Ôn Cảnh Phạm nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai cô, thấy lỗ tai cô lập tức đỏ lên trong lòng anh ngứa ngáy giống như bị mèo quào vậy.
Do tiếng bước chân càng lúc càng gần nên mới kiềm nén lại, nhìn cô một cái thật sâu rồi quay người đi xắt rau củ tiếp.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc này Tùy An Nhiên không dám ra ngoài ngồi nhàn rỗi nữa, vả lại ai nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này cũng có thể nhìn ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô nào dám ra ngoài đối mặt với…… ánh mắt sâu xa của mẹ ruột nhà mình chứ.
Từ sau khi họ kết hôn xong cũng thường hay nấu cơm ở nhà. Đa số là Ôn Cảnh Phạm nấu chính, còn cô thì giúp một tay, sau này dọn vào nhà họ Ôn ăn cùng với ông cụ rồi mới không còn xuống bếp nữa, chỉ thi thoảng về sớm sẽ giúp dì Tân một tay.
An Hâm đi ngang qua phòng bếp liếc nhìn vào bên trong một cái. Thấy hai vợ chồng son đang bận rộn, bà cong môi mỉm cười rồi rời khỏi.
Ăn trưa xong, An Hâm có chuyện phải đi ra ngoài để hai vợ chồng son ở nhà.
Gần tới Tết rồi, Tùy An Nhiên bỗng có tâm trạng muốn đi ra ngoài dạo với Ôn Cảnh Phạm. Có điều tiết trời hôm nay không được tốt lắm, buổi tối xuống một trận mưa tuyết, nhiệt độ hôm nay bất chợt xuống thấp, dòng sông trước cửa nhà đã đóng một lớp băng mỏng rồi.
Ngoài gió lạnh từng đợt thổi tới, bầu trời cũng u ám giống như có thể mưa xuống bất cứ lúc nào.
Cô chỉ mới đứng bên ngoài chốc lát mà đã cảm thấy tay chân đông cứng không còn là của mình nữa. Lạnh tới mức run cầm cập, cái suy nghĩ ra ngoài đi dạo đó vì vậy mà tiêu tan hơn phân nửa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nghĩ như vậy, cô khép chặt áo khoác vội vàng chạy trở vào nhà.
Đúng lúc Ôn Cảnh Phạm từ trong phòng cô đi ra, thấy cô chạy vào bèn nhướng mày hỏi: “Chẳng phải nói muốn đi dạo sao?”
“Lạnh quá chừng.” Tùy An Nhiên sờ cái lỗ tai hơi lạnh của mình, vừa nói vừa đi về phía anh.
Đúng là lạnh thật.
Ôn Cảnh Phạm ngó thấy mũi cô đỏ hồng vì lạnh, anh thở dài kéo áo khoác của mình ra ôm cô vào lòng.
Đây là thói quen của anh.
Mới đầu Tùy An Nhiên cảm thấy không quen với việc anh thân thiết như vậy ở mọi trường hợp, nhưng sau này lâu dần mới biết anh luôn thích làm như vậy, hơn nữa cách này…… đúng là có hiệu quả rất nhanh.
Thành phố L nằm ở miền Nam, nhiệt độ khá là ẩm ướt. Trong không khí mang theo cái se se lạnh, lúc hít thở còn cảm nhận được hơi lạnh tràn vào khoang mũi. Cơn lạnh đó thấm qua da thịt bạn lan khắp toàn thân.
Còn ở phương Bắc, nhiệt độ tuy thấp nhưng chỉ cần mặc quần áo đủ dày thì có đi ngoài đường cũng chẳng thấy lạnh lắm.
Ôn Cảnh Phạm là người phương Bắc, tuy ở thành phố S được mấy năm nhưng chung quy vẫn có sự khác biệt.
An Hâm sợ anh bị lạnh nên đã mở hầu hết các máy điều hòa không khí trong nhà. Chỉ có điều dưới lầu quá rộng rãi còn là nhà kiểu cổ, không gian không có tốt giống như phòng ngủ trên lầu. Mở nửa ngày trời mà chỉ thấy ấm được chút xíu.
“Vậy thì chiều nay ở nhà, khi nào em muốn đi thì hãy đi.” Thấy hai tay cô ấm áp trở lại rồi anh mới buông ra.
Tùy An Nhiên cũng nghĩ như vậy, cộng thêm hôm qua ngồi máy bay sáng nay ngồi xe khách tới đây, tuy được nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi ăn no cô càng cảm thấy buồn ngủ hơn, chỉ muốn dành cả buổi chiều để đánh một giấc ngon lành.
Vào mùa đông được ủ mình trong chăn mới là hạnh phúc.
Ôn Cảnh Phạm ngủ với cô một lúc, anh ngủ không sâu chỉ chợp mắt chốc lát là dậy ngay. Anh quay mặt sang thì thấy cô đang ôm chăn, gương mặt hồng hào.
Anh giơ tay thử nhiệt độ trên trán cô, thấy bình thường mới yên tâm cầm laptop lên đi xử lý chút công việc.
Trong lúc cô ngủ hơn một tiếng đồng hồ anh cũng giải quyết xong công việc, lúc này mới đứng dậy đi gọi cô thức.
Lúc Tùy An Nhiên bị đánh thức đầu óc hãy còn mơ mơ màng màng nhìn anh hồi lâu, trong mắt lấp lánh ánh nước trông giống như viên ngọc.
“Không quen anh à?” Anh véo mũi cô, ôm cô dậy rồi khoác áo ngoài lên cho cô.
Làm xong xuôi hết mọi chuyện, đầu óc của Tùy An Nhiên cũng tỉnh táo hơn, cô ngồi thẳng người choàng lấy cổ anh cọ: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ chiều rồi.”
Tùy An Nhiên chớp mắt mấy cái, không nói gì.
Lúc cô mới ngủ dậy thường không thích nói chuyện, Ôn Cảnh Phạm chẳng để bụng mà chỉ nhỏ nhẹ dỗ dành: “Không được ngủ nữa, nếu ngủ quá nhiều buổi tối sẽ ngủ không được.”
Có lẽ Tùy An Nhiên chưa tỉnh táo thật, cô tiếp lời anh: “Buổi tối ngủ không được chẳng phải là cơ hội tốt sao?”
Ôn Cảnh Phạm ngẩn ra, anh cụp mắt nhìn cô đúng lúc bắt gặp đôi mắt long lanh trong trẻo của cô, anh cười khẽ: “Gần đây chẳng phải đang trong thời gian đặc thù sao, không thể làm chuyện đó với em được, cho nên phải biểu hiện cho tốt để sao này bà Ôn thưởng cho anh gì đó.”
Anh lại bắt đầu trêu chọc cô nữa rồi.
Tùy An Nhiên oán thầm anh mấy câu xong ngoan ngoan bò dậy.
Lúc xuống tới dưới lầu thấy An Hâm vẫn chưa về.
Hai người ngồi trong phòng khách được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có người rao bán kẹo mạch nha.
Khu thành cổ của thành phố L này cứ tới ba bốn giờ chiều thường hay có các xe hàng nhỏ đẩy khắp con ngõ để bán đồ ăn vặt. Có đồ ăn cũng có đồ chơi cho con nít, thi thoảng còn bán các đồ dùng hàng ngày.
Hồi nhỏ Tùy An Nhiên theo An Hâm về đây thăm ông bà ngoại, cứ mỗi buổi chiều thường hay mua đồ ăn vặt ăn nên đã hình thành thói quen tới bây giờ vẫn chưa bỏ được.
Ôn Cảnh Phạm ra ngoài với cô, thấy cô thích bèn mua đủ các loại kẹo cho cô.
Vài người hàng xóm gần nhà đang tụ tập ở bên ngoài, cũng có bọn trẻ cùng xóm tới mua đồ ăn, thấy Tùy An Nhiên đi chung với một người đàn ông đẹp trai bèn tò mò hỏi: “An Nhiên, đây là bạn trai con hả?”
Tùy An Nhiên đưa kẹp mạch nha cho cháu gái của dì Thôi xong véo mặt cô bé một cái rồi mới đáp: “Bọn con vừa mới đăng ký kết hôn xong.”
Người hàng xóm đó ngạc nhiên truy hỏi: “Trước giờ đâu có nghe mẹ con nói con kết hôn gì đâu, sao nhanh dữ vậy…… thế khi nào mới tổ chức tiệc?”
Tùy An Nhiên hơi nhíu mày, sau đó cười đáp: “Cảm thấy hợp nên ở bên nhau thôi ạ.”
Người hàng xóm đó cười, nói thẳng chẳng kiêng kỵ gì: “Dì nói mà, mới dạo trước còn nghe dì Thôi con bảo đợi cuối năm cô về sẽ giới thiệu vài mối tốt cho con gặp. Không ngờ con cũng nhanh thật……”
Tùy An Nhiên giật mí mắt thầm kêu lên, cô không dám nhìn sang sắc mặt của Ôn Cảnh Phạm, chỉ cười trừ phụ họa vài câu rồi kéo anh chạy trở về nhà.
Vẻ mặt Ôn Cảnh Phạm bình tĩnh trông chẳng có thay đổi gì.
Tùy An Nhiên biết rõ thi thoảng anh cũng sẽ thể hiện ra bộ mặt bụng dạ xa vì vậy cô cướp lời giành nói trước: “Dì ấy nói chuyện khó nghe quá chừng, trước giờ luôn như vậy!”
Ôn Cảnh Phạm phì cười, thấy cô không chú ý tới mình mới cong môi mỉm cười. Chỉ cười thoáng qua rồi thôi, đồng thời chẳng có ý định bỏ qua cho cô: “Dạo trước là khi nào?”
Tùy An Nhiên cắn kẹo mạch nha, ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn anh. Hồi lâu sau thấy anh không có dấu hiệu bỏ qua, lúc này mới ấp a ấp úng nói: “Là trước đó trước đó nữa……”
Lúc đó cô chẳng nghĩ bản thân với anh có thể tu thành chính quả, bởi vì bản thân cô luôn nhút nhát ai nhìn vào cũng nghĩ chắc không có hy vọng gì đâu……
Hơn nữa cô đã có ý định qua tới là từ chức trở về thành phố L rồi, sau đó đi làm ở đây luôn.
Trong suy nghĩ của cô, nếu một nửa còn lại của cô không phải là Ôn Cảnh Phạm thì cô lấy ai cũng được chẳng sao cả. Cho nên khi An Hâm nói chuyện xem mắt này cô mới không có từ chối, hơn nữa còn ngoan ngoãn đồng ý.
Ôn Cảnh Phạm nhìn vẻ mặt tủi thân muốn nói lại thôi của cô, anh hỏi tiếp: “Với ai?”
Giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, lời nói phần lới là nói đùa, đến ánh mắt cũng toàn là ý cười, tại Tùy An Nhiên đang bận nghĩ xem nên giải thích như thế nào thành ra không để ý tới những điều này.
“Em đâu có biết, em chỉ biết dì Thôi có ý định giới thiệu cho em, em cũng chẳng quan tâm người đó là ai…… Vả lại nếu không nhắc tới thì em đã quên luôn rồi……”
Nói xong cô ngó sắc mặt anh một cái, lúc này mới phát hiện nụ cười dịu dàng trên mặt anh. Cô ngẩn ra, chốc lát sau mới vỡ lẽ - - bản thân lại bị anh trêu chọc nữa rồi!
Cô phồng má cắn kẹo mạch nha mấy cái, chỉ có lúc này cô mới thể hiện rõ sự nghịch ngợm của độ tuổi này.
Trong nhà bắt đầu có hơi ấm trở lại, Ôn Cảnh Phạm ngồi bên cạnh cô nhìn cô từ tốn thưởng thức món kẹo mạch nha đột nhiên cảm thấy thèm ăn thứ đồ ngọt này.
Tùy An Nhiên thấy thế, khỏi cần anh nói đã đưa kẹo tới miệng anh: “Ăn thử đi.”
Trong miệng cô còn ngậm một miếng, nói chuyện không rõ ràng, giọng điệu dịu dàng uyển chuyển giống như đấm mình trong mật ngọt.
Anh nghe mà tim tê dại, nghiêng mắt nhìn cô, không nhận lấy miếng kẹo trong tay cô ngược lại cúi xuống hôn lên môi cô.
Môi Tùy An Nhiên đỏ tươi, công thêm đang ăn kẹo nên sắc môi càng thêm đỏ thắm lấp lánh. Anh hôn lên lập tức nếm được vị ngọt cùng với mùi thơm nhàn nhạt của kẹo.
Tùy An Nhiên đẩy anh một cái nhưng anh không có buông ra, anh đè cô lên lưng ghế sô pha hôn càng sâu hơn.
“Ây da…… đâu phải hết rồi……” cần gì nhất thiết phải ăn miếng kẹo trong miệng cô chứ!
Tùy An Nhiên yếu ớt kháng nghị chưa thành thì anh đã nhân lúc cô há miệng cướp miếng kẹo của cô đi.
Anh chẳng mấy hứng thú đối với đồ ngọt mà chỉ muốn miếng kẹo trong miệng cô, có mùi mạch nha thoang thoảng, lúc vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, dần dần khuếch đại lan vào tận tim.
Tay kia của anh nắm lấy bàn tay cầm kẹo của cô, cảm thấy hơi lạnh bèn ủ vào tay mình. Sự vuốt v e nhè nhẹ đó khiến Tùy An Nhiên phút chốc cảm thấy giống như bị điện giật, rõ rệt tới mức cô gần như muốn run lên.
Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới nhẹ tay, cho tới khi nuốt hết vị ngọt cuối cùng trong miệng cô xong mới buông ra. Anh không dời đi ngay mà dùng tư thế này phác họa môi cô hôn từng cái một, giống như trêu chọc càng giống như trân quý.
Tùy An Nhiên ôm lấy anh vùi mặt vào lòng anh, giơ cái tay không lên véo tai anh một cái.
Hơi lạnh nhưng khiến dụ.c vọng của anh càng tăng cao hơn.
Phải công nhận câu nói ‘lúc thích một người luôn thích thân thiết với người đó ở bất cứ lúc nào lúc cứ nơi nào’ đúng thật.
Anh giống như nghiện phải cô, muốn giam cô ở bên cạnh mình, càng muốn gần gũi với cô nhiều hơn một chút. Anh luôn cảm thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng nết na, giống như khảm sâu vào trong người anh không nỡ tách rời, mà càng lúc càng yêu thương cô nhiều hơn.