• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần Nguyễn Tư Đống đưa Kỳ Diên đi gặp Liễu Mạn Nương, Liễu Mạn Nương từng nói với Kỳ Diên rằng, trước khi gia đình nàng ta bị kết tội, cha nàng cũng là một vị huyện lệnh, nàng cũng có người tỷ muội tốt xuất thân trong sạch.

Người tỷ muội tốt đó sau khi gả cho người trong mộng thì dịu dàng đảm đang, quán xuyến mọi việc, nhưng lại không được phu quân yêu thương, cuối cùng tự mình xin hòa ly. Sau khi hòa ly, người phu quân kia mới phát hiện ra những điều tốt đẹp của tỷ muội nàng, nhưng khi đến cầu xin nối lại tình xưa thì tỷ muội nàng đã chọn người khác để tái giá.

Ngày hôm đó, Liễu Mạn Nương ngồi sau tấm bình phong nói với Kỳ Diên và Nguyễn Tư Đống rằng, nữ tử bọn họ không yếu đuối, kém cỏi như nam nhân bọn họ nghĩ, trên đời này đâu phải chỉ có một nam nhân đó, không có người này, ắt sẽ có người khác đối xử tốt với nàng.

Mất đi rồi mới hối hận, mới biết trân trọng, nếu hắn ra tay quá muộn, hoặc là phương thức không đúng, e rằng sẽ không thể níu kéo được Hoàng hậu nương nương đã c.h.ế.t tâm.

Vì vậy, Kỳ Diên nghĩ, lúc hắn đang nóng giận nắm chặt cổ tay Ôn Hạ, hắn đã phạm phải sai lầm lớn, hắn không thể để nàng khóc nữa, cũng không thể chọc giận nàng.

Nếu có thể thuyết phục được chính mình.

Vậy thì cứ coi như vừa rồi chưa từng nhìn thấy gì.

Nàng chỉ là bị lạnh thôi, Hoắc Chỉ Chu chỉ là tiểu nhân đê tiện, thừa cơ hội để sưởi ấm cho nàng.

Hắn hơn Ôn Hạ bảy tuổi, nên giống như Thái tử ca ca năm xưa, nhường nhịn nàng, bảo vệ nàng.

Kỳ Diên trở về phòng.

Cửa phòng Ôn Hạ đóng chặt, bọn họ vẫn còn ở bên trong.

Hai mắt hắn lạnh như băng.

Đứng yên bất động hồi lâu, Kỳ Diên xoay người trở về phòng bếp đun một nồi nước để xử lý con cáo.

Kỳ Diên chưa từng làm những việc nặng nhọc này, chỉ là khi học võ ở sơn cốc của Vệ Liên Nguyên, hắn từng thấy các đệ tử trong môn phái của sư phụ làm. Lúc đó mọi người gọi hắn tham gia, hắn một thân cao quý, kiêu ngạo, chê bai không thôi, giờ đây lại phải tự mình làm những việc vừa bẩn vừa mệt này.

Ngồi xổm bên giếng, Kỳ Diên cởi bỏ lớp áo ngoài dính nhớp, tay áo ngủ vén cao đến cổ tay, để lộ cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi lên theo từng động tác.

Trong phòng.

Ôn Hạ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

Lông mi lười biếng khẽ nâng lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng nhất thời sững sờ, một lúc sau mới vội vàng cuộn người vào trong giường.

Nàng thở hổn hển, nắm chặt chăn, hai má đỏ bừng.

Vừa rồi lúc nàng tỉnh dậy, nàng đang gối đầu lên vai Hoắc Chỉ Chu?

Hắn nhắm mắt, trông như đang ngủ say, lông mày hơi nhíu lại, đúng lúc này, như vừa mới tỉnh dậy, hắn mở mắt ra nhìn nàng.

"Hạ Hạ, muội tỉnh rồi."

"Tứ ca ca, sao huynh lại ở trong phòng muội..." Giọng nói mềm mại của Ôn Hạ đầy vẻ hoảng loạn, cho dù nàng bằng lòng chấp nhận Hoắc Chỉ Chu, thì lúc này nàng cũng thật sự bị dọa sợ.

Hai má nàng đỏ bừng, đôi mắt đẹp long lanh đầy vẻ kinh hoàng.

Hoắc Chỉ Chu nói: "Đêm qua thấy muội ngủ say, ta vốn định rời đi, nhưng ta đau n.g.ự.c quá, nhất thời dựa vào đó ngủ thiếp đi mất." Trong mắt hắn lộ vẻ áy náy.

Sự áy náy này là vì lời nói dối lúc này.

Hắn chỉ là không muốn nhường cơ hội cho Kỳ Diên nữa.

Năm nàng chín tuổi bị Kỳ Diên bỏ rơi, rõ ràng là hắn gặp nàng trước, hắn sẽ không buông tay nữa.

Ánh mắt Ôn Hạ đảo quanh, không biết đang nghĩ gì, chỉ là giống như thường ngày, có chút áy náy không dám nhìn hắn: "Xin lỗi, có lẽ là muội ngủ say nên đè lên huynh..."

Hoắc Chỉ Chu càng áy náy hơn, khẽ mím môi: "Nhưng ta thà như vậy, nhìn muội ngủ ngon, ta mới yên tâm."

Ôn Hạ chỉ vội vàng quay mặt đi: "Ngực huynh còn đau không?"

Hoắc Chỉ Chu nói đã không sao, xuống giường, chỉnh lại long bào nhăn nhúm: "Xin lỗi Hạ Hạ, huynh đường đột rồi. Muội cứ mặc quần áo đi, ta đi lấy nước nóng cho muội."

Hắn đóng cửa phòng rời đi.

Ôn Hạ không biết chuyện này, cảm thấy rất áy náy với Hoắc Chỉ Chu. Kỳ Diên đang ở đây, nàng cũng không muốn hắn hiểu lầm.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt chăn khẽ dừng lại, Ôn Hạ nhìn cửa sổ dán giấy gai dầu, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tắt.

Tại sao nàng phải sợ Kỳ Diên hiểu lầm?

Nàng nên giống như đêm qua, để Kỳ Diên tưởng rằng nàng đã làm chuyện tuyệt tình, hắn mới có thể c.h.ế.t tâm mà rời đi.

Ôn Hạ đứng dậy ra khỏi cửa muốn tự mình đi lấy nước.

Ai ngờ Hoắc Chỉ Chu đã xuất hiện ở cửa, nước nóng trong chậu gỗ bốc khói nghi ngút trong không khí lạnh lẽo.

"Tứ ca ca, muội tự làm được rồi." Ôn Hạ đưa tay ra muốn nhận lấy.

Hoắc Chỉ Chu không để nàng động tay, Ôn Hạ đành phải nghiêng người để hắn bưng vào phòng.

Chỉ là ở cửa, Kỳ Diên mặc áo ngủ màu đen, tay áo vén lên đến cánh tay, xách thùng nước đi vào.

Ôn Hạ giật mình, bị dáng vẻ xắn tay áo mạnh mẽ kia và vết m.á.u trên cổ hắn dọa sợ.

Nàng nhíu mày lùi lại, mùi m.á.u tanh nồng nặc hòa quyện với mùi mồ hôi nóng bỏng của nam nhân phả vào mặt, xen lẫn mùi long diên hương thoang thoảng, Ôn Hạ chỉ còn cách lùi lại.

Kỳ Diên nhìn theo ánh mắt nàng, nhìn xuống bộ quần áo dính m.á.u của mình, mặc dù hắn mặc đồ đen nên không nhìn rõ vết máu, nhưng những vết m.á.u khô lại loang lổ và mùi m.á.u tanh vẫn khiến người ta khó chịu, nhất là đối với người con gái yểu điệu như Ôn Hạ.

Kỳ Diên thản nhiên nói một câu "Ta đưa xong sẽ đi tắm rửa".

Ôn Hạ thò đầu nhìn vào thùng: "Đây là gì vậy?"

"Tro bếp."

Ôn Hạ sững người, hai má lập tức đỏ bừng.

"Cứ dùng tạm đi." Kỳ Diên đặt thùng xuống, không nhìn nàng, cũng không nhìn Hoắc Chỉ Chu trong phòng.

Hắn dường như không giống với Kỳ Diên cứ bám lấy nàng không buông ngày hôm qua nữa.

Ôn Hạ nói: "Người không cần phải làm những việc này cho ta, giờ ta không còn là Hoàng hậu của người nữa, người cũng là bậc đế vương, không cần phải làm những việc này cho ta."

Nàng dừng lại một chút: "Dù sao, trước đây người cũng chưa từng làm mà, phải không?"

Đây là lần đầu tiên Ôn Hạ nói ra lời chế giễu.

Trước đây, Kỳ Diên không chỉ chưa từng làm những việc tỉ mỉ này, hắn còn dùng tro hương trong tịnh phòng để bôi nhọ danh dự của nàng, vậy mà giờ đây hắn lại có thể xách một thùng tro bếp đến, kiên nhẫn nói với nàng rằng cứ dùng tạm đi.

Kỳ Diên quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt chưa bao giờ bình tĩnh và sâu thẳm như vậy.

Ôn Hạ chỉ cảm thấy đôi mắt này của hắn đã khôi phục lại vẻ thâm sâu khó lường của bậc đế vương như trước kia, nàng dời mắt đi, chỉ quay đầu lại nói với Hoắc Chỉ Chu một tiếng cảm ơn.

Rửa mặt xong, Ôn Hạ có chút do dự mặc lại bộ y phục dơ bẩn trên người.

Nàng đi về phía phòng bếp, muốn xin chút nước nóng để thay bộ đồ rồi giặt.

Trong phòng bếp lửa đang cháy, không thấy bóng dáng Hoắc Chỉ Chu và Kỳ Diên.

Ôn Hạ tìm được một cái chậu, cẩn thận bọc một miếng vải lên tay rồi mở nắp nồi gỗ tròn.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút, làn khói trắng tan đi, một cái đầu to tướng trong nồi làm nàng giật nảy mình.

Ôn Hạ hét lên một tiếng, nắp nồi cũng rơi xuống đất.

“Hạ Hạ!”

Giọng nói gấp gáp của Kỳ Diên vang lên từ cánh cửa gỗ phía sau phòng bếp, hắn bước nhanh vào trong phòng, kéo Ôn Hạ vào lòng.

Lưng Ôn Hạ đập vào tường đất, vẫn còn kinh hồn bạt vía, thở hổn hển.

Kỳ Diên cẩn thận kiểm tra xem ngón tay nàng có bị bỏng không, lo lắng vén tay áo nàng lên.

Lúc này Ôn Hạ mới nhìn thấy hắn không mặc áo, chỉ dùng áo ngủ buộc quanh eo che phần dưới. Y phục nhỏ nước, cơ bắp trên người hắn cuồn cuộn, lăn lăn những giọt nước. Có lẽ hắn vừa tắm ở sân sau, làn da bốc lên hơi nóng nhè nhẹ.

Ôn Hạ vội vàng rút tay ra, quay mặt đi muốn rời khỏi.

Kỳ Diên chống tay lên tường, vết thương do tên b.ắ.n trên đó vẫn còn đang chảy máu.

Tay Ôn Hạ bị hắn nắm lấy.

Lực rất nhẹ, nàng lại tưởng là Hoắc Chỉ Chu đang nắm tay mình, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, nàng thấy lòng bàn tay Kỳ Diên đầy vết thương chồng chéo, như đang cầu xin nàng.

“Trong nồi là con cáo ta săn được đêm qua, làm nàng sợ rồi.”

“Đợi ta xử lý sạch sẽ bộ lông, nàng sẽ có thảm để dùng, ta sẽ trải thêm một tấm dưới chân nàng, như vậy ban đêm nàng sẽ không bị lạnh chân nữa.”

Ôn Hạ muốn đẩy Kỳ Diên ra, nhưng hắn không mặc áo, nàng không muốn chạm vào người hắn, bèn rụt tay lại: “Hoàng thượng tránh ra.”

Kỳ Diên im lặng một lát, đau khổ nhìn nàng: “Khi nàng từ chối ta, nàng có thể từ chối cả Hoàng đế Yên quốc không?”

Ôn Hạ ngây người nhìn đôi mắt đau khổ của hắn, không biết đêm qua hắn có nhìn thấy hai người họ ở cùng phòng hay không.

Nhưng nàng không muốn quan tâm đến suy nghĩ của Kỳ Diên nữa, bây giờ nàng chỉ muốn tự mình đưa ra lựa chọn.

“Hoàng thượng, thần thiếp đã có thánh chỉ phế hậu của Thái hậu, thần thiếp không còn là Hoàng hậu của người nữa, không còn là…”

“Thánh chỉ đó là do mẫu hậu viết, không phải do trẫm!”

“Nhưng thần thiếp nhận.”

Ôn Hạ rất bình tĩnh, ánh mắt cũng chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy: “Tại sao người nói muốn thần thiếp quay về, thần thiếp liền phải quay về? Tại sao người nói có thể bỏ rơi thần thiếp, thần thiếp liền phải lăn đi thật xa?”

“Năm chín tuổi, là người đuổi thần thiếp về Bắc Địa. Nếu không phải người, thần thiếp làm sao có thể gặp được hắn.” Ôn Hạ bình tĩnh nói ra câu này, nàng lần đầu tiên biết, thì ra nàng cũng có vũ khí để đánh bại Kỳ Diên.

Đôi mắt đào hoa của hắn không còn sắc bén đa tình nữa, mà giống như một vũng nước chết, tuyệt vọng đến cùng cực.

Kỳ Diên nuốt nước bọt: “Xin lỗi.”

Giọng hắn khàn đặc, nghe có chút yếu ớt như đang bị cảm lạnh: “Là ta không tốt. Lúc nàng giả c.h.ế.t hôn mê, ta không biết phải làm sao để cứu nàng, ta chỉ nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Hạ Hạ không còn nữa, đợi nàng tỉnh lại ta sẽ trả lại cho nàng một gương mặt, cùng nàng biến thành kẻ xấu.”

Lần này, lông mi Ôn Hạ run lên, đôi mắt hạnh vẫn lạnh lùng.

“Sau đó, cả hoàng cung đều nói nàng đã chết, ta không tin, ta muốn cứu sống nàng. Nếu không cứu được, ta sẽ ngủ trong quan tài băng, không để nàng một mình đối mặt với bóng tối.”

“Hoàng thượng, những lời này thần thiếp có nên tin không?”

“Người bảo một người bị người bắt nạt, bị người bỏ rơi tin vào những lời này, nàng ấy dám tin nữa sao?”

Kỳ Diên đỏ hoe mắt, hắn không biết làm sao để chứng minh bản thân, hắn khàn giọng cầu xin: “Nàng hãy tin ta một lần nữa, lần cuối cùng! Ta sẽ giao Kinh thành cho nàng quản lý, ta sẽ không thu hồi binh quyền của Ôn gia nữa, ta sẽ không động đến thế lực của Ôn gia dù chỉ một chút! Nếu ta lại đối xử với nàng như trước kia, nàng hãy để ba vị huynh trưởng của nàng mang binh tạo phản, nàng hãy giam cầm ta, muốn báo thù ta thế nào cũng được, nàng hãy lên làm Hoàng đế!”

Ôn Hạ vô cùng chấn động, nhìn Kỳ Diên như nhìn một kẻ điên.

“Thần thiếp sẽ không tin người nữa.”

“Vậy nàng tin Hoắc Chỉ Chu? Nàng tin Hoàng đế Yên quốc hay Ôn Tư Hòa?”

Kỳ Diên rất đau khổ, cũng rất bình tĩnh nói: “Hắn nói là tiên đế bắt hắn, nàng liền tin? Tiên đế đã c.h.ế.t rồi, không có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào một câu nói của hắn mà nàng liền tin?”

Ôn Hạ hít sâu một hơi, nhìn Kỳ Diên bằng ánh mắt vô cùng kiên định.

“Thần thiếp quen biết huynh ấy từ năm chín tuổi, lúc huynh ấy còn là Ôn Tư Hòa đã đối xử tốt với thần thiếp, bảo vệ thần thiếp, huynh ấy cũng đã cứu mạng thần thiếp. Bây giờ huynh ấy lên làm Hoàng đế cũng không ép buộc thần thiếp, chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn với thần thiếp. Nếu người đã nhìn thấy thần thiếp thân mật với huynh ất, vậy người hẳn đã nhìn thấy những con vật nhỏ xinh đẹp đầy màu sắc trên tuyết, còn có hàng cây xanh mướt.”

“Kỳ Diên, người để thần thiếp đứng trên Cung Vũ lâu nhìn tuyết trắng xóa, khiến thần thiếp mất đi thị lực. Nhưng hắn đã biến thế giới màu trắng thành thế giới bảy sắc cầu vồng, hắn dùng hành động nói cho thần thiếp biết, chỉ cần một người thật lòng làm một việc, người kia sẽ nhìn thấy tấm lòng của hắn!”

Ôn Hạ đẩy cánh tay Kỳ Diên, nhưng hắn vẫn chống tay lên tường, mắt đỏ hoe không cho nàng rời đi.

“Hạ Hạ, những điều này ta cũng có thể làm! Ta chỉ là không biết.”

Kỳ Diên khàn giọng nói: “Phụ hoàng chưa từng dạy ta, mẫu hậu chưa từng dạy ta, tình yêu của bọn họ đều là giả dối, sự yêu thương của phụ hoàng dành cho ta cũng không phải thật lòng. Không ai nói cho ta biết thật lòng là như thế nào, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi, ta đã biết rồi.”

“Ta cũng có thể!”

Ôn Hạ không muốn nghe nữa.

“Người nhìn xương trong nồi đi, ta muốn giữ lại phần thịt ngon cho nàng, ta ăn phần đầu không ngon. Đêm qua người ta rất đau, nhưng ta sợ nàng lạnh không ngủ được, trước kia ở Càn Chương cung chân nàng lạnh cóng, ta chạm vào nàng mấy cái là nàng ấm lên, bây giờ nàng không cho ta chạm vào, cũng không muốn dùng tay ủ ấm cho nàng. Vậy nên ta đi săn, ta muốn săn cho nàng một tấm da lông để nàng giẫm lên.”

“Nhưng khi ta trở về, ta lại ngã xuống đất tuyết, ta ngủ đến tận sáng, nhìn thấy nàng và hắn ở cùng nhau, ta đau khổ đến mức không biết phải làm sao. Ta muốn xông vào kéo hắn ra, nhưng ta vẫn sợ nàng, ta sợ nàng trách ta…”

Ánh mắt Ôn Hạ run lên, nhưng nàng không muốn tin bất cứ lời nào của hắn nữa.

Bây giờ tất cả, đều đã muộn rồi.

Nàng cũng mới mười tám tuổi, chỉ mới trải qua một mười ba năm, nàng sợ mười ba năm sau vẫn như vậy.

Nàng không dám tin hắn nữa.

Ôn Hạ đẩy cửa ra, thậm chí không lấy nước nóng nữa, vội vàng rời khỏi phòng bếp.

Kỳ Diên ảm đạm vuốt ve bức tường nàng vừa dựa vào, siết chặt nắm tay.

Hắn nhanh chóng rửa mặt xong, trở về trước cửa phòng Ôn Hạ.

“Vừa rồi nàng cần nước nóng?”

Ôn Hạ không muốn nhìn hắn nhiều: “Thần thiếp tự đi lấy.”

“Ta đã rửa mặt xong rồi, không có y phục, nàng xem trong tủ quần áo có bộ nào ta mặc được không?”

Ôn Hạ lấy ra một bộ, mới thấy Kỳ Diên đang khoác áo ngủ đã giặt sạch, gấm vóc có hoa văn tối màu ôm sát cơ bụng săn chắc của hắn, đôi mắt hắn không còn chút dục vọng nào, nàng bây giờ mới cảm thấy dáng vẻ này của hắn so với trước kia thanh tú hơn nhiều.

Nàng đưa y phục cho hắn rồi đóng cửa phòng lại.

Lúc Ôn Hạ quay lại phòng bếp, nàng đã thay bộ y phục thô kệch màu xanh lục tìm được trong tủ. Tuy nàng đã cố gắng xắn tay áo và ống quần lên, nhưng vì chủ nhân căn nhà là một nam tử trung niên, nên nàng mặc bộ đồ này vẫn có vẻ không phù hợp.

Ôn Hạ ôm bộ đồ bẩn vừa thay ra đứng ở cửa phòng bếp.

Kỳ Diên cũng đã thay đồ xong, cũng là một bộ y phục vải thô màu xanh lục, nhìn không khác gì bộ của nàng, nhưng hắn mặc vào lại ngắn hơn một chút, để lộ ra cổ tay rắn chắc.

Kỳ Diên nhìn Ôn Hạ một lúc lâu.

Nàng và hắn mặc bộ đồ này trông thật sự giống một đôi vợ chồng bình dân.

Bộ y phục rộng thùng thình khiến vòng eo nhỏ nhắn của Ôn Hạ càng thêm nổi bật, bờ vai gầy guộc của nàng như không thể chống đỡ nổi bộ đồ, toát lên vẻ đẹp mong manh, yếu đuối. Mái tóc đen dài nay đã dài đến tận mông, chỉ được búi gọn bằng một cành trúc khô. Tuy ăn vận giản dị đến mức tối đa, nhưng giữa mái tóc ấy lại ẩn chứa một vẻ đẹp kinh tâm động địa.

Ôn Hạ không nhìn hắn, chỉ thản nhiên bỏ quần áo vào chậu, định múc nước nóng.

"Để ta, nàng ra ngoài đi."

"Ta tự làm được."

Kỳ Diên nhíu mày, dưới ánh mắt kiên định của Ôn Hạ, hắn không tiện ép buộc nàng nữa.

Hắn múc nước đưa cho nàng ra ngoài.

Lúc này, Hoắc Chỉ Chu ôm đầy táo tàu trở về, thấy Ôn Hạ đang chuẩn bị giặt đồ, hắn vội vàng đặt trái cây xuống, xắn tay áo lên giành lấy việc của nàng.

"Tứ ca ca, để muội tự làm."

Hoắc Chỉ Chu không chịu.

Kỳ Diên đứng ở cửa phòng ăn lạnh lùng nhìn, lúc này lại cảm thấy Hoắc Chỉ Chu trở về thật đúng lúc.

Chờ họ giặt đồ xong, Kỳ Diên gọi họ vào ăn cơm.

Trên bàn có ba bát lớn đều đựng xương và canh, chỉ có bát của Ôn Hạ là nhiều thịt nhất.

Tuy Hoắc Chỉ Chu không muốn nói chuyện nhiều với Kỳ Diên, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Thịt gì vậy?"

"Thịt ta săn được, nếu ngươi không thích do ta săn, có thể không ăn."

Tay Ôn Hạ cầm đũa khựng lại.

Kỳ Diên âm thầm để ý đến động tác nhỏ bé của nàng, trong lòng hối hận vì lỡ lời.

Hắn im lặng.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Diên nấu ăn, hắn liếc nhìn Ôn Hạ, chờ nàng động đũa nếm thử, trong lòng dâng lên một tia mong đợi.

Ôn Hạ hôm qua chỉ ăn táo tàu, giờ đã sớm đói bụng, nàng bưng bát nhỏ lên húp một ngụm canh.

Nàng khẽ nhíu mày.

Kỳ Diên căng thẳng.

Hắn hầm thịt lâu như vậy, nước canh đã đặc sánh rồi, ngay cả hắn cũng ngửi thấy mùi thơm của thịt, không đến nỗi không hợp khẩu vị chứ.

Kỳ Diên nói: "Ta săn được một con cáo, chỉ hầm hai bữa thôi, còn nhiều thịt lắm, tối nay có thể nướng ăn."

Không ai trả lời hắn.

Ôn Hạ cuối cùng cũng gắp một miếng thịt, cái cổ thon dài trắng nõn nuốt nước bọt vì đói, đôi môi nhỏ nhắn cắn xuống miếng thịt.

Nàng lại che miệng ho dữ dội, quay người đi nôn ra miếng thịt.

Quay lại, đôi mắt hạnh của Ôn Hạ đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nàng có chút xấu hổ nhìn Kỳ Diên, nhưng không giải thích gì.

Kỳ Diên vội vàng tự mình ăn một miếng, rồi lập tức nhổ ra.

Sao tanh thế này.

Làm sao ăn được?

Đây là lần đầu tiên hắn xuống bếp mà...

Hoắc Chỉ Chu cắn một miếng, động tác rất tao nhã, lịch sự nuốt xuống.

Hắn nói: "Hạ Hạ, táo tàu ta đã rửa sạch để trong phòng rồi, muội vào ăn lót dạ trước đi." Sau đó, quay sang nói với Kỳ Diên: "Trong nồi còn không? Ta thử làm lại xem."

Ôn Hạ nói: "Để muội phụ giúp huynh."

Trước đây, Hoắc Chỉ Chu đã làm nhiều món ngon cho Ôn Tư Lai và Ôn Hạ, lúc đó Ôn Hạ thường xuyên vây quanh chàng phụ giúp, nhưng thường là nếm thử món ăn.

Hoắc Chỉ Chu mỉm cười: "Không cần đâu, muội về phòng đi."

Ôn Hạ nhìn Kỳ Diên một cái, rồi lại cúi đầu nhìn bát thịt tanh nồng, thực sự không nuốt nổi, nàng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Sắc mặt Kỳ Diên rất khó coi.

Lần đầu tiên hắn đích thân xuống bếp, vậy mà lại không thể để Hạ Hạ của hắn ăn no.

Trong lòng vừa ấm ức vừa khó chịu, Kỳ Diên đứng ở cửa, muốn xem Hoắc Chỉ Chu làm như thế nào.

Hoắc Chỉ Chu trước tiên đổ hết nước canh đầy bọt trong nồi đi, đun lại nước mới, đổ rượu trắng vào, đợi sôi lại đổ nước đi, rửa sạch thịt rồi cho lại vào nồi.

Hắn lấy ra một gói đồ từ trong một chiếc vại cũ, bên trong có que, quả khô và lá cây.

Kỳ Diên hoàn toàn không hiểu đó là những thứ linh tinh gì, chỉ thấy Hoắc Chỉ Chu đưa lên mũi ngửi, sau đó rửa sạch rồi cho vào nồi.

Nước canh trong dần trở nên đặc sánh, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm ngào ngạt.

Kỳ Diên nuốt nước bọt, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, lại còn nhiễm phong hàn, chỉ muốn ăn nhiều một chút để bồi bổ sức khỏe.

Hoắc Chỉ Chu quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nếu Thịnh hoàng rảnh rỗi, có thể thêm củi, để Hạ Hạ ăn cơm sớm một chút."

Kỳ Diên mím chặt môi, đi tới thêm củi, không muốn nói chuyện với Hoắc Chỉ Chu.

Đợi thịt hầm xong, dùng đũa chọc vào là nát, Hoắc Chỉ Chu thử xong mím môi, nhìn Kỳ Diên, bảo hắn múc canh thịt ra.

Kỳ Diên dù không muốn nghe theo lời hắn ta, nhưng vì Ôn Hạ, hắn vẫn làm theo.

Canh này thật sự quá thơm, hắn ngửi thấy đã thấy thèm ăn, bụng càng thêm đói.

Khi Ôn Hạ bước vào cửa, đôi mắt xinh đẹp của nàng rõ ràng sáng lên, má lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt.

"Tứ ca ca, huynh làm à!"

"Thơm quá."

"Ừ, mau ăn đi." Hoắc Chỉ Chu mỉm cười, đưa đũa cho Ôn Hạ.

Kỳ Diên cứng đờ nắm chặt tay, im lặng ngồi xuống.

Trong phòng ăn chỉ có hai chiếc ghế dài, hắn ngồi trên một khúc gỗ.

Ôn Hạ vừa ăn một miếng đã cười nói ngon, đôi tay nhỏ bé bưng bát canh lớn húp lấy húp để.

Kỳ Diên nuốt nước bọt, trong lòng vừa tủi thân vừa bực bội.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Chỉ Chu, không động đũa, đứng dậy bỏ đi, cầm lấy cung tên treo trên tường.

Ôn Hạ cuối cùng cũng lên tiếng: "Người không ăn sao?"

Kỳ Diên dừng lại, quay lưng về phía nàng, cố gắng không để nàng nghe thấy giọng nói chua chát của mình: "Ta không đói."

Hắn đi ra xa mới dừng lại.

Nhưng hắn đột nhiên nghĩ, tại sao hắn phải ra ngoài?

Hắn là phu quân của Ôn Hạ, người nên ra ngoài lúc này phải là Hoắc Chỉ Chu mới đúng.

Núp trong rừng một lúc, Kỳ Diên không gặp con mồi nào, bụng đói cồn cào, đêm qua chỉ uống nước cầm hơi. Lúc này không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.

Hắn quay trở lại sân.

Ôn Hạ và Hoắc Chỉ Chu đang rửa táo tàu bên giếng, hai người thấy hắn cũng không nói gì.

Tốt lắm.

Kỳ Diên một mình vào phòng ăn, treo cung tên lên tường, rồi vội vàng đi vào bếp.

Vừa mở nắp nồi, mùi thơm nồng nặc đã xộc vào mũi.

Kỳ Diên nuốt nước miếng vì đói khát, múc một bát lớn, nhân lúc Ôn Hạ chưa vào đã vội vàng ăn ngấu nghiến.

Hắn không thể không thừa nhận.

Canh thịt do họ Hoắc kia nấu thật sự rất thơm.

Trước khi ra khỏi phòng ăn, Kỳ Diên cố tình súc miệng mới dám đi ra ngoài.

Chỉ là Ôn Hạ và Hoắc Chỉ Chu lại đi về phía con đường nhỏ.

"Hai người đi đâu vậy?"

Ôn Hạ quay đầu nhìn hắn một cái, không trả lời.

Hoắc Chỉ Chu thản nhiên nói: "Đi xem đường."

"Chờ ta cùng đi." Kỳ Diên nhanh chóng quay lại phòng ăn cầm cung tên.

Trong sân.

Hoắc Chỉ Chu nhìn Kỳ Diên đang bước nhanh tới, bộ áo vải thô màu xanh lam giống hệt bộ Ôn Hạ đang mặc, nhìn họ quả thực rất giống một đôi vợ chồng nhà quê.

Hoắc Chỉ Chu phủi phủi long bào rách, giấu đi nỗi lòng chất chứa, nói với Ôn Hạ: "Trong phòng muội còn y phục như vậy không?"

"Còn."

"Lấy cho ta một bộ, y phục trên người ta cũng bẩn rồi."

Hoắc Chỉ Chu thay bộ đồ vải thô mà Ôn Hạ tìm ra, đứng vai kề vai với Ôn Hạ, hắn âm thầm đánh giá, giờ đây cũng rất xứng đôi với nàng trong bộ y phục vải thô màu xanh lam. Hắn lúc này mới khẽ mím môi mỏng, dẹp yên nỗi buồn phiền trong lòng.

Kỳ Diên đợi họ ra ngoài, ba người cùng đi vào rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK