Trang sách trước mặt đã đọc hết, cô lật sang trang sau.
“Giờ trình độ miệng lưỡi của anh không tồi, biết nói thế nào để chiều lòng em rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ cài dây lưng xong, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
Trong phòng không có chút tiếng động nào, yên lặng kỳ dị.
Ôn Địch ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: “Ánh mắt anh vậy là sao?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Có hơi không hiểu.”
Lại nói: “Có thể là anh hiểu sai.”
Ôn Địch càng nghe càng không hiểu ra sao: “Hiểu sai gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Nửa câu đầu em vừa nói.”
Ôn Địch mới vừa nói với anh là “giờ trình độ miệng lưỡi của anh không tồi”.
“...”
Cô nói trình độ miệng lưỡi của anh không tồi ý là giờ anh nói chuyện cũng biết chuyển hướng, sẵn sàng dỗ cho cô vui, không giống mấy năm trước, thích cãi với cô tới cùng.
Thế mà anh lại vậy, trong đầu toàn là phim con heo, cố ý xuyên tạc ý của cô, cho là cô khen trên phương diện đó, trình độ miệng lưỡi của anh không tồi.
“Đằng sau em còn vế “biết nói thế nào để chiều lòng em rồi”, anh ăn nó rồi hả?”
Nghiêm Hạ Vũ đáp đúng sự thực: “Không để ý.”
Anh tới gần giường nửa bước, xoay người lại: “Cởi giúp anh đi.”
Ôn Địch nhìn xuống trang sách: “Có phải anh không có tay đâu, tự cởi đi.”
Nghiêm Hạ Vũ lấy mất quyển sách trong tay cô, liếc nhìn số trang, ghi nhớ rồi gấp lại để ở tủ đầu giường, kéo tay cô đặt lên dây thắt lưng của anh.
Ôn Địch mỉm cười, trông như định giúp anh cởi dây lưng, nhưng chân không hề để yên, chỉ có điều, cô còn chưa kịp co chân đạp đã bị Nghiêm Hạ Vũ ấn xuống.
Ánh mắt cô có ý gì, một giây sau cô định làm chuyện xấu gì, anh hiểu rất rõ.
“Không cho nhúc nhích chân.” Nghiêm Hạ Vũ vây cô trong ngực, vừa hôn cô vừa dùng một tay cởi dây thắt lưng.
Ôn Địch ôm cổ anh: “Đừng quên chuyện lúc sáng anh nói trước khi ra khỏi nhà.”
Hôm nay ngủ sớm một chút.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Không quên.”
Vừa rồi cô làm người anh bốc hỏa nhưng bận tâm sức khỏe của cô, anh tự giải quyết lấy.
“Vậy cởi cà vạt ra giúp anh đi.”
Ôn Địch tuốt cà vạt của anh ra, mở cổ áo của anh ra nhìn thử, dấu hôn vẫn chưa tan hết, màu đã nhạt hơn lúc sáng.
Cô giữ cằm anh, dịch ngón tay xuống dưới một tấc: “Sau này em muốn lưu lại dấu hôn ở đây.”
Chỗ đó nằm cao trên cổ áo, đeo cà vạt không che được.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Cả người anh đều là của em, em muốn lưu lại ở đâu tùy em quyết định.”
“Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhét cô vào trong chăn, tắt đèn.
Sáng hôm sau, Ôn Địch ngủ đã mắt mới dậy, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm trong lòng Nghiêm Hạ Vũ, anh vẫn chưa dậy, vậy hẳn là chưa tới sáu giờ.
Nhưng lại cảm giác không đúng.
Sáng qua cô dậy trước sáu giờ là vì họng bị khô khó chịu, không có lý nào hôm nay cô cũng dậy sớm như vậy.
Người trong lòng lật qua lật lại, Nghiêm Hạ Vũ tỉnh dậy.
Ôn Địch vươn tay định với điện thoại xem giờ, anh lấy giúp cho cô, hỏi cô: “Sáng nay phải đi ra ngoài à?”
“Hôm nay không cần.” Ôn Địch xem giờ, bảy giờ năm mươi sáu phút.
Cô quay đầu nhìn anh: “Sắp tám giờ rồi, sao anh vẫn đang ở nhà?”
Nghiêm Hạ Vũ lật chăn dậy: “Tới công ty trước mười giờ là được, không ảnh hưởng gì hết.” Tối qua xã giao muộn quá, trợ lý Khang đẩy lùi các công việc buổi sáng của anh lại.
Ôn Địch cũng rời giường, cô cũng ăn sáng lúc tám giờ hai mươi, chín giờ bắt đầu làm việc.
Hôm nay chẳng mấy khi hai người mới cùng ăn sáng với nhau vào ngày đi làm.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh cô, nói đến chuyện cô ăn cơm với Hạ Ngôn, hôm qua anh nghe Hạ Ngôn nhắc tới một tiếng.
“Khi nào em muốn tới nhà anh?”
“Không muốn tới.”
“Chờ được nghỉ, anh đón Ôn Ôn qua chơi trước.”
Hôm nay đổi thành anh kẹp bánh mì cho cô, anh đưa bánh mì cho cô bằng tay trái.
Thứ đầu tiên Ôn Địch nhìn thấy chính là chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh, hiện tại bất kỳ chuyện gì anh có thể làm bằng tay trái thì anh quyết không làm phiền tay phải của mình, cố gắng hết sức để khoe chiếc nhẫn.
“Đi tiệc uống rượu anh cũng cầm ly bằng tay trái à?”
“Ừ.” Nghiêm Hạ Vũ tháo nhẫn ra: “Ăn cơm xong rồi đeo lại, lát nữa còn phải rửa tay nữa, Hạ Ngôn bảo anh cố gắng đừng để nhẫn dính nước.”
Nói rồi, anh thả nhẫn vào chiếc đĩa bên cạnh, đẩy đĩa về phía cô, ý đồ muốn cô nhìn kỹ hơn một chút chất liệu của chiếc nhẫn đã biến dạng.
Chiếc nhẫn biến dạng này đeo cả ngày, tối tháo ra, hằn lại trên tay một vết rất sâu.
Ôn Địch vờ như không thấy, tập trung ăn bánh mì trong tay.
Cô nhìn một cái là hiểu thấu suy nghĩ của anh, anh muốn cô mua cho anh một chiếc nhẫn.
Dây lưng, đồng hồ, giờ lại bắt đầu nghĩ đến nhẫn.
“Hôm qua Thẩm Đường mua cho Tưởng Thành Duật không ít quần áo à?” Nghiêm Hạ Vũ dường như hỏi bâng quơ.
“Đến chuyện này mà anh cũng biết à?”
“Tối qua Tần Tỉnh nhắn trong nhóm gọi Tưởng Thành Duật qua chơi, cậu ấy bảo không rảnh, bận ở nhà thử đồ.”
“...”
Ôn Địch suýt thì nghẹn bánh mì, cô cầm cốc nước trái cây lên uống vài ngụm.
Nghiêm Hạ Vũ nói tiếp chuyện quần áo: “Không biết còn tưởng là Thẩm Đường mua cho cậu ấy một trăm tám mươi món nên mới phải thử hết cả đêm.”
Ôn Địch tính thử xem tổng cộng Thẩm Đường đã mua cho Tưởng Thành Duật bao nhiêu quần áo: “Mười hai món, mặc thử từng chiếc đúng là khá tốn thời gian.”
“Chỉ có mười hai món, anh còn tưởng là bao nhiêu cơ.”
“... Anh cứ ghen tị đi.”
Nghiêm Hạ Vũ cười, cắt một khúc xúc xích nếm thử thấy mùi vị không tồi nên đút phần còn lại cho Ôn Địch.
Chiếc nhẫn kia để trước mặt cô mười mấy phút, cô chẳng nhìn lấy một lần, anh cầm lên đeo lại.
“Tối nay anh không phải đi xã giao.” Trước khi đi, anh báo cáo với Ôn Địch một tiếng.
Không khéo, tối nay Ôn Địch có hẹn.
- -
Tối nay Chu Minh Khiêm chủ trì mời nhân viên chủ chốt của [ Mặt trái dục vọng ] ăn cơm. Phim mới của anh ta sắp bấm máy, sau khi [ Mặt trái dục vọng ] tổ chức họp báo phát sóng phim, anh ta không có thời gian rảnh tụ tập với họ nên tranh thủ hiện tại đang có thời gian thì tổ chức liên hoan sớm.
Ôn Địch phát hiện ra Doãn Tử Vu im lặng một cách kỳ lạ, ngoài lúc mời rượu nói mấy câu ra, phần lớn thời gian cô ấy ngồi im lặng cúi đầu ăn đồ ăn.
Cô hỏi nhỏ Doãn Tử Vu: “Chuyện làm ăn, hay là?”
Doãn Tử Vu vội vàng lắc đầu: “Chị Lỵ sắp xếp cho em rất ổn thoải.” Ngay cả mẹ cô ấy cũng cảm thán bảo cô tốt số, gặp được một người đại diện tri kỷ như vậy.
Ôn Địch nói: “Trông tâm trạng em không được tốt.”
Tâm trạng Doãn Tử Vu không tốt không xấu, chỉ có điều từ lúc bước vào phòng, hễ ngẩng đầu lên là cô ấy lại có cảm giác Đàm Mạc Hành đang nhìn mình, có thể đó chỉ là ảo giác của bản thân nên Doãn Tử Vu quyết định cúi đầu ngồi ăn.
“Ôn Địch.” Tần Tỉnh gọi cô.
Cuộc nói chuyện phiếm giữa Ôn Địch và Doãn Tử Vu bị gián đoạn, cô quay qua nhìn Tần Tỉnh, anh ta giơ chén muốn mời cô.
Cô tự lái xe tới đây nên dùng nước trái cây thay rượu đáp lại anh ta.
Giữa họ không cần phải nói lời khách sáo, Tần Tỉnh im lặng uống hết chén rượu: “Phim truyền hình sắp phát sóng rồi, cuộc cạnh tranh về giá giữa anh Nghiêm và Tiêu Đông Hàn vẫn chưa ngã mũ, rốt cuộc bọn họ tính thế nào?”
Không phải Ôn Địch nói quấy quá cho qua với Tần Tỉnh mà cô cũng giống Tần Tỉnh, không biết được là bao: “Tôi không rõ, chuyện liên quan tới bí mật thương mại. Nếu anh thực sự tò mò thì hãy hỏi Nghiêm Hạ Vũ.”
Tần Tỉnh tự biết lượng sức: “Hỏi cũng bằng thừa, anh Nghiêm không nói cho tôi biết đâu.”
Ôn Địch bảo anh ta đợi phim phát sóng, hằng ngày ngồi canh trước TV đúng giờ bật phim lên xem sẽ tìm được câu trả lời trong phim.
Đàm Mạc Hành tham dự vào cuộc nói chuyện trời đất của họ, nói rằng điều bản thân cảm thấy hứng thú nhất là: “Tôi cảm thấy kịch bản tôi nhận được một đơn đặt hàng lớn đó rất thú vị, là phương thức xử lý tôi không hề nghĩ tới.”
Anh ta nâng chén rượu, cụng tượng trưng từ xa với Ôn Địch rồi uống cạn chén.
Tần Tỉnh không nhớ có kịch bản đơn đặt hàng gì, mất nhiều thời gian đọc kịch bản như vậy chẳng được tác dụng gì, anh ta hỏi: “Đơn đặt hàng gì?”
Đàm Mạc Hành nói giống Ôn Địch: “Đến lúc đó giám đốc Tần xem phim là biết.”
Tần Tỉnh cười nói: “Đừng có bắt nạt người khác vậy chứ.”
Nói đến kịch bản đơn đặt hàng đó, tất cả mọi người thảo luận sôi nổi, Tần Tỉnh nghe không hiểu gì, anh ta nhờ Ôn Địch: “Cô phổ cập thông tin cho tôi một chút đi.”
Ôn Địch muốn nói cho anh ta nghe, vấn đề là: “Không thể nói rõ ràng trong vài câu được.”
“...” Tần Tỉnh chết hi vọng.
Mặc dù [ Mặt trái dục vọng ] đã đóng máy hơn nửa năm nhưng Cố Hằng vẫn còn nhớ không ít tình tiết trong phim, cảnh liên quan tới đơn đặt hàng, đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ rõ như mới xảy ra: “Đơn đặt hàng là do tôi đặt bẫy.”
Tần Tỉnh nổi hứng thú: “Kết quả thì sao? Thầy Đàm có mắc câu không?”
Cố Hằng cười: “Anh xem phim đi là biết ngay.”
Cả bàn người bật cười.
Tần Tỉnh dễ tính, không hề nóng giận chút nào, họ thích đùa thì cho họ đùa.
Tần Tỉnh lại nhìn về phía Ôn Địch: “Nguyên gốc của vai của Cố Hằng là Tiêu Đông Hàn, kịch bản phần sau có phải là Tiêu Đông Hàn bày cho cô không?”
Ôn Địch: “Không thể xem như vậy được. Cảnh đó sau này tôi mới sửa lại.” Lúc ấy cô đã chia tay Tiêu Đông Hàn, không hề gọi điện trưng cầu ý kiến của anh ta.
“Có điều anh ta từng nói với tôi một câu, “con người chỉ nhìn thấy cái lợi mà không nhìn thấy cái hại”, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu đối phương vừa nhìn thấy cái lợi lại vừa nhìn thấy cái hại phía sau rồi gài bẫy thì phải làm sao? Liệu anh ta có thu tay lại không? Sau khi thầy Đàm đã nhìn thấy cạm bẫy của đối phương rồi, liệu có từ bỏ được cám dỗ lớn như vậy không.”
Lòng tham của con người đôi khi rất khó ước đoán.
Tần Tỉnh chợt nghĩ: “Nếu trong cạnh tranh ngoài đời thực, anh Nghiêm và Tiêu Đông Hàn gặp phải tình huống như vậy thì họ sẽ làm thế nào?”
Ôn Địch lắc đầu: “Tôi đâu có biết.”
Trong hiện thực, đơn đặt hàng của công ty Mett khiến chủ tịch Lưu quả thực rất không nỡ bỏ qua.
Đối diện với một đơn hàng lớn như vậy, liệu ai có thể nói bỏ là bỏ cho được.
Nhưng Nghiêm Hạ Vũ dặn Khang Ba chuyển lời như vậy, còn hỏi ông ấy có nhìn thấy một cái bẫy khác là gì không, ông ấy không thể không cân nhắc thật kỹ.
Công ty Mett mãi không nhận được câu trả lời của Công nghiệp Hoa Nguyên.
Ba ngày sau, Khương Quân Tinh nhận được cuộc gọi của Tiêu Đông Hàn: “Cô lấy công chuộc tội rồi chuộc thành ra thế này à? Cô có biết để công ty Mett giúp một lần, phía tôi phải trả giá bằng gì không?”
Khương Quân Tinh cũng không ngờ chuyện này lại khiến chủ tịch Lưu dậy lòng cảnh giác, nửa năm nay Nghiêm Hạ Vũ bận chuyện của Kinh Việt, còn phải đối phó với chú của cô ta, cơ bản không có thời gian hỏi tới tình hình bên Công nghiệp Hoa Nguyên, cô ta tạm thời không nghĩ ra sơ hở xuất hiện ở đâu.
Tiêu Đông Hàn bỏ kính ra, day day sống mũi: “Ký nguyên một đơn đặt hàng sáu trăm triệu đô la với chủ tịch Lưu, cô đúng là chịu chi thật đấy.”
“Không thì biết làm sao, đơn đặt hàng nhỏ đâu đủ để chủ tịch Lưu ưu tiên sắp xếp, sản lượng của Công nghiệp Hoa Nguyên hoàn toàn có thể lo liệu được đơn đặt hàng nhỏ.”
Kim ngạch lớn dễ gây nghi ngờ, kim ngạch không đủ lớn thì nước đổ lá khoai.
Tình thế khó xử.
Tiêu Đông Hàn: “Sao cô không chia làm ba lần, mỗi lần hai trăm triệu, đặt hàng ông ta liên tiếp chẳng phải là hiệu quả cũng giống vậy hay sao?”
Khương Quân Tinh không nói gì, không phải cô ta không nghĩ đến cách này nhưng cô ta lại cảm thấy đơn đặt hàng như vậy không đủ lớn để nhận được đãi ngộ đặc biệt của khách VIP.
Tiêu Đông Hàn nói một câu: “Tư duy rập khuôn không ổn.”
Khương Quân Tinh không cãi lại anh ta, cô ta hỏi: “Vậy tiếp theo anh tính thế nào?”
“Không thể đánh rắn động cỏ, nếu chủ tịch Lưu không ưu tiên sắp xếp đơn đặt hàng thì đòi công ty Mett thay đổi phương thức trả tiền, đơn đặt hàng này vẫn cho họ.”
“Được, tôi biết rồi.”
Bọn họ dự định nhân lúc Công nghiệp Hoa Nguyên tập trung ưu tiên khách hàng lớn là công ty Mett thì sẽ cướp khách hàng vừa và nhỏ ở trong nước của Hoa Nguyên.
Sản lượng của Công nghiệp Hoa Nguyên chỉ có chừng ấy, nếu ưu tiên cho Mett thì các đơn hàng của các khách hàng khác buộc phải xếp hàng chờ, phía bọn họ lại thả ra tín hiệu tăng giá nguyên vật liệu, khách hàng chắc chắn sẽ rất sốt ruột muốn tích trữ hàng hóa, thay vì xếp đơn hàng chờ Hoa Nguyên thì chẳng bằng chuyển qua bên Tiêu Ninh.
Chờ bọn họ ổn định được thị trường và khách hàng rồi thì Mett sẽ thôi hợp tác với Hoa Nguyên.
Tiêu Ninh muốn nhanh chóng đứng vững ở thị trường trong nước thì giai đoạn đầu nhất định phải nện tiền vào thị trường, đơn đặt hàng của công ty Mett chính là mồi nhử được tung ra.
Tiêu Đông Hàn xác nhận lại với cô ta một chuyện: “Chú cô muốn phá hoại bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] phải không?” Anh ta vừa mới nghe nói.
Khương Quân Tinh không dám thẳng thừng chế nhạo anh ta nhưng câu từ không tránh khỏi gai góc: “Anh là bạn trai cũ mà quan tâm cô ta vậy.”
“Bộ phim này đem đến cho tôi cuộc tình duy nhất, cô nói có đáng để quan tâm không.” Tiêu Đông Hàn thẳng thắn: “May là chú cô không thành công, nếu không tôi có thể giết chết ông ta.”
“Không phải anh chưa nghe nói cô ta đã quay lại với người cũ đấy chứ?”
“Tôi biết rồi, sớm hơn cô.”
Khương Quân Tinh nhắc nhở anh ta tỉnh táo một chút: “Hiện tại cô ta không có quan hệ gì với anh hết.”
“Cuộc sống của cô ấy tốt đẹp thì không liên quan gì tới tôi nhưng cuộc sống của cô ấy không được như ý thì dường như có liên quan tới tôi.”
“...” Khương Quân Tinh không thể tưởng tượng nổi, cũng phiền muộn không hiểu nổi: “Anh với Nghiêm Hạ Vũ, hai người các anh đúng là bị ma ám. Ý tôi không phải là Ôn Địch không tốt, tôi chỉ đơn thuần tò mò cô ta quay lại với người cũ đời đầu, người cũ đời hai như anh còn suy nghĩ cho cô ta.”
Cô ta giải thích: “Tôi thực sự không hiểu thôi, không hề có ý gì khác.”
Tiêu Đông Hàn lau mắt kính rồi đeo lên lại, sau đó mới lên tiếng: “Cô biết vì sao cô không thể yêu lại người cũ không? Bởi vì không đời nào Nghiêm Hạ Vũ quay lại với cô, càng không có chuyện theo đuổi cô suốt ba năm lẻ tám tháng.”
Khương Quân Tinh cầm cốc nước lên uống nửa cốc, nếu Tiêu Đông Hàn ở trước mặt cô ta, cô ta thực sự không thể dám chắc trong cơn nóng giận cô ta không quẳng cốc nước đi.
Tiêu Đông Hàn còn nói: “Tôi không có phong độ, không phải nay cô mới biết. Tôi đã nói với cô rồi, tôi thấy Ôn Địch tốt, không ai được nói cô ấy không tốt.”
Anh ta nhìn thời gian, dự định kết thúc cuộc nói chuyện: “Cô nhớ theo dõi sát phía bên công ty Mett đấy.”
“Phải rồi.” Anh ta nghĩ ra: “Cô mau chóng kết thúc mâu thuẫn giữa chú cô và Nghiêm Hạ Vũ đi, Nghiêm Hạ Vũ chèn ép nhà các cô làm ảnh hưởng tới thị trường của tôi.”
Khương Quân Tinh: “Không có cách nào hết, tôi đã đi gặp Nghiêm Hạ Vũ rồi.”
Tiêu Đông Hàn chỉ ra sai lầm của cho cô ta: “Cô phải đi gặp Ôn Địch, còn phải khiến tất cả mọi người đều biết cô đã đi gặp cô ấy, là Nghiêm Hạ Vũ nể mặt cô ấy nên mới đồng ý hòa giải với nhà các cô.”
Khương Quân Tinh kết thúc cuộc gọi, cô ta luôn có cảm giác Tiêu Đông Hàn hơi có ý trả thù cô ta nên mới bảo cô ta đi gặp Ôn Địch.
Nhưng điều anh ta nói cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Còn kéo dài thêm thì thiệt hại của nhà cô ta sẽ càng lớn.
Khương Quân Tinh uống một chút nước để lấy lại tỉnh táo, tạm thời không nghĩ đến chuyện của chú và Nghiêm Hạ Vũ, cô ta phải gọi điện liên lạc với người phía công ty Mett giao đơn đặt hàng cho Công nghiệp Hoa Nguyên.
Buổi tối, Khang Ba nhận được cuộc gọi của chủ tịch Lưu báo phía công ty Mett vẫn quyết định ký đơn đặt hàng với bọn họ, nếu không chịu ưu tiên bố trí thì phải thay đổi phương thức trả tiền.
Chuyện này coi như hợp tình hợp lý.
Khang Ba báo lại cho Nghiêm Hạ Vũ không sót một chữ.
Anh ta cũng ngờ vực không biết có phải là hơi sợ bóng sợ vía không, thấy đơn hàng lớn liền cho là bẫy Tiêu Ninh bày ra.
“Tổng giám đốc Nghiêm, rốt cuộc có nhận đơn đặt hàng này không?”
Nghiêm Hạ Vũ xem hết tài liệu trong tay, ký tên, không trả lời mà hỏi lại: “Công ty Mett đã đút tiền vào tận túi cho mình rồi, sao lại không nhận chứ?”
Vậy là Khang Ba nhanh chóng báo lại cho chủ tịch Lưu, không chậm trễ một phút nào.
Nghiêm Hạ Vũ đóng nắp bút, dặn dò Khang Ba: “Anh lại nói với chủ tịch Lưu một câu, lần này công ty Mett cho ông ấy mồi câu không mắc lưỡi câu, lần sau thì chưa biết chắc được đâu.”
“Được.” Khang Ba càng thấy hứng thú hơn: “Không biết trong phim cô Ôn xử lý đơn hàng đó thế nào.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Còn hai tuần nữa là phát sóng rồi, anh có thể cày phim.”
- -
Hai ngày trước khi phim [ Mặt trái dục vọng ] lên sóng, Ôn Địch và Thẩm Đường bay tới Thượng Hải tham dự buổi đấu giá từ thiện của Thường Thanh, Doãn Tử Vu cũng từ một thành phố khác bay tới.
Cô không đi thảm đỏ cùng Doãn Tử Vu, Doãn Tử Vu gặp được Lương Vũ ở sảnh đợi, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau cơn sóng gió dư luận.
Doãn Tử Vu gật đầu với Lương Vũ, Lương Vũ cũng khẽ cười đáp lại, sau đó đều quay mặt đi.
Để thu hút sự chú ý, không ngờ phía ban tổ chức lại sắp xếp cho cô ấy và Lương Vũ đi thảm đỏ gần sát giờ nhau, giữa hai người chỉ cách một người, trong góc kính rộng, chắc chắn hai người sẽ chung khung hình.
Doãn Tử Vu không lo không có từ khóa lên được hotsearch.
Cô ấy đang cố gắng thoát khỏi ám ảnh tâm lý tên đàn ông tệ bạc gây ra cho cô ấy, không biết hiện giờ Lương Vũ thế nào.
Trong hội trường, Ôn Địch và Thẩm Đường ngồi cùng nhau.
Thẩm Đường đang xem lịch ngày, Ôn Địch tiến tới: “Xem gì vậy?”
“Đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa là tết, muốn về nhà cậu quá.”
“Sao cậu còn sốt sắng hơn mình vậy.”
“Có lẽ là nhiều năm rồi mình không đón năm mới tử tế.”
Trước đây Ôn Địch rất trông mong có thể đón giao thừa cùng với Thẩm Đường, năm nay cuối cùng nguyện vọng cũng thành hiện thực.
“Hằng năm Giang Thành đều bắn pháo hoa, đẹp lắm, không cần đi ra ngoài, đứng ở sân thượng nhà ông mình là xem được rồi.”
“Mấy giờ?”
“Có hai đợt, ở khu đô thị cũ bắn sớm hơn một chút, khu Đông Thành thì khoảng mười một giờ bốn mươi hay mười một giờ năm mươi gì đó, bắn liên tục tới 0 giờ.”
Cô thích nhất là chữ “Chúc mừng năm mới” lúc 0 giờ.
Không biết năm nay có trò gì mới không.
Đang trò chuyện thì Thẩm Đường vỗ người cô: “Ồ, cậu nhìn xem ai kìa.”
Ôn Địch nhìn theo hướng đó, thái tử nhà họ Nghiêm đứng nổi bần bật giữa mọi người tới ủng hộ buổi đấu giá.
Cô bảo không dẫn anh theo, vậy là anh tự chạy tới.
Nghiêm Hạ Vũ nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ cô.
Ôn Địch không tới đó, cũng không nhìn anh.
Thẩm Đường nói đùa: “Giờ Nghiêm Hạ Vũ chỉ hận không thể để trợ lý Khang vác một tấm biển đi theo bên cạnh, trên bảng viết: Tôi là bạn trai của Ôn Địch.”
Ôn Địch bật cười: “Đừng nhắc đến anh ấy.”
Cô và Thẩm Đường tiếp tục trò chuyện xem Tết năm nay muốn làm gì.
Tối nay đạo diễn Nguyễn cũng tới, Ôn Địch nghe người bên cạnh nói vậy, đứng dậy đi tìm đạo diễn Nguyễn chào một tiếng.
Trước hết cô hỏi han sức khỏe của cô giáo Cù gần đây thế nào, bao giờ về nước.
Đạo diễn Nguyễn cười nói: “Sắp rồi, chắc chắn sẽ về trước tết, còn đang bảo muốn xem phim của em đấy.” Không phải anh ấy thuận miệng nói linh tinh mà đúng là vợ anh ấy đã nghiêm túc nói trong điện thoại là thấy rất hứng thú với tác phẩm lúc ở thung lũng sự nghiệp của Ôn Địch.
Chưa chuyện phiếm được mấy câu thì mọi người xung quanh đổ dồn nhìn về phía cô, còn vừa nhìn vừa cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Không cần phải nghĩ, người tới là Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ đến gần, nhìn Ôn Địch: “Không giới thiệu anh với đạo diễn Nguyễn một chút à?”
Mọi người xung quanh biết mối quan hệ của hai người họ, mới đầu chỉ là nghe tin tầm phào giải trí, nhưng vì có quá nhiều phiên bản, nên càng nghe càng hoang mang, không được mấy người tin là thật, mãi tới khi có người trông thấy Nghiêm Hạ Vũ chạy bộ buổi sáng ở tiểu khu của Ôn Địch, còn cùng ra vào một biệt thự với Ôn Địch, muốn không tin cũng không được.
Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, mọi người đều vui vẻ hóng hớt.
Ôn Địch cười, nói: “Đây là tổng giám đốc Nghiêm Hạ Vũ của tập đoàn Kinh Việt.”
Đạo diễn Nguyễn trêu ghẹo nói: “Điều này thì chắc chắn anh biết rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ vòng tay ôm nhẹ eo cô, kéo cô dịch lại gần mình nửa bước, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu cưng chiều: “Không lộn xộn, giới thiệu cho đàng hoàng nào.”