Chương 69
“Anh là người tuẫn táng cùng Lưu Thanh?” Hình Đình kinh hãi nhìn Hà Phục, “Sau khi chết, người tuẫn táng theo hoàng đế đa phần đều là phi tần, cung nữ, thái giám. Một tên đàn ông không phải phi tần, cung nữ như anh thì có thể có quan hệ gì với Lưu Thanh… Hay thực ra anh là thái giám?”
Nói xong, Hình Đình lướt mắt quan sát Hà Phục từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí hạ bộ. Cùng lúc đó, biểu cảm vô cùng kinh ngạc cũng xuất hiện trên gương mặt Dương Minh Trăn. Hắn cũng nhìn chằm chằm Hà Phục dù hắn chưa bao giờ nghi ngờ Hà Phục là thái giám.
“Chậc.” Hà Phục bình tĩnh giải thích, “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta cả.”
“Thế thì đúng là thái…” Hình Đình vẫn chưa chịu từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn còn chưa kịp nói cho xong hai chữ “thái giám”, Hà Phục đã ngắt lời, cắt ngang y nghĩ vớ vẩn đó đi, “Ông ta cướp mất gương của tôi.”
“Chiếc gương đó là của anh?” Dương Minh Trăn kinh ngạc thốt lên. “Sao anh lại có chiếc gương đó? Lưu Thanh đã chết cả nghìn năm rồi, anh phải tuẫn táng, sao lại còn sống đến giờ?”
Đó là bí mật của Hà Phục. Một nghìn năm trước, y chỉ là một tiểu thương bình thường. Người thầy y theo học nhiều năm đã chết, y đưa chiếc gương tà ác đó bôn ba khắp nơi. Thầy từng nói với y rằng bất luận thế nào cũng không được mở gương ra, càng không được dùng để soi người. Chỉ là không biết tại sao lại có kẻ truyền bí mật này cung, chiếc gương y giữ trở thành bảo bối có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp.
Vì muốn cướp chiếc gương, Lưu Thanh không tiếc bất cứ giá nào lùng tìm y, bắt y vào cung. Ông ta yêu cầu Hà Phục giao gương cho mình, nếu không, tội chết khó thoát.
Đối diện với uy hiếp, Hà Phục giao gương cho Lưu Thanh.
Lưu Thanh đưa chiếc gương về tẩm cung của mình, dùng máu nuôi gương, ký kết khế ước.
“Khi đó, tôi đã nói rằng nếu muốn có được vẻ đẹp thì phải chấp nhận hy sinh tính mạng.” Hà Phục nói, “Lưu Thanh hỏi tôi có cách gì khác không, tôi bảo có thể tìm kẻ thế mạng.”
Nghe vậy, Dương Minh Trăn nhìn chòng chọc vào Hà Phục. Phương pháp ác độc này lại do chính Hà Phục đưa ra?
“Sau đó, Lưu Thanh tìm đến phi tần của mình, để bọn họ ký khế ước với gương. Phi tần càng ngày càng đẹp, Lưu Thanh càng tin vào truyền thuyết về chiếc gương.” Hà Phục tạm dừng một lát rồi nói tiếp, “Khi gương giết đến người thứ ba, Lưu Thanh đã hết kiên nhẫn. Ông ta cảm thấy diện mạo đó vẫn chưa xứng với mình, hỏi tôi có cách nào hiệu quả hơn nữa hay không.”
“Tôi nói rằng còn có một cách khác, chính là tìm được một người thật đẹp làm mục tiêu của gương. Khi người đó chết, Lưu Thanh sẽ lấy được diện mạo kia.” Hà Phục bình tĩnh kể lại câu chuyện.
Hình Đình truy hỏi: “Một tên đàn ông như Lưu Thanh sao lại để tâm tới nhan sắc quá vậy? Chẳng phải vua chúa thời cổ giành được thiên hạ là đủ rồi à?”
“Nếu Lưu Thanh là phụ nữ thì sao?” Hà Phục nhìn thẳng vào Hình Đình. “Ông ta cũng giống như cậu, lưỡng tính đồng thể, trong thân xác có một nửa là nam, một nửa là nữ. Ông ta yêu giang sơn nhưng cũng yêu nhan sắc. Mang gương mặt xấu xí nhiều năm như vậy khiến ông ta thấy rất nhục nhã trước quần thần.”
Dương Minh Trăn không biết chuyện của Hình Đình khi đó nhưng Hình Đình nghe Hà Phục nhắc đến chuyện đáng xấu hổ kia thì tức anh ách.
“Đấy là tại tôi bị nữ quỷ chiếm xác nên mới như vậy.” Hình Đình nhỏ giọng biện giải cho bản thân.
Hà Phục đưa mắt nhìn hắn: “Đến giờ cậu vẫn tin là cậu bị nữ quỷ chiếm xác?”
“Là anh nói với tôi thế mà.” Hình Đình trợn tròn mắt nhìn Hà Phục, “Chẳng lẽ anh lừa tôi?”
Hà Phục gật đầu: “Chủ nhân đầu tiên của miếng ngọc bội mặt người kia không phải tiểu thư họ Hứa mà là Lưu Thanh. Tôi không biết nhà họ Hứa đã làm cách nào mà có được miếng ngọc bội này, nhưng tôi biết nó là do ai đưa cho Lưu Thanh.”
“Ai?” Hình Đình và Dương Minh Trăn đồng thanh hỏi.
“Long Dịch.” Hà Phục nói.
“Tôi biết.” Dương Minh Trăn vội nói. “Ông ta là chú của Lưu Thanh, hồi trước tôi từng đọc được thông tin về ông ta trong một quyển sách. Nghe nói người này tính tình ôn hòa, không ham tranh đấu, rất ít khi tham gia vào chuyện triều chính, rất được Lưu Thanh tin tưởng. Người như thế mà lại hại cháu mình sao?”
Hà Phục mỉm cười: “Nếu ông ta thực sự tốt như vậy thì đã không đưa ngọc bội cho Lưu Thanh hòng dùng nó khống chế cuộc đời Lưu Thanh.”
“Đó là thứ ngọc bội gì mà lại tà như vậy?” Dương Minh Trăn chưa từng chứng kiến uy lực của ngọc bội mặt người nên giờ vô cùng tò mò.
Hà Phục điềm nhiên lấy một miếng ngọc bội từ trong túi ra, trên miếng ngọc bội điêu khắc gương mặt một cô gái. Vừa thấy y lấy ngọc bội ra, Hình Đình lập tức truy hỏi: “Hồi đó, sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, chẳng phải anh bảo ngọc bội đã biết mất trong cơ thể tôi à? Anh lại lừa tôi.” Hắn tỏ ra rất buồn bực.
Dương Minh Trăn cẩn thận quan sát miếng ngọc bội. Trong hang núi vốn không có ánh sáng, hắn chỉ có thể nhìn được đại khái hình dạng. Nghe Hà Phục và Hình Đình nhắc tới “nhà họ Hứa”, hắn chợt nhớ tới vụ án xương trắng xảy ra nửa năm trước, bèn ngẩng đầu lên nhìn Hà Phục, hỏi: “Mấy bộ xương ở nhà họ Hứa cũng liên quan tới hai người?”
Hình Đình vội vàng lắc đầu xua tay: “Không phải bọn tôi làm. Nhà họ Hứa có quái vật, mấy người đó bị quái vật ăn thịt.”
Dương Minh Trăn không hỏi gì thêm. Nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa hang, hắn chợt phát hiện gương mặt trên miếng ngọc bội trông khá quen. Hắn đưa tay vỗ Hình Đình, “Cậu mang diêm không?”
“Có.” Hình Đình lấy một bao diêm ra, quẹt một que đưa cho Dương Minh Trăn.
Đưa miếng ngọc bội sát lại, hắn chợt kêu lên: “Gương mặt này! Chẳng phải là Ngụy Mạn Tri sao?”
Gương mặt trên miếng ngọc bội được chạm khắc vô cùng tinh xảo, tuy rằng có chút sai lệch nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là gương mặt của Ngụy Mạn Tri.
Hà Phục đứng cạnh chợt lên tiếng: “Đó không phải Ngụy Mạn Tri.”
Hà Phục nhận lại miếng ngọc bội lạnh lẽo kia, Hình Đình quẹt thêm một que diêm nữa.
Hà Phục khẽ nói một câu: “Đó là Long Quyện, con trai của Long Dịch.”
“Con trai của Long Dịch?” Hình Đình nhìn miếng ngọc bội trân trân, “Nhưng rõ ràng đây là gương mặt một cô gái cơ mà.”
Hà Phục kể tiếp câu chuyện về Lưu Thanh khi nãy chưa kể xong, “Lúc đó, Lưu Thanh hỏi tôi có cách gì tốt hơn nữa để trở nên xinh đẹp không, tôi bảo ông ta rằng chỉ cần tìm được một người có gương mặt cực kỳ đẹp. Ông ta ngay lập tức nghĩ tới Long Quyện, con trai của Long Dịch.”
“Vậy là ông ta xuống tay với Long Quyện?”
Hà Phục khẽ gật đầu: “Ông ta bắt Long Quyện vào cung, biến cậu ta thành tế phẩm.”
“Nhưng không phải anh vừa bảo Long Dịch dùng miếng ngọc bội này để khống chế Lưu Thanh à? Lưu Thanh muốn bắt con trai Long Dịch sẽ không đơn giản đâu nhỉ?” Dương Minh Trăn hỏi.
“Lưu Thanh là người bình thường, miếng ngọc bội chỉ có thể biến ông ta thành lưỡng tính đồng thể, không có tác dụng đặc biệt nào khác. Nhưng bí mật này chỉ có Long Dịch biết. Lưu Thanh vô cùng tin tưởng chú của mình, tin rằng ông ta sẽ không tiết lộ điều đó ra ngoài, vậy nên cũng đối xử cực kỳ tốt với Long Dịch.” Hà Phục nói. “Nhưng sự “tốt” đó chỉ là lớp vỏ ngoài. Ông ta không muốn làm vua bù nhìn nên đã ngấm ngầm muốn tiêu diệt người chú này từ lâu.”
Hình Đình phân tích: “Vậy nên Lưu Thanh bắt Long Quyện đi thực chất nhằm cảnh cáo Long Dịch, để Long Dịch biết rằng Lưu Thanh không bạc nhược như ông ta nghĩ?”
Hà Phục không tán thành cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Khi Long Quyện được người ta khiêng từ trong cung về nhà, cậu ta chỉ còn thoi thóp. Cùng lúc đó, tôi được Long Dịch mời tới phủ họ Long để cứu chữa cho Long Quyện.”
“Hửm?” Dương Minh Trăn thấy rất khó hiểu. “Anh không phải thầy lang, anh cứu người kiểu gì? Mà nếu anh cứu, chẳng phải anh đang công khai đối đầu với vua à.”
Hà Phục nói: “Mục tiêu của tôi không phải cậu ta mà là một người con khác của Long Dịch.”
“Gì cơ?” Dương Minh Trăn thốt lên, “Chẳng phải Long Dịch chỉ có một người con thôi à?”
“Có hai.” Hà Phục nói, “Còn một người dung mạo cực kỳ xấu xí, Long Dịch coi cậu ta là nỗi hổ thẹn nên luôn giấu trong hầm ở phủ họ Long.”
Lúc đó, khi Hà Phục được mời tới phủ họ Long, Long Quyện chỉ còn chút hơi tàn nhìn người xa lạ vừa tới. Long Dịch ở bên cạnh đau khổ cầu xin y nhất định phải cứu lấy đứa con số khổ này của ông ta.
Hà Phục lắc đầu, nói: “Cậu hai nhà ngài đã không còn cứu nổi nữa rồi.”
Long Dịch kinh ngạc nhìn Hà Phục: “Cậu nói gì cơ?”
Sở dĩ ông ta kinh ngạc là vì Hà Phục dám chắc chắn rằng Long Quyện là con thứ, trong phủ họ Long còn có cậu cả.
Hà Phục không bận tâm tới thái độ kinh ngạc đó, chỉ khẽ nói: “Nếu ngài thật sự muốn cứu, vậy ngài thử hỏi xem cậu cả có chịu cho cậu hai dùng chung một cơ thể hay không.”
Long Dịch nhìn Long Quyện đang hấp hối, trong lòng vô cùng rối ren. Đối với ông ta, Long Quyện là quan trọng nhất. Thầy tướng số từng nói rằng đứa con trai này có thể giúp ông ta giành được thiên hạ.
Băn khoăn hồi lâu, Long Dịch nói: “Thật không dám giấu giếm, quả thực ta có một người con nữa nhưng dung mạo nó xấu xí, rất ít khi lộ diện. Nếu thật sự có thể cứu được Long Quyện một mạng, vậy để ta gọi nó tới.”
Đó là lần đầu tiên Hà Phục gặp được hai anh em cùng một nhà mà lại có diện mạo khác xa nhau một trời một vực như thế.
Y hỏi thiếu niên xấu xí kia: “Cậu tên là gì?”
Thiếu niên nơm nớp lo sợ không dám nhìn thẳng vào Hà Phục. Dù đã lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta gặp một người khác ngoài cha mình, cậu ta run rẩy nói: “… Không có tên.”
Hà Phục mỉm cười, mắt liếc nhìn qua Long Quyện đang nằm trên giường.
“Vậy kể từ hôm nay, cậu sẽ tên là Long Quyện nhé?”
Thiếu niên không trả lời, Long Quyện nằm trên giường lại nói thay: “Được, chắc chắn anh ấy sẽ vui lắm.”
Thiếu niên nhìn Long Quyện nằm trên giường, trời mới biết cậu ta đã từng hâm mộ gương mặt của Long Quyện đến nhường nào.
“Cậu không cần hâm mộ.” Hà Phục nhìn thiếu niên, “Từ hôm nay trở đi, cậu cũng có thể sử dụng gương mặt ấy.”
“Thật vậy sao?” Thiếu niên vô cùng vui sướng ngẩng đầu nhìn Hà Phục.
Hà Phục gật đầu: “Thật, nếu cậu đồng ý cho em trai sống trong cơ thể mình.”
Thiếu niên nhìn Long Quyện đang nằm trên giường, gương mặt đó đã trắng bệch như tờ giấy.
Cậu ta biết, người em trai này của cậu ta sắp chết.
Sau một hồi im lặng thật lâu, cậu ta nói: “Được…”
Không ai biết Hà Phục đã dùng sức mạnh gì để hợp thể hai người. Bọn họ chỉ biết rằng hai ngày sau, công tử Long Quyện của phủ họ Long đã chết.
Khi tin tức được truyền vào cung, cuối cùng Lưu Thanh cũng có thể yên tâm.
Ông ta nhìn bản thân trong gương, đưa tay chạm lên khuôn mặt.
Thực ra ông ta không cướp đi diện mạo của Long Quyện. Vào thời khắc cuối cùng, Hà Phục đã cản ông ta lại.
Hà Phục ép ông ta chọn giữa giang sơn và dung mạo.
Lưu Thanh lựa chọn giang sơn.
Hà Phục mỉm cười: “Quả nhiên thầy không lừa tôi, ngài thật sự là một vị vua anh minh. Hiện tại phủ họ Long đã hết hy vọng, tôi cũng phải rời đi rồi.”
Lưu Thanh bật cười ha hả, ra lệnh cho binh lính đứng gác ngoài cung điện bao vây Hà Phục.
“Ái khanh cho rằng mình còn có thể đi sao?” Lưu Thanh cao giọng hỏi.
Hà Phục đứng thẳng lưng giữa đại điện, nhìn thẳng vào vị vua trên cao.
“Người hiền tài, chắc chắn trẫm phải giữ lại.”
Hà Phục mỉm cười: “Nhưng tôi không phải người hiền tài. Nếu hoàng thượng giữ tôi lại, hậu quả chỉ có một.”
“Như thế nào?”
“Diệt quốc.” Hà Phục khẽ nói.
“Ha ha ha.” Lưu Thanh cười nói. “Diệt quốc, ái khanh tuẫn táng.”
Cuối cùng, lời nói ấy trở thành sự thật. Giữ Hà Phục lại chưa đầy ba năm, Lưu Thanh lâm bệnh nặng. Nhằm tránh Hà Phục tiếp tục gây chuyện, Lưu Thanh hạ lệnh ban thuốc độc để y tuẫn táng theo mình.
Nghe xong câu chuyện ấy, Dương Minh Trăn và Hình Đình cùng bùi ngùi.
Bọn họ biết Hà Phục là dị nhân nhưng không ngờ rằng Hà Phục đã sống hơn một ngàn năm.
“Năm đó anh đã bị ép uống thuốc độc chết, chôn ở đảo Tật Lê, vậy sao anh lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?”
Đôi mắt Hà Phục nhìn sâu vào trong hang núi.
Đó lại là một đoạn lịch sử khác.