chế được.

- Ngươi nói xem muội muội ta bị kẻ xấu lừa gạt chẳng lẽ ta đây không thể đi tìm người đó nói chuyện phải trái, bà mối Trương khi đó nóng giận mới bất quá cùng vị phụ nhân trong thôn kia oán trách vài câu vậy mà vừa về đến nhà không bao lâu Mộc mẫu đã tìm tới cửa. Bà ấy mắng muội muội và vị thân thích của ta bịa đặt chuyện con trai nhà bà ta nuôi dưỡng nhân tình ở bên ngoài, còn ngang ngược nói chính mình có hảo tâm đưa nó đi gặp tú tài nhưng bởi vì nó chướng mắt nhi tử của bà ấy cho nên mới buông lời bịa đặt. Hiện tại danh dự của muội muội ta bị hao tổn một cách nặng nề, sau khi trở về ta mới biết được chuyện này cho nên mới lập tức kéo người đi tới đây. Tính tình của ta xưa nay nóng nảy thì làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục nhày, đứa ngốc ấy từ nhỏ đến lớn luôn bám theo ta, ngày hôm nay nếu ta không thể bảo vệ được muội muội của mình thì còn gì là mặt mũi nam nhân nữa.

Nói xong một đại nam nhân cao to lực lưỡng nhưng hốc mắt lại đỏ bừng, thậm chí còn rưng rưng như sắp khóc. Một đám nam nhân xung quanh nghe xong lòng đầy căm phẫn, nhao nhao đòi đi tìm nhà họ Mộc. Sở Ngu thấy bọn họ kích động vội vàng nói:

- Mộc gia này đúng thật là quá đáng giận. Ngưu huynh đệ không cần phải nói nữa, ta đây sẽ đích thân đưa các người tới tận cổng nhà bọn họ!!

Đám người này toàn là đi bộ thành ra Sở Ngu không tiện cưỡi ngựa, thế là nàng xuống ngựa dẫn theo một đám người mênh mông cuồng cuộn hướng thẳng về phía nhà họ Mộc...

Phải nói nhóm người này thế trận thật sự quá lớn, thế tới rào rạt tựa như nước lũ đổ về, hơn nữa còn có Sở đồ tể hệt hung thần ác sát dẫn đầu làm thôn dân ai nấy đều sôi nổi né tránh, mọi người trốn hết vào trong nhà lén lút thò đầu ra cửa hóng hớt.

Lúc bọn họ đi ngang cửa nhà họ Quý thì Quý lão thái đang cho mấy con gà ăn, nhìn thấy Sở Ngu mang theo một đám người đi về phía này bà vội vàng chạy ra hỏi thăm.

- Tiểu Ngu à, con đang làm gì vậy??

Nguyên bản khuôn mặt nghiêm nghị của Sở Ngu nhanh chóng hoà hoãn lại, nàng hướng về phía Quý lão thái nói:

- Bà ngoại à không có chuyện gì đâu, người mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi, bây giờ con mang mấy vị huynh đệ này sang thăm hỏi nhà Mộc tú tài một chút.

Quý lão thái vừa nghe đại khái đã nắm bắt được tình hình. Cứ thế bà không thèm cho gà ăn nữa, cười tủm tỉm đi theo cháu "rể" xem náo nhiệt.

Tam Ngưu vừa nhìn liền biết người họ Mộc không được lòng mọi người trong thôn, hắn nhìn thấy lão thái thái bị ngã do không cẩn thận vướng phải nhánh cây còn nhiệt tình chạy tới hỗ trợ một phen.

Hàng xóm thấy Quý lão thái bình tĩnh đi theo phía sau, thêm việc nhóm người này tuy rằng mang theo bộ dáng hung thần ác sát nhưng chưa làm chuyện gì xằng bậy cho nên mọi người cũng sôi nổi chạy theo.

Thời điểm này Mộc Không Thanh đang ngồi ngoài hàng hiên, hai chân gác trên ghế vui vẻ ung dung thoải mái cắn hạt dưa. Mặc dù hai con heo đã chết nhưng bán được con trâu cũng phần nào giải quyết được tình trạng căng thẳng trong nhà. Tuy rằng cha mẹ ngu xuẩn sơ ý để bị trúng độc nhưng cũng may không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày thì tốt rồi. Về phần của hắn thì từ sáng sớm đến giờ hắn vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để thu thập lão già Trương Quan Phu kia.

Cơ mà còn chưa kịp nghĩ ra ý kiến gì thì hắn đã thấy một đám đông đen nghịt đang đổ dồn về hướng nhà của hắn, vừa nhìn liền biết đám người này tới đây không có ý tốt, bất giác trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an xưa nay chưa từng có.

Quả nhiên đám người vừa tới trước cửa nhà hắn thì dừng lại, Tam Ngưu trông thấy Mộc Không Thanh ngồi ở trước cửa nhà, vả lại trên người còn vận áo dài màu nguyệt bạch đặc trưng của thư viện. Bộ quần áo này Tam Ngưu có thể nhận diện được cho nên vừa liếc mắt liền biết đối phương nhất định là tên tiểu nhân độc ác huỷ hoại thanh danh tiểu muội nhà mình.

- Mộc tú tài đúng không?

Bình thường khi gặp người ngoài Mộc Không Thanh đều bày ra tư thái thư sinh cao ngạo, nhưng lúc này trước mặt có nhiều người như vậy thành ra khí thế của hắn từ lâu đã sớm bay đi đâu mất, hắn run rẩy yết hầu, hồi lâu mới nặng nề thốt ra mấy chữ.

- Đúng là tiểu sinh, chẳng hay chư vị hảo hán tìm ta có chuyện gì?

Sở Ngu đứng một bên thần sắc lạnh băng, càng nhìn càng thấy sắp xảy ra biến cố lớn.

- Chuyện gì??? Ngươi còn dám hỏi ta chuyện gì ư... Tại sao ngươi vu hãm muội muội của ta.!!

- Muội muội của ngươi là người phương nào?

Tam Ngưu vừa nghe thì giận sôi máu, nhìn thấy xung quanh càng có nhiều người kéo tới hắn liền lớn tiếng đem chuyện ngày đó Trương đại tẩu mang theo Tam Tú đi thư viện tìm hắn kể lại một lần, thanh âm to lớn của hắn vang dội có trật tự rõ ràng. Thôn dân xung quanh chăm chú lắng nghe, khi câu chuyện kết thúc ánh mắt mọi người nhìn vào Mộc Không Thanh cũng thay đổi thấy rõ, ai nấy cũng đều thấy người họ Mộc trơ trẽn bại hoại.

- Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm....

Mộc Không Thanh hoảng hốt tức khắc đỡ ván cửa đứng dậy, hắn bối rối vung vẩy hai tay cùng Tam Ngưu cãi cọ:

- Thật sự không có chuyện này, ta chưa từng trải qua chuyện nào như ngươi nói cả.

- Ngươi không làm nhưng chuyện này vẫn có dính líu tới ngươi, cùng lão nương nhà ngươi có liên can. Toàn gia các người hôm nay đừng hòng thoát khỏi can hệ.

Tam Ngưu hung tợn bắt đầu buông lời đe doạ.

Lúc này Trương đại tẩu cũng vừa đuổi tới, thấy nhà mình có viện binh bà bèn lớn tiếng quở trách Mộc gia sống bẩn khiến cho lần giải quyết này trở nên hắc bạch phân minh rõ ràng. Trước đó Mộc mẫu chạy tới nhà người khác hắc nước bẩn, hiện giờ xem ra thật là quá mức bỉ ổi.

Mộc mẫu nghe được bên ngoài có tiếng cãi cọ ầm ĩ liền miễn cưỡng đỡ cửa bước ra, thấy Trương đại tẩu lớn tiếng lên án con mình bà chịu không được. Vì muốn giữ gìn thanh danh của con trai nên Mộc mẫu vẫn cố gắng mở miệng đáp trả.

- Còn không phải bởi vì Thanh nhi nhà chúng ta chướng mắt Tam Tú nhà các ngươi, hôn sự không thành các người liền đi khắp nơi rêu rao chuyện này hay sao??

Nghe tới đây Tam Ngưu không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hắn dõng dạc ho to một tiếng:

- Các huynh đệ còn chờ gì nữa, đã nói tới nước này mà nhà bọn họ vẫn còn muốn vũ nhục muội muội của ta, đây là khinh thường Ngưu Gia Trang chúng ta không có người hay sao??

Mấy vị hán tử thấy người họ Mộc lộng ngôn đảo trắng thay đen còn ngang nhiên xem bọn họ như trò khôi hài thì cũng không nhịn được nữa, bọn họ trực tiếp đẩy Mộc mẫu sang một bên rồi hướng về phía Mộc Không Thanh tay đấm chân đá. Đánh không đủ liền kéo vào trong nhà đập phá đồ đạc một trận, nhà họ Mộc trong khoảng thời gian ngắn gà bay chó sủa, toàn bộ phòng ốc lung lay cơ hồ sắp đổ sập xuống.

Thôn dân chung quanh cũng chỉ dám đứng vây xem, việc đã đến nước này mọi người đều biết nguyên nhân do đâu mà chuyện này xảy ra. Mộc gia thật sự làm quá nhiều chuyện độc ác thành ra không ai muốn đứng ra hỗ trợ, mọi người đứng bên ngoài nhìn trong chốc lát, sau đó chép miệng lắc đầu rồi trực tiếp phất tay áo quay trở về nhà.

Trong phòng ngủ Mộc lão hán nằm im trên giường, đối với động tĩnh bên ngoài ông đã sớm nghe vào trong tai. Ông thở một hơi thật dài nhìn chằm chằm đám người tới lui trong nhà đem gia cụ vật dụng đập đầy trên nền đất, thanh âm lanh canh lách cách vang lên bên tai không ngớt, cơ thể Mộc lão hán không thể động đậy hoặc cũng có thể nói ông không muốn động đậy.

Tới khi đám người Ngưu Gia Trang cảm thấy mệt mỏi thì bọn họ mới chịu ngừng tay, Ngưu Tam thét to một tiếng mang người rời đi, thời điểm đi ngang qua người Sở Ngu hắn hướng về phía nàng gật đầu xem như cảm tạ ân nghĩa chỉ đường.

Nhìn nhà họ Mộc bị thu thập trong lòng Sở Ngu cảm thấy rất sảng khoái. Nàng cười tủm tỉm nhìn Tam Ngưu, hận không thể lập tức đem mấy cân thịt đưa cho hắn để khao mấy vị huynh đệ một bữa cơm no nê.

Loạn Mộc gia có hơn bảy mươi người đến xem, khu vực nhỏ căn bản không chứa đủ người nên tất cả phải chen chúc nhau ngóng vào trong xem biến. Các thôn dân thấy Tam Ngưu dẫn người đi khỏi cũng sôi nổi giải tán, họ sợ người nhà họ Mộc đột nhiên ăn vạ bọn họ nên chạy hết về nhà. Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản dòng người xô đẩy biến mất không còn một mảnh.

Sở Ngu theo Quý lão thái đi về hướng nhà họ Quý, nhìn thấy bà ngoại tâm tình thật sự vui sướng nàng cũng nhịn không được mà cười theo.

- Đối đãi với người nhà họ Mộc, thủ đoạn này vẫn hiệu quả nhất.

Quý lão thái cười xong lại thở một hơi thật dài:

- Quá tiện nghi cho bọn họ, con không biết trước kia ả độc phụ đó tra tấn Hương nhi như thế nào đâu. Ta thân làm bà ngoại vậy mà không biết đứa nhỏ đáng thương ấy là cháu ngoan của ta, cứ thế trơ mắt nhìn kẻ ác tra tấn cháu mình nhiều năm như vậy, giờ ngẫm lại chỉ hận không thể chôn sống toàn bộ người họ Mộc.!!

Sở Ngu thấy Quý lão thái hốc mắt đỏ lên vội vàng tiến lên nói vài lời an ủi.

- Bà ngoại người yên tâm, con đảm bảo nhà họ Mộc từ nay về sau sẽ chẳng có ngày nào được yên lành. Ban nãy xem qua tình trạng của Mộc Không Thanh, lần này hai chân khẳng định bị phế thì làm sao có thể đi thi khoa cử, sau này đi đường cũng là vấn đề. Nhà bọn họ chẳng còn hi vọng gì nữa rồi, về sau hắn bước chân ra đường nói chuyện cũng chỉ như là đánh rắm, không ai thèm lấy hắn nữa đâu. Vừa rồi đám người Tam Ngưu đánh hắn vừa âm hiểm vừa tàn nhẫn, nhà cửa thì bị đập phá tan nát chẳng ai thèm về đây làm dâu, nói không chừng sau chuyện này bọn họ còn phải kéo nhau đi xin cơm...

Quý lão thái nghe nàng nói mới sực tỉnh, ban nãy vì quá vui vẻ nên bà không thể nghĩ nhiều như vậy. Quý lão thái yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay Sở Ngu nói:

- Hài tử ngoan, may mắn lúc trước con kịp thời đem Hương nhi cưới về nhà, nếu như để nàng bị Trương Quan Phu kia cướp đi thì bây giờ làm sao ta có cháu rể ngoan đây a. Bà ngoại đối với con không có chỗ nào để chê nhưng ta chỉ sợ về sao các con không có hài tử chăm sóc dưỡng già.... Mợ của mấy đứa thân thể không được tốt cho lắm, nếu cậu mợ sinh ba bốn đứa bà ngoại nhất định sẽ cho các con ôm một đứa tốt nhất về nhà làm con thừa tự, chỉ là trước mắt cậu mợ con bất lực cho nên không có cách nào cả....

Sở Ngu cười, nhớ tới tiểu hài tử tròn vo ở nhà nàng bèn nói:

- Bà ngoại con quên nói cho bà biết, mấy ngày trước con đi Tế An Đường thì thấy có người đưa tới một cô nhi, cha mẹ của đứa nhỏ này đều đã qua đời và người thân thích cũng chẳng còn, thấy nó đáng yêu cho nên ôm về dưỡng. Nhiều ngày rồi con chưa gặp được người nên chưa có cơ hội để nói, lát nữa khi về con bảo hôm nào Đinh Hương ôm lại đây cho người nhìn nha.

Quý lão thái vui mừng khôn xiết kích động đến nỗi không nói nên lời, thậm chí bà còn chờ không nổi, lập tức muốn đi xem cháu chắt.

Sở Ngu cười một trận thật sảng khoái, sau đó mới chậm rãi khuyên nhủ bà ngoại:

- Không vội không vội, hôm qua Hương nhi nói với con chiều nay muốn đem hài tử ra ngoài chơi cho nên hiện giờ không biết có ở nhà hay không. Ngày mai là ngày hai mươi bảy thành thử ngày này đâu đâu cũng giết heo, sáng mai phải giết tận ba con, quá nhiều việc phải làm nên con chỉ sợ lo liệu không hết. Đến ngày bắt đầu nghỉ bán con sẽ mang nó đến bái kiến bà ngoại, người nói xem có được hay không??

Quý lão thái tuy rằng nóng vội muốn đi nhìn Trúc Nhi nhưng bà biết hai vợ chồng cháu ngoại bận bịu nhiều thứ, bà chỉ đành tiếc nuối gật đầu đồng ý.

Tối trước cửa nhà Quý lão thái khoát tay ra dấu cho nàng trở về, khi Sở Ngu đi được vài bước bà chợt cất tiếng hỏi:

- Hài tử kia tên gọi là gì?

Sở Ngu nắm dây cương con ngựa cho nó đứng lại, sau đó nàng lễ phép quay đầu lại đáp:

- Đại danh còn chưa có đặt, nhũ danh thì tên Trúc Nhi.

- Trúc Nhi, Trúc Nhi....

Lão thái thái bất chợt đề cao âm lượng.

- Trúc Nhi thích ăn gì để bà ngoại chuẩn bị.

Sở Ngu cười dịu dàng với Quý lão thái.

- Nó cái gì cũng ăn được, bà ngoại làm món gì nó cũng thích hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK