Thân là thiên chi kiêu tử cùng thế hệ, nếu như nói Cố Thiên Hàn là vương giả hoàn toàn xứng đáng của thế hệ này, vậy Tề Thần Hiên chính là người đứng đầu thế hệ bọn họ, lúc đầu còn có đại sư huynh tranh tài với y, mãi đến khi đại sư huynh gặp chuyện không may, từ đó chẳng còn người nào thay thế được vị trí của Tề Thần Hiên, mấy chuyện này, ông vẫn biết tự hiểu lấy.
Hơn nữa, hôm nay ông đã thành cái dạng này, đánh với người ta trên dưới trăm hiệp còn không nổi, bàn chuyện thù hận gì gì đó có hơi khôi hài.
Vân Tĩnh chỉ là đối với người tên Tề Thiên Dương này, có chút xúc động mà thôi.
Tu vi họ đến bậc này, chung quy cũng có chút cảm ứng không rõ về bản thân, với ông mà nói, liếc cái thấy thuận mắt, tất hữu duyên, ngày đó ông gặp Tề Thiên Dương phía sau Tề Thần Hiên, đã cảm thấy hợp mắt nhất từ trước đến nay, mà loại cảm giác này, chỉ khi nhìn thấy đệ tử hợp ý như Quý Phong, Đỗ Song mới có, ông biết nó chính là duyên phận thầy trò.
Đúng là ly kỳ, ông đã thành như vầy, vẫn còn có duyên thầy trò với đệ tử hậu bối hay sao? Ôm ý nghĩ này, dù cho không thèm để ý, ông cũng không thể thoát ra mà quan tâm Tề Thiên Dương thêm vài phần, nhưng vài phần quan tâm đó, khiến ông dần dần hiểu vị công tử Tề gia bị xem như người điên này hơn.
Còn trẻ, ngông cuồng, đây không phải lời dùng để ca ngợi một người, cuộc đời ai cũng có những năm tháng như vậy, nhưng trải nghiệm thường không được như ý muốn, mà công tử nhà họ Tề, gặp bốn chữ này lại có thể hiểu theo nghĩa khác. Trẻ thì đúng là trẻ thật, ngông thì cũng ngông lắm đấy, không hề giống tu sĩ chút nào, cứ như công tử quần áo là lượt cưỡi ngựa Chương Đài, nhưng loại quần áo là lụa này của y có chút khác người, liếc mắt là nhìn ra được, đó là do tính tình của y, mà không phải thứ gì khác.
Đã từng, đã từng có một người như thế…
“Sư phụ?” Quý Phong chần chừ nói: “Người thật sự muốn đi gặp Thần Hiên kiếm tiên sao?” Hắn đối với chuyện lần đó còn có chút bóng ma, rất sợ sư phụ nhà mình sẽ đem bọn họ tặng cho người khác, vì thế hỏi ra cũng vô cùng cẩn thận, trong đôi mắt chính trực nghiêm nghị thường ngày cũng toát ra chút gì đó đáng thương.
Vân Tĩnh khẽ nở nụ cười, ấm giọng nói: “Chớ sợ, không phải định tống các ngươi đi đâu, một ngày làm thầy cả đời là thầy, trừ phi các ngươi muốn đi, vi sư sẽ không ép các ngươi.”
Quý Phong lập tức nói: “Con đời này chỉ có một sư phụ, tuyệt sẽ không rời bỏ sư môn, ừm, sư phụ, người sao lại muốn đi gặp Thần Hiên kiếm tiên?”
“Dù gì cũng là chưởng môn lên tiếng,” Vân Tĩnh cười cười, “Ta hôm nay thành ra như vậy ngươi cũng thấy, khả năng đâu mà dạy dỗ đồ đệ? Có điều không tự mình tới cửa nói rõ ràng, có hơi thất lễ.”
Một cô gái hoàng y bên cạnh chợt nói: “Sư phụ thu nhận Tề sư đệ không tốt sao? Rõ ràng sư phụ chỉ là…”
Vân Tĩnh nhìn về phía nữ tử hoàng y: “Linh Nhi, không được nói bậy.” Trong giọng nói lộ vẻ sắc bén.
Nữ tử hoàng y ủy khuất ngậm miệng, lúc này Đỗ Song nói: “Sao sư phụ không lắng nghe ý định Thần Hiên kiếm tiên và Tề sư đệ thử một lần? Biết đâu sư phụ sợ làm trễ nãi bọn họ, nhưng người ta không nghĩ vậy thì sao?”
Vân Tĩnh cuối đầu thở dài, ông làm sao lại không hiểu bọn đệ tử này đang tìm cách, đơn giản chỉ là lo lắng có ngày ông sống không khỏi, thọ nguyên cạn, đỉnh Tĩnh Viễn cũng sẽ không bị người chiếm đoạt, có một sư đệ xuất thân cao quý như thế, mấy chuyện này có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng, ông không muốn như vậy.
Cho dù đến sơn cùng thủy tận, ông cũng muốn giữ vững bản tâm, vĩnh viễn không làm chuyện mình hối hận, huống hồ chuyện còn chưa đến mức ấy.
Nghe nói Vân Tĩnh tôn chủ muốn tới, Tề Thiên Dương theo bản năng rùng mình một cái, cậu cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy cái tên này, sẽ liên tưởng ra người này rất cố chấp, vô cùng cố chấp… Cậu khẳng định khi nhìn thấy gia gia nhà mình cậu cũng không hề có loại cảm giác này được không?
Phải biết rằng Tề Thần Hiên là một vị tán tiên có tu vi cao nhất trong số các tán tiên đã biết từ trước đến nay, nếu như không phải Nguyên Ứng chưởng môn thần bí quá mức, còn cả mấy lão bất tử thượng cổ thích học đòi Đào Uyên Minh chơi trò ẩn cư, ẩn cư cũng không thèm ẩn triệt để, chẳng biết lúc nào sẽ chạy ra xoát độ tồn tại, thì gia gia nhà mình đã thành đại danh từ người mạnh nhất cả giới tu chân!
Cậu tuy rằng không phải kẻ dựa trực giác mà sống, nhưng có đôi khi loại trực giác này có thể cứu mạng! Đối với người tên Vân Tĩnh tôn chủ trong nguyên tác căn bản không hề lên sân khấu lại có thể mang đến cho cậu cảm giác uy hiếp lớn đến thế, Tề Thiên Dương cơ trí quyết định: Ta nhất định phải bái ông ta làm thầy!
Cậu không hề ra quyết định trong lúc xúc động, mà đã trải qua cân nhắc thận trọng mới làm!
Sư phụ người ta từ nhỏ không cha không mẹ được Trảm Thiên tiên tôn thu dưỡng, đó là bố trí cho diễn viên chính có được không! Đây là điểm thứ nhất.
Điểm thứ hai, sư phụ người ta thần công cái thế, dựa theo cách nói của Lăng Vân Bích, Tụ Bảo Bồn trộm gà không được còn mất nắm thóc đem cả bản thân bù vào, tựa như bọn họ, thần hồn dung hợp, không ký khế ước thì sẽ một chết một điên, trước mắt nó đang trong giai đoạn tiêu hóa bảo vật, chỉ chờ linh lực phục hồi đủ, phải cùng sư phụ ký khế ước.
Cuối cùng là điểm quan trọng nhất, sư phụ người ta mặc dù là kí chủ tiên khí, nhưng vì không phải Tụ Bảo Bồn tự mình chọn chủ, nên sẽ không sinh ra cảm tình kỳ quái gì với cậu! Sư phụ là một nam nhân chính trực đó được không! Quý Phong, Đỗ Song ông dạy dỗ đều là thanh niên chính trực em gái tốt bụng có được không! Lên rừng xuống biển đánh chết cũng không lệch có được không! Cũng không cần lo lắng đồng môn sẽ sinh ra cảm tình kỳ quái gì với cậu!
Sẽ không sinh ra cảm tình kỳ quái gì với cậu! Sẽ không sinh ra cảm tình kỳ quái gì với cậu! Sẽ không sinh ra cảm tình kỳ quái gì với cậu! CHuyện quan trọng phải nói ba lần!
Vì vậy ngày thứ hai lúc Vân Tĩnh tôn chủ tới bái phỏng, Tề Thiên Dương mạnh mẽ yêu cầu muốn đi cùng Tề Thần hiên ra gặp khách, sau khi bị một phiếu phủ quyết cậu hăng hái không đổi, lôi kéo Sở Hàn Phi cùng đi nghe lén góc tường.
Từ sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tề Thiên Dương cảm thấy bản thân phải thông cảm cho vị “tiền” nam chính ngực đực, rõ ràng có thể nhào vào lòng ba nghìn hậu cung, vô số em gái, lại cứ bị vầng sáng gạt người của cậu hấp dẫn, trở thành một gã đồng tính, càng gạt người hơn chính là, đồng tính chỉ là giả, chờ hắn triệt để giác ngộ, còn không biết sẽ hối hận đến chừng nào nữa kìa.
Xác định đối phương không phải đồng tính, bỏ qua chút cảm giác quái dị trong lòng, tâm tình Tề Thiên Dương rất tốt, xem Sở Hàn Phi thành kẻ lầm đường lạc lối, trong hai nam nhân bỗng dưng có một người đồng tính thấy thế nào cũng không được tự nhiên, hai người đều là đại nam nhân, thế thì có gì không tự nhiên nữa chứ? Hơn nữa tu hành lâu, cả ngày buồn chán, cậu có thể không nhìn mặt Cố Thiên Hàn, còn Sở Hàn Phi… dù thế nào cũng sống với nhau cả đời, cứ không nóng không lạnh thì còn là người à?
Tề Thiên Dương đã trái với bản thân luôn sợ tránh né Sở Hàn Phi không kịp, bắt đầu trở nên thân thiện.
“Ngươi nói xem Vân Tĩnh tôn chủ hôm nay tới rốt cuộc để làm gì?” Tề Thiên Dương víu sau tấm bình phong, quay đầu hỏi người phía sau.
Ánh mắt Sở Hàn Phi lưu luyến trên đường eo vì Tề Thiên Dương uốn người mà có vẻ thon dài phá lệ trong chốc lát, hàm hồ nói: “Có, có lẽ là có việc gì đó.”
Tề Thiên Dương bĩu môi, nói với không nói chẳng khác gì, cậu quay đầu, tiếp tục sự nghiệp nhìn lén quang minh chính đại.
Nói là quang minh chính đại, kỳ thực bọn họ cũng núp rất kín, chí ít bọn Quý Phong cũng không nhìn ra ở đây còn có thêm hai người, nhưng đối với Tề Thần Hiên và Vân Tĩnh tôn chủ mà nói, không khác ngồi trước mặt bọn họ là bao.
Thấy lực chú ý của Tề Thiên Dương không nằm bên cạnh, đường nhìn Sở Hàn Phi khẽ khựng lại một chốc, chậm rãi di động xuống phía dưới, theo khuôn mặt trắng nõn đến cái cổ mảnh khảnh, rồi đến bờ vai thon gầy bị một tầng vải hơi mỏng bao trùm, vòm ngực không xem như vạm vỡ cũng rất cân xứng, cùng với, bờ eo rung động lòng người nọ.
Ngoại trừ Tề Thiên Dương, Sở Hàn Phi chưa từng gặp ai có vòng eo hoàn mỹ như vậy, không phải mảnh khảnh đến nỗi có thể nắm chặt trong tay, cũng không thon dài đến nỗi đẹp không sao tả xiết, mà là cái loại đường cong của một con báo, tinh tế lại không mất khí khái, chuẩn xác một chút thì phải là báo con, ngây ngô gợi cảm, làm cho người nhìn không thể tự chủ mà nghĩ, thắt lưng xinh đẹp như thế, còn chưa trưởng thành đã đẹp ngần này, ngày sau không biết sẽ nên bộ dáng gì.
Chỉ là y mười bảy tuổi Trúc Cơ, thân thể đã định hình, sẽ không bao giờ có biến hóa.
Thắt lưng ngây ngô nhưng hoàn mỹ này, vĩnh viễn sẽ dừng lại ở tuổi mười bảy, bất luận thế nào… cũng không thể biến hóa.
Sở Hàn Phi nhìn, không biết nghĩ đến nơi nào, trong mắt ám vài phần nóng bỏng bệnh hoạn, rồi ngay một khắc Tề Thiên Dương quay đầu, tất cả thu lại, trong mắt phượng thanh minh toát ra vẻ ái mộ thuần nhiên vừa khéo.
Cho dù hiểu rõ Sở Hàn Phi như vậy chỉ là mê hoặc nhất thời, nhưng thấy khuôn mặt này, đôi mắt này, tràn ngập ái mộ, Tề Thiên Dương không hiểu sao tự dưng đỏ mặt, giương mắt hung hăng trừng hắn, nhỏ giọng trách: “Ngươi nhìn cái gì vậy! Ta có ngươi không có sao?”
Khóe môi Sở Hàn Phi nhanh nhóng vểnh lên, mắt phượng mỉm cười, chỉ chỉ ngoài bình phong, không trả lời.
Tề Thiên Dương lúc này mới phản ứng lại mình không phải đang nghe lén, nhất cử nhất động của mình đang phát sóng trực tiếp tới hai vị đại năng, nhất thời ngậm miệng, lại trừng mắt liếc Sở Hàn Phi, chuyên tâm nghe trộm.
Vân Tĩnh tới để cùng Tề Thần Hiên nói cho rõ ràng, ông không muốn thu Tề Thiên Dương làm đồ đệ, việc này không chỉ liên lụy Tề Thiên Dương, mà còn là vô trách nhiệm với cậu, dù có thu nhận Tề Thiên Dương sẽ mang về cho ông vô vàng chỗ tốt, ông cũng sẽ không vi phạm bản tâm của mình.
Đương nhiên, nói là nói như thế, nhưng ông không có bao nhiêu giao tình với Tề Thần Hiên, không thể nói quá thẳng, nếu quá thẳng, không phải là ý tốt mà là vả vào mặt, nên phải làm nền một hồi, vòng vo một chút, cũng có vẻ thành khẩn.
Tề Thần Hiên đang muốn làm thế nào cho đối phương thống khoái không có một xí xi không tình nguyện mà nhận cháu ngoan nhà mình làm đệ tử, ông và Vân Tĩnh không quen, nói cũng châm chước, châm chước qua lại một hồi thành châm chước thật lâu.
Ngay lúc hai người một châm chước một vòng vo, Tề Thiên DƯơng cảm thấy cả người không có nơi nào được tự nhiên cả, cứ như, cứ như có người đang nhìn lén cậu.
Sở Hàn Phi có thể loại trừ, đối mặt với một Sở ngựa đực sẽ bài ra các chiêu võ thuật đẹp mắt trước các cô gái thì đứng trước nam nhân chỉ tựa một gã rỗng não, đầu gỗ, chỉ biết nhìn chằm chằm cậu, cái loại nhìn lén hèn mọn này ngẫm lại không thể nào là y được, Tề Thiên Dương nhíu nhíu mày, chọt chọt Sở Hàn Phi, vì giữa họ có khế ước đạo lữ, ngay cả pháp thuật cũng giản lược, trực tiếp truyền âm sang cho y: 【Ngươi tu vi cao hơn ta, giúp ta nhìn xem gần đây có thứ gì không,… Cứ cảm thấy hình như có người đang theo dõi chúng ta 】
Tề Thiên Dương cố ý tăng thêm một chữ “chúng”, sợ bị Sở Hàn Phi hiểu lầm cậu tự kỷ đến độ nghĩ cả thế giới đều đang nhìn lén mình.
Sở Hàn Phi nhìn cậu một cái, mắt phượng khẽ chớp, không biết vì sao, Tề Thiên Dương cảm thấy, cảm thấy ngày hôm nay Sở Hàn Phi, lông mi dài vô cùng.