Mặc Đông Quân đang loay hoay trên một ngọn đồi nhỏ trên côn đảo, đây từng là nơi anh sống khi nhỏ với bà của mình.
Trong trí nhớ của anh, ở đây chỉ là một nơi hoang vắng, không gian được phủ xanh bởi một tầng cỏ dại nối đến tận tít trên trời xanh.
Anh nhớ đến hình ảnh người bà đã mất, bà từng rất thích loài hoa Nemophila, trước sân nhà được bà dành riêng một khoảng chỉ để trồng riêng một loài hoa này.
Ngày ngày chăm chút chăm sóc mong một ngày chúng có thể nở thật rực rỡ.
Hình ảnh anh ngồi đọc sách trên bậc tam cấp đôi lúc lại len lén ngó mắt qua nhìn đến bà.
Thật ra lúc đó anh rất muốn được đến ngắm nhìn những đóa hoa ấy cùng bà.
Nhưng từ lúc vừa lọt lòng anh đã được ba anh dạy rằng bản thân anh sinh ra là để học tập về những giao dịch kinh tế không có thời gian để chơi đùa cùng những thứ vô ích kia nên anh không dám cùng đến.
Phía bên kia, bà anh vẫn đang tưới tắm cho những bông hoa nhỏ.
- Cháu biết không đây là loài hoa mà bà thích nhất.
Đôi mắt ngây thơ nghe thấy tiếng gọi, đưa mắt lén liếc nhìn về phía bên kia quan sát, nhẹ giọng hỏi.
- Vì sao bà lại thích chúng? Chẳng phải có rất nhiều loài hoa khác nhau sao bà?
Người bà hiền từ mỉm cười quay sang đáp.
- Vì đây là hoa Nemophila khi nở rộ lại mang màu xanh biếc trong veo như trời xanh, chẳng những vậy nó còn mang một ý nghĩa rất đặt biệt chính là " tình yêu bé nhỏ".
Bà Mặc nhìn lên khung trời ở phía xa nói tiếp.
- Bà mong khi bà không còn ở đây nữa những đôi mắt biếc này sẽ thay bà dõi theo Tiểu Quân, mang tình yêu của bà đến Tiểu Quân của bà.
Hình ảnh người bà hiền từ cứ như tan trong không khí, từng chút một phai dần đi, Mặc Đông Quân còn lại một mình chỉ có thể bần thần nhìn theo.
Hơi thở dài kéo theo sự não nề trong anh như những hồi ức vừa muốn nhớ lại vừa muốn quên.
Sột soạt..
Đột nhiên trong bụi hoa lại có một đứa trẻ đoán chỉ chập chừng khoảng một tuổi, chắc chỉ vừa biết bò.
Mặc Đông Quân dù lớn đến từng này tuổi nhưng vẫn là lần đầu tiên anh ở cùng với một đứa bé.
Anh chỉ biết im lặng dõi theo dáng người nhỏ bé tập tệch bò dưới chân, khuôn mặt nó bầu bĩnh, còn ngây ngô nhìn anh cười khúc khích.
Đứa trẻ này cũng quá đặt biệt rồi, đôi mắt của nó vừa tròn lại trong veo.
Tựa như mặt hồ tĩnh lặng lại như được ánh nắng mùa hạ chiếu vào khiến nó trở nên lấp lánh.
Mặc Đông Quân ngây người một chút, bất giác đã không biết nó đã bò đến gần mình còn tay chân làm loạn muốn được anh bế lên.
Bốn mắt nhìn nhau không rời, anh không có ý định bế nó lên nó cũng chẳng làm loạn mà chỉ chú tâm nhìn lại anh.
Hư...oa...OAOAOAOA...
" Ài...!thật hết cách"
Mặc Đông Quân không có cách nào khác liền bế nó bên người, nhìn gần cũng thật đáng yêu.
Lần đầu tiên được thử cảm giác bế một đứa trẻ trên tay đối với anh nó còn hồi hộp hơn cả việc
" Nếu như là sau này anh và cô có con thì nó sẽ trông như thế nào nhỉ?"
....
Môi bạc nhếch lên tự giễu chính.
Anh và cô làm gì tồn tại hai chữ " sau này" chứ, cô chắc chắn là không muốn gặp lại anh nữa nên mới rời đi mà không lời từ biệt như vậy.
Nhưng anh vẫn không khống chế được việc trong lòng lại gợi lên nỗi chua sót.
Nhìn ngắm đứa trẻ non nớt đang nghịch ngợm một khắt trong đầu anh lại le lói đến những suy nghĩ mơ hồ....Nhưng tại sao trông đứa trẻ này lại quen mắt như vậy nhỉ?
Danh Sách Chương: