Một cơn lốc được tạo thành từ vô số mảnh ký ức điên cuồng xoay tròn, điên cuồng xé rách linh hồn của Lý Diệu!
“Ta là Âu Dã Minh, sẽ có một ngày ta trở thành tông chủ của Bách Luyện tông!”
“Ta - Âu Dã Minh, xin thề với tất cả thần, ma bốn phương tám hướng rằng ta nhất định sẽ chém giết tất cả đệ tử của của chín đại ma môn. Đuổi tận giết tuyệt! Từ trên xuống dưới, chó gà cũng không tha!”
“Thần kiếm Kinh Hồng, chiến đao Đồ Giao, giáo Phệ Hồn! Cuối cùng thì ta cũng đã luyện chế thành công ba món thần binh lợi khí đủ để giết chết lão quái hóa thần rồi!”
“Âu Dã tiền bối, Âu Dã Tử tiền bối, xin hãy luyện chế cho ta một món pháp bảo đi. Ta nguyện trả thù lao là mười ngọn núi phù không cho ngài!”
Trong lúc mơ hồ, Lý Diệu không biết rằng cơn lốc ký ức này rốt cuộc là đã liên tục bao lâu.
“Đùng!”
Bỗng hắn nghe thấy một tiếng nổ rung trời lở đất, cơn lốc nứt vỡ.
Thế nhưng ở tận sâu trong não của hắn lại có một thứ kỳ quái có hình cây đại thụ ngưng tụ lại.
“Cây ký ức” này được tạo thành từ mấy chục ngàn miếng ký ức nho nhỏ, trong suốt, lấp lánh. Mỗi một miếng ký ức nhỏ đều hiện ra những hình ảnh vô cùng rõ ràng, lưu giữ lại ký ức theo từng giai đoạn của Âu Dã Tử!
Bắt đầu từ “tán cây”, đó là những ký ức thời Âu Dã Tử mới vào Bách Luyện tông, trở thành tạp dịch cấp thấp, bị Cự Linh Thần chà đạp.
Theo thời gian thay đổi, những mảnh ký ức dần dần rũ dài xuống, dần dần biến thành những ký ức khi Âu Dã Tử trở thành tạp dịch trong lò rèn, ngày đêm cố gắng rèn luyện ở trong lò rèn.
Xuống chút nữa chính là những ký ức khi Âu Dã Tử luyện chế thành công phi kiếm cấp thấp.
Dưới đó là đoạn phim về việc ma đạo xâm lấn, máu chảy khắp nơi.
Thẳng đến bộ phận “rễ cây”, nơi đó chính là những hình ảnh về việc Âu Dã Tử trở thành chưởng môn của Bách Luyện tông, công thành danh toại, uy chấn muôn nơi.
Tất cả các mảnh ký ức đều bị chia thành ba màu sắc rõ ràng.
Ở trên cùng, những ký ức đầu tiên từ lúc Âu Dã Tử nhập môn đến khi thăng cấp thành tạp dịch trong lò rèn thì đều sáng lấp lánh, lung linh rực rỡ, có vẻ vô cùng sinh động.
Những ký ức khi Âu Dã Tử làm tạp dịch trong lò rèn thì không còn lung linh nữa, nhưng vẫn có màu sắc rực rỡ.
Hai phần ký ức này chiếm tầm một phần mười toàn bộ số mảnh ký ức.
Tám phần ký ức còn lại đều chỉ có hai màu trắng và đen.
Phần ký ức cuối cùng đã hoàn toàn biến mất trong một đám sương mù màu đen, không thể nhìn rõ.
“Đây là cái gì?”
Lý Diệu đứng lơ lửng trước cái “cây ký ức” cực lớn này, ngạc nhiên cực kỳ.
Hắn không ngờ rằng toàn bộ cuộc đời của Âu Dã Tử sẽ hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn dưới hình thức thế này, cho hắn nhìn ngắm tùy ý.
“Mình hiểu rồi… Tuy Âu Dã Tử đoạt xá thất bại, nhưng linh hồn của hắn vẫn vô cùng chắc chắn, dữ dội. Lúc ấy, linh hồn của hắn cũng không tan thành mây khói mà là âm thầm ẩn núp trong thức hải của mình, chờ thời cơ thích hợp liền nhảy ra đoạt xá lần thứ hai!”
“Chỉ là không biết tại sao con vượn cự mục lại kích phát một chiêu công kích vô cùng mạnh mẽ với mình, trực tiếp xuyên thủng thức hải của mình, rồi hoàn toàn đập nát thần hồn của Âu Dã Tử, khiến thần hồn của ông già ấy biến thành vô số “mảnh ký ức nhỏ”!”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Con vượn cự mục này có trí năng cực cao. Nó bị mình chém rơi đầu nên đã hận mình đến cùng cực. Nó đã cùng một chút sinh mệnh lực cuối cùng để tích tụ lại thành chiêu công kích tinh thần mạnh mẽ không thể nào đỡ nổi ban nãy. Nó hẳn là muốn trực tiếp giết chết mình, nếu không thì cũng biến mình thành kẻ bại não!”
“Không ngờ rằng nó lại bổ trúng linh hồn của Âu Dã Tử. Vậy chẳng khác nào hai con quái vật đánh nhau đầu rơi máu chảy, bản thân mình lại là ngư ông đắc lợi!”
“Nhưng không biết làm sao để vận dụng những mảnh ký ức của Âu Dã Tử nhỉ?”
Trong đầu vừa nghĩ, ý thức của Lý Diệu đã bay đến trên cái cây ký ức, cẩn thận tìm tòi.
Hắn nhanh chóng tìm thấy một mảnh ký ức nhỏ. Ngày ấy, Cự Linh Thần đang dạy một chiêu trong bộ chùy pháp “108 chiêu thức Thủ Phi Phong Loạn” cho Âu Dã Tử.
Lý Diệu hết sức chăm chú nhìn vào ký ức trong mảnh ấy.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có một sức mạnh cực lớn hút lấy ý thức của mình. Trước mắt tối sầm xuống, sau đó hắn đã lại xuất hiện ở trong quảng trường tu luyện của Bách Luyện tông.
Đây đúng là ngày ghi trên miếng ký ức ban nãy hắn nhìn!
Cự Linh Thần hung dữ đứng trước mặt hắn, vung vẩy cái nắm đấm to bằng cây búa sắt, gầm lên: “Lũ lợn kia! Đều nghe cho rõ đây! Hôm nay, ta sẽ dạy cho các ngươi chiêu thức thứ 17: thấu tâm chùy! Điểm huyền diệu của chiêu thức này đều nằm ở chữ “thấu”. Điểm mấu chốt chính là nhắm chuẩn phía sau của mục tiêu!”
“Ví dụ, khi ngươi muốn công kích kẻ địch đứng cách ngươi nửa mét thì ngươi phải xem như kẻ kia đang đứng cách ngươi tầm một mét. Ngươi phải nhắm ngay vào phía sau của kẻ đó, dùng tất cả sức mạnh đấm xuyên qua cơ thể của kẻ đó, hoàn toàn xuyên qua nội tạng của kẻ đó! Tập trung! Đều nhìn cho kỹ mỗi một cơ bắp trên người ta đang hoạt động như thế nào!”
Lý Diệu mở mắt thật to, nhìn kỹ chiêu hướng dẫn của Cự Linh Thần.
“Thấu tâm chùy” là một chiêu tương đối phức tạp của bộ chùy pháp “108 chiêu thức Thủ Phi Phong Loạn”.
Lần trước, khi còn đang chìm đắm trong giấc mơ hão huyền kia, Lý Diệu đã luyện tập thoáng qua vài lần rồi. Nhưng đến khi tỉnh giấc thì hắn lại quên hết chẳng còn nhớ được gì.
Hôm nay có cơ hội nhìn thêm một lần nữa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Cự Linh Thần giang chân ra đứng tấn, hét lớn một tiếng khiến không khí xung quanh hắn cũng bị bung ra thành một hình người thật to. Đá vụn dưới chân hắn bay tung tóe, hai chân của hắn cắm sâu vào trong lớp đá hoa cương!
Cùng lúc đó, cơ bắp trên cơ thể của hắn cử động nhích lên nhích xuống như vô số con rắn độc đang di chuyển. Một sức mạnh cực lớn dũng mãnh chảy đến tay phải của hắn. Hắn tung ra một quyền, trong không khí liền phát ra một chuỗi tiếng nổ “đùng đùng đùng đùng đùng” liên tục!
Quyền phong lướt qua khiến trong không khí xuất hiện bảy gợn sóng hình tròn!
“Nếu luyện chiêu thấu tâm chùy đến cực hạn là có thể xé rách không khí, kích nổ. Ta chỉ có thể xé rách không khí bảy lần, nhưng cao thủ đích thật trong tông phái có thể một đấm xé rách không khí 17 - 18 lần. Không những vậy, sức mạnh của quyền đấy thậm chí có thể xuyên qua một ngọn núi thật lớn, khiến đất đá bên trong ngọn núi đều biến thành cát bụi!”
Cự Linh Thần vô cùng đắc ý nói. Sau đó, hắn trừng mắt lên với Lý Diệu rồi gầm lên: “Âu Dã Minh, ngươi lại đây! Ta sẽ đặc biệt dạy kỹ cho ngươi!”
Trong lòng Lý Diệu hoảng sợ, thần niệm chấn động. Hắn không biết làm sao mà cơ thể bỗng nhẹ bẫng, linh hồn của hắn đã thoát ra khỏi cơ thể của Âu Dã Tử, biến thành một hình người bán trong suốt. Hắn bay lợn lờ trong không khí, nhìn “Âu Dã Tử” mặt mày xám xịt bước đến trước mặt Cự Linh Thần, chịu đựng chà đạp.
“Thì ra là vậy! Mảnh ký ức này đã hoàn toàn cho mình sử dụng! Mình có thể trở thành Âu Dã Tử, tự mình trải qua cảnh trong ký ức của ông ta, cũng có thể dùng thân phận là người thứ ba đứng ngoài xem, từ từ thưởng thức cuộc đời của ông ấy!”
Phát hiện này khiến Lý Diệu hưng phấn cực kỳ.
Phía dưới, Cự Linh Thần “bang bang” mấy quyền liên tục nhanh như tia chớp. Cái này làm gì giống như đang diễn thử, rõ ràng là tìm cớ để chỉnh Âu Dã Tử.
Lý Diệu nhìn nhìn liền nhíu mày, nghĩ thầm: “Mấy quyền này, tốc độ cũng quá nhanh. Mình chẳng thể nhìn rõ được. Vậy thì làm sao mà học trộm bây giờ? Nếu có thể tua lại với tốc độ chậm thì tốt rồi.”
Suy nghĩ này vừa hiện ra thì hắn liền cảm thấy hoa mắt. Lúc bình tĩnh lại, thời gian đã lùi lại hơn 30 giây, về đến lúc Âu Dã Tử vừa mới bị Cự Linh Thần kêu lên tập luyện!
Hơn nữa, động tác của Cự Linh Thần và Âu Dã Tử đều trở nên vô cùng chậm chạp. Mỗi một quyền được tung ra, một một chuyển động của cơ bắp đều bị Lý Diệu nhìn rõ ràng.
“Thì ra là vậy! Cơ bắp ở hai chân cũng phải phát lực theo chuyển động của cơ thể. Mấu chốt của chiêu “thấu tâm chùy” chính là nằm ở chỗ này! Vậy mà ông Cự Linh Thần này lại không nói ra, rõ ràng là đang giấu giếm!”
Lý Diệu nhịn không được huýt sáo vui vẻ một cái. Thứ làm hắn vô cùng hưng phấn đó chính là hắn phát hiện ra rằng hắn có thể hoàn toàn điều khiển mảnh ký ức này. Hắn có thể tự do điều chỉnh thời gian nhanh hay chậm, và cả thời điểm.
Lý Diệu xem đi xem lại bảy, tám lần động tác của Cự Linh Thần với tốc độ chậm. Sau đó, hắn còn nhập vào người Âu Dã Thử, từ góc độ của Âu Dã Tử nhìn thêm ba, bốn lần nữa. Cuối cùng, hắn đã hiểu rõ chiêu “thấu tâm chùy” này. Nó đã hoàn toàn khắc sâu vào xương tủy của hắn!
“Mảnh ký ức này đã bị mình hấp thu xong rồi. Mình sẽ không bao giờ quên mất nữa. Nhưng bây giờ làm sao để ra ngoài nhỉ?”
Trong đầu vừa nghĩ đến vấn đề này, hình ảnh xung quanh hắn liền sụp đổ ầm ầm. Ý thức của Lý Diệu lại trở về trước cái cây ký ức khổng lồ.
“Chẳng lẽ mình có thể quan sát, học tập, hấp thụ tất cả mảnh ký ức ở đây?”
Linh hồn của Lý Diệu rung động mãnh liệt. Hắn hét một hơi thật dài, mừng như điên bay tới phần ký ức giai đoạn giữa của Âu Dã Tử… Đó là ký ức khi Âu Dã Tử luyện chế “thần kiếm Kinh Hồng!”
“Chỉ cần học xong cách luyện chế thần binh tuyệt thế, đừng nói là Liên bang, ngay cả toàn bộ Thiên Nguyên giới thì mình cũng có thể tung hoành ngang dọc không sợ bất kỳ ai!”
Lý Diệu hét to một tiếng, đâm đầu thẳng vào mảnh ký ức kia. Nhưng lại nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, mảnh ký ức tỏa ra một đường sóng gợn màu đen khiến hắn bay ngược ra ngoài, xuýt chút nữa là linh hồn tan nát!
“Sao lại thế này?”
Lý Diệu bị đâm đến mức đầu óc choáng váng, đau đến tận tim gan. Hắn xoa đầu, hét lên: “Tại sao mình không đi vào trong miếng ký ức này được?”
Hắn không từ bỏ, nhích qua mấy mảnh ký ức kế bên. Hắn cẩn thận thử vài lần nhưng cũng không thể đi vào bất kỳ mảnh nào.
Sau khi thử mấy trăm mảnh ký ức, hắn mới phát hiện ra quy luật.
Cứ là ký ức của thời kỳ cuối của cuộc đời Âu Dã Tử, cũng chính là chín trên mười phần của cây đại thụ kia, đều là màu trắng đen, có sương mù màu đen lượn lờ.
Những ký ức này đều có linh hồn còn sót lại của Âu Dã Tử bám vào, nên bây giờ hắn không thể xem được.
Chỉ có những mảnh ký ức rực rỡ lung linh, và những mảnh có màu sắc đầy đủ thì hắn mới có thể tự do đi vào.
Nhưng hai loại ký ức kia cũng có khác biệt… Đối với những ký ức lung linh rực rỡ thì hắn đã có thể nắm giữ hoàn toàn, có thể chọn lựa hoặc “bản thân nhập vai” hoặc “người ngoài đứng xem”. Ngoài ra, hắn cũng có thể điều chỉnh tốc độ nhanh chậm, thậm chí có thể tua thời gian lặp đi lặp lại tùy thích.
Còn với những mảnh ký ức chỉ có màu sắc rõ ràng thì hắn chỉ có thể dùng thân phận là người ngoài đứng xem. Hắn cũng chỉ có thể nhìn đoạn ký ức từ từ trôi qua, không thể điều khiển được.
Lý Diệu suy nghĩ thật lâu rồi hình như đã hiểu ra vấn đề.
“Ở thời kỳ đầu, Âu Dã Tử chỉ là một người thường, linh hồn cũng không mạnh nên mình có thể tự do thăm dò ký ức của ông ấy. Nhưng đến khúc sau, thực lực của ông ta càng ngày càng mạnh, linh hồn cũng càng ngày càng chắc chắn. Đến giai đoạn cuối cùng, ông ta đã trở thành một tông sư, nên những ký ức tại thời điểm đó có ẩn chứa pháp lực vô cùng lớn. Đương nhiên là mình của bây giờ không thể tự tiện xem xét rồi!”
“Nhưng chỉ cần thực lực của mình mạnh lên dần thì linh hồn của mình cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Đến một ngày nào đó, mình sẽ có thể tiêu hóa toàn bộ ký ức của Âu Dã Tử! Khiến nó hoàn toàn biến thành ký ức của mình!”