• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, La Vân Khỉ dậy từ gà gáy canh năm, lòng ôm quyết tâm: vì chuyện dời nhà, hôm nay dẫu phải bươn chải khổ cực, nàng cũng không tiếc thân!

Không chỉ mang theo bánh nướng để bán, nàng còn gói thêm ít gạo trắng và bột mì – hy vọng có thể bán được giá.

Tới chợ, vừa khéo còn sót lại hai chỗ trống. La Vân Khỉ mau chóng nhường lại cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ, còn mình thì lùi xuống tận cuối sạp. Lập tức bày biện ra bao bột mì trắng mịn và gạo thơm mới đổi được.

Nàng mang theo một cái bát sứ sứt miệng, rồi tính theo bát mà bán.

Vì chưa rõ giá cả, nên nàng tùy tiện định: hai bát một đồng tiền, ai đến mua cũng được nàng múc đầy ăm ắp, không hề tiếc rẻ.

Bột mì thì dân chợ còn biết đến, thấy giá rẻ lại được nhiều, lập tức chen nhau mua. Nhưng loại gạo kia thì lại có phần xa lạ, rất ít người từng nếm thử. Có vài người từng đi qua phương Nam nhận ra, liền nói thứ này vốn chỉ có ở nơi ấy, nhưng cũng chẳng thấy nhiều.

May mà hiếm có thì quý, gạo cũng bán được gần nửa bao.

Có mấy người không biết nấu sao cho ngon, La Vân Khỉ lại kiên nhẫn chỉ họ cách nấu, từng bước cặn kẽ. Số còn lại nàng cất về, định bụng chia cho Tạ Tường Vi và Lưu Thành Vũ mang về dùng.

Tới trưa, nàng đã thu được gần hai trăm đồng tiền. Nhân lúc rảnh rỗi, nàng bắt chuyện dò hỏi việc mua nhà cửa ở trấn này ra sao. Được biết giá một căn nhà cũng phải tầm vài trăm đồng trở lên, lòng nàng thầm có tính toán.

Chỉ cần kiên trì vài ngày nữa, chẳng những đủ tiền mua nhà, còn dư để sắm sửa vài món đồ cần thiết.

Đang nghĩ đến đây thì bỗng nghe có người gọi:

“La cô nương!”

Nàng ngẩng đầu nhìn theo tiếng, thấy một thiếu niên vận trường bào thiên thanh, tuấn tú nho nhã, không ai khác chính là Phương Lộc Chi – công tử nhà huyện lệnh.

La Vân Khỉ mỉm cười chào hỏi:

“Hóa ra là Phương công tử, ngài cũng đến dạo chợ sao?”

Phương Lộc Chi mỉm cười, theo sau là tiểu tư mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hôm nay rảnh rỗi, tiện thể ra ngoài đi dạo một vòng.”

Tiểu tư phía sau nhịn không được khẽ bĩu môi – rõ ràng là cả buổi sáng nay, thiếu gia hắn đã đi khắp chợ tìm người!

La Vân Khỉ chợt nhớ tới chuyện La gia, liền hỏi:

“Kế muội của ta cùng gia quyến chẳng phải muốn tìm đại nhân để mở sòng bạc sao?”

 

Phương Lộc Chi thoáng sững người:

“Chuyện này tại hạ chưa từng nghe qua.”

Tiểu tư đứng sau chen lời:

“Mấy kẻ vô lại đó bị thiếu gia nhà ta dạy cho một trận, từ sớm đã chuồn mất rồi.”

La Vân Khỉ trợn tròn mắt:

“Bị đánh?”

Phương Lộc Chi hừ lạnh:

“Kẻ vô lễ như vậy, chẳng lẽ còn giữ lại để đợi Tết à?”

Nghe hắn nói câu thô mà chân thật ấy, La Vân Khỉ phì cười vui vẻ.

“Lần sau nếu họ còn đến, xin công tử đừng vội ra tay. Ta thật muốn xem, bọn họ to gan mở sòng ra sao cho thiên hạ xem!”

Phương Lộc Chi thấy nàng cười, trong lòng cũng tự dưng thấy dễ chịu lạ kỳ.

“Nếu La cô nương thật sự muốn, tại hạ có thể nhờ phụ thân ngầm giúp bọn họ được như ý nguyện.”

La Vân Khỉ mỉm cười, lắc đầu:

“Không cần phiền đến huyện lệnh đại nhân, chỉ cần theo đúng quy củ là được rồi. Nói ra cũng không ngại, ta sớm đã đoạn tuyệt với La gia.”

Nàng lại tiếp lời:

“Từ nay cũng xin đừng gọi ta là ‘La cô nương’, ta đã thành thân rồi, cái danh xưng ấy thực chẳng hợp, cứ gọi ta là ‘Hàn thị’ là được.”

Phương Lộc Chi sững người, giờ mới nhớ ra: hôm đó nàng từng dâng phương thuốc cứu tướng công, vì thế mới chịu hiến dược cho mình…

Ánh mắt hắn chợt tối đi, rồi khẽ hỏi:

“Hàn thị đã có tướng công, vậy vì sao lại phải thân mình ra chợ bán hàng, tướng công nàng đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK