Việc này không nên chậm trễ, Tề Khê cũng hy vọng nhanh chóng giải quyết xong chuyện này để lật ngược tình thế. Cô còn chuyển đề xuất của Cố Tuyết Hàm cho Hề Văn, cùng Hề Văn và Cố Diễn sắp xếp chứng cứ lại, tìm cách để lấy bản sao căn cước công dân của Vương Quyên từ chỗ chị Lý, để sau này dễ dàng kiện cô ta ra tòa để thu hồi lại tài sản trong thời kỳ hôn nhân của Tề Thụy Minh. Tiếp theo xác định hướng thỏa thuận phân chia tài sản và xác định những phần tài sản mà Hề Văn muốn nhận được, lúc này mới mang tất cả các tài liệu phân loại rõ ràng.
Hôm nay là ngày Tề Thụy Minh đi công tác về, xem thời gian cũng đến lúc xuống máy bay.
Tuy đã xây dựng tâm lý từ lâu nhưng chuyện đến nơi, Tề Khê cũng căng thẳng ít nhiều. Ngón tay cầm điện thoại của cô run run. Nhưng cuối cùng, Tề Khê cắn chặt môi, vẫn bấm phím gửi, gửi cho Tề Thụy Minh những bức ảnh của Vương Tề Lượng tìm được trong tài khoản chính thức của trường.
Quả nhiên, Tề Thụy Minh- người vẫn luôn trả lời tin nhắn Tề Khê muộn, như thể vừa nhìn thấy ảnh đã gọi ngay cho Tề Khê_____
"Khê Khê, con gửi cho ba cái gì vậy?"
Rõ ràng là dí ảnh con riêng của ông ta vào mặt, nhưng Tề Khê không ngờ được da mặt Tề Thụy Minh lại dày đến vậy, nhưng mà rốt cuộc bị đánh cho trở tay không kịp, giọng điệu của Tề Thụy Minh mang theo ý lấy lòng và một chút dò xét.
Trong lòng Tề Khê chỉ muốn cười lạnh, từ trước đến này Tề Thụy Minh chưa từng kiên nhẫn hay nhiệt tình với mình như vậy.
"Vương Tề Lượng, lớp 2A trường Quốc tế Phong Lăng, con riêng của ông, đến giờ ông còn giả vờ không biết à?"
Có lẽ chưa từng nghĩ Tề Khê sẽ biết đến chuyện này, bên đầu dây bên kia, Tề Thụy Minh hơi bối rối, cũng biết không thể nào chống chế tiếp tục, ông ta đè thấp giọng, ý đồ trấn an Tề Khê: "Khê Khê, con nghe ba nói, chuyện này có hiểu lầm, không phải như con nghĩ đâu. Con ngàn vạn lần đừng nói với mẹ con, con đang ở đâu? Ba đến tìm con ngay, gặp mặt rồi nói."
Mười lăm phút sau, Tề Thụy Minh mà trước nay trăm công nghìn việc, không thể tham dự vào bất kỳ sự kiện trọng đại nào trong cuộc đời Tề Khê, lại xuất hiện trong quán cà phê nơi Tề Khê hẹn với vẻ mặt phong trần mệt mỏi.
Trên mặt ông ta treo theo vẻ tươi cười của người cha hiền lành, còn chưa ngồi xuống đã lấy một túi đồ gì đó ra cho Tề Khê: "Khê Khê, này là ba đi công tác mang về cho con biếu bạn."
Ha hả, bây giờ mới nhớ ra để đi bài tình cảm.
Tay Tề Khê còn không chìa ra, mặt không chút biến sắc mà nhìn Tề Thụy Minh. Nói cho cùng, tâm lý Tề Thụy Minh cũng vững thật, vẫn còn gượng cười vài tiếng, ngồi thẳng xuống: "Con cầm theo mệt, để ba đem hộ con về nhà."
Nhưng ông ta cũng không nói được mấy câu với Tề Khê đã nôn nóng đi vào chủ đề chính: "Con nói xem chuyện này sao con lại biết? Con tìm người điều tra ba? Rốt cuộc là ai lại châm ngòi ly gián quan hệ gia đình của chúng ta, đã nói gì với con?"
Tề Khê không nói một lời. Loại thời điểm này, im lặng là vàng, người nhiều lời lại càng lộ ra nhiều dấu vết.
Thấy Tề Khê như vậy, một câu cũng moi không được, Tề Thụy Minh quả nhiên có hơi nóng nảy. Chuyện phát sinh đột ngột, ông ta cũng hơi luống cuống: "Chuyện này, ba có thể giải thích. Là ba sai lầm. Nhưng là ba uống rượu. Con biết mà, luật sư chúng ta phải xã giao ở bên ngoài, đôi khi tránh không khỏi gặp dịp thì chơi. Một lần như vậy, người phụ nữ kia sau đó ba cũng không có gặp lại. Ai biết chín tháng sau, cô ta đột nhiên bế đứa bé đến tìm ba, nói là con ba. Ba cũng không có cách nào, dù sao đứa trẻ cũng đã sinh ra, theo luật ba cũng phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng."
Tề Khê nhìn chăm chăm vào mặt Tề Thụy Minh. Dáng vẻ ông ta vẫn như cũ, nhưng Tề Khê lại cảm thấy đường nét trên gương mặt ông ta đều dúm dó lại. Sau khi mất đi bộ lọc từ tình cha con mang đến, thứ còn lại là một tên đàn ông trung niên với cái miệng ngập ngụa lời nói dối trốn tránh trách nhiệm, làm người ta cảm thấy ghê tởm.
Lúc ông ta làm luật sư cũng không chuyên nghiệp đến vậy, nhưng khi nói dối về chuyện mình ngoại tình lâu ngày ở bên ngoài... Hơn nữa còn có chủ trương sinh con bên ngoài, ông ta lại giống như một bậc thầy ngụy biện, tránh nặng tìm nhẹ, như thể đứa con này là người khác ụp nồi ông ta mà sinh ra. Ông ta cống hiến "t*ng trùng" mà không chút tình nguyện.
Tề Thụy Minh không biết Tề Khê nghĩ gì, có lẽ sự im lặng của cô làm cho ông ta có thêm can đảm. Ông ta lại khẩn thiết mà chân thành nói: "Ba cũng không có cách nào. Ba gạt mọi người, cũng là không muốn tổn thương mọi người, nhất là mẹ con. Lòng ba chỉ có hai mẹ con con, nhưng đứa trẻ này dù sao cũng là máu thịt của ba, dù sao cũng là ba nhất thời không suy xét mới phạm lỗi, ba phải chịu trách nhiệm với nó, ba cũng là chẳng đặng đừng..."
Tề Khê thầm cười lạnh, nếu thật sự không muốn tổn thương mẹ và mình, căn bản Tề Thụy Minh không nên ăn chả ở bên ngoài... Huống chi...
"Ông đối với đứa trẻ thật sự vô cùng có trách nhiệm. Tôi muốn đi du học, một phân tiền ông cũng không muốn bỏ ra, còn đứa bé kia đều một đường thẳng tắp mà học trường quốc tế sang chảnh. Tôi tra qua, ngay cả nhà trẻ nó cũng học ở Quốc Tế Phong Lăng. Cho nên tiền tiêu đến nay đã vượt quá so với học phí tôi cần để sang Mỹ học. Đây là sự bất đắc dĩ của ông? Tôi thấy ông chịu đựng đến là vui vẻ."
Vốn dĩ giọng nói của Tề Thụy Minh cũng bình thường, nhưng lại bị Tề Khê phủ đầu như vậy, sắc mặt lúc này trầm xuống. Tính tình ông ta vốn dĩ là nóng nảy, theo chuyện Tề Khê chỉ trích, không nhịn được lại quen thói mà cao giọng, khiển trách: "Khê Khê, dù chuyện này ba có sai, nhưng vừa rồi con dùng thái độ gì mà nói chuyện với ba? Đây là thái độ của con gái sao? Con xem ba là gì? Thẩm vấn người phạm tội? Con nào lại có thể bất kính phản phúc với ba của mình như vậy?"
Giận đến cùng cực, giờ phút này Tề Khê ngược lại trở nên bình tĩnh lạ kỳ, cô liếc mắt nhìn Tề Thụy Minh, không lùi bước: "Ba xem mình là ba của tôi không? Lúc ba lên giường với Vương Quyên, ba có nghĩ mình là ba của tôi không? Lúc ba mua Hermès cho Vương Quyên, rồi kêu Vương Quyên mua cho mẹ tôi một chiếc Coach, ba có nghĩ mình là ba của tôi không? Mỗi lần ba đi công tác dẫn theo Vương Quyên du sơn ngoạn thủy, ông có nghĩ mình là ba của tôi không? Ông mua căn hộ cho Vương Quyên, đặt tên Vương Tề Lượng cho con ông, ông có nghĩ mình là ba của tôi không? Bây giờ lại bày cái thái độ người làm cha để áp đảo tôi, Tề Thụy Minh, ông tự soi gương trước đã, xem ông có xứng làm ba tôi không?"
Khóe mắt Tề Thụy Minh như muốn nứt ra, ông ta giơ tay lên, định đánh về phía Tề Khê nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ quạch của Tề Khê, ông ta dừng lại, bất chợt ngừng tay.
Ông ta như thể kìm nén cảm xúc gì đó, châm điếu thuốc, trong làn khói thuốc, giọng nói trở nên mất bình tĩnh: "Chuyện này con nghe ở đâu mà biết? Mẹ con..."
"Mẹ tôi đều đã biết." Tề Khê cười lạnh, "Vương Quyên, người tình của ông, ông nuôi mười năm, bây giờ còn trắng trợn đến công ty Thụy Minh. Người ta đến thẳng cửa, gọi điện thoại quấy rối mẹ tôi. Lần này các người đi công tác, cô ta khăng khăng ra oai với mẹ chuyện ông cùng với bà ta vẫn luôn ở bên nhau, chế nhạo mẹ vô dụng không sinh được con, bảo mẹ tôi nhanh chóng cút đi nhường chỗ."
Đây là Tề Khê gặp chỗ thì phát huy, Tề Thụy Minh không phải ngọn đèn cạn dầu, Vương Quyên này cũng không phải người tốt đẹp gì, bình thường ỷ vào chuyện mình sinh được con, gây khó dễ đủ thứ cho Tề Thụy Minh. Hai người cũng đã có quan hệ ngoài luồng tận mười năm, sớm đã qua giai đoạn tình cảm mặn nồng, cảm thấy mọi thứ của người kia đều tốt. Mười năm có lẽ cũng chỉ vì con, vì tiền, cũng trải qua không ít tranh chấp. Hơn nữa, bây giờ Vương Quyên cũng đã hơn ba mươi, không giống như mười năm trước, không thiết chuyện sau này. Chỉ sợ bây giờ cũng náo loạn muốn giành vị trí.
Cho nên, cớ gì không thử làm cho Tề Thụy Minh và Vương Quyên nội bộ lục đục cắn nhau chứ?
Vốn dĩ Tề Khê cũng là tương kế tựu kế, nhưng cô vừa xong lời, trên mặt Tề Thụy Minh không những không lộ ra ánh nhìn nghi hoặc, động tác hút thuốc càng ác liệt, trong mắt cũng lộ ra vẻ hung tàn: "Người phụ nữ này thật sự không biết tốt xấu! Ba cho cô ta còn chưa đủ nhiều sao? Ngu xuẩn! Chuyện gì cũng thỏa mãn cô ta, sao còn muốn đến phá nát gia đình ba?"
Chuyện đến nước này, người phá nát gia đình Tề Thụy Minh lại biến thành Vương Quyên, như thể lúc trước là Vương Quyên này tự mình có thể sinh được con vậy.
Vì sao những người đàn ông này ngoại tình lại giống như hợp tình hợp lý, người sai mãi mãi là phụ nữ, chú Đổng ăn chả, trách vợ mình quá vĩ đại, làm cho ông ta không có cảm giác được kính trọng, trách Na Na cố tình dụ dỗ; Tề Thụy Minh trách Vương Quyên làm người tình bên ngoài của ông ta còn muốn trèo cao giành chỗ, hại ông ta tan cửa nát nhà...
Tề Khê lười xem Tề Thụy Minh diễn tuồng, bình tĩnh thông báo quyết định của Hề Văn: "Mẹ tôi đều biết cả rồi, bà ấy muốn ly hôn."
Tề Thụy Minh quả nhiên hơi ngạc nhiên: "Mẹ con bây giờ đang xúc động, cứ bình tĩnh trước đã, ba đồng ý nhận sai. Hơn nữa Vương Quyên bên kia ba sẽ đi giải quyết, sẽ không để cô ta tiếp tục có cơ hội đến quấy rầy mẹ con. Ba và mẹ con đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, không thể cứ tan vỡ như vậy..."
Nhìn ra được Tề Thụy Minh không phải là không có tình cảm với Hề Văn, nhưng lại không chống lại được sức hấp dẫn của tình cảm nhất thời bên ngoài. Lúc ông ta theo đuổi Hề Văn, tình yêu là thật, hạnh phúc khi yêu đương vụng trộm với Vương Quyên cũng là thật nốt.
Lòng tham của con người có thể thật sự là không đáy.
Có vợ dịu dàng lịch thiệp, lại muốn phải có kẻ thứ ba nóng bỏng câu người. Có phụ nữ rồi thì lại muốn cả con.
Nhưng con người tại sao cái gì cũng muốn, cái gì cũng phải có được?
Lần đầu tiên Tề Thụy Minh có vẻ hơi bối rối, ông ta dập đầu thuốc, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi cho Hề Văn. Vừa bấm số vừa thì thầm lẩm bẩm: "Không được, ba phải nói thẳng với mẹ con, ba có thể giải thích, chúng ta không cần phải... ly hôn..."
Tiếc là điện thoại Hề Văn vẫn luôn là âm thanh bận máy.
Tề Khê biết, mẹ đã kéo số của Tề Thụy Minh vào danh sách đen từ lâu.
Tề Thụy Minh vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục bấm điện thoại.
Tề Khê nhìn thấy hành động của ông ta, chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa châm chọc: "Mẹ sẽ không để ý đến ông nữa. Bà ấy cơ bản là không muốn nói chuyện với ông, muốn nhanh chóng ly hôn."
Cuối cùng, Tề Thụy Minh cũng buông tha cho Hề Văn. Nhưng phản ứng đầu tiên của ông ta vẫn là không muốn ly hôn: "Khê Khê, vậy con giúp ba nói với mẹ, ba không muốn ly hôn. Ba sẽ giải quyết nhanh chóng chuyện Vương Quyên, con nói mẹ cho ba cơ hội nữa đi..."
"Cho dù ông có thể đuổi Vương Quyên đi, vậy còn con ông thế nào? Chính ông cũng nói, đứa trẻ là dòng máu của ông, ông lại có nghĩa vụ nuôi dưỡng theo pháp luật. Ngoại tình và cùng người phụ nữ khác sinh con bên ngoài..., hoàn toàn không phải lỗi của ông."
"Trường học của Lượng Lượng là ở nội trú từ thứ hai đến thứ sau. Nó rất ngoan, không cần phải bận tâm, chỉ là cuối tuần cần người đón về. Ba vốn dĩ không thể trắng đen rõ ràng với Vương Quyên là vì cần cô ta cuối tuần chăm sóc Lượng Lượng. Dù sao nếu ba không bận công việc thì cũng phải ở nhà, không thể cuối tuần nào cũng có thể đi đón Lượng Lượng. Đứa trẻ còn nhỏ, cũng không thể không ai trông..."
"Sau này cứ vậy đi, từ thứ hai đến thứ sáu ba đều ở nhà, hai ngày cuối tuần ba đi trông Lượng Lượng." Chính Tề Thụy Minh cũng chưa phát hiện ra khi nhắc đến đứa con riêng này, trong mắt ông ta tràn ngập ánh nhìn dịu dàng, không tự giác đều khen ngợi, "Lượng Lượng thật sự rất ngoan, lần sau cho mọi người gặp mặt nó. Nếu mẹ con cũng thích nó, về sau đuổi Vương Quyên đi, cho cô ta tiền, để cô ta tranh thủ lấy chồng khi tuổi còn trẻ, cũng không đến phiền chúng ta nữa. Như vậy sau này để cho Lượng Lượng nhận mẹ con làm mẹ. Trong nhà thêm người thêm đôi đũa, tiếp xúc nhiều hơn, mọi người nhất định sẽ thích Lượng Lượng!"
Tề Khê chỉ cảm thấy bụng dạ mình như đảo lộn cuồn cuộn, chỉ thiếu nôn thẳng ra.
Thứ hai đến thứ sáu ở chỗ Hề Văn, cuối tuần đến chỗ đứa con kia, Tề Thụy Minh rốt cuộc là da mặt dày cỡ nào mới đưa ra được phương án này, xem chỗ của mẹ là nơi làm việc sao? Cuối tuần lại quay trở về âu yếm đứa con riêng, hưởng thụ những ngày nghỉ?
Còn cả nhận mẹ, ông ta còn có thể vô sỉ thấp hèn hơn nữa không?
Tề Khê nghĩ mình ngã bài chuyện Tề Thụy Minh ở bên ngoài có con riêng, ông ta dù có ngụy biện cũng phải áy náy một chút, kết quả người đàn ông này lại nhanh chóng mượn lừa xuống núi, quả thật thối nát. Các người cũng biết đó, vừa lúc, đứa con cưng kia của tôi, tôi cũng không trốn đi đâu được, vừa lúc giải quyết được Vương Quyên suốt ngày mượn cớ vòi tiền, con thì mang về nhà nuôi, nhất cử lưỡng tiện.
Mẹ chặn số ông ta là đúng đắn, nếu không sợ là sẽ bị những lời nói không có giới hạn của Tề Thụy Minh làm tổn thương đến tức chết.
"Cho dù là tôi hay là mẹ tôi, chúng tôi mãi mãi vẫn không thể tiếp nhận một đứa trẻ con riêng xấu xí, thái độ của mẹ tôi rất kiên quyết, phải ly hôn."
Tề Khê đã không còn muốn nghe những lời nói mỗi lúc một tởm lợm của Tề Thụy Minh, cô đập tan mộng đẹp của ông ta, thẳng thừng lấy từ trong túi ra văn bản đề xuất phân chia tài sản đã đóng dấu sẵn và thỏa thuận ly hôn: "Đây là ý của mẹ tôi, nếu không có vấn đề thì nhanh chóng đi làm chứng nhận ly hôn. Nếu ông quý đứa con của ông như vậy, cũng đừng từ thứ hai đến thứ sáu đi làm ở nhà chúng tôi làm gì. Từ thứ hai đến chủ nhật cứ đi làm cha của đứa con vàng bạc của ông đi."
Rõ ràng Tề Thụy Minh chưa định từ bỏ hy vọng, tiếc là ông ta gọi cho Hề Văn thế nào, cũng không liên lạc được.
Kết hôn bao nhiêu năm, không phải Tề Thụy Minh không biết tính cách của Hề Văn, cũng biết bà ấy nhìn dịu dàng nhưng một khi đã quyết chuyện gì thì rất khó thay đổi. Bây giờ thái độ của Hề Văn, thỏa thuận ly hôn trước mắt, có lẽ là lời tuyên bố cuộc hôn nhân này không thể giữ được.
Mấy năm nay Tề Thụy Minh thật ra vẫn lo âu, bởi vì nghiệp vụ pháp lý rõ ràng ngày một khó khăn, những luật sư tài giỏi lần lượt trưởng thành. Trình độ chuyên môn của ông ta cũng rất tầm thường, vốn dĩ là dựa vào thị trường luật sư của thành phố Dung hãy còn chưa cạnh tranh kịch liệt, dựa vào ưu thế ra nghề sớm, làm một đồn mười, lừa được không ít việc làm. Dù sao nghề luật sư này, bất kể là cuối cùng ra tòa thắng hay thua thì phí luật sư cần trả vẫn cứ phải trả đủ.
Nhưng bây giờ tuổi già đi, sức lực không đuổi kịp. Hơn nữa, giới luật sư cũng càng ngày càng phát triển, lứa luật sư trẻ dù là thể lực hay năng lực đều vượt xa so với ông ta. Ngành pháp lý cũng ngày một quy chuẩn hơn, những chiêu trò trước kia bây giờ đã không còn thực hiện được, tiền kiếm mỗi lúc một khó.
Chi phí dành cho đứa con bên kia của mình mỗi năm chỉ có tăng mà không giảm, sau này đến cấp ba có thể đưa đi du học. Cho dù cấp ba không xuất ngoại thì đến đại học chắc chắn là muốn nó đi du học, đến trường danh giá nhất ở Mỹ, đây lại là một khoản chi phí khổng lồ nữa.
Mà vài năm nay Vương Quyên đã không an tĩnh, ngày càng vòi tiền táo tợn hơn. Vốn dĩ cô ta đòi tiền cũng là uy hiếp Tề Thụy Minh, đem chuyện đứa trẻ ầm ĩ đến chỗ Hề Văn, hoặc uy hiếp dẫn con đi, sau này mãi mãi cũng không cho Tề Thụy Minh nhìn thấy đứa trẻ. Tề Thụy Minh sợ không thể giải quyết được phiền phức, cũng sợ Vương Quyên dẫn đứa con vàng bạc của ông ta đi, vì thế không thể không dùng tiền trừ nạn tai, dâng các thể loại túi xách quần áo hàng hiệu, nhưng trong lòng vốn đã bất mãn Vương Quyên từ lâu. Cô ta cũng đã hơn ba mươi, đã sớm mất đi cái vẻ thơm ngon mọng nước thời hai mươi mấy tuổi. Cho dù chăm sóc kỹ lưỡng thì bây giờ cũng đã bắt đầu xuất hiện lão hóa.
Lúc đứa trẻ còn nhỏ thì còn chưa cảm nhận được, bây giờ đứa trẻ đã lên tiểu học, trình độ văn hóa yếu kém của Vương Quyên lại lộ ngay ra chỗ thiếu hụt. Cô ta vốn không thể giống Hề Văn ôn hòa dưỡng dục con. Hở chút lại cáu gắt, càng không thể phụ đạo việc học của con. Theo cách giáo dục nuôi nấng trẻ nhỏ, không biết là kém cỡ nào so với Hề Văn, nhưng số tiền bỏ ra lại gấp mấy chục lần so với Hề Văn.
So sánh giữa hai người, Tề Thụy Minh không muốn ly hôn, một người vợ tốt như Hề Văn như vậy không thể tìm đâu ra. Đối với Tề Thụy Minh là nói, dù sao chuyện ngoại tình bị bại lộ, phương án giải quyết tốt nhất là Hề Vân nhận đứa con của mình, đá Vương Quyên đi, để Hề Văn chăm sóc đứa trẻ thật tốt. Đá được Vương Quyên, cũng giảm bớt áp lực nuôi con của ông ta. Nhưng không ngờ Hề Văn lại không đồng ý, còn nhất quyết phải ly hôn.
Vốn dĩ ông ta muốn nói vài câu xoa dịu, dỗ dành Hề Văn thêm chút, mua quà tặng bà ấy, thành thật nhận lỗi, rồi lại bàn bạc thấu đáo, không ngờ Hề Văn lại không nghĩ đến tình vợ chồng mà bỏ mặt ông ta.
Lúc này nhìn thấy thỏa thuận ly hôn trước mặt, Tề Thụy Minh mới ý thức được, Hề Văn làm thật.
Tề Thụy Minh vội vàng đảo mắt qua, lúc này lạnh mặt xuống. Ông ta nhìn Tề Khê: "Muốn ly hôn thì bảo mẹ con tự đến tìm ba nói chuyện."
Tề Khê sớm đoán được Tề Thụy Minh sẽ thẹn quá hóa giận, cô bình tĩnh nói: "Tôi hiện là luật sư đại diện của mẹ, ông có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi là được."
"Con là luật sư của bà ấy?" Tề Thụy Minh như nghe được chuyện thiên hạ cười chê, "Là con sao? Ngay cả giấy phép hành nghề luật sư chính thức còn chưa có, còn đang trong thời gian thực tập đã thực sự xem mình là một luật sư lớn?"
Ông ta ném thỏa thuận ly hôn lên bàn: "Con tự xem xem con viết cái thứ thỏa thuận ly hôn gì? Mấy căn nhà đều chia cho mẹ con, ba vỏn vẹn có một cái cửa hàng. Căn tiệm kia vốn còn chưa cho thuê được, là thứ duy nhất còn chưa trả hết nợ vay. Tiền trong nhà đều là ba kiếm ra. Cho dù ba ở ngoài sinh con trai, nhưng ba không nuôi ăn nuôi mặc mẹ con con sao? Con bây giờ tốt được như vậy, còn dám nói chuyện như vậy với ba, tiền bạc nuôi dưỡng con không phải đều là của ba sao?"
Một khi xác định Hề Văn không chỉ không chấp nhận con ông ta, lại càng không chịu tiếp tục cuộc hôn nhân này, Tề Thụy Minh như thể nổi giận đùng đùng. Ông ta cầm một phần thỏa thuận ly hôn, xé nát ngay trước mặt Tề Khê: "Ba đã nói phụ nữ các người đều không được, nghiên cứu án lệ dân sự về phân chia tài sản cho đàng hoàng đi! Một phân tiền trong nhà mẹ con còn chưa kiếm ra, còn muốn phân chia tài sản? Tề Khê, đã sớm khuyên con đừng làm luật sư! Thật sự nghĩ cứ học luật là làm được luật sư sao? Là con khuyến khích mẹ con ầm ĩ đòi ly hôn đúng không?"
Thái độ Tề Thụy Minh chỉ trích Tề Khê nghe có vẻ vô cùng hợp tình hợp lý, giống như Tề Khê vừa mới phạm phải tội bất hiếu: "Có ai làm con như vậy sao? Thời điểm này lại khuyên ba mẹ mình ly hôn? Thà phá mười tòa miếu chứ không hủy một cọc hôn nhân, con chưa từng nghe qua sao? Ba và mẹ con ly hôn thì con có thể được cái gì hay ho? Ba cho con biết, mẹ con mà dám ly hôn, tiền ba nên có, một phân cũng không cho các người!"
"Tôi chỉ đòi phần mẹ đáng được hưởng, cuộc hôn nhân này ông là người được lợi, không phải là mẹ tôi. Ông có thể ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp mà không cần để tâm đến chuyện trong nhà cũng là nhờ công lao của mẹ tôi. Đừng tưởng ông có đi làm thì là giỏi, nếu so với việc chăm sóc con cái thì đi làm kiếm tiền còn dễ dàng hơn nhiều! Nếu ông ở nhà chăm con, mẹ ở ngoài bươn chải làm việc, tiền mẹ kiếm được so với với ông bây giờ còn nhiều hơn, cũng thành công hơn. Kẻ thất bại như ông, dắt theo đứa con hoang của ông và kẻ thứ ba mà biến ra khỏi tầm mắt của chúng tôi đi!"
Có lẽ không nghĩ Tề Khê sẽ phản kháng, Tề Thụy Minh thoạt nhìn sắp bùng nổ, ông ta chỉ vào mũi Tề Khê chửi bậy: "Bảo mẹ cô đến tìm tôi, tôi muốn cho bà ta xem xem, bà ta dạy ra cái thể loại gì! Nói chuyện với ba mình cũng không phân biệt lớn nhỏ, còn há mồm mà nói "hoang đàng"! Đó là em của cô! Lượng Lượng so với cô không biết còn ngoan hơn bao nhiêu lần, nhắc đến cô đều gọi chị!"
"Nó cũng dám gọi? Nếu biết ông còn có con gái, còn có vợ, một đứa nhóc mười tuổi nói vậy là cũng hiểu mình là loại con hoang xuất thân bẩn thỉu? Sẽ không thấy xấu hổ sao?"
Tề Thụy Minh luôn nghiêm túc thực hiện tàn dư chủ nghĩa phong kiến trọng nam khinh nữ, chưa bao giờ trong lòng ông ta thật sự tôn trọng phụ nữ. Trong mắt ông ta, phụ nữ đều là vật phụ thuộc vào đàn ông. Vợ thì nên nghe lời chồng, hiền lương thục đức mà chăm sóc gia đình. Người thứ ba thì nên giữ chừng mực, ngoan ngoãn nghe lời để được bao nuôi. Con gái lại càng không nên chất vấn quyền hành của cha, càng không thể phản loạn như Tề Khê.
Việc Tề Khê phản bác ông ta lúc này quả thực là chạm đến vảy ngược, huống hồ ông ta lại càng không thể dễ dàng tha thứ chuyện Tề Khê lại dám công kích con ông ta, công kích sự nghiệp của ông ta.
Trước ngày hẹn Tề Thụy Minh, Tề Khê đã lo Tề Thụy Minh có thể mất kiểm soát cảm xúc và tìm cách tấn công cô. Vì vậy cô chọn địa điểm gặp ở sảnh lớn của một quán cà phê không quá đông người. Bởi vì không có quá nhiều người, cũng dễ dàng tìm được trong sảnh lớn chỗ ngồi cách xa bàn lân cận, đảm bảo tính riêng tư cho cuộc nói chuyện. Nhưng mặc dù không mấy người, nhưng ít ra trong sảnh cũng có vài bàn khách, Tề Khê cảm thấy đây là nơi công cộng, tốt xấu gì Tề Thụy Minh cũng sẽ không đến mức ra tay.
Nhưng lại không nghĩ đến cô rốt cuộc cũng dại khờ, hai chữ "con hoang" như đâm thủng trái tim Tề Thụy Minh. Cổ ông ta nổi gân xanh chằng chịt: "Là tôi không dạy dỗ cô đàng hoàng, cô đọc nhiều sách như vậy, đều vào bụng chó hết rồi sao, chữ "con hoang" treo bên miệng, cô ăn nói như vậy sao? Hôm nay tôi phải giáo dục cô đàng hoàng!"
Ông ta vừa nói, vừa giơ tay đến chỗ Tề Khê.
Chuyện phát sinh đột ngột, Tề Khê cũng không đoán được Tề Thụy Minh sẽ làm đến nước này, còn có thể cao ngạo đến như vậy, vì thế cả người cô có hơi choáng váng và ngây ngẩn. Chờ đến khi cô lấy lại được phản ứng biết phải tránh né, bàn tay của Tề Thụy Minh đã gần trong gang tấc. Tề Khê sợ đến mức nhắm mắt lại theo phản xạ.
CÓ lẽ cô vẫn luôn không thể chuẩn bị tốt để đối mặt với người cha vô sỉ bỉ ổi này.
Nhưng cơn đau trong suy nghĩ lại không đến.
Ngược lại, thứ truyền đến lại là chất giọng vừa lạnh vừa trầm lại tràn ngập cảnh cáo của Cố Diễn_______
"Ông tôn trọng một chút."
Tề Khê mở to mắt, nhìn đến ở nơi cách cô không đến mười centimet, tay Cố Diễn chặn lại động tác của Tề Thụy Minh. Anh nắm chặt lấy bàn tay định làm chuyện ác của ông ta, sau đó hung hăng buông ra và đẩy ông ta về phía sau.
Tề Khê còn chưa kịp nói chuyện với Cố Diễn, Tề Thụy Minh đã lại ra đòn phủ đầu, ông ta trừng mắt với Cố Diễn: "Tôi dạy con gái tôi, liên quan quái gì đến cậu?"
"Con gái cũng không phải tài sản riêng của ông, đều là cá thể độc lập, đừng dùng ưu thế tay chân của đàn ông để ức hiếp phụ nữ, hạ đẳng lắm."
Lúc nói chuyện với Tề Thụy Minh, khí thế của Cố Diễn vô cùng lạnh lùng, không thua gì so với Tề Thụy Minh đang nổi trận lôi đình. Nhưng anh nói xong, lúc quay đầu lại nhìn Tề Khê, giọng anh rõ ràng dịu xuống trong vô thức: "Tề Khê, em không sao chứ?"
Dĩ nhiên Tề Khê không có việc gì, nhưng bởi vì huỵch toẹt ra chuyện bê bối của ba mình, không chỉ không nhận được lời giải thích mà ngược lại còn suýt nhận phải bạt tay của ông ta, thật sự phải dùng đến sự kiên cường và tự tôn cuối cùng mới có thể kìm nén được nước mắt và khổ sở. Nhìn thấy được Cố Diễn, Tề Khê cảm thấy xoang mũi bắt đầu cay cay, ít nhất giờ khắc này, cô không phải đơn độc.
Không chiếm được tình yêu của ba, nhưng tốt xấu gì cũng có Cố Diễn chấp nhận bầu bạn bên cạnh cô.
Tề Khê nhịn nước mắt xuống, vì để làm dịu đi cảm xúc, cô chuyển đề tài, nhìn Cố Diễn: "Sao anh lại ở đây?"
"Tuy em muốn một mình nói chuyện, nhưng anh rất lo lắng cho nên đi theo đến quán cà phê. Trước đó ngồi trong góc, nghĩ lỡ có chuyện gì bất trắc em còn có anh ở đây..."
Cố Diễn giải thích vô cùng giản dị nhưng trái tim Tề Khê vẫn không nhịn được mà bật thót lên.
Giờ này phút này, tất cả lời tỏ bày và hứa hẹn đều lu mờ, chỉ có sự bầu bạn chân thành là nặng hơn mọi thứ.
Chỉ là trong lúc Tề Khê và Cố Diễn đang tình thương mến thương thì Tề Thụy Minh lại cười chế nhạo: "Tôi đang gặp một kẻ xen vào việc của người khác sao? Xem ra là đối tượng của con gái tôi. Thế nào? Cậu là người ngoài, còn muốn nhúng tay vào? Hay là nhìn trúng căn nhà của chúng tôi, cảm thấy cướp được Tề Khê và mẹ nó từ tay tôi thì về sau có thể chấm mút?"
Chuyện Tề Thụy Minh léng phéng ở bên ngoài sinh con trai riêng đã làm Tề Khê cảm thấy đủ xấu hổ, nhưng cô không ngờ ông ta còn có thể mất mặt mũi hơn, lấy sự ích kỷ cùng cực và thực dụng của bản thân để phán đoán người khác.
Cô không muốn để cho Tề Thụy Minh tiếp tục làm xấu mặt hơn nữa, thầm nghĩ đánh nhanh thắng nhanh, "Thỏa thuận ly hôn đã đưa ông, tôi đã chuẩn bị hai phần giống nhau, ông xé một phần, nhưng vẫn còn một, ông cầm xem từ từ. Cho ông thời gian hai ngày. Mẹ tôi đã đặt hẹn ở Cục dân chính vào buổi sáng hai ngày sau, mang theo tất cả tài liệu, đi đăng ký ly hôn trước, nhận được thông báo tiếp nhận thì chờ qua một tháng bình tĩnh, lại đi nhận giấy chứng nhận ly hôn."
Tề Thụy Minh cười lạnh: "Tôi dựa vào đâu phải chấp nhận phương án thỏa thuận ly hôn bất lợi cho mình như vậy? Mẹ cô muốn ly hôn thì khởi kiện đi, xem cuối cùng bà ấy có thể chia được bao nhiêu tiền."
"Tôi không thỏa thuận với ông, tôi là báo cho ông biết." Có lẽ Cố Diễn đến đã tiếp thêm can đảm cho Tề Khê. Cô lần nữa kiên định, giọng nói không hề run rẩy, chỉ còn lạnh lùng rắn rỏi, "Chúng tôi đồng ý trong thời kỳ hôn nhân ông đã tạo ra của cải, chủ yếu là nghĩ đến điểm này nên đề xuất phân chia tài sản cũng không để ông hoàn toàn trắng tay, đã cho ông đủ mặt mũi, xem như một phương án có cân nhắc trước sau. Nếu ông không đồng ý thì có thể đi khởi kiện ly hôn thử xem. Nhưng khởi kiện ly hôn kéo dài bao lâu ông cũng biết, quá trình này, hễ tâm tình mẹ tôi bị chịu kích thích, tôi cũng không cam đoan có thể làm ra chuyện gì hay không."
Tề Thụy Minh nhíu nhíu mày: "Cô muốn làm gì,"
Tề Khê nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là đi đòi lẽ phải cho mẹ tôi, đến trước cửa trường Quốc Tế Phong Lăng rải truyền đơn công khai thân phận của Vương Tề Lượng thôi." Cô nhìn Tề Thụy Minh chòng chọc, "Không phải nó muốn nhận người chị này sao? Tôi tự đến cửa trường căng biểu ngữ phát truyền đơn, dùng loa phóng thanh để nhận nó."
Trong mắt Tề Thụy Minh, Tề Khê mặc dù ngẫu nhiên có nổi loạn nhưng tựu trung lại vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không ngờ cô lại đến mức này. Ông ta sững người một chút, sau đó rốt cuộc lộ ra chút bối rối: "Tề Khê, cô điên rồi sao? Lượng Lượng vô tội! Cũng không phải nó lựa chọn sinh ra trên thế giới này. Việc này liên quan gì đến nó? Chuyện nào ra chuyện đấy!"
"Mẹ tôi làm sai chuyện gì? Bà ấy cũng vô tội, dựa vào đâu chuyện rác rưởi của ông và Vương Quyên lại làm bà ấy và tôi ghê tởm?" Tề Khê cười đến tuyệt tình, "Không phải ông rất thương đứa con đó sao? Đến nay chỉ mỗi học phí của nó thôi đã hơn trăm vạn, nhìn ông có vẻ còn bằng lòng chi nhiều hơn nữa."
Tề Khê lại cười lạnh lẽo: "Dù sao, không phải ông nói con gái không được tích sự gì sao? Chỉ có con trai mới là của quý nối dõi tông đường, vậy ông nên bảo vệ báu vật của ông cho đàng hoàng."
"Được, Tề Khê, cô cũng giỏi lắm, vậy mà dám bức chính ba mình đến mức này!"
Thoạt nhìn Tề Thụy Minh cũng sắp phát điên: "Cô đúng là con sói mắt trắng, trước kia tôi đối tốt với cô chừng nào! Lúc cô bệnh tôi thức suốt đêm cõng cô đi khám bệnh, cô muốn cái gì có lần nào tôi không mua cho cô? Lúc nào so sánh cô yếu kém hơn so với bạn học? Đúng, tôi có sai, nhưng cũng chỉ là tôi muốn có một đứa con trai! Cô có biết ông bà nội và mấy người ở quê nói tôi thế nào không? Nói tôi dù đỗ đại học, mở công ty luật, kiếm được tiền, nhưng cả con trai cũng không sinh được, đều cười nhạo tôi không biết kiếm tiền để làm gì? Con trai cũng không có, sau này chết là tuyệt hậu!"
"Huống hồ dù tôi thật sự có lỗi với mẹ cô, tôi cũng không có lỗi với cô. Ơn nuôi dưỡng của tôi đối với cô hai mươi mấy năm qua đâu? Tề Khê, cô mà có lương tâm, nghĩ đến ơn dưỡng dục của tôi, cũng xem như lấy ưu bù khuyết, cô cũng không có tư cách cư xử với tôi như vậy! Tôi đối với cô tốt như vậy, kết quả cô lại cay nghiệt như vậy với tôi, dùng cách thức này để áp bức tôi!
"Cô còn trẻ, cơ bản không biết xã hội vốn là vậy, bây giờ người đàn ông nào không ở ngoài làm loạn? Người đàn ông nào không gặp dịp thì chơi? Thậm chí có thêm đứa con, cũng không phải mỗi mình mẹ cô gặp phải chuyện này, các người lại phản ứng nghiêm trọng đến vậy, còn cưỡng ép dụ lợi, muốn tôi chia phần lớn tài sản cho các người rồi tự mình cuốn xéo!"
Tề Thụy Minh nói đến đây, chỉ vào Cố Diễn bên cạnh Tề Khê, nói chắc chắn: "Cô đừng nghĩ bạn trai cô bây giờ đối xử với cô tốt thế nào, tôi hồi xưa đối với mẹ cô còn tốt hơn cậu ta đối với cô. Vài chục năm vợ chồng, ai không mòn mỏi! Dù tôi có sinh con trai nhưng vẫn không đòi ly hôn với mẹ cô, sinh hoạt phí của mẹ cô, tôi cắt giảm bao giờ chưa?"
Tề Khê nhìn thấy Tề Thụy Minh không thể khống chế được cảm xúc, mới ý thức được, mặc dù đem chứng cứ ông ta ngoại tình ở bên ngoài tống đến trước mặt cũng không ra ngô ra khoai gì, bởi vì đã có khả năng ăn chả, sinh được con riêng, bọn họ sở hữu một logic hoàn hảo và thống nhất để có thể bình yên mà vượt qua trở ngại tâm lý của bản thân______ Bọn họ cảm thấy đều là người khác sai, chuyện họ làm rõ ràng người khác cũng làm, dựa vào đâu lại chỉ trích họ? Họ mới là nạn nhân của xã hội, là lỗi của xã hội!"
Tề Khê đã không còn rõ bản thân bây giờ là chết lặng hay là thất vọng.
"Chuyện của tôi không cần ông nhúng tay vào. Từ hôm nay Tề Khê tôi sẽ không còn ba, ba tôi đã mất mười năm về trước, trên đời này chỉ còn lại ba của Vương Tề Lượng."
Tề Khê nhìn vào mắt Tề Thụy Minh, phẫn nộ và khổ sở qua đi, còn lại chỉ có hoang tàn và vụn vỡ của cảnh còn người mất.
Cô tin, Tề Thụy Minh từng thật lòng yêu thương cô, thậm chí dù trọng nam khinh nữ, càng trọng đứa con trai riêng kia, nhưng đối với cô cũng có quan tâm. Ví dụ như khi nói chuyện phiếm trên xe, muốn mua xe cho Tề Khê làm phương tiện đi lại, mong Tề Khê có được cuộc sống thoải mái, đây đều là thật. Nhưng chính bởi vì những hành động phát xuất từ tình thương của người cha đã từng chân thật quá, kết cục bây giờ lại càng làm người ta cảm thấy hoang đường và châm chọc.
Vì sao phải cố chấp sinh con trai?
Vì sao Tề Thụy Minh lại phá hủy một gia đình tốt đẹp như vậy?
Vì cớ gì ông ta phải làm như thế, hủy diệt mong mỏi tốt đẹp của Tề Khê và Hề Văn về gia đình và hôn nhân?
Tề Khê không biết, mà có lẽ mãi mãi cũng không thể biết được.
Cô cũng không nghĩ sẽ muốn biết.
Cô thật sự không có cha rồi, còn lại chỉ có kẻ đối địch vì lợi ích mà cấu xé.
"Tề Thụy Minh, tự mà lo thân cho tốt, mẹ chỉ chấp nhận bản thỏa thuận này, sẽ không khoan nhượng. Đã chừa lại đường sống cho ông, để ông không phải hổ thẹn mà ra đi với hai bàn tay trắng. Ông tốt nhất đừng làm một con thiêu thân, nói cho cùng tâm trạng của mẹ con tôi cũng đều bị kéo căng đến cực điểm, ông đừng bức chúng tôi. Nếu không, phát sinh hậu quả gì, không chắc là ông chấp nhận nổi. Nếu chuyện cũng đã đến mức này rồi, chúng ta đã đến trong vui vẻ thì chia tay trong yên bình đi."
Dĩ nhiên Tề Thụy Minh không thể chịu thua như vậy, ông ta lại đeo lên tấm mặt nạ người cha tốt, quan tâm Tề Khê: "Khê Khê, lời vừa rồi của ba cũng là xúc động, con mãi mãi vẫn là con ba, mãi mãi là niềm kiêu hãnh của ba, vẫn luôn xuất sắc như vậy, chưa từng để ba phải lo lắng. Con và Lượng Lượng vẫn luôn là của cải lớn nhất cả đời của ba."
Người đàn ông dẫn dụ từng bước: "Ba cũng biết chuyện này tác động quá lớn đối với con, trong lòng con hẳn là rất hoảng loạn, lại bị cảm xúc lấn át, cho nên lúc này thấy mọi chuyện đều là ba sai. Nhưng kích động là ma quỷ, con là người học luật, vượt qua kỳ sát hạch tư pháp cũng không dễ dàng, bây giờ lại là luật sư. Nếu con lan truyền tin của Lượng Lượng làm ảnh hưởng đến nó, là trái pháp luật, là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân! Đối với ba lòng bàn tay, mu bàn tay cũng là thịt, dù có tức giận với con, cũng sẽ không đối xử với con như vậy. Người đàn bà Vương Quyên kia không phải là dễ chọc, cô ta chắc chắn sẽ nhắm vào con, kiện con, đến công ty luật của con làm ầm ĩ. Ba là lo cho con, con ngàn lần vạn lần cũng không thể trêu đến Vương Quyên, cô ta cũng là người làm luật, chắc chắn sẽ không bỏ qua!"
Quả nhiên là lý do như vậy.
Vờ vịt cái gì chứ? Lòng bàn tay, mu bàn tay tất cả đều là thịt, chẳng qua là dùng Vương Quyên để tạo áp lực cho Tề Khê mà thôi.
Nhưng Tề Khê sợ sao?
Sẽ không?
Cô nhìn Tề Thụy Minh một cách trào phúng: "Vậy bảo cô ta phóng ngựa đến đây đi, cho dù tôi có cấu thành hành vi xâm phạm quyền riêng tư, nhiều nhất cũng chỉ là buộc ngừng xâm phạm, khôi phục danh dự, xin lỗi, bồi thường thiệt hại. Tôi làm sai nên tôi chấp nhận chịu trách nhiệm, bằng lòng nhận lỗi với em trai tôi, muốn tôi bồi thường cũng được."
Tề Khê cười lạnh: "Nhưng ông yên tâm, chỉ cần Vương Quyên dám kiện tội, tôi sẽ dùng hết mánh khóe pháp luật để kéo dài thời gian ra tòa, trước hết phản đối thẩm quyền xét xử, lại xin gia hạn thời gian xét xử. Chờ đến cô ta mòn mỏi có được phán quyết sơ thẩm, sau khi có bản án tôi sẽ kháng án ngay lập tức, lại làm thêm lần nữa từ đầu đến cuối tất cả những thủ đoạn áp dụng để kéo dài phiên tòa sơ thẩm. Lại chờ vài năm, rốt cuộc cũng phúc thẩm, cho dù xử tôi phải bồi thường, ông cũng biết loại hành vi truyền bá này tổn hại không nghiêm trọng lắm, dù sao tôi cũng định căng biểu ngữ, poster ở xung quanh trường học con ông. Phạm vi truyền bá thậm chí còn chưa đến trên mạng, mức bồi thường cũng sẽ không cao mấy. Xử phúc thẩm xong, tôi lại tiếp tục trì hoãn, dẫn đến Vương Quyên không thể không xin cưỡng chế thi hành, chờ bộ phận thi hành án đến tôi mới hợp tác trả tiền."
Nói đến đây, Tề Khê nở nụ cười với Tề Thụy Minh: "Trả tiền thế nào? Xử tôi bồi thường một vạn, tôi chuẩn bị một vạn tiền xu, xử tôi bồi thường ba vạn, tôi chuẩn bị ba vạn tiền xu, sau đó vác đến cửa lớp con ông, ném vào mặt con ông. Thế nào, quá hoàn hảo nhỉ? Hành chết con ông và kẻ thứ ba, tôi lôi bọn họ vào con đường pháp lý, sống trong đau khổ và bóng ma, chỉ là bồi thường mấy vạn tiền thôi mà, lại có thể tra tấn bọn họ như vậy, tôi thấy cũng đáng giá lắm."
"Vương Quyên là người trưởng thành, da mặt cũng dày như ông, lại còn thấp hèn độc ác. Vương Tề Lượng, kết tinh từ hai con người đê hèn các người, không biết có di truyền da mặt dày như các người không? Mười tuổi đầu đã có thể chịu đựng nhiều đến như vậy?"
Tề Khê lộ ra nụ cười thật lương thiện: "Nó rất vô tội, cho nên ba của Lượng Lượng à, ông cần phải bảo vệ đứa con vô tội của mình cho đàng hoàng, đứng để chuyện từng bước đi đến chỗ không có đường lui. Dù sao mấy chuyện riêng tư này nọ, tựa như chiếc hộp ma thuật Pandora vậy, một khi mở ra, cũng không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi được."
Rõ ràng Tề Thụy Minh không dự đoán được Tề Khê sẽ nói ra những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, cả người ông ta đều ngây ngẩn. Một lát sau, ông ta mới giống như tìm lại được giọng nói của chính mình, trừng mắt nhìn Tề Khê, chỉ tay vào mũi cô, nói: "Tề Khê, cô còn trẻ tuổi mà sao đã độc ác đến như vậy! Sao lại có thể nghĩ ra được cách thức độc địa thế này! Loại người như cô, cho dù thành tích có tốt, năng lực làm việc mạnh mẽ, cũng không dùng được! Đạo đức quá bại hoại!"
Tề Khê thật sự muốn nở nụ cười.
Cũng không biết ai cho Tề Thụy Minh can đảm, lại không biết xấu hổ mà chỉ trích cô đạo đức bại hoại.
“Tôi không phải độc địa, tôi chỉ là học đi đôi với hành.” Tề Khê nuốt xuống nỗi khổ sở và phẫn nộ trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh, trịnh trọng mà nói với Tề Thụy Minh: "Trước đây tôi học luật là vì lấy lòng ông, nhưng giờ phút này tôi mới biết, đây mới chính là ý nghĩa của việc tôi học luật. Ông xem thường phụ nữ, bây giờ tôi cho ông xem phụ nữ có thể đi bao xa. Phụ nữ không nhất định là kém cỏi so với đàn ông các người. Ông có năng lực thì cứ thử chờ kết quả. Lòng dạ nham hiểm không phải là độc quyền của cánh đàn ông các người."
"Ông nghĩ cho kỹ rồi lại liên hệ với tôi."
Tề Khê đã không còn muốn dây dưa thêm nữa với Tề Thụy Minh, cô ném lại những lời này, kéo tay Cố Diễn: "Chúng ta đi."
Sau đó cũng không quay đầu lại, rời khỏi quán cà phê, rời xa Tề Thụy Minh.