"Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây anh rất bận à?"
Thẩm Giai Nghị chỉ mỉm cười.
"Công ty của chúng tôi gần đây vừa vặn có cái hạng mục, không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hay không?"
"Công ty của chúng tôi cũng có, nhân cơ hội này, Thẩm tiên sinh có thể dành chút thời gian nghe dự án của công ty tôi được không?"
"..."
Thẩm Giai Nghị bị mấy vị giám đốc của các công ty vây lại, chẳng qua là mô hình công ty bọn họ so với Thẩm thị vẫn còn quá nhỏ, nếu hợp tác được với Thẩm thị thì chẳng phải bọn họ một bước lên mây rồi sao.
"Hôm nay tôi không muốn trò chuyện công việc, chỉ muốn dẫn vợ tôi ra ngoài đi dạo.
Phiền các vị nhường đường một chút, vợ tôi mang giày tương đối cao, đi đường không tiện lắm." Thẩm Giai Nghị mỉm cười cự tuyệt.
"Thật xin lỗi nha, các vị nếu là muốn bàn công việc thì hôm nào hãy đến công ty của chúng tôi để bàn bạc chi tiết hơn nhé." Giang Vũ Phỉ lễ phép, hướng mọi người gật đầu xã giao.
Những người khác đành phải biết khó mà lui, không dám quấy rầy bọn họ nữa, Thẩm Giai Nghị đỡ Giang Vũ Phỉ đi lên phía trước, cách Giang Ý Mạn chưa đến hai mét.
Thẩm Giai Nghị ngạo nghễ mà bước đi, khuôn mặt cao cao tại thượng, sao có thể nhìn thấy người thấp bé như Giang Ý Mạn? Bất quá lúc này cô chỉ là người qua đường, không được lọt vào mắt xanh của Thẩm Giai Nghị.
Nhưng Giang Ý Mạn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông đã từng vì cô mà sẵn sàng bỏ mạng, giờ đây lại đang yêu chiều Giang Vũ Phỉ.
Giang Ý Mạn cười lạnh, cũng may là cô không quá coi trọng anh ta, lúc Thẩm Giai Nghị đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng không xiêu lòng.
Cô tiếp tục nhai kẹo trong miệng, nhưng tại sao kẹo lại không ngọt nữa?
Giang Vũ Phỉ nhìn thấy Giang Ý Mạn, thật không ngờ sẽ gặp được cô ta ở đây, lúc đầu Giang Vũ Phỉ rất căng thẳng, vì sợ Thẩm Giai Nghị khi nhìn thấy Giang Ý Mạn sẽ mất tự chủ, sẽ bỏ mặc cô mà chạy thẳng đến bên Giang Ý Mạn, lúc đó Giang Vũ Phỉ chính là trò cười lớn nhất trong đêm từ thiện hôm nay.
Nhưng bây giờ xem ra cô đã lo lắng nhiều rồi, Thẩm Giai Nghị quả thật đã mất trí nhớ hoàn toàn, ngay cả Giang Ý Mạn cũng đã quên.
Lúc đi ngang qua Giang Ý Mạn, Giang Vũ Phỉ cố ý ngẩng đầu nói với Thẩm Giai Nghị.
“Ông xã, em đi giày cao gót nên chân có chút đau.” Giọng nói của Giang Vũ Phỉ dịu dàng như nước.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
"Từ nay đừng mang giày cao như vậy nữa, đến bên kia ngồi xuống đi, để anh nhìn xem có bị thương không." Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo Giang Vũ Phỉ, hai người cùng nhau bước đi.
Không nhanh không chậm lướt qua Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị còn không thèm liếc cô một cái, đem cô so với không khí còn rẻ mạt hơn.
Không sao, cô ấy không khó chịu, không khó chịu chút nào, đó không phải là điều cô ấy muốn sao?
Thái độ của Thẩm Giai Nghị như vậy là rất đúng ý muốn của cô, chỉ có như vậy mới có thể tốt cho cả hai, không phải Giang Ý Mạn còn đang lo lắng bản thân sẽ không thể xuống tay tấn công Thẩm thị sao?
“Giang tổng, Giang tổng, Giang tổng.” Cuối cùng thì Từ Phong cũng thoát khỏi được những người đó, chạy tới cạnh cô.
Hai người họ cùng nhau hoà mình vào buổi tiệc.
"Không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến đây như vậy! Giang tổng, tý nữa cô có tranh giá vài món đồ về chơi không?" Từ Phong hỏi.
“Tất cả đều là đồ cổ, tôi không có hứng thú.” Giang Ý Mạn nói.
"Dù vậy thì cô vẫn phải tranh giá nha.
Đây chính là lúc Tập đoàn TM chúng ta thể hiện, chứng tỏ chúng ta giàu có và hùng mạnh như thế nào.
Chủ tịch đã bảo trước rồi nên cô phải thật mạnh tay lên.
Mọi chi phí tối nay đều do công ty chi trả.
Cô phải tranh giá thật kịch liệt vào!" Từ Phong nói.
"Ok! Tý nữa chúng ta nhìn thấy cái gì đáng giá liền mua, mua hết! Dù sao thì cũng là tiền của chủ tịch, chúng ta không có mất đồng nào." Giang Ý Mạn mỉm cười, hai người cùng nhau bước vào khu đấu giá.
Mỗi vị trí đều có một con số, mỗi con số đều có ý nghĩa cố định tương ứng, nếu tổng giám đốc TM đến tham dự, đương nhiên phải được xếp ngồi ở trung tâm, Từ Phong và Giang Ý Mạn bước tới, cùng nhau ngồi xuống.
Bên cạnh là Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị.
Lúc này Thẩm Giai Nghị đang giúp Giang Vũ Phỉ kiểm tra vết thương ở chân, chỉ là bị bong da thịt một chút, cũng không có chuyện gì to tát, nhưng anh vẫn giúp cô xử lý vết thương, anh một mực ôn nhu dịu dàng như vậy, quả là một người đàn ông hấp dẫn.
Rất nhiều người đã chụp ảnh lại và đăng tải lên mạng xã hội, giúp dân tình được phen chiêm ngưỡng cảnh đẹp, tạo lên một làn sóng dữ dội.
Vốn dĩ chỗ ngồi của Giang Ý Mạn là bên cạnh Thẩm Giai Nghị, nhưng cô nghĩ ngồi bên cạnh anh ta sẽ rất kinh tởm, vì vậy nên cô đã ngồi vào chỗ của Từ Phong, để Từ Phong ngồi chỗ cô.
Giang Vũ Phỉ cũng không ngờ tới, Giang Ý Mạn vậy mà lại tới đây cùng Từ Phong, cô ta không phải là nhân viên phục vụ sao? Cô ta thật sự có quan hệ với Từ Phong? Chẳng trách lần đó cô lại bị thua vụ cá cược ở Giang thị, hoá ra là Giang Ý Mạn giở trò đồi bại.
“Chào!” Giang Vũ Phỉ đưa tay chào hỏi Giang Ý Mạn.
"Sao cô lại ở đây? Cô đến cùng bạn trai à?" Giang Vũ Phỉ nói thêm.
Ngoài mặt thì trông có vẻ nhiệt tình, nhưng thực chất là muốn đào hố chôn sống Giang Ý Mạn! Ý muốn nói người thấp kém như cô mà lại có thể đến đây sao? À thì ra là dựa hơi đàn ông!
Từ Phong xấu hổ cười cười, thân phận của anh sao có thể xứng làm bạn trai của Giang đại boss chứ, cho anh mượn thêm mười phần dũng khí anh cũng không dám có những suy nghĩ lệch lạc với boss! Ngay khi Từ Phong đang định giải thích, Giang Ý Mạn đã nắm lấy cánh tay của anh.
"Đúng vậy! Cô cảm thấy bạn trai của tôi quá tuấn tú, nên muốn lại gần để tán tỉnh à?" Giang Ý Mạn cười nói.
Giang Vũ Phỉ khinh thường, cũng không phải là cô chưa từng nhìn thấy Từ Phong, cô biết anh ta chỉ là trợ lý của tổng giám đốc TM, hôm nay vị tổng giám đốc ấy không tới, nên một tiểu trợ lý như anh ta đến thay mà thôi.
Vậy mà còn bày đặt mang theo cả bạn gái, xem cái điệu bộ anh ta giả dạng làm ông chủ kìa, quả nhiên là mây tầng nào gặp mây tầng đó, cũng không có gì ngạc nhiên khi Giang Ý Mạn lại có thể ở được cùng một chỗ với Từ Phong..
Danh Sách Chương: