• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì người tôi tìm tới là một gã cặn bã chỉ muốn ăn không muốn nhận, càng không muốn phiền toái. Gã sợ sau khi Lương Doanh tỉnh lại sẽ bắt gã chịu trách nhiệm, cho nên tôi đã đưa cậu ta đi.”

Mục Khả Hân nói tới đây thì hơi nghiến răng: “Sau đó tôi đưa cậu ta về phòng, vốn dĩ không định làm gì cả. Bởi vì tôi đã thương lượng xong với gã kia, nếu Cảnh Minh thật sự sẽ cưới cậu ta gã sẽ đứng ra làm chứng, khiến Lương Doanh mất mặt, không có khả năng đồng ý lấy Cảnh Minh nữa.”

Kết quả ngày hôm sau…”

Cô ta nói tới đây thì vô thức quay qua nhìn Cảnh Minh.

Gã cũng ung dung nhìn cô ta đáp ngay lập tức: “Hôm đó anh uống say, em biết rõ.”

Mục Khả Hân nhăn mày. Đương nhiên cô ta biết, còn biết rõ nữa là đằng khác. Cô ta còn định gạo nấu thành cơm với hắn, như vậy Cảnh Minh sẽ không chạy được. Cô ta đã tính toán rất chu toàn. Kết quả giữa chừng lại phát hiện không thấy Cảnh Minh đâu, hại cô ta tìm cả đêm, cuối cùng lại bực bội buông tha. Cô ta đâu có nghĩ Cảnh Minh lại chạy đến trong phòng Lương Doanh!

Lúc đó anh đi tìm Lương Doanh vì chuyện gì anh đã không nhớ rõ. Chuyện sau đó anh càng không chắc chắn.”

Cảnh Minh nói rất ung dung, không chút chột dạ nào. Bản thân người say đúng là khó nói sẽ nhớ mình đã làm cái gì, thản nhiên phủ nhận tất cả.

Quả nhiên là kẻ giả tạo làm đến đỉnh cao, đổi trắng thay đen làm đến tự nhiên như vậy.

Nhưng Mục Khả Hân nghe xong sắc mặt lại chẳng hề tốt. Đang yên đang lành say rượu rồi lại chạy đi tìm Lương Doanh làm cái gì, cho dù là vô thức thôi cô ta cũng không chấp nhận được. Cô ta truy cầu hắn như vậy, đến lúc không có ý thức hắn lại không đi tìm cô mà tìm Lương Doanh…

Anh không cố ý. Anh cũng không thích cô ta.”

Cảnh Minh thành khẩn không chê vào đâu được nói.

Sắc mặt của Mục Khả Hân vậy mà dịu đi thật.

Mắt thấy trời muốn yên sóng muốn lặng, Mục Thanh bỗng chọt vào: “Chứ không phải anh nhìn thấu được kế hoạch của Mục Khả Hân, cho nên tương kế tựu kế sao?”

Cả ba người ngay lập tức quay đầu nhìn anh.

Lương Doanh lại càng kích động vì trong lòng như có ánh sáng đang xua đi mây đen xung quanh, để lộ sự thật đằng sau những nghi vấn trong lòng cô.

Đúng, nhất định là Cảnh Minh.

Hắn ta ban đầu là vì muốn thâu tóm Lương gia cho nên mới định liên hôn với Lương gia. Cho dù không thích cô thì hắn vẫn muốn cưới cô.

Bây giờ cô đã không muốn nghĩ đến chuyện lúc sau hắn có làm gì cô không, ít nhất tiểu Mãn là con Mục Thanh không sai, cô đã thỏa mãn. Nhưng nhìn biểu hiện của Cảnh Minh, có lẽ… Anh ta thật sự nghĩ rằng nó là con của mình. Bởi vì anh ta thật sự không hề ghét bỏ gì nó, chỉ có nó không gần gũi với hắn thôi.

Kiếp này cô đều đã chết, nói gì cũng chẳng có ý nghĩa.

Đúng, tất cả đã qua, cho nên…

Anh Minh… Anh ta nói là thật sao?”

Mục Khả Hân quay ngắt lại, không thể tin nhìn Cảnh Minh.

Nhưng chưa đợi hắn đáp lời, Mục Thanh đã giành trước nói: “Sao lại không.”

Hắn muốn Lương gia, hắn nhất định sẽ cưới Lương Doanh.”

Phải!”

Mục Khả Hân bỗng hùa theo. Cô ta đầy ngờ vực nhìn Cảnh Minh: “Lương Doanh vốn không hề muốn cưới anh, em luôn biết.”

Lương Doanh có chút giật mình trước thái độ của Mục Khả Hân. Nhưng có lẽ thời gian lâu quá, cô đã quên mình từng biểu hiện ra ý nghĩ như vậy với Mục Khả Hân.

Nhưng cho dù vậy không phải cậu ta vẫn muốn cho an toàn mà tính kế cô đấy ư?

Mục Khả Hân quả thật làm người hung ác, vốn chẳng hề xem cô là bạn. Đúng, cậu ta ganh ghét đủ đường với cô kia mà.

Có một vài chuyện anh ta nói không sai.”

Cảnh Minh vẫn trước sau như một, thản nhiên thừa nhận: “Anh không yêu Lương Doanh, anh yêu em. Biết rõ em làm rất nhiều chuyện vẫn cùng em tới bây giờ, em cần gì phải để ý nhiều như vậy.”

Mục Khả Hân im lặng.

Đúng. Nói quá hay!

Lương Doanh thật muốn tát vào mặt hắn một cái a. Lương cô nương dù hiền lành cũng muốn đánh người đấy!

Tất cả đều đã qua, vấn đề Mục Khả Hân vẫn đạt được điều mình muốn, cho dù phải làm tiểu tam ti tiện bị người chửi rủa cả đời. Cô ta cũng có thể tiếp nhận rồi thản nhiên hưởng thụ nửa đời vinh hoa phú quý cô ta đã nhọc công nhẫn nhục giành lấy.

Được rồi, tôi đã hiểu tất cả.”

Chính lúc này, Mục Thanh bất thình lình lên tiếng tỏ vẻ.

Mấy người theo bản năng quay qua khó ngờ nhìn anh.

Mục Thanh lại không thèm nhìn bọn họ, cứ như đang thông báo rằng: “Dù sao tôi cũng đến muộn rồi, cô ấy đã chết.”

Nhưng cái chết của cô ấy cần tính toán lên đầu ai tôi vẫn sẽ tính rõ ràng với người đó.”

Anh là thứ gì chứ!?”

Ít ra hiện tại cô ta có tất cả, Mục Khả Hân đương nhiên chịu không được lời lẽ của Mục Thanh mà mở miệng trào phúng.

Nhưng Mục Thanh đã định không muốn tiếp tục nhiều lời. Anh chỉ nói: “Luật sư sẽ đưa công văn chính thức xác nhận quyền nhận nuôi tiểu Mãn đến Cảnh gia ngay thôi. Cho nên đứa nhỏ này tôi mang đi.”

Mẹ của nó cũng mang đi.”

Anh nghĩ anh là ai!?”

Mục Khả Hân sừng sộ lên.

Cho dù cô ta chẳng muốn giữ những thứ này thì cũng không muốn để cho người đàn ông không biết từ đâu ra này mang đi sau khi đã mở miệng đe dọa họ. Không biết tại sao cô cảm thấy rất bất an. Người này không hề dọa suông, cô khó chịu không bác bỏ được ý nghĩ này. Cho nên cô muốn giữ lại một lợi thế…

Nhưng Mục Thanh sẽ cho cô ta?

Tại thời điểm này, một đám vệ sĩ không biết từ đau chui ra đem anh cùng hai người Mục Khả Hân cách ly.

Trên hành lang bệnh viện nhất thời trở nên náo nhiệt.

Vốn dĩ nên có bác sĩ hoặc nhân viên bệnh viện xuất hiện can gián, kết quả từ đầu chí cuối lại không thấy ai.

Mục Thanh với lợi thế đông người, dưới sự ngăn cản vụng về của hai người Mục Khả Hân thành công đem Lương Doanh cùng tiểu Mãn đi.

Lương Doanh ngẩn ngơ một chút rồi cũng mang theo một làn sương khói chạy vội theo.

Khó hiểu cuối cùng đã giải, chẳng có chút bất ngờ lại nên là như vậy.

Con người Lương Doanh lãnh đạm, không dễ để cho trong lòng chuyện gì, khuất mắc hiện tại càng giống như làn sương khói dần tan biến. Trong lòng cô chỉ còn chấp niệm với đứa con, với người đàn ông kia.

Đối với hai kẻ kia, cô biết người đàn ông nói được làm được. Sau rất nhiều chuyện nội tâm cô càng thêm bình lặng, không còn có quá nhiều trăn trở với những điều đã không quan trọng nữa. Mọi chuyện đã kết thúc, cô cho rằng phía trước chính là ánh rạng đông. Từ đầu chí cuối cô đã quên mình chỉ là một hồn ma có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Cô một đường theo hai cha con họ về nhà, một đường nhìn họ bắt đầu mối quan hệ cha con, bắt đầu cuộc sống mới.

Mặc dù không thấy cô nhưng cô tự cho rằng họ vẫn luôn ở bên nhau. Cô vui vẻ.

Nếu tất cả trước đó đều là mộng, cô tự nói như vầy cũng tốt. Cô muốn tiếp tục hình thức này theo họ cả đời, nhìn tiểu Mãn lớn lên trong hạnh phúc. Mặc dù sẽ có chút tiếc nuối, nhưng cô mãn nguyện.

Cho đến một ngày…

Khoảnh khắc cô được chôn xuống, cô phát hiện mình đang mờ dần.

Lương Doanh hoảng hốt tột độ.

Lần đầu trong đời, cho dù là lúc cô nhận ra giấc mộng trọng sinh kia có lẽ chỉ là do sự không cam lòng của cô mà có, cô cũng không cảm thấy kinh hoàng như vậy.

Cô sợ.

Cô vốn không sợ chết, lúc này lại sợ phải tan biến.

Không!

Cô không muốn đi! Lương Doanh gào lên trong nổi kinh hoàng cùng tuyệt vọng. Nước mắt cô tuông rơi không ngừng nhưng chẳng ai thấy.

Mặc cho cô la hét đến khản giọng.

Tiểu Mãn!

Mục Thanh!

Không!

Thân hình chỉ còn một điểm mờ nhạt, chớp mắt hoàn toàn biến mất trong hư không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK