• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn lão gia đột ngột ôm mặt khóc, giả vờ than thở: “Chẳng lẽ trước khi nhắm mắt phụ thân ta lại không được gặp tôn tử sao? Là chúng con bất hiếu!”

Hàn Thư siết chặt nắm tay, tức giận nhìn Lăng Kiến Triệt: “Ngươi không sợ kết thù với Hàn gia sao?”

“Kết thù?” Lăng Kiến Triệt bật cười một cách kiêu ngạo: “Đưa mắt nhìn khắp cả kinh thành này, kẻ thù của ta nhiều không đếm xuể, Hàn gia các người chẳng là cái thá gì cả.”

Hàn gia: “…” Hắn lại còn tự mãn!

Lăng Kiến Triệt ngồi chễm chệ trên ghế, ánh mắt sắc bén như sói đi trong đêm, không nói một lời, chỉ im lặng đối mặt với họ.

Hàn gia do dự một hồi, cuối cùng không dám xông vào.

Trong phòng, Tôn Ngọc Diên đã ngất xỉu vì đau đớn. Phượng Hoà mở mắt nàng ấy ra kiểm tra, rút một cây kim bạc châm xuống khiến nàng ấy tỉnh lại, sau đó cho nàng ấy uống thuốc.

 

“Nếu chậm trễ thêm, đứa trẻ trong bụng sẽ ngừng thở. Ta đã cho ngươi uống một loại thuốc mạnh, kết hợp với châm cứu, ngươi phải kiên cường, nhất định phải sinh đứa trẻ này ra, nếu không cả hai sẽ mất mạng.” Phượng Hoà dừng lại một chút, nhìn vào mắt nàng ấy rồi nói: “Ta tin ngươi có thể kiên trì được.”

Tình trạng của Tôn Ngọc Diên rất nguy cấp, nếu không phải nàng ấy có ý chí muốn sống mạnh mẽ thì có lẽ Phượng Hoà cũng không thể đến kịp. Phượng Hoà cảm nhận rõ ràng sự quyết tâm muốn sống sót của nàng ấy.

Tôn Ngọc Diên yếu ớt gật đầu: “Người vừa nói đứa bé trong bụng ta là nữ nhi?”

Những lời lúc trước nàng ấy nghe rất rõ ràng, từng chữ từng câu, kể cả những lời muốn lấy mạng nàng ấy.

Phượng Hoà gật đầu.

“Nữ nhi… thực ra ta rất thích nữ nhi, nữ nhi tốt, mềm mại dễ thương, ta có thể tự tay làm những chiếc váy xinh đẹp cho con mặc.” Tôn Ngọc Diên mỉm cười dịu dàng nhưng nước mắt lại chảy xuống: “Nhưng cứ nghĩ đến việc phải để con chịu đựng đau khổ giống ta, ta lại sợ…”

 

Phượng Hoà trong lòng xúc động, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng ấy.

Tôn Ngọc Diên ngước lên nhìn trần nhà, mồ hôi lạnh chảy dài trên má, bụng đau đớn như bị sét đánh, từng cơn đau đớn dữ dội, nàng ấy có thể cảm nhận được đứa trẻ đang cố gắng chui ra ngoài.

Một lúc lâu sau, nàng ấy hét lên trong cơn đau đớn: “Vương nữ, hay là thôi… Ta biết người muốn cứu ta nhưng để ta bỏ con ta thực sự không nỡ, để nó một mình ra đời chịu khổ thì ta không đành lòng, thôi thì chúng ta cùng ra đi, cũng không uổng một kiếp mẹ con.”

Võ thị ôm lấy mép giường, khóc lóc thảm thiết.

Phượng Hoà đâm một cây kim vào huyệt đạo của Tôn Ngọc Diên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta chưa từng nói chỉ có thể cứu một người.”

Tôn Ngọc Diên và Võ thị đều ngẩn người, rồi bừng tỉnh nhận ra rằng những đại phu ngoài kia đã nói rằng cho dù là đại phu giỏi nhất cũng chỉ có thể cứu một người nhưng Phượng Hoà chưa bao giờ nói vậy.

 

Võ thị xúc động, nước mắt tràn mi.

“Cuộc sống này thế nào, phải để đứa trẻ đến thế giới này trải nghiệm, có đắng cay ngọt bùi là do nó tự chọn.” Phượng Hoà vỗ nhẹ tay Tôn Ngọc Diên: “Cả hai mẹ con phải sống sót, ngươi phải cho nó biết nữ tử sống như thế nào là tốt, ngươi phải làm gương cho nó.”

Tôn Ngọc Diên ngơ ngẩn nhìn Phượng Hoà.

Mái tóc Phượng Hoà có chút rối, giọng nói có hơi lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu dàng ấm áp như chứa đựng vô vàn sức mạnh.

Tôn Ngọc Diên hai hàng nước mắt tuôn rơi, nắm chặt tay Phượng Hoà, gật đầu thật mạnh.

Dù sống hay chết, nàng ấy đều rất may mắn khi gặp được Vương nữ, người ngoài lạnh nhưng trong nóng.

Phượng Hoà lại cho nàng ấy uống một bát thuốc kí©h thí©ɧ sinh nở rồi bảo bà đỡ vào để giúp nàng ấy sinh. Còn nàng thì dùng kim bạc bảo vệ mạch máu của Tôn Ngọc Diên, cố gắng giảm bớt nỗi đau cho nàng ấy.

Thuốc nhanh chóng có tác dụng, Tôn Ngọc Diên đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, y phục ướt đẫm mồ hôi, nàng ấy nắm chặt chăn dưới thân, cắn răng chịu đựng cơn đau như xé ruột, trên môi để lại dấu răng sâu, máu chảy thành vệt.

Phượng Hoà cầm khăn lau mồ hôi cho nàng ấy: “Kêu lên đi, không cần nhịn nữa.”

Tôn Ngọc Diên mắt cay, nhẹ nhàng sờ bụng, chậm rãi nhắm mắt.

Đúng vậy, nàng ấy phải kêu lên, phải để đám người kia thấy nàng ấy đã phải đau đớn thế nào, để họ nhớ mãi nỗi đau của nàng ấy trong đêm nay.

A ——.

Tôn Ngọc Diên hét lên, buông bỏ tất cả những giáo dưỡng mà nàng ấy luôn gìn giữ… Những điều đã trói buộc nàng ấy bấy lâu nay.

Từ giờ trở đi, nàng ấy không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang