• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Sao mọi người xấu tính vậy, mọi người không đợi em sao?"
"Xin lỗi nhé, bọn mình vẫn chưa ăn hết đâu mà.

Cậu đừng giận nha, xin lỗi mà!"
Nhã Kỳ ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc vậy, dù gì lần này cũng là cô sai là cô không đợi Hương Giang đi cùng.

Chỉ là muộn vài phút thôi mà, sao có thể để cô ấy một mình trên phòng như vậy được, hai người dù sao cũng là bạn học cùng phòng với nhau.
"Thôi, không còn sớm nữa.

Mau mau ngồi xuống ăn đi."- Hào Kiệt giờ mới lên tiếng giải vây.
Lửa trại đang nhộn nhịp bỗng dưng lại vì bầu không khí căng thẳng này mà nhỏ lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tí tách nhỏ.

Hơi gió mùa đông cũng thổi qua từng cơn, khiến cho ai nấy đều cảm thấy lạnh hơn.
"À..., chắc có lẽ là vì em xuống lâu quá.


Xin lỗi vì đã để mọi người đợi rồi ạ!"- Hương Giang biết điều liền cúi gập người xuống mà xin lỗi mọi người.
"Xin lỗi giải quyết được gì sao? Còn không mau ngồi xuống ăn!"
Trạch Dương vẫn là giọng nói cọc cằn ấy, anh còn chẳng thèm liếc tới một cái.

Anh liền quay người bỏ về phòng, ánh mắt tránh né của Hào Kiệt cũng lộ rõ vẻ luống cuống.

Nhã Kỳ cảm thấy có chút kì lạ.
Rốt cuộc, hai người này đã có mối quan hệ như thế nào vậy? Học trưởng Hào Kiệt có chút tránh né, lại có chút không muốn gặp lại cô gái này, Trạch Dương cũng không phải ngoại lệ.

Trước đây, cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.
"Có muốn đi dạo chút không? Chúng ta cùng đi, bạn học Hương Giang cứ ngồi đây ăn tự nhiên nhé.

Chúng tôi đi dạo một lát, sau đó rồi sẽ về thôi."
Nói xong, Dật Nhi liền kéo tay của Nhã Kỳ sau đó đi về phía phòng của mình.

Hương Giang ngoài mặt vẫn tỏ ra mình có thể thông cảm và dung túng cho mọi thứ, một đứa trẻ hiểu chuyện sẽ có thể hiểu được vì sao tất cả mọi người lại làm vậy.
Cô sẽ cố gắng làm một người hoàn hảo, làm một nữ thần tốt bụng chiếu sáng và sưởi ấm con tim cho mọi người.

Tất cả mọi người lúc ấy sẽ hướng về một mình cô, cái cảm giác được làm trung tâm của thế giới này, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng cũng thật đáng ghét khi bao nhiêu người xung quanh mình, lại quay lưng bỏ đi.

Trước đây, mọi thứ đâu có vậy, tất cả mọi người đều hướng về cô không chừa ai cả.

Vậy tại sao bây giờ lại khác, tại sao mọi thứ ấy lại bắt đầu dần dần biến mấy rồi?
[Hệ thống]: Đừng bao giờ quên giá trị của bản thân mình!
Hương Giang: Ta biết rồi, không cần ngươi phải nhắc.

Ta cũng sẽ đòi lại hết tất cả những thứ, vốn thuộc về mình.


Hương Giang nhìn chén cơm và đĩa thịt nướng dưới chân mình, cô hất đổ vào thùng rác gần đó mà không động miếng nào, thứ rác rưởi này vốn không hợp với cô thật mà.

Đúng là nhìn mọi thứ từ những con người ấy làm ra, khiến cô thấy rất chướng mắt.
"Con nhỏ Dật Nhi ấy, sao lại theo về đây làm gì chứ? Đúng là phá hỏng mất chuyện hay của mình mà!"
Hắt xì.
"Có lạnh lắm không?"- Nhã Kỳ cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai của Dật Nhi.
"Không sao đâu, tao ổn mà.

Chắc là có đứa nào đang nói xấu tao mà thôi!"
Nhã Kỳ vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu vì sao mà Dật Nhi lại muốn đi dạo với cô, có lẽ nào là cô đã đắc tội gì với cô ấy rồi không? Nhã Kỳ e dè hỏi Dật Nhi.
"Có chuyện gì nà mày gọi tao ra đây vậy?"
"Ừm, mày thấy Hương Giang không? Cô ấy lúc trước là người yêu cũ của Hào Kiệt!"
Nhã Kỳ mông lung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng nhiên Dật Nhi dừng lại cô ngước mặt lên trời, cô mơ hồ kể lại tất cả mọi chuyện cho Nhã Kỳ nghe.
Con người mà được gọi là nữ thần như Hương Giang, hóa ra lại chính là người mà Dật Nhi từng rất ngưỡng mộ.

Vừa xinh đẹp, lại tốt tính còn vô cùng học giỏi, người như vậy được mọi người để ý là điều rất bình thường.

Và Hào Kiệt cũng không phải là một ngoại lệ.
Hào Kiệt nói rằng thích cô vốn dĩ chỉ là do một trò chơi mà thôi, cô biết điều ấy nhưng lúc đó cô yêu anh rất nhiều.


Thậm chí còn tự nguyện để anh ta xoay bản thân mình như chong chóng, để rồi đến khi chia tay cô mới biết rằng sau bấy lâu hẹn hò cùng cô.

Người mà anh ta để ý vẫn luôn là Trà Ngọc Hương Giang.
Nhưng cô ấy lại là người yêu của em trai cô, chính là Tô Trạch Dương.

Hai người đã hẹn hò với nhau nửa năm trời rồi, còn đang ở bên cạnh nhau rất hạnh phúc nữa.

Cô đã nghĩ là Trạch Dương thằng bé đã tìm được nửa kia của đời mình, nhưng không ngờ rằng Hương Giang lại là người đẩy Trạch Dương ra xa.
Một buổi tối, khi cô đi học về đã thấy được Hương Giang đang ôm chàng trai nào đó, ngay trước cửa nhà cô.

Dật Nhi cứ ngỡ rằng đó là em trau của mình chứ, nhưng không thể nào mà ngờ rằng thằng em của mình vẫn còn đang cặm cụi làm bài.

Vậy người con trai mà Hương Giang ôm lúc ấy là ai?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK