• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 69: Dĩ hạ phạm thượng (6).

Bí cảnh truyền thừa ở phía Đông là một đảo Long cung, bốn phía đều là biển, sương mù vây lấy xung quanh đảo, trong sương mù có yêu quái. Năm nơi truyền thừa có trận pháp hỗ trợ truyền tốn lẫn nhau, khởi động trận pháp thì có thể truyền tống qua lại giữa năm nơi, mà trừ phi tu sĩ ngoại lai có duyên nếu không sẽ khó vào được.

Vì mệnh lệnh của Tạ Tích, trận linh Hoa trong gương, trăng trong nước mở ra trận pháp đem hắn và Bùi Hồi truyền tống đến hải đảo Long cung. Bùi Hồi không biết, cứ tưởng là không cẩn thận phát động trận pháp mới nên bị truyền tống đến nơi khác.

Trước mắt là tòa hải đảo khổng lồ, nước biển trong suốt, bầu trời xanh thẳm, mà đây chỉ là phong cảnh nhìn gần. Nơi chân trời ngoài khơi hoàn toàn bị sương mù bao phủ, chẳng biết vì sao, Bùi Hồi cảm giác được nguy hiểm, phảng phất trong đám sương mù kia sẽ cắn nuốt hết tất cả những vật còn sống.

Một con chim bay vào trong sương mù, mất đi hình bóng, một hồi lâu sau cũng không thấy nó bay trở về. Có vào mà không có ra, rõ ràng là hải đảo đang bị phong toả.

Bùi Hồi nhíu mày, quay đầu lại hỏi Tạ Tích: "Thái sư thúc tổ, chúng ta còn có thể tìm trận linh mở trận pháp song tu ra không?"

Tạ Tích quay đầu lại: "Suy nghĩ lâu như vậy, ngươi chỉ để ý chuyện này?"

Bùi Hồi hơi mở to hai mắt: "Chẳng lẽ chuyện này không quan trọng à? Bí cảnh truyền thừa vốn là cần có cơ duyên mới vào được, hiện tại chúng ta không biết bị truyền tống đến nơi nào, càng không biết còn có thể trở về chỗ bí cảnh truyền thừa kia hay không. Nếu không thể quay về, tương đương với không tìm được trận linh, cũng có nghĩa là trận pháp song tu sẽ vẫn luôn tồn tại."

Đoạn thời gian gần đây, cùng Tạ Tích phát sinh quan hệ mấy lần, cậu cũng không bị trầm mê trong đó. Tuy nói tu vi tăng nhanh, nhưng nhờ chuyện ɖâʍ loạn như vậy mới tăng tu vi nhanh thì thực sự không ra gì!

Bùi Hồi nói thầm: "Cái trận pháp song tu kia sức ảnh hưởng thực sự quá nhiều, trước kia nửa tháng phát tác một lần, bây giờ thì biến thành bảy ngày một lần, ba ngày một lần, gần đây thực sự rất quá phận, cứ là buổi đêm sẽ phát tác. Nếu còn không ngăn lại, có phải là về sau ngay cả ban ngày cũng phải làm chuyện hồ đồ không?"

Lỗ tai hắn nghe được những lời nói thầm của Bùi Hồi, Tạ Tích quay đầu lại liếc mắt nhìn Bùi Hồi, trong mắt đều là ý cười.

Ngươi nói vì sao trận pháp song tu kia thời gian phát tác vào ban ngày giảm bớt? Còn vào đêm thì liền phát tác? Không phải do Tạ Tích cao hứng ra lệnh cho trận linh xúc tác trận pháp. Trận pháp song tu này cũng không phải là xuân dược, đâu ra chuyện phát tác đúng giờ? Vốn là một bộ công pháp đỉnh cấp, tại lúc song tu xúc tiến tu vi, tăng thêm điểm lạc thú mà thôi.

Nếu không phải là do bản thân muốn, trận pháp đương nhiên sẽ không khởi động.

Đáng thương là Bùi Hồi không biết gì nhiều về trận pháp, cứ 'bạch bạch' chiếm hết tiện nghi của lão Long một vạn năm còn không tự biết.

Tạ Tích: "Nói thầm cái gì? Nhanh chóng lại đây."

Bùi Hồi vội vã chạy đến bên cạnh Tạ Tích, hỏi hắn: "Nơi đây lại là nơi nào?"

Tạ Tích: "Hải đảo Long cung."

Bùi Hồi kinh ngạc: "Không phải Long cung ở dưới đáy biển à?"

Tạ Tích: "Nếu chúng ta muốn vào phải tìm được cửa, mà cửa hẳn là nằm ở trêи đảo đó."

"Không thể trực tiếp xuống biển sao?" Bùi Hồi đưa ra nghi vấn, dù sao chân thân của Tạ Tích là rồng, nếu là muốn đến Long cung, trực tiếp biến về chân thân bay xuống biển không tốt hơn sao.

Tạ Tích cười như không cười: "Đáy biển có vô số vòng xoáy, trong xoáy nước có cương phong (gió mạnh?) có thể đem đầu một con hải thú chẻ thành từng mảnh. Long tộc vảy giáp cứng rắn, quả thật có thể xuyên qua cương phong, nhưng ngươi thì không chịu được."

Bùi Hồi: "Ta không đi không được sao?"

Tạ Tích: "Trận pháp truyền tống hẳn là ở Long cung, không đi Long cung, ngươi cả đời sẽ ở đây. Huống chi..." hắn đè thấp tiếng nói: "Ta không có ở đây, trận pháp song tu phát tác, ngươi tìm ai hỗ trợ?"

Bùi Hồi sụp bả vai xuống: "Quả nhiên nên sớm tìm ra trận linh giải trừ trận pháp". Sau một khắc, cậu nắm lấy ống tay áo Tạ Tích hỏi: "Thái sư thúc tổ, ngươi học chính là trận pháp Quẻ Môn, cũng không thể làm được gì trận pháp này sao?"

Tạ Tích nhẹ nhàng nói: "Đó là trận pháp của đại tiên vạn năm trước lưu xuống."

Bùi Hồi nhảy lên bậc thang, nghe vậy thấy nghi vấn: "Thái sư thúc tổ chẳng phải là đại tiên vạn năm trước à?"

"Trận pháp vạn năm trước, ta chưa có nghiên cứu qua, không rõ lắm. Vẫn là cần thời gian —— đến." Tạ Tích dừng lại, đứng yên bên cạnh bụi cây lớn.

Bùi Hồi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đã thấy dưới đáy có một thành trấn phồn hoa, ở giữa thành có một toà tháp cao đứng lặng lẽ. Bên trêи tháp cao, Phi Long xoay quanh, vĩ đại hùng tráng hiếm thấy.

"Bên trong bí cảnh lại còn có người dân?" Bùi Hồi ngạc nhiên không thôi, lần đầu đụng tới tình huống như thế.

Bí cảnh vốn là động thiên phúc địa do đại tiên tạo ra, có thể nói là bên trong có rất nhiều chuyện riêng tư. Ngoại trừ lâu ngày lâu năm mà linh vật ngộ ra linh thức, tuyệt đối không thể có người phàm sinh sống.

Bùi Hồi: "Chẳng lẽ là ảo cảnh?"

Tạ Tích: "Đi xuống xem một chút."

Bùi Hồi đi theo bên cạnh Tạ Tích, chớp mắt đã đi đến cửa thành phồn hoa. Cửa thành có một trụ đá, phía trêи viết hai chữ Long thành. Không có binh lính trông coi, người tới lui tự nhiên. Mà bách tính đi ra khỏi cửa thành, hai người vừa đi vào liền dẫn tới vô số người vây xem.

Cảm giác rất kỳ quái, loại cảm giác này giống như con khỉ bị người vây xem, khiến bọn họ rất không dễ chịu. Đám người vây xem còn xì xào bàn tán, đột nhiên tất cả mọi người im lặng trong nháy mắt, sau đó tách ra, nhường ra con đường đi. Ở giữa đi ra một lão nhân tóc trắng xoá, lão nhân chống gậy run run rẩy rẩy tiêu sái đi đến trước mặt bọn họ, nhìn một chút, đột nhiên kϊƈɦ động quỳ trêи mặt đất: "Long thần đại nhân đến rồi, chúng ta cung nghênh Long thần đại nhân."

Lão nhân vừa quỳ xuống, những người còn lại cũng quỳ theo, phần phật quỳ xuống một đám lớn, kϊƈɦ động lại cuồng nhiệt, la lên: "Long thần đại nhân đến rồi!"

Lúc bọn họ quỳ xuống thì lộ ra kiến trúc ở phía sau, trêи tất cả đều điêu khắc hình rồng, đến ngay cả cây cột, đền thờ nhất định cũng điêu khắc rồng. Có thể thấy bọn họ đối với rồng cuồng nhiệt và sùng bái như thế nào, nhưng sao lại có thể nhận ra Tạ Tích là Long Thần?

Tạ Tích: "Đứng lên đi."

Lão nhân đứng lên, lùi qua một bên, cung kính nói rằng: "Lão hủ cung nghênh Long thần đại nhân vào Thần điện."

Tạ Tích: "Dẫn đường."

Lão nhân lập tức cao hứng dẫn đường, mà bách tính tự động nhường ra con đường, vừa cuồng nhiệt vừa bảo trì sự tôn kính, không dám áp sát quá gần giống như sợ mạo phạm bọn họ.

Bùi Hồi vẫn cẩn thận đề phòng, không dám dễ dàng tín nhiệm đám người trong thành trấn này. Tạ Tích thì trái lại, càng không chút do dự, chẳng lẽ không sợ đây là bẫy sao? Vì thế cậu lôi kéo ống tay áo Tạ Tích nhỏ giọng nói rằng: "Thái sư thúc tổ, bọn họ làm sao lại nhận ra chân thân của ngươi? Ngay cả ta cũng không biết, người phàm làm sao lại biết? Huống hồ trong bí cảnh của đại tiên có người phàm sinh sống thực sự rất quái lạ, trong đó tất nhiên có cạm bẫy."

Tạ Tích trở tay lại nắm chặt cái tay đang tác quái của Bùi Hồi, mười ngón quấn quýt không buông, thấp giọng trả lời: "Chúng ta có thể từ Thần Điện đi đến Long cung."

Bùi Hồi: "Lỡ là bẫy thì làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Tạ Tích lạnh lẽo: "Cũng không gạt được ta đâu."

Bùi Hồi thấy hắn đã có dự tính, cũng không nói thêm nhiều. Hải đảo, cư dân cùng với sương mù ngoài khơi đều rất quái lạ, nếu có thể sớm rời đi một chút là chuyện tốt.

Bọn họ vừa tiến vào Thần Điện thì được nghênh tiếp nhiệt liệt, cơ hồ là tất cả mọi người đều tới nhìn dung nhan thực của Thần Long, Bùi Hồi thấy cái bộ dáng cuồng nhiệt này của họ còn đáng sợ hơn so với đám tà giáo trước đây cậu từng gặp qua. Dù cho đối tượng cuồng nhiệt là ai, chỉ cần thấy thái độ như vậy liền khiến Bùi Hồi cảm giác được không bình thường.

Lão nhân: "Long thần đại nhân sẽ ở đại điện, bên trong Thần Điện có mấy ngàn người hầu, đại nhân có thể tùy ý sai khiến bọn họ". Sau đó ông liền chỉ vào tòa tháp cao nói rằng: "Đó là tháp Thần Long, là mộ rồng. Nơi đặt di hài của Chân long, là Thánh địa mà chúng ta bảo vệ đời đời kiếp kiếp."

Bùi Hồi: "Các ngươi là cái gì?"

Lão nhân lúc này mới chú ý tới Bùi Hồi ở đây, phát hiện cậu đến Giao Long cũng không phải thì liền có chút thất vọng. Mà nhìn ra cậu là khách của Long thần, mới lộ ra biểu tình cung kính đáp lại: "Chúng ta đời đời bảo vệ Long tộc, từng ở bên bờ biển Đông. Thiên địa bất nhân, gió bão giông tố, động vật biển chiếm giữ, tộc dân khổ không thể tả, thiếu chút nữa diệt tộc. May mắn gặp được Long thần thương hại, ban thưởng cho chốn đào nguyên, dùng sương mù ngăn cách động vật biển cùng gió bão giông tố, để cho chúng ta có thể an cư lạc nghiệp sinh hoạt. Cho nên, Long thần đại nhân là thần linh của chúng ta, chúng ta đời đời kiếp kiếp cung phụng."

Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy."

Không trách vừa thấy rồng thì cuồng nhiệt như vậy, khắp nơi sinh hoạt đều thấy được bóng hình rồng.

Lão nhân đè nén tâm tình kϊƈɦ động xuống, cơ hồ muốn nằm trêи đất, đối với Tạ Tích cung kính nói: "May mắn được gặp Long thần hạ phàm, để chúng ta được gặp mặt Long thần một lần. Long thần đại nhân cứ việc ở lại, nếu có dặn dò, cả tộc dốc lòng giúp đỡ."

Với Long thần mà nói, chuyện giúp đỡ kia dễ như ăn cháo, khó cho những người này còn có thể ghi nhớ ân tình. Mặt Bùi Hồi hơi có thay đổi, nhìn về phía Tạ Tích.

Tạ Tích mặt không hề có cảm xúc, nhìn xuống lão nhân: "Khó cho các ngươi còn nhớ." Nói xong xoay một cái, hỏi: "Toà tháp cao kia là mộ rồng?"

Lão nhân: "Vâng."

Tạ Tích: "Có thể đi về Long cung?"

Lão nhân càng kϊƈɦ động hơn: "Vâng. Năm đó Long thần thương hại chúng ta, lại lo lắng chúng ta bị yêu tà bắt nạt, liền thẳng thắn xây tháp cao, dùng để liên thông tới Long cung đồng thời che chở Long thành."

Thì ra đây là lý do vì sao thành trấn này tên Long thành, nhớ đến trụ đá bên ngoài bị gió táp mưa sa mài đi một chữ.

Tạ Tích nhìn chằm chằm tháp cao kia nhìn nửa ngày, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt quét mắt nhìn lão nhân: "Biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi, không cần cho người đến hầu hạ, không nên quấy rầy bản tôn."

Lão nhân: "Vâng."

Theo sau tiếng nói, ông ta cong người lui ra. Thật vô cùng cung kính, cho dù là gặp đại La thần tiên chân chính, sợ rằng cũng không cuồng nhiệt tôn kính giống như ông ta vậy.

Trong điện chỉ còn dư lại hai người Tạ Tích cùng Bùi Hồi, Tạ Tích tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi Bùi Hồi: "Có nhìn ra vấn đề gì không?"

Bùi Hồi: "Bọn họ đúng là người phàm."

Tạ Tích: "Sau đó?"

Bùi Hồi biểu tình nghiêm nghị: "Mà tuổi tác mỗi người đều vượt quá trăm tuổi, đặc biệt là lão nhân vừa rồi, e rằng không chỉ hơn trăm tuổi. Người phàm, mất đi sự che chở của Chân long, sẽ không có cách nào tu tiên, sao có thể sống hơn trăm tuổi?"

Tạ Tích cười cười "Thì ra cũng thông minh đấy."

Bùi Hồi có chút bất mãn: "Ta mỗi lần xuất quan đều sẽ một mình rời khỏi tông môn ra ngoài rèn luyện, gặp qua không biết bao nhiêu yêu tà. Có đôi khi là bách tính cả tòa thành đều là yêu hợp lại lừa ta, ngươi nói ta đến nay vẫn bình yên vô sự là may mắn à?"

Hiện nay Tạ Tích có cái sở thích nho nhỏ, hắn thích chọc giận Bùi Hồi, nhìn bộ dáng cậu bị chọc giận, sau đó hắn sẽ chậm rãi dỗ dành.

Quá trình này quả thật rất thú vị.

Vì vậy, hắn nói rằng: "Đừng giận, là ta coi thường ngươi, ngươi so với ta nghĩ còn thông minh hơn."

Sắc mặt Bùi Hồi hơi bớt giận: "Ngươi đã sớm nhìn ra chỗ không bình thường đi, những người che chở Long thành này, đến cùng là người hay quỷ?"

Tạ Tích: "Không phải là che chở Long thành, nói đúng ra phải gọi đồ Long thành."

Bùi Hồi: "Không phải bọn họ ăn thịt uống máu rồng mới sống lâu được như thế chứ?"

Tạ Tích cười nói: "Vừa nãy ông lão kia nói nửa thật nửa giả, hiện tại Chân long đã bị hủy diệt, phỏng chừng bọn họ ăn cũng chỉ là thịt Giao Long."

"Vạn năm trước, bộ tộc Chân long không hiểu sao chết hết, đến sau khi ta phi thăng, thế gian cũng không còn con Chân long nào. Trước khi phi thăng, ngược lại là từng nghe nói ven bờ Đông Hải có một bộ tộc, từng nhận được ân huệ từ Chân long. Nhưng có một số con từ giao hóa thành rồng bị thương rơi xuống chỗ này. Bộ tộc kia giấu đi những con rồng bị thương, vì từng thấy Chân long có khả năng cưỡi mây làm mưa, lại thêm nghe đồn ăn thịt rồng có thể phi thăng thành tiên. Vì vậy, đám người bộ tộc đều ăn thịt con rồng kia."

Tuy đã đoán được từ lâu, nhưng Bùi Hồi vẫn không nhịn được hút một ngụm khí lạnh.

Tạ Tích lại nói tiếp: "Mặc dù không thật sự phi thăng thành tiên, nhưng người bình thường ăn được thịt rồng cũng nhận được chỗ tốt. Người đã nếm trải được thứ tốt, liền nảy sinh ra lòng tham, vì vậy toàn tộc tự xưng là che chở Long tộc. Kì thực là dụ bắt, tàn sát rồng để ăn thịt uống máu, rốt cuộc cũng chỉ là người thường, qua thời gian không lâu bị vạch trần, chọc giận bộ tộc Chân long. Cả đám người đó bị giết sạch, hồn phách bị trói bên trong một hải đảo, đời đời kiếp kiếp nhận hết dằn vặt."

Bùi Hồi: "Cho nên, toàn bộ đám người trong thành cùng lão nhân kia kỳ thực đã chết. Thế nhưng vẫn coi chính mình còn sống, vì vậy bị nhốt ở chỗ này chờ bắt rồng rồi giết —— cái này ít nhất cũng là chuyện của vạn năm trước, chẳng lẻ đám người kia đã chờ đợi vạn năm rồi ư?"

Cậu biết đại khái trừng phạt gọi là cái gì, đám người đồ Long tộc vì tham lam nảy sinh ɖu͙ƈ vọng, liền khiến cho bọn họ phải nhận lấy trừng phạt chờ đợi vô tận, tuyệt vọng điên cuồng. Lớp sương mù vây ở ngoài khơi phỏng chừng không phải bảo vệ tộc dân trêи hải đảo ngăn cản động vật biển, mà là nhốt lại những tộc nhân đã tàn sát rồng.

Bùi Hồi: "Vậy làm sao bọn họ lại xuất hiện trong bí cảnh?"

Tạ Tích: "Đại khái là vì mộ rồng."

Bùi Hồi không rõ, nhưng Tạ Tích không có ý muốn giải thích. Cả hai trầm mặc, mãi đến tận buổi tối đến. Dưới bóng đêm, ánh trăng sáng ngời, tại trong bí cảnh, mặt trăng mãi mãi tròn.

Tộc dân trong thành hưng phấn tiến hành đốt lửa trại làm tiệc tối, chuẩn bị ca tiệc nghênh tiếp Long thần. Mà những nam nhân trẻ tuổi cường tráng thì đang mài đao giũa kϊƈɦ, trong ánh lửa, chó lợn sợ hãi hét lên, mà các phụ nữ cùng những đứa trẻ vui vẻ nhảy múa.

Trong thần điện trống trải, những âm thanh nhỏ vụn liên tiếp, âm thanh tương đối nhỏ trùng lặp đan dệt lẫn nhau, như không cam lòng yếu thế. Nhiệt độ trong điện từ từ tăng cao, đối lập với bầu không khí tụ hợp vui mừng ngoài điện, khá là quỷ dị.

Một hồi lâu qua đi, âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, uyển chuyển gào thét, đạt đến đỉnh điểm thì đột nhiên im bặt, như thiên nga sắp chết gào thét.

Giống như khóc than, cực kỳ êm tai.

Tạ Tích xuống giường, tùy ý nhặt lên mấy kiện áo lúc nãy ném xuống đất, một cái khoác lên bả vai Bùi Hồi, một kiện khác khoác lên người mình. Bùi Hồi ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ nói rằng: "Bên ngoài thật rất ồn ào, bọn họ đang ăn mừng à?"

"Hẳn là vậy." Tạ Tích nâng lên mái tóc dài của Bùi Hồi, lấy hết tóc ra khỏi áo, dùng lược chải gom gọn những sợi tóc lại gọn rồi mới thả ra.

Bùi Hồi tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại: "Bọn họ muốn bắt đầu ăn ngươi sao?"

Tạ Tích: "Đại khái." Cúi người hạ xuống chuỗi hôn khẽ ở cổ Bùi Hồi, tiện đường gặm bả vai.

Bùi Hồi đập hắn rồi đẩy ra, giống như đập con ruồi, "Ngươi có mệt hay không vậy? Đi ra, muốn ngủ."

Tạ Tích không nói gì mà nhìn cậu chằm chằm, trừng mắt nhìn nửa ngày, cậu vậy mà lại ngủ. Tạ Tích đột nhiên không cam lòng vì chỉ có mình hắn trầm mê, Bùi Hồi trước sau vẫn nghĩ hai người bị trận pháp song tu dụ dỗ mới làm chuyện kia, rõ rõ ràng ràng bày ra thái độ 'Ta không quan tâm phản ứng của ngươi, ngủ xong thì chúng ta không liên quan nữa'. Hắn đột nhiên dùng sức cắn mạnh xuống, nếm được vị máu tanh ngọt, khó giải thích mà cảm thấy thỏa mãn.

Bùi Hồi đau đến cơn buồn ngủ cũng bay luôn, vội vã ngồi dậy: "Thái sư thúc tổ, ngươi nổi điên cái gì vậy? Đau quá." Cậu quả thực bị người ta chọc tức mà, không chỉ phải thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng của Thái sư thúc tổ, mà còn phải bị cắn.

Cái chuyện phía trước vẫn có thể chịu đựng, cái phía sau thì không thể chịu đựng nổi! Động một chút là cắn, rất đau nha. Không có giống như lúc làm chuyện 'mây mưa', mới bắt đầu thì đau, nhưng ít nhất sau đó còn có thể cảm thấy vui sướиɠ.

Tạ Tích hừ lạnh một tiếng, thấy cậu tỉnh rồi, cả mắt cậu đều là bóng hình chính mình thì cảm thấy thỏa mãn, tâm tình rất tốt.

"Lúc mới vừa bắt đầu không phải rất tôn kính ta sao?" Hắn duỗi ra ngón tay tái nhợt dễ nhìn, chỉ ra bên ngoài thần điện, Tạ Tích nói rằng: "Bên ngoài bây giờ bu đầy người, đều đang ăn mừng vì sắp được ăn ta. Ngươi còn ngủ được?"

Bùi Hồi rất phiền muộn: "Nếu Thái sư thúc tổ cũng không có cách đối phó bọn họ, vậy ta cũng không đối phó được, sốt ruột cũng như không sao?"

Còn nói về tôn kính, đó là điều tự nhiên sinh ra đối với trưởng bối. Bọn họ đã ngủ cùng nhau biết bao nhiêu lần, thâm nhập giao lưu bao nhiêu lần, giờ lại bàn luận vấn đề tôn kính sùng bái còn có ý nghĩa gì sao? Bây giờ hắn nói cậu phải tôn kính trưởng bối, nếu đã muốn nói, có bản lĩnh lúc làm chuyện 'mây mưa' đừng có đâm sâu nữa.

Tạ Tích: "Ta bây giờ chỉ là Dung Hợp cảnh, không sánh được với ngươi, đã tới Nguyên anh."

Bùi Hồi xoay người, đem cái ʍôиɠ đối diện Tạ Tích, kéo áo bào che đầu hạ giọng nói rằng: "Bọn họ đều là người phàm, coi như biến thành quỷ quái, thì cũng vẫn là người phàm. Ngươi tuy là Dung Hợp cảnh, bản thể là Chân long, bản thân vẫn mạnh hơn... Ngươi không nên quấy rầy ta ngủ, có việc thì lại gọi sau."

Tạ Tích mới vừa muốn mở miệng nói tiếp, lại nghe Bùi Hồi la lên: "Đi ra!"

Phía sau một hồi lâu cũng không có động tĩnh, Bùi Hồi lặng lẽ quay lại nhìn, thấy trống không. Nghĩ rằng Tạ Tích một mình đi ra ngoài đối phó với những người phàm kia, rốt cục cũng được thanh tĩnh, Bùi Hồi muốn ngủ.

Chỉ là lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, bỗng nhiên ngồi dậy, nghi hoặc không thôi: "Bên ngoài sao lại không có âm thanh gì nhỉ?"

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi?

Nói cho cùng Thái sư thúc tổ có dấu hiệu Thiên Nhân Ngũ Suy, những người phàm kia đã từng ăn qua thịt rồng, không biết phát sinh loại biến hóa nào. Hơn nữa bọn họ ở đây đã sống lâu hơn trăm tuổi, nếu là tu thành quỷ, phải đối phó thì thật đúng là phiền toái.

Càng nghĩ càng hoang mang, Bùi Hồi đứng dậy rời khỏi Thần Điện, ngự kiếm bay vào trong thành, đã thấy dân chúng trong thành chia thành vài nhóm người, giương cây đuốc làm việc. Lão đầu dẫn dắt đội ngũ đi đến hướng thần điện, hẳn là đi tóm hắn.

Tỉ mỉ nhìn bọn họ, tất cả đều lộ ra hình ảnh ác quỷ, quả nhiên tu vào Quỷ đạo.

Bùi Hồi tìm không được Tạ Tích, lo lắng hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dứt khoát chạy về Thần Điện tìm. Che dấu bản thân, đi theo phía sau mấy tộc dân kia. Nhưng đám người này đã là ác quỷ, có thể ngửi được khí tức của người sống, vì vậy men theo khí tức đi đến chỗ Bùi Hồi ẩn thân.

Bùi Hồi dựng thẳng kiếm quyết, mắt lạnh nhìn đám ác quỷ kia tới gần, vào lúc muốn động thủ, giữa không trung duỗi ra một bàn tay che miệng cậu. Ngửi thấy hơi thở quen thuộc kia, Bùi Hồi không phản kháng gì liền bị mang đi, đến dưới tháp cao. Quay người lại, người phía sau quả nhiên là Tạ Tích.

Khóe môi Tạ Tích trào ra tơ máu, nói rằng: "Những ác hồn này đều đã vạn năm, sẽ gặm hồn phách của ngươi và ta. Hiện tại không thích hợp đấu chính diện với bọn họ, tiến vào tháp cao, đi đến Long cung."

Bùi Hồi: "Ngươi bị thương?" Kiểm tra tâm mạch của Tạ Tích, phát hiện có chút tổn thương, liền chuyển nhập linh khí, rồi cùng đi hắn tiến vào bên trong tháp cao.

Cổng tháp cao có một trận pháp duy trì, những ác quỷ kia đuổi lại đây, vừa ở lúc trận pháp kia biến mất. Hai người thuận lợi chạy trốn, tiến vào trong tháp.

Tạ Tích rủ mắt, lau tơ máu ở khóe môi: "Bọn họ chấp niệm vạn năm, học được rất nhiều phương pháp bắt rồng."

Bùi Hồi: "Bọn họ hẳn là không vào được?"

Tạ Tích: "Nơi này là mộ rồng hàng thật giá thật, ngoại trừ Long tộc, những sinh vật khác không vào được."

"Vậy ta vào bằng cách nào?"

Tạ Tích rủ mắt liếc cậu, khóe môi kéo ra nụ cười. Bùi Hồi thấy thế, có dự cảm bất thường, liền muốn ngăn cản. Đáng tiếc là ngăn không kịp, chỉ nghe Tạ Tích ám muội nói: "Ngươi ăn nhiều long tinh của ta như vậy, trong ngoài đều nhiễm phải mùi của ta, nơi này thừa nhận thân phận ngươi là người thân của Long tộc."

Bùi Hồi: "..." Không có gì để nói.

Tạ Tích: "Không nói nhiều nữa, đi thôi. Chúng ta đi lên tháp, đây là tòa tháp có không gian đảo ngược. Càng đi lên, thực tế là đi xuống sâu đáy biển. Còn đám người bên ngoài là Đồ Long tộc, bọn họ đã thành ác quỷ, sau này lại thu thập sau."

Bùi Hồi đỡ Tạ Tích: "Đi thôi."

Cả người Tạ Tích đều dựa sát trêи lưng Bùi Hồi, nhìn từ phía sau, như là thấy hắn kéo cả người Bùi Hồi vào trong lồng ngực. Hắn bỗng nhiên nghiêng mặt sang một bên, liếc nhìn bên ngoài trận pháp, quỷ quyệt mà câu môi cười cười.

Đám người Đồ Long tộc đã thành ác quỷ bao quanh bốn phía tháp cao, gào thét rít gào, thậm chí còn có ý đồ bò lên tháp cao để xông vào. Nhưng mà đây là toà tháp cất giữ xương cốt của rồng, bản thân long cốt đã là binh khí tốt nhất, càng là vật liệu bày trận tốt nhất. Tồn tại trận pháp cấm chế, đừng nói cái đám ác quỷ này đã hơn vạn năm, dù là Chân long ở đây, sợ cũng phải dùng hết toàn lực mới có thể phá hủy cả tòa tháp cao.

Bởi vậy, cả đám ác quỷ kia rít gào nửa đêm cũng không làm nên chuyện gì được, ngay lúc phẫn nộ muốn từ bỏ, cả tòa Long thành trong nháy mắt được bao phủ trong ánh sáng. Trăm ngàn cái phù văn che kín mỗi một góc trong thành, trút xuống ánh sáng hoàn toàn vây lấy đám ác quỷ, bọn họ chạm tới ánh sáng, trong nháy mắt biến thành tro bụi.

Long tộc là chủng tộc tính toán chi li, cực kỳ nhỏ nhen, có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cao. Đắc tội với bọn họ, đừng nghĩ còn toàn thân trở ra. Đám người Đồ Long tộc vạn năm trước nổi lòng tham ăn một con rồng bị thương, liền bị Chân long giết chết, thu lấy hồn phách ném vào nơi này, vạn năm không được đầu thai tái thế. Bây giờ còn nhớ thương Tạ Tích, càng phải bị trực tiếp biến thành tro bụi.

Long tộc hẹp hòi, một lão Long sống hơn vạn năm thì lại càng thù dai hơn.

Bùi Hồi không biết đám ác quỷ ở bên ngoài đều bị hủy diệt, cậu còn đang khϊế͙p͙ sợ với những gì nhìn thấy trước mắt. Mỗi một tầng Tháp cao đều che kín long cốt, khổng lồ, tràn ngập linh khí long cốt, tản ra hào quang màu trắng bạc nhu hòa, so với bất kỳ ngọc thạch hay san hô trêи thế gian này đều mỹ lệ hơn.

Những hài cốt này vừa mỹ lệ lại mạnh mẽ, chính là vết tích từng tồn tại của sinh vật mạnh mẽ vạn năm trước.

Tạ Tích: "Quả thật là mộ rồng."

Bùi Hồi hoàn hồn: "Nghe nói Long tộc đều rất keo kiệt, mặc dù là xương cốt cũng sẽ không cho người khác. Cho nên mộ rồng thường sẽ giấu ở những chỗ vô cùng bí mật, hạ rất nhiều cấm chế. Tại sao mộ rồng này lại xuất hiện bên trong bí cảnh?"

Bí cảnh đã từng là nhà của đại tiên, vị đại tiên kia vào nhà người ta đào mộ phần lên, còn đem mộ rồng bỏ vào trong động nhà mình, ngẫm lại vị đại tiên này cũng khá là tùy hứng.

Tạ Tích hừ lạnh, bản thân cũng cảm thấy khó chịu. Giờ khắc này liền nói: "Cấm chế của mộ rồng tùy theo huyết thống mà xác định, thông thường nói từ giao, trùng, cá tu luyện hóa hình thành rồng, những con đó không được coi là Chân long, cốt cách cũng không cường đại, vì vậy cấm chế cũng không mạnh gì. Những cái này, cũng không phải là hài cốt Chân long."

"Hài cốt của Chân long, cả tòa tháp cao cũng không thể để hết được."

Hơn nữa, Thiên Đạo không cho phép Chân long tiếp tục sinh tồn trêи thế gian, liền muốn bộ tộc Chân long biến mất sạch sành sanh, đến di hài cũng không còn.

Tạ Tích quét mắt nhìn không thèm quan tâm, giục Bùi Hồi: "Tiếp tục đi, nhìn xem Long tộc có lưu lại truyền thừa gì hay không."

Huyết mạch trong thân thể phun trào nói cho hắn biết, đồ vật hắn khát vọng, có thể tìm thấy ở Long cung. Cảm ứng mãnh liệt như vậy, chỉ có thể nói rõ một chút, phía trêи tháp cao là Long cung dưới đáy biển, từng là chỗ Chân long ở. Mà Chân long lưu lại truyền thừa, có thể có biện pháp giải quyết Thiên Nhân Ngũ Suy của hắn.

Về phần tại sao bên trong một bí cảnh của đại tiên Hợp Hoan phái xuất hiện Chân long, Long cung và mộ rồng? Hừ, rồng tính vốn ɖâʍ. Có quỷ mới biết là lão bất tử nào kết duyên với vị đại tiên Hợp Hoan phái kia, lúc chuyển nhà sang, thuận tiện đem mộ rồng thành lễ vật tặng qua cũng không chừng.

P/s: T trở lại ròi đâyyy (T^T)/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK