• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Thiệu có sợ Lương Phóng ra tay với mình không?

Tất nhiên là hắn sợ rồi.

Hắn cố gắng làm việc chăm chỉ để xây dựng trang trí Tinh Thần, cuối cùng đã có một cuộc sống tốt, nên hắn không muốn bị hủy hoại bởi công ty của Lương Phóng.

Nhưng hắn cũng không quá lo lắng.

"Chú Lương, cháu vẫn còn trẻ, cùng lắm thì bắt đầu lại lần nữa." Trác Thiệu cười nói.

Khi Lương Phóng nghe thấy điều này, trong lòng nghẹn lại.

Ông nhìn Trác Thiệu, sau đó thấy trên trán Trác Thiệu có một cái mụn vừa mọc.

Ông chợt nhớ tới, hiện tại tên này mới mười tám tuổi!

Ông đang làm gì khi ông mười tám tuổi? Lúc đó, ông chạy tới chạy lui ở huyện Phúc Dương, chỉ để kiếm chút miếng ăn!

Lúc đó ông kém xa Trác Thiệu, nhưng bây giờ ông đã trở thành một ông chủ lớn, cho dù lúc này Trác Thiệu không có trang trí Tinh Thần, tương lai hắn cũng có thể có trang trí ngôi Tinh Tinh, hay trang trí Thần Thần gì đó......

Lương Phóng nhìn chằm chằm Trác Thiệu một hồi, cuối cùng nói: "Trác Thiệu, tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng Thần Thần vẫn còn nhỏ, bây giờ đừng đánh chủ ý lên nó." Mặc dù Lương Thần nói mình ép buộc Trác Thiệu, nhưng Lương Phóng cảm thấy phần lớn người chủ động trong chuyện của hai người đều là Trác Thiệu.

Lương Phóng rời đi sau khi nói xong, Trác Thiệu nhìn ông rời đi, lại mỉm cười.

Bây giờ Lương Thần vẫn còn nhỏ, không thể đánh chủ ý lên cậu, tức là khi Lương Thần lớn hơn, hắn có thể đánh chủ ý lên cậu, đúng không?

Lúc trước Trác Thiệu không biết tình huống cụ thể, Lương Thần lại luôn không tìm đến khiến hắn rất khó chịu, nhưng bây giờ hắn đã biết nguyên nhân tại sao Lương Thần không đến tìm mình, nên hắn cũng không lo lắng nữa, đồng thời gửi tin nhắn cho Lương Thần, bảo Lương Thần đừng lo lắng.

Chỉ là cuối cùng Lương Thần vẫn lo lắng.

Thấy Lương Phóng trở về, Lương Thần lập tức chào hỏi, nói: "Ba......"

"Trác Thiệu đi rồi, con đi theo ba, làm việc thật tốt, đừng nghĩ tới cậu ta nữa." Lương Phóng nói.

"Ba, chuyện giữa con và Trác Thiệu thật sự đều do con không tốt, ba đừng trách Trác Thiệu." Lương Thần lại nói: "Lúc học tiểu học, con đã thích cậu ấy rồi, lúc đó con muốn tặng cậu ấy một món quà, vì thế nên con đã gọi điện thoại cho ba......"

Lương Phóng sững sờ.

Ông nhờ nhà hàng xóm nuôi dưỡng Lương Thần, nghĩ rằng người hàng xóm sẽ đối xử tốt với Lương Thần, nhưng ông không ngờ người đó lấy tiền của mình còn ngược đãi Lương Thần.

Mà sau khi nhận được cuộc gọi từ Lương Thần, ông mới biết những chuyện này.

Ông luôn cho rằng con trai mình bị dòn ép quá mức nên mới gọi điện thoại cho ông, nhưng hóa ra là để mua quà cho Trác Thiệu?

Lương Phóng thở phào nhẹ nhõm.


Lương Thần cố gắng làm cho Lương Phóng tin rằng cậu và Trác Thiệu ở bên nhau đều là lỗi của cậu, còn Trác Thiệu thì gửi cho Lương Thần rất nhiều tin nhắn để an ủi Lương Thần, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho việc mở chi nhánh.

Khi chi nhánh thứ ba của trang trí Tinh Thần khai trương, kết quả thi tuyển sinh đại học của Lương Thần được công bố.

Mấy ngày nay trong lòng Lương Thần có chuyện nên không để ý nhiều đến điểm số của mình, nhưng Trác Thiệu và Lương Phóng rất quan tâm.

Họ đã ở trước máy tính và ngay khi thời gian đến, họ bắt đầu sử dụng máy tính để kiểm tra điểm số, tuy nhiên trang web quá lag nên họ không thể vào được, dùng điện thoại để kiểm tra điểm số cũng không được......

May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm của Lương Thần đã gọi điện thoại cho Lương Phóng thông báo Lương Thần được xếp hạng mười toàn tỉnh và hạng hai trong trường của họ!

Lương Phóng hưng phấn, bản thân ông cũng không học nhiều, khi còn nhỏ điểm số của Lương Thần không tốt, ông còn tưởng rằng con trai mình học không giỏi, nhưng bây giờ lại...... Con trai ông thực sự đã tham gia kỳ thi đại học còn hạng mười toàn tỉnh!

Con trai của ông thực sự tuyệt vời!

Nghĩ như vậy, Lương Phóng thấy con trai mình mấy ngày nay nằm dưới sự khống chế của chính mình không được phép đến nhà Trác Thiệu đột nhiên mở cửa.

Lương Thần muốn đến gặp Trác Thiệu để chia sẻ niềm vui, nhưng sau khi mở cửa nhìn thấy đèn ở hành lang, cậu đột nhiên nghĩ tới giờ là ban đêm, Trác Thiệu có thể đã đi ngủ sớm......

Lương Thần đang chuẩn bị quay lại, thì nhìn thấy cánh cửa đối diện mở ra, cùng lúc đó, Trác Thiệu bước ra khỏi nhà: "Lương Thần, chúc mừng." Vừa rồi Trác Thiệu nhập mã số thi của Lương Thần vào để kiểm tra điểm số của Lương Thần thì thấy điểm số rất cao.

Lương Thần vội vàng chạy sang ôm Trác Thiệu.

Lương Phóng đi ra, nhìn thấy cảnh này, trái tim lại bị nhồi nhét, sau đó ông gọi con trai trở về nhà với vẻ mặt lạnh lùng.

Hiện nay cần phải biết kết quả trước mới điền nguyện vọng.

Vì vậy, ngày hôm sau, Lương Thần phải đến trường.

Giáo viên đưa cho các học sinh trong lớp một cuốn sách tham khảo để điền nguyện vọng, sau đó nói chuyện với Lương Thần và hỏi Lương Thần định học trường nào.

Điểm thi tuyển sinh đại học của Lương Thần đứng thứ mười trong tỉnh, xét theo thực tế một số người được cộng thêm điểm, cuối cùng cậu có thể không được xếp hạng mười, nhưng kết quả như vậy đã có thể được các trường học trên cả nước lựa chọn.

Ngoài hai trường đại học ở thành phố B, trường đại học ở Cảng Thành cũng là một lựa chọn mà nhiều người sẽ đưa ra, đặc biệt là Lương Thần, người có nền tảng gia đình tốt......

Hiện tại giáo viên muốn biết lựa chọn của Lương Thần.

"Thưa thầy, em không muốn xa nhà quá, em muốn ở lại thành phố H để học." Lương Thần không chút nghĩ ngợi liền tới.

Giáo viên chủ nhiệm lúc đầu cũng sững sờ như Ngô Trường Trạch.

Những năm trước, cũng có những người có thể vào những trường đại học tốt nhất ở thành phố B nhưng cuối cùng lại không đi, nhưng họ không đi, chủ yếu là vì điểm số của họ vừa đủ, nên nếu họ điền vào hai trường đại học tốt nhất, rất có thể họ sẽ không thể chọn được chuyên ngành họ muốn học.

Nhưng Lương Thần thì khác, điểm số của cậu rất tốt, cho dù vào hai trường đại học đó cũng có thể chọn chuyên ngành......

Tuy nhiên, Lương Thần đã quyết định rồi, giáo viên cũng không thể nói gì hơn.


Ngay khi Lương Thần bước ra khỏi phòng giáo viên, đã bị Lư Nghi Siêu ngăn lại: "Lương Thần, chúng ta nói chuyện đi."

Lương Thần không lên tiếng, cậu lướt qua hắn ta quay lại phòng học, thời gian tiếp theo, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh Ngô Trường Trạch, cậu không cho Lư Nghi Siêu cơ hội lên tiếng.

Tuy nhiên, sau khi trở về nhà vào ngày hôm đó, cậu lại nhìn thấy tin nhắn do Lư Nghi Siêu gửi đến.

Bọn họ có một nhóm lớp, tất cả mọi người đều ở trong đó, Lư Nghi Siêu có thể tìm được cậu rất dễ......

"Lương Thần, cậu thật sự định cùng Trác Thiệu ở bên nhau sao?"

"Khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn, cậu cũng cam tâm sao?"

"Lương Thần, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận."

......

Lư Nghi Siêu gửi rất nhiều tin nhắn, Lương Thần liếc mắt nhìn nó, sau đó không chút do dự đóng giao diện trò chuyện, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại rời khỏi nhóm lớp.

Lư Nghi Siêu rất nổi tiếng trong lớp, lúc này có người hỏi Lư Nghi Siêu bị thương thế nào, sau đó dưới sự dẫn dắt cố ý của Lư Nghi Siêu, bọn họ cũng bắt đầu tố cáo Trác Thiệu, nói Trác Thiệu lễ phép.

Lương Thần không muốn nhìn thấy cảnh này.

Nhưng kinh nghiệm mà cậu từng trải qua cho cậu biết nếu cậu nói giúp Trác Thiệu, có thể những người này sẽ càng nói càng quá đáng, mà những người này còn là bạn học của cậu.

Hơn nữa, cậu có chút sợ hãi, cậu sợ biểu hiện của mình, có thể bị người ta nhìn ra quan hệ của cậu và Trác Thiệu, sẽ ảnh hưởng đến Trác Thiệu.

Cậu chỉ đơn giản là rời khỏi nhóm, dù sao thì những người thực sự có mối quan hệ tốt với cậu, cậu đều đã thêm bạn tốt rồi.

Mấy ngày sau, Lương Thần đến trường học nộp đơn nguyện vọng, sau đó rời đi.

Cậu chọn trường tốt nhất tỉnh, còn về chuyên ngành, cậu chọn ứng dụng máy tính, rất phổ biến lúc bấy giờ.

Trác Thiệu luôn rất coi trọng sự phát triển của Internet, hắn cũng từng nói trong tương lai, bất kể mọi người làm gì, họ đều sẽ sử dụng máy tính, ví dụ như vẽ tranh, mọi người sẽ chọn sử dụng máy tính để vẽ.

Trác Thiệu không chỉ nói suông...... Trong vài năm qua, Trác Thiệu đã tuyển dụng nhân tài trong khoa học máy tính và sau đó xây dựng một trang web.

Trang web của trang trí Tinh Thần hiện là trang web trang trí lớn nhất trên Internet, cậu hy vọng cậu có thể giúp Trác Thiệu làm trang web càng lớn hơn trong tương lai!

Lại nói tiếp, cậu kỳ thật cũng muốn học thiết kế, nhưng cậu đã biết rất nhiều về nó, đến lúc đi nhập học, cậu đi nghe giảng ké là được rồi, không cần phải học chuyên môn......

Cậu đã bàn bạc với Trác Thiệu về ngành mình định học, Trác Thiệu rất ủng hộ, còn Lương Phóng thì muốn cậu học quản trị kinh doanh, nhưng cậu thực sự không có hứng thú với ngành đó, nên Lương Phóng cũng không nói gì.


Học máy tính rất tốt, còn về quản trị kinh doanh, có thể để từ từ học sau...... Lương Phóng đợi Lương Thần ở cổng trường, sau khi Lương Thần lên xe, ông khởi động xe rồi lái xe đến huyện Phúc Dương.

Hai mươi ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học của Lương Thần, rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng sau khi Lương Phóng biết kết quả của con trai, ông vẫn muốn ăn mừng, ông đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đến huyện Phúc Dương tổ chức tiệc chiêu đãi người thân và hàng xóm của nhà họ Lương.

Khi Lương Phóng mở công ty riêng kiếm tiền, ông không muốn trở về quê, nhưng hiện giờ con trai ông có tiền đồ, ông không thể chờ đợi muốn đưa con trai trở lại để khoe khoang, mời bạn bè uống rượu.

Ở huyện Phúc Dương có một phong tục nếu đậu đại học phải mời bạn bè thân thích uống rượu.

Lúc đầu, chỉ có người giàu mới có thể học đại học, mọi nhà đều nghèo, mặc dù học đại học gần như không tốn tiền, nhưng có một số nhà vẫn không chi nổi phí đi lại...... Tại thời điểm đó, cần phải dựa vào sự giúp đỡ của thân thích mới có đủ tiền, sau khi lấy tiền từ thân thích, tự nhiên phải mời rượu mời cơm người ta.

Dần dần, lại có một phong tục lúc tổ chức tiệc mừng đậu đại học, những người được mời thường phải có một phong bì đỏ.

Tuy nhiên, hiện nay, nhiều gia đình không còn tổ chức tiệc mừng đậu đại học nữa, xét cho cùng, mọi người đều không thiếu tiền để học đại học, ngày càng có nhiều người được nhận vào đại học.

Hơn nữa, người thân tổ chức tiệc phải tặng phong bì đỏ, ai lại muốn tốn một khoản tiền chứ?

Tất nhiên, cũng có những người tham lam phong bì đỏ, ngay cả khi con cái họ được nhận vào một trường đại học tư thục, người đó cũng có thể tổ chức một bữa tiệc đại học và yêu cầu một vòng tròn phong bì đỏ.

Cũng có những học sinh đã làm rất tốt trong kỳ thi đại học, cha mẹ của họ rất vui, nên tổ chức một bữa tiệc đại học, chứ không phải vì phong bì đỏ.

Lương Phóng thuộc về người sau.

Nhà họ Lương không có nhiều họ hàng ở huyện Phúc Dương, cũng ít hàng xóm, lúc mời mọi người ông cũng đã nói sẽ không nhận phong bì đỏ.

Bữa tiệc này chỉ là để kỷ niệm hạng mười toàn tỉnh của con trai ông thôi!

Hạng mười toàn tỉnh, đây là hạng mười toàn tỉnh đó! Nếu như Lương Thần thi ở huyện Phúc Dương thì hẳn là sẽ được hạng nhất cấp huyện, nhưng đáng tiếc cậu đã đi tỉnh thành từ lâu rồi.

Khi người thân nhà họ Lương nhận được tin, tất cả đều xúc động, còn hàng xóm nhà họ Lương thì lại càng thêm buồn bực.

"Không ngờ đứa trẻ bẩn thỉu kia lại có thể may mắn như vậy."

"Hai cha con nhà họ Lương không đơn giản, tại sao ngay từ đầu tôi lại không có quan hệ tốt với họ chứ?"

"Ừ...... Nếu biết trước như vậy, tôi sẽ chăm sóc họ nhiều hơn một chút ngay từ đầu......"

"Chúng ta không có gì phải hối hận, dù sao cuộc sống cũng như thế này, nói đến đây, người hối hận nhất lúc này hẳn là nhà họ Đào, đúng không?"

"Đúng vậy, người nhà họ Đào nhất định đã hối hận muốn chết rồi."

......

Khi những người này nói chuyện, họ nhớ đến nhà họ Đào.

Ban đầu, bà Đào có mối quan hệ tốt với bà cụ nhà họ Lương, thậm chí còn từng chăm sóc Lương Phóng, Lương Phóng rất tin tưởng bà ta, sau khi bà Lương qua đời, giao con trai cho bà ta chăm sóc.

Nếu lúc đó bà ta chăm sóc tốt cho Lương Thần, có lẽ lúc này bà ta sẽ giống như bà nội của Lương Thần, Lương Phóng vẫn luôn hào phóng, nhất định sẽ không đối xử tệ với bà ta......

Lúc đó bà ta đối xử không tốt với Lương Thần, thậm chí còn lấy tiền của Lương Phóng, cũng không cho Lương Thần một bữa ăn đầy đủ.

Khi đó, cách làm của bà Đào thực sự không thể chịu đựng được, ngay cả những người có quan hệ không tốt với bà Lương, cũng đã cho Lương Thần vài bữa cơm......


May mắn thay, sau đó Lương Phóng quay lại, đuổi nhà họ Đào đi.

Nếu sau đó nhà họ Đào đến nơi khác cố gắng sống cho tốt thì đã không sao rồi, nhưng nhà họ Đào lại muốn tìm đường chết, sau vài năm, bọn họ lại trở về, trở về thì cũng thôi đi, thế mà Đào Đại Tráng còn đi bắt cóc Lương Thần......

Bây giờ nhà họ Đào xui xẻo rồi!

Bà Đào hối hả chạy ngược chạy xuôi, nhưng vẫn không thể đưa con trai ra ngoài được, cuối cùng Đào Đại Tráng và đồng bọn bị kết án mười năm, thế còn chưa xong, con dâu bà ta mang theo con cái tái hôn với người khác, còn đổi luôn họ của đứa trẻ.

Bây giờ trong nhà họ Đào chỉ còn lại bà Đào, mỗi ngày nhặt ve chai kiếm một ít thức ăn......

"Nếu bà Đào đối xử tốt hơn với Lương Thần, bây giờ bà ta đã có thể ăn mặc sung sướng mỗi ngày rồi!"

"Đúng vậy, sao có thể như bây giờ......"

"Đây là do bà ta tự làm tự chịu."

......

Sau khi mọi người thảo luận, bọn họ bắt đầu mặc quần áo mới cho mình, chuẩn bị đi tiệc rượu mừng đậu đại học của Lương Thần.

Không cần phải đưa phong bì màu đỏ đã có thể ăn tiệc, còn ăn ở trong một khách sạn lớn như Tam Ngũ!

Khách sạn Tam Ngũ là khách sạn tốt nhất trong huyện của họ, nghe nói một bàn tiệc trong đó ít nhất là tám trăm tệ, Lương Phóng kiếm được rất nhiều tiền ở tỉnh thành, có lẽ là đặt một bàn hơn ngàn tệ!

Tất cả họ đều mong chờ điều đó!

Ở huyện Phúc Dương, rất nhiều người đang chờ ăn mừng đậu đại học của Lương Thần, nhưng Trác Thiệu không được mời.

Về phần vì sao hắn không được mời...... Lúc này, Lương Phóng mà đưa thiệp mời cho hắn mới là lạ......

Mặc dù không nhận được lời mời, nhưng Lương Thần đã nói với hắn về bữa tiệc, vì vậy hắn vẫn biết ngày, lúc này, Trác Đình đang tham gia kỳ thi cuối kỳ.

Trác Thiệu vừa lái xe đưa Trác Đình trở về huyện Phúc Dương, dự định không mời mà đến uống rượu mừng của Lương Thần.

Nhà họ Trác vẫn cho gia đình nuôi trâu thuê, mấy năm nay Trác Thiệu sẽ về hai lần một năm để thu tiền thuê nhà.

Ngoài ra, Trác Thiệu không có bất động sản nào khác ở huyện Phù Dương.

Mấy năm trước khi trở về, bọn họ đều ở nhà Lương Thần, nhưng năm nay, bọn họ......

Trác Thiệu thở dài.

"Anh ơi, anh cãi nhau với anh Lương Thần à?" Trác Đình khó hiểu hỏi.

Trác Đình và Lương Thần luôn có mối quan hệ tốt, khi Lương Phóng và Trác Thiệu ra ngoài làm việc, nó thường xuyên đi cùng với Lương Thần, Lương Thần sẽ dạy nó bài tập về nhà.

Lương Thần cũng hứa với nó sẽ đưa nó đến trung tâm mua sắm để mua đồ sau khi nó tốt nghiệp tiểu học, nhưng kết quả là...... Trong khoảng thời gian này, nó thậm chí không nhìn thấy Lương Thần!

Mỗi lần chú Lương nhìn thấy anh trai nó, ông đều không cho sắc mặt tốt!

Rốt cuộc họ bị làm sao vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang