• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hoa Chước chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó mình sẽ trở thành quan lớn, càng không nghĩ đến chuyện mình sẽ quỳ bái nhận tước hầu gì đó do người kia ban cho, nhưng hắn đã như thế, không chỉ vậy, còn dưới sự hãm hại của người nào đó mà làm ra cảnh tượng náo nhiệt phô trương trước mặt bàn dân thiên hạ, cưới người hắn thích nhất —— người hầu An Bảo của hắn về nhà, đương nhiên cũng không thể xem như hãm hại, hắn vốn có ý định sẽ ở bên An Bảo suốt đời, khi nào đó hai người sẽ ở trước đôi nến đỏ thề nguyện cùng lão thiên gia, xem như là thành thân.

Có điều người nào đó bị mất mặt trước bàn dân thiên hạ không chịu để cho hảo hữu duy nhất của mình đứng ở một bên nhàn nhã hóng gió, đêm thành thân, hắn căm giận nói mấy câu bên tai Lệ uy đế, vị “hôn quân” Lệ uy đế yêu “mỹ nhân” không thương giang sơn này ngày hôm sau liền lập tức hạ chỉ phong Lê Hoa Chước làm Nhân Hòa hầu, lệnh hắn náo nhiệt rầm rộ mà cưới An Bảo vào nhà. Hoàng thượng đã hạ chỉ, hắn tất nhiên phải làm theo, huống chi vị công tử đã quang vinh được sắc phong làm quân hầu còn đang hận không thể khiến hắn cũng nếm thử cái loại tư vị mất mặt đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống này. Không nói đến việc người nọ vội trước vội sau vì hắn lo liệu mọi chuyện, ngày “đại hôn” còn kích động người ta “náo nhiệt”.

An Bảo không có chức quan, ngày thành thân lấy thân phận nghĩa đệ của quân hầu mà đón từ trong cung ra. Dọc theo đường đi, kèn sáo trống chiêng không ngừng diễn tấu thì đã đành, hắn còn phải mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm cưỡi trên con ngựa cao to diễu phố thị chúng. Đến phủ, dưới sự ồn ào của đám người thích xem náo nhiệt, hắn bế An Bảo từ trong kiệu đi ra, một đường bế vào trong phòng. Được, làm xong chuyện này rồi, vị công tử kia vẫn không chịu bỏ qua, dám gọi An Bảo đi ra, để cho bọn họ trước mặt mọi người uống rượu giao bôi. Sau đó không cần kể đến việc đi kính rượu từng bàn từng bàn, đó tất nhiên không thể thiếu được. Mục đích của người nọ đã đạt được, ngày đó bọn họ quả thật rất vui vẻ, nhưng mà cũng mất mặt đến mức hận không thể đào lỗ chui xuống. Có điều cũng may sau đó người nọ hiến tặng một khúc “Phúc nhân vũ”, rốt cuộc cũng trấn an hắn đang bất mãn đầy bụng.

Thành thân cùng An Bảo đã ba tháng, tiểu An Bảo của hắn tuy rằng vẫn không quen mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, nhưng dáng người cao gầy của cậu tựa như một đóa hoa cúc nhỏ, từng chút từng chút chậm rãi hé nở, mang vẻ đẹp của riêng mình, khiến hắn càng ngày càng mê luyến. Chỉ là có chuyện vẫn đặt nặng trong lòng hắn và An Bảo, hắn không biết người nọ biết được bao nhiêu, người nọ không đề cập đến, hắn cũng không dám nhắc, vẫn xem như người nọ không biết. Hắn sợ rằng sau khi nói ra hắn sẽ mất đi người thân duy nhất, ngoại trừ An Bảo.

“Hoa, Hoa Chước…”

Có người gọi hắn, Lê Hoa Chước lập tức quay đầu, vươn tay về phía người nọ: “Làm xong rồi?”

“Phải.” An Bảo cầm hai cái mũ hình hổ con đưa qua: “Ngươi, xem.” Cậu có tật cà lăm nên sẽ chỉ mở miệng trước mặt thiếu gia của mình. Nhưng sau khi thành thân, thiếu gia không cho cậu gọi hắn là thiếu gia nữa, chỉ có thể gọi tên, điều này khiến cậu có đôi khi càng cà lăm hơn.

Lê Hoa Chước nhìn một chút, cười nói: “Tiểu Yêu thích nhất là mũ An Bảo làm, không cần xem, khẳng định là hợp. Vừa nãy Nguyệt Quỳnh sai người đến, bảo chúng ta dùng bữa trưa xong thì tiến cung.”

“Vâng.”

Tuy là Hầu gia, nhưng Lê Hoa Chước không hỏi đến chính sự, tuyệt đối làm một Hầu gia nhàn tản. Hắn thích yên tĩnh, Hầu gia phủ chỉ là một tòa nhà nhỏ gần hoàng cung, bên trong phủ cũng không có nhiều người, điểm này vị thiên tuế gia trong cung kia không có miễn cưỡng hắn, chỉ nói Lệ Uy đế cho hắn một vùng đất trù phú, hàng năm thu tô thuế cũng đủ cho hắn và An Bảo sống dư dả. Mà vị thiên tuế gia kia có thứ gì tốt cũng nhất định sẽ không quên hắn, nếu đem bán những thứ trong nhà thì hắn và An Bảo đến kiếp sau cũng không cần lo ăn mặc.

Trong phủ có một quản gia, năm tạp dịch. Cơm nước của hắn và An Bảo vẫn do An Bảo tự tay nấu, có vài thói quen hắn cũng giống như vị thiên tuế gia kia, không thể sửa được. Người trong phủ là do quản gia vương phủ trước kia, Nghiêm Bình mang từ trên đảo đến, đều là những người thành thật chăm chỉ. Nghiêm Bình hiện giờ là nội vụ tổng quản trong cung, nhận sự nhờ vả của vị thiên tuế gia kia, hắn cũng thường xuyên quan tâm đến chuyện của Nhân Hòa hầu phủ. Ngoại trừ việc nơi ở lớn một chút, khí hậu khô ráo một chút, cuộc sống của Lê Hoa Chước và An Bảo ở kinh thành không có khác biệt gì quá lớn với cuộc sống ở Giang Lăng. Chỉ có thời gian hắn đi từ chỗ mình đến chỗ vị thiên tuế gia kia thì dài hơn trước.

Đơn giản dùng bữa xong, Lê Hoa Chước và An Bảo ra khỏi phủ, lên xe ngựa đi thẳng đến hoàng cung. Thủ vệ hoàng cung vừa nhìn thấy xe ngựa của Nhân Hòa hầu liền lập tức cho đi. Hiện giờ là tháng hai, mùa đông phương bắc hanh khô, Lê Hoa Chước có bệnh rối loạn hô hấp, tuy rằng đã lâu không phát tác, nhưng đã nhiều ngày qua cổ họng vẫn hơi khó chịu. Nguyệt Quỳnh nhờ ngoại công và Mộc thúc phối dược cho hắn, lúc thấy khó chịu thì ngậm một viên dược, sẽ thoải mái hơn. Trong phòng ngủ bất cứ lúc nào cũng đặt hai bồn nước, mùa đông đầu tiên ở kinh thành, Lê Hoa Chước cũng không quá khó chịu.

Đến cửa cung, Lê Hoa Chước cùng An Bảo xuống xe ngựa, có người đã đợi sẵn ở nơi đó, nói cho bọn họ biết quân hầu đang ở “Thường An các”, hai người theo công công dẫn đường đi đến “Thường An các”, thái giám canh giữ bên ngoài xốc mành vải bông lên, hô lớn: “Nhân Hòa Hầu gia đến —— “

Còn không chờ Lê Hoa Chước bước vào trong, đã nghe một người nói: “Hoa Chước An Bảo, ta ở phòng phía tây.”

Lê Hoa Chước lập tức cùng An Bảo đi đến phòng phía tây, vừa bước vào, hai người bọn họ liền sửng sốt. Chỉ thấy Nguyệt Quỳnh để lộ cánh tay phải, cả cánh tay phải được buộc vào một cái gói gì đó màu đen tuyền. Hồng Hỉ Hồng Thái đều ở trong phòng, ngoài ra còn có hai người khác thường xuyên ở trong cung.

“Mộc thúc, ngoại công.” Lê Hoa Chước gọi. Hai người này không phải ai khác, chính là ngoại công Trương Thiên Vũ và Mộc thúc Mộc Quả Quả của Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh muốn Hoa Chước và An Bảo gọi theo hắn, có điều An Bảo không quen mở miệng nói chuyện trước mặt người khác, nên chỉ cung kính hành lễ.

Trương Thiên Vũ bên này nói: “Hoa Chước a, dược phối cho ngươi đã dùng hết chưa? Mấy ngày trước ta với Mộc thúc ngươi đã phối một loại dược mới, ngươi cầm lấy dùng đi, là thuốc ngửi đó.”

Mộc Quả Quả chỉa chỉa bình sứ màu xanh đặt trên chiếc bàn, đưa cho Lê Hoa Chước một lọ thuốc ngửi: “Đem thuốc kia rót vào đây, mang theo bên người, mỗi ngày sáng sớm thức dậy liền lấy ra ngửi, nếu hôm nào thấy khó chịu thì ngửi hai lần.”

“Cảm tạ ngoại công, Mộc thúc.” Lê Hoa Chước cất kỹ lọ thuốc ngửi, hỏi Nguyệt Quỳnh, “Tiểu Yêu đâu?”

“Đổng Nghê, Kỷ Uông hôm nay tiến cung, mang nó đi ra ngoài chơi. Đợi lát nữa đến giờ ngủ, bọn họ sẽ mang nó về. An Bảo, đêm nay ở đây dùng cơm.”

“Được.” Lê Hoa Chước và An Bảo cũng không khách khí. An Bảo lấy vật gì đó giao cho Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh đưa tay cầm xem, mỉm cười nói: “Vẫn là An Bảo tự tay làm là đẹp nhất.” An Bảo không quen được người khác khen có chút ngượng ngùng, nhưng Nguyệt Quỳnh thích thấy cậu vui vẻ.

Sau khi Nguyệt Quỳnh quay về cung, Trương Thiên Vũ và Mộc Quả Quả cũng thường ở lại trong cung, thứ nhất là để thuận tiện, dễ dàng điều trị cánh tay cho Nguyệt Quỳnh, thứ hai là có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Nghiêm Tiểu Yêu. Trương Huyên Ngọc cùng Lý Chương Tiền ở lại Vụ đảo, bọn họ rất yên tâm, chỉ không yên lòng về Nguyệt Quỳnh và Tiểu Yêu. Tiểu Yêu lớn lên cực kỳ giống Nguyệt Quỳnh, để không cho Tiểu Yêu dẫm vào vết xe đổ của Nguyệt Quỳnh, bọn họ muốn đem toàn bộ sở học cả đời mình dạy cho Tiểu Yêu mới có thể yên tâm. Dược đắp trên cánh tay Nguyệt Quỳnh phải một lát nữa mới có thể rửa, hai người yên tâm mà giao hắn cho Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, đi đến thái y viện nghiên cứu dược liệu.

Lê Hoa Chước cùng Nguyệt Quỳnh nói chuyện phiếm, sau nửa canh giờ, Đổng Nghê mang Nghiêm Tiểu Yêu đang ngủ say trở về. Vừa nhìn thấy Nghiêm Tiểu Yêu, sắc mặt Lê Hoa Chước nháy mắt liền trở nên dịu dàng, ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về đứa con nuôi đã được một tuổi của mình, không gặp một ngày liền nhớ nhung, nếu như Nguyệt Quỳnh và Lê Hoa Chước hai người đồng thời ôm Nghiêm Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu tuyệt đối sẽ chọn cha nuôi. Bởi vì cha nuôi sẽ không nhéo má nó; sẽ không đánh thức nó khi nó đang ngủ say; sẽ không vào lúc nó khóc mà chọt lét lòng bàn chân nó. Sự thương yêu của Lê Hoa Chước đã được đền đáp, Nghiêm Tiểu Yêu mỗi lần nhìn thấy cha nuôi đều vô cùng vui vẻ, khiến hắn không thể không hoài nghi khi không có hắn ở đó, có phải vị cha ruột Nguyệt Quỳnh này thường xuyên ngược đãi con nuôi của hắn hay không.

Nguyệt Quỳnh nhìn nụ cười tự nhiên lộ ra trên mặt Lê Hoa Chước, nói: “Hoa Chước, Tiểu Yêu bắt đầu học đi rồi, có một mình ta không đủ, ngươi sau này tiến cung sớm một chút nha.”

Lê Hoa Chước chế nhạo nói: “Dù có sớm hơn nữa cũng phải chờ ta dùng bữa trưa xong. Tiến cung quá sớm ta cũng phải chờ ngươi thức dậy a.”

Hắn vừa nói xong, hai má Nguyệt Quỳnh nháy mắt liền ửng hồng, hừ khẽ hai tiếng: “Là ngươi cùng An Bảo đến quá sớm, hai người các ngươi bây giờ còn đang là tân hôn nha, không phải tục ngữ đã nói sao, ‘tân hôn một khắc đáng nghìn vàng’.”

Hai má An Bảo cũng đỏ ửng, cúi đầu, Lê Hoa Chước không cam lòng tỏ ra yếu kém: “Ngươi dù sao cũng là quân hầu của một quốc gia, ngay cả một câu tục ngữ cũng nói không đúng, mà ta cũng không có nói bậy, lần trước ta cùng An Bảo sáng sớm tiến cung, ngươi không phải đang nằm ngủ trên giường, chưa thức dậy sao.”

“Hoa Chước, ngươi thành thân xong liền trở nên xấu xa.” Với loại chuyện này, da mặt Nguyệt Quỳnh là mỏng nhất, Lê Hoa Chước nói hai ba câu, hắn đã không nói được gì nữa.

Lê Hoa Chước cười ra tiếng: “Được được được, ta không nói nữa. Quân hầu trăm triệu lần không nên so đo với thảo dân nha.”

“Ngươi nói An Bảo đi mua bánh quai chèo cho ta, ta sẽ không so đo.” Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội thèm thuồng nói.

Lê Hoa Chước buồn bực: “Ngươi tùy tiện sai người xuất cung mua là được rồi mà?”

Hồng Hỉ ở một bên cười nói: “Lần trước thiếu gia ăn nhiều, miệng bị nóng, hoàng thượng hạ lệnh mọi người trong cung không ai được mua đồ nóng như bánh quai chèo ăn cho thiếu gia.” Thật ra, Nguyệt Quỳnh không cho Hồng Hỉ Hồng Thái gọi hắn là quân hầu. Còn Nghiêm Sát lại không thích nghe người khác gọi hắn là “công tử” nữa, nên hắn đơn giản để thái giám cung nữ trong cung theo Diệp Lương và Đinh Châu gọi hắn là thiếu gia.

Trách không được. Lê Hoa Chước nở nụ cười: “Hoàng thượng đã hạ lệnh, ta phải nghe theo hoàng thượng. Nguyệt Quỳnh a, ngươi bồi dưỡng cho tốt đi, chờ hoàng thượng xoá bỏ lệnh cấm, ta liền để An Bảo đi mua cho ngươi.”

Vẻ mặt Nguyệt Quỳnh liền suy sụp: “Hoa Chước, ngay cả ngươi cũng không giúp ta.”

“Ta là vì nghĩa diệt thân. Giúp ngươi rồi người chịu thiệt chẳng lẽ không phải là chính ngươi?” Lê Hoa Chước bất đắc dĩ nói, “Ngươi sao lại cứ thích ăn đồ nóng. Bánh quai chèo, đầu vịt cay, lẩu… Cái gì nóng thì ngươi đều ăn hết.”

“Ăn ngon nha.” Nguyệt Quỳnh liếm liếm môi, “Thật muốn ăn lẩu. Trời lạnh như vậy ăn lẩu là ngon nhất.”

“Ngươi đừng mơ.” Lê Hoa Chước không chút lưu tình giội một thau nước lạnh, Nguyệt Quỳnh rất bất mãn.

Vừa đăng cơ, Nghiêm Sát bận rộn suốt cả ngày, đến giờ dùng bữa tối, y sai Nghiêm Mặc đến truyền lời, buổi tối y ở ngự thư phòng dùng bữa cùng bọn người Lý Hưu, sẽ không trở về ăn. Nguyệt Quỳnh hiểu được, dặn Nghiêm Mặc nhớ nhắc Nghiêm Sát uống nhiều nước, nhớ kỹ phải đặt bồn nước trong  thư phòng để gia tăng độ ẩm. Kinh thành khô hanh gấp mấy lần Giang Lăng, ngay cả hắn từ nhỏ sinh trưởng ở kinh thành nay trở về cũng có chút không thích ứng kịp. Nghiêm Mặc sau khi trở về lập tức đem lời dặn của quân hầu nói cho hoàng thượng biết, đêm nay tâm tình hoàng thượng liền trở nên tốt.

Nghiêm Sát không trở lại dùng bữa, Nguyệt Quỳnh và Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo ăn cùng nhau. Có một vài việc Nguyệt Quỳnh cực kỳ hài lòng với Nghiêm Sát, tuy rằng Nghiêm Sát hiện giờ đã trở thành hoàng thượng, nhưng không bởi vì vậy mà hạn chế thói quen của hắn. So sánh ra, Nguyệt Quỳnh hiểu rõ quy củ trong cung hơn Nghiêm Sát, nhưng Nguyệt Quỳnh thích sống thoải mái tự do theo ý mình, sống gần chín năm ở ngoài cung khiến hắn càng thích cuộc sống thoải mái tự do. Nghiêm Sát là một kẻ thô kệch, Nguyệt Quỳnh thích tự do thì y để hắn tự do, chẳng lẽ không theo quy củ thì y sẽ không có khả năng làm hoàng thượng sao? Với gương mặt của y, thân hình của y, không có kẻ nào dám vì y không quản nghiêm quy củ mà làm càn.

Ăn xong, Hồng Hỉ Hồng Thái đi thu dọn, An Bảo hỗ trợ, tất cả đều giống như khi còn ở vương phủ, chỉ còn Lê Hoa Chước cùng Nguyệt Quỳnh ở trong phòng nói chuyện. Đung đưa chiếc nôi nhỏ, Lê Hoa Chước hỏi: “Cánh tay ngươi có tốt hơn chút nào hay không?”

Nguyệt Quỳnh động đậy tay phải: “Ngoại công và Mộc thúc nói cánh tay ta bị thương đã lâu rồi, hồi phục hơi chậm, nhưng mà trước khi trận tuyết đầu tiên rơi, cánh tay ta sẽ không bị đau như năm trước nữa, dược vẫn rất hữu dụng.”

Lê Hoa Chước vừa nghe liền an tâm không ít: “Y thuật của ngoại công và Mộc thúc cao minh như vậy, nhất định có thể chữa khỏi tay ngươi.”

Nguyệt Quỳnh xoa bóp bàn tay phải, không chút bận tâm nói: “Nhiều năm như thế, ta cũng đã quen, chỉ cần không bị chặt mất là tốt rồi. Được rồi Hoa Chước, có chuyện… Ta muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”

“Cái gì? Nói đi.” Thấy Nguyệt Quỳnh có chút do dự, sắc mặt hắn cũng thay đổi.

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, có dự định cùng An Bảo thu dưỡng một hài tử hay không?”

Hắn vừa hỏi, liền hỏi trúng vấn đề trong lòng Lê Hoa Chước, việc này Hoa Chước đã từng nghĩ đến. Một nén nhang sau, hắn đạm mạc cười nói: “Không cần, An Bảo và ta đều không cha không mẹ, hai người chúng ta không cần phải lưu lại hương hỏa. Chờ ta cùng An Bảo hơn trăm tuổi, bảo Tiểu Yêu giúp chúng ta nhặt xác là được rồi.”

Trong mắt Nguyệt Quỳnh hiện lên vẻ yêu thương, cười cười nói: “Được, ngươi đã quyết định rồi thì nghe theo ngươi. Ngươi là cha nuôi của Tiểu Yêu, nó cũng nên chăm sóc cho ngươi cùng An Bảo lúc già, lo liệu ma chay cho người thân.” Nói xong, hắn lặng lẽ cười hai tiếng, “Kỳ thực ta muốn nói nếu như ngươi cùng An Bảo muốn nuôi một hài tử, thì giúp ta nuôi dưỡng một bé gái.”

Lê Hoa Chước vừa nghe liền oán giận nói: “Vì sao ngươi không tự mình nuôi dưỡng?”

Nguyệt Quỳnh bĩu môi: “Nghiêm Sát không cho, hắn nói hắn không thích bé gái, càng không thích con gái nhà người ta. Hắn thật quá đáng.”

Lê Hoa Chước nhân cơ hội chế nhạo: “Hoàng thượng nói thế chỉ là lấy cớ thôi, chúng ta ai chẳng biết hoàng thượng luôn mong có hài tử do ngươi sinh? Nếu là do Nguyệt Quỳnh sinh, cho dù là nam hay nữ, hoàng thượng đều thích.”

Nói hết câu, sắc mặt Lê Hoa Chước bỗng thay đổi, Nguyệt Quỳnh lại như không hề nghe ra ý tứ gì khác. Nhưng hắn thấy Lê Hoa Chước đột nhiên thần sắc hoảng hốt cúi thấp đầu, hắn trước tiên là thấy khó hiểu, sau đó liền minh bạch. Hắn xuống giường, đi đến bên Lê Hoa Chước, kéo chiếc ghế tròn qua, ngồi xuống, sắc mặt Lê Hoa Chước đã trở nên tái nhợt, khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt mang nỗi hổ thẹn: “Nguyệt Quỳnh, xin lỗi…” Hắn vừa nói lộ ra, có một số việc không thể nào giấu được cả đời.

Nguyệt Quỳnh cười ha hả vỗ nhẹ má hắn: “Vì sao lại nói vậy? Sao ta lại không biết ngươi khi nào làm ra chuyện có lỗi với ta?”

“Nguyệt Quỳnh, ta…” Lê Hoa Chước chưa kịp nói gì đã bị cái vỗ nhẹ lên mặt mình của người kia ngăn lại.

Nguyệt Quỳnh không cười nữa: “Hoa Chước, ngươi cùng An Bảo chưa từng làm việc gì có lỗi với ta. Vì sao ngươi muốn xin lỗi, ta đã sớm biết, nhưng ta không cảm thấy ngươi có lý do gì để xin lỗi ta, cho nên khi biết được, ta xoay người một cái liền quên mất.”

Lê Hoa Chước cắn chặt khớp hàm, nắm chặt tay Nguyệt Quỳnh, vành mắt đỏ ửng.

“Hoa Chước,” Nguyệt Quỳnh một tay ôm lấy hắn, “Ngươi không biết ta may mắn biết bao, may mắn gặp được ngươi cùng An Bảo, may mắn gặp được Hồng Hỉ và Hồng Thái. Ta có thể triệt để thoát khỏi những ám ảnh ràng buộc của quá khứ, tất cả đều là nhờ có các ngươi. Hoa Chước, nói đúng ra, người làm sai chính là ta, ta để cho các ngươi vì ta mà chịu nhiều ủy khuất như vậy, để các ngươi vì ta mà bị kẻ xấu Nghiêm Sát khi dễ.”

“Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước hai tay ôm chặt đối phương, nghẹn ngào, “Ta là người nhà của ngươi, thế nhưng lại, giấu diếm ngươi.”

“Ta cũng giấu diếm các ngươi mà.” Nguyệt Quỳnh cười ha hả nói, “Nói rõ ràng thì, hai ta huề nhau. Ngươi chỉ giấu ta những việc nhỏ, nhiều lắm là khi ta muốn ăn đầu vịt cay, ngươi giúp Nghiêm Sát mượn cớ không cho ta ăn thôi. Còn ta lại gạt các ngươi toàn chuyện lớn, khiến cho lúc biết rõ thân phận của ta lại càng hoảng sợ hơn.”

Tảng đá lớn treo lơ lửng nhiều năm trong lòng bị người này dễ dàng nói mấy câu đơn giản mà tháo mở, trong mắt Lê Hoa Chước ngập đầy nước mắt, khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, khi ấy quả thật đã dọa ta và An Bảo khiếp sợ không thôi. Nhưng sau đó ta cùng An Bảo lén nói, ngươi đó, không làm hoàng thượng thì làm hoàng hậu cũng như nhau. Hơn nữa làm hoàng hậu vừa được nhàn rỗi, vừa ba nghìn sủng ái ở một thân, nhiều…”

“Hoa Chước!” Nguyệt Quỳnh buông Lê Hoa Chước ra, người này còn dám nói mấy lời đó! “Ngươi cùng An Bảo giấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, mau nhận lỗi với ta!”

Lê Hoa Chước cười, nước mắt khẽ rơi xuống, lập tức đưa tay gạt đi: “Thảo dân biết sai, thỉnh quân hầu thiên tuế tha mạng.”

“Chỉ nói miệng thì không được!” Quân hầu thiên tuế không định sẽ dễ dàng buông tha Nhân Hòa hầu, liền nhân cơ hội nói, “Nói An Bảo đi mua chút bánh quai chèo, đào tô* cho ta, ta mới tạm tha cho các ngươi.” Nói xong, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống của người kia.

Lê Hoa Chước chắp hai tay lại, cố nén nước mắt xuống: “Chuyện này thảo dân không thể làm chủ được, quân hầu thiên tuế vẫn là phạt thảo dân đi. Lỡ như hoàng thượng biết được, mạng nhỏ của thảo dân và An Bảo nguy hĩ ~~” dường như không chọc Nguyệt Quỳnh tức chết thì không chịu bỏ qua, câu cuối cùng Lê Hoa Chước còn cố tình xướng theo âm điệu ca kịch để trêu chọc người kia. Nguyệt Quỳnh tức giận rồi nha, nhưng không cách nào phản bác được, ai bảo hoàng thượng kia là vạn tuế, hắn chỉ là thiên tuế thôi.

Vướng mắc trong lòng được giải tỏa, Nguyệt Quỳnh và Lê Hoa Chước trò chuyện vui vẻ, giống như việc hai người giấu diếm lẫn nhau đều là việc nhỏ đến mức không cần phải nhắc lại. Tránh ở ngoài cửa, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo chùi mắt, sau đó cười cười rời khỏi. Hai người trong phòng trò chuyện trò chuyện, nói đến khoảng thời gian sống trong phủ.

“Nguyệt Quỳnh, có câu này ta nhất định phải nói với ngươi.” Lê Hoa Chước đứng lên, cung kính hành lễ với Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh vội đưa tay đỡ hắn, trên mặt hắn là nụ cười cảm kích. “Nguyệt Quỳnh, cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi, ta cùng An Bảo sợ rằng đã sớm chết.”

“Hoa Chước,” sắc mặt Nguyệt Quỳnh trầm xuống, “Ta không thích ngươi nói như vậy. Ngươi cùng An Bảo là người nhà mà ta đã nhận định từ sớm, đã là người nhà sao lại có thể khách khí như vậy.”

Lê Hoa Chước ngồi xuống: “Nguyệt Quỳnh, nguyên nhân chính là vì chúng ta là người nhà, ta càng phải nói câu ‘cảm tạ’.” Nghĩ đến cái gì, giọng hắn khàn khàn nói: “Khi đó ta bị phụ thân và huynh đệ đưa vào phủ, mẫu thân chỉ lo rằng ta không thể lấy lòng hoàng thượng, làm mất địa vị trong phủ của nàng, khi đó, ta cùng An Bảo mang theo ý niệm cùng lắm là chết trong đầu.”

Nguyệt Quỳnh vỗ vỗ hắn: “Đừng nên nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ nữa. Kỳ thực khi ấy trong lòng ta cũng chẳng mang hi vọng gì, ta nào biết Nghiêm Sát lại có tâm tư như vậy với ta chứ, ta chỉ nghĩ mình là vị công tử để hắn trút giận thôi. Đêm đó ta viết một phong thư cho Nghiêm Bình, mong hắn có thể nói vài lời với Nghiêm Sát. Kết quả đêm đó Nghiêm Sát lại triệu ta thị tẩm, ta liền đánh bạo nói cho hắn biết chuyện của ngươi và An Bảo. Nguyên bản ý định của ta là muốn cầu xin hắn thấy tình cảnh của các ngươi đáng thương như vậy, tha cho các ngươi xuất phủ, không cần thu ngươi làm công tử, nào ngờ…” Lại nói tiếp, Nguyệt Quỳnh cũng rất bất mãn, “Nào ngờ hắn cư nhiên lại lấy ta ra để lợi dụng ngươi và An Bảo, đê tiện!”

Lê Hoa Chước cũng lắc đầu: “Nguyệt Quỳnh, khi ấy ngươi cũng không biết tâm tư hoàng thượng dành cho ngươi. Với thân phận khi đó của ngươi, ngươi nói với hoàng thượng chuyện của ta là phạm tội bất kính, vô cùng mạo hiểm. Chẳng lẽ ngươi không sợ hoàng thượng sẽ bởi vì vậy mà trách phạt ngươi sao?” Hắn không biết đêm đó hoàng thượng có trách phạt Nguyệt Quỳnh hay không, đêm đó Nguyệt Quỳnh vẫn bị khiêng về như mấy lần trước, nằm trên giường suốt mấy ngày.

Sắc mặt Nguyệt Quỳnh hơi thay đổi một chút, hắn cắn răng nói: “Ừm, ta lúc đó, không nghĩ nhiều như vậy… Hắn có đôi khi, hơi hung dữ chút, tuy rằng ta khi đó chỉ là công tử của hắn, nhưng mà nói như thế nào cũng đã theo hắn nhiều năm như vậy, ít nhất, cũng có chút mặt mũi nha.”

Lê Hoa Chước nhìn ra manh mối, sắc mặt cũng hơi biến đổi, nhỏ giọng hỏi: “Đêm đó… Hoàng thượng… Phạt ngươi?”

Nào ngờ hai má Nguyệt Quỳnh thoáng cái liền ửng đỏ, hắn lắc đầu thật mạnh, giấu đầu lòi đuôi lắp bắp nói: “Không, hắn, ách, mỗi lần đều, ừm, như vậy.”

“Ta đã biết.”

“Thật không có.”

“Ta đã biết, đã biết, Nguyệt Quỳnh, cảm tạ ngươi.”

“Nghiêm Sát thật sự không có phạt ta.”

“Phải, ta biết rồi, Nguyệt Quỳnh, là ta liên lụy ngươi.”

“Hoa Chước, Nghiêm Sát hắn đêm đó thật sự không có phạt ta!”

“Phải, ta đã biết.”

Sợ là khi dễ Nguyệt Quỳnh quá đáng, hắn buổi tối lại thổi gió bên tai hoàng thượng, Lê Hoa Chước lập tức nói: “Nguyệt Quỳnh, không phải ta nói ngươi, nhưng mà với tâm ý của hoàng thượng, ngươi thật là trì độn. Ta cùng An Bảo, còn có Hồng Hỉ Hồng Thái đứng ở một bên nhìn đều sốt ruột muốn chết.”

Mặt Nguyệt Quỳnh lập tức không còn đỏ nữa, căm giận nói: “Nếu ngươi không nói ta cũng quên mất, ta hỏi ngươi, tiệc mừng năm mới đó, có phải chỉ có mình rượu của ta là nước lã hay không?” Nghĩ thế nào Nghiêm Sát cũng không thể keo kiệt đến như vậy, hơn nữa khi ấy hắn vừa mới “điều trị” thân thể xong, khẳng định là chỉ có rượu của hắn là nước!

Quả nhiên, Lê Hoa Chước áy náy gật đầu: “Ngươi mới vừa chịu châm cứu xong, không thể uống rượu, nhưng cũng không thể nói cho ngươi biết lần châm cứu đó là để làm gì, vậy nên chỉ có thể đổi rượu của ngươi thành nước.”

Nguyệt Quỳnh tức giận đến mức kêu oa oa: “Ngươi thế mà lại gạt ta, còn nói của ngươi cũng là nước, hại ta đêm đó buồn bực biết bao nhiêu.” Nói như vậy thì ngày sinh thần của Nghiêm Sát tổ chức trên đảo, cũng chỉ có mình rượu của hắn là nước lã!

Lê Hoa Chước ngượng ngùng cười gượng hai tiếng: “Đó đều không phải là mệnh lệnh của hoàng thượng hay sao, ta nào dám không nghe. Hơn nữa cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu cho ngươi uống rượu thì có lẽ sẽ không có Tiểu Yêu rồi.”

Tiếp theo, hắn thở dài: “Lúc đó hoàng thượng bảo ta nói mấy chuyện trong phủ cho ngươi giải sầu, nào ngờ chuyện công chúa muốn vào phủ lại khiến cho ngươi sợ hãi như vậy, ta liền nói mọi chuyện của công chúa cho ngươi biết, vậy mà càng khiến cho ngươi lo lắng. Nếu sớm biết rằng ngươi là U đế, ta một chữ cũng không nói với ngươi.”

Tâm tình của Nguyệt Quỳnh bỗng trở nên rất nặng nề: “Ngươi không nói ta cũng phải hỏi, cũng sẽ tra ra. Mặc kệ trước đây nàng đã làm cái gì, nàng thủy chung vẫn là một khuê nữ, khuê nữ nên được người ta yêu thương. Nếu khi còn bé hoàng thúc đối xử với nàng tốt một chút, không hơi một chút lại đánh nàng, nàng cũng sẽ không trở thành như thế.”

Lê Hoa Chước vội nói: “Được rồi được rồi, đừng nói đến chuyện của công chúa nữa, hiện giờ nàng sống ở trên đảo rất tốt, để hoàng thượng biết được ngươi nghĩ đến nàng, hoàng thượng lại trách cứ nữa.”

Nghĩ đến nam nhân kia, Nguyệt Quỳnh gật đầu: “Không nhớ gì cả đối với nàng có khi lại là chuyện tốt. Có điều Nghiêm Sát cũng hơi quá đáng! Sao lại có thể đem hài tử… Tuy rằng là một tiểu yêu quái chết non, cũng không thể làm như vậy…”

“Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước nhíu mi, nếu bị hoảng thương biết Nguyệt Quỳnh lại nghĩ đến chuyện này, y tuyệt đối sẽ nổi giận.

Nguyệt Quỳnh lập tức gật đầu: “Ta không đề cập đến nữa. Chuyện này dừng ở đây, sau này ta cũng không nghĩ đến nữa.”

Giữa hai người có một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, nếu hỏi trong cung có điều gì cấm kỵ, thì một người là Cổ Niên, hai là vị công chúa đã bị điên và yêu quái đã chết do nàng sinh hạ. Nguyệt Quỳnh từng vì chuyện Nghiêm Sát đưa thi thể của hài tử kia đến trước mặt Cổ Niên mà tức giận một lần. Hắn đời này không chịu nổi nhất là chuyện khi dễ khuê nữ và hài tử, Nghiêm Sát lại làm cả hai. Lần đầu, hắn nhẫn nhịn, dù sao công chúa trở nên như hôm nay cũng có phần lỗi của chính nàng; còn lần sau, hắn không thể chịu đựng được.

Nguyệt Quỳnh sẽ không bao giờ tranh luận với người khác, càng không tranh luận với Nghiêm Sát, hắn chỉ là không nói chuyện, không nói lời nào với Nghiêm Sát, cả ngày ngồi ngây người ở nơi nào đó, dùng trầm mặc để biểu đạt nỗi bất mãn của mình, Nghiêm Sát nổi giận, ngay cả thi thể của tiểu yêu quái kia cũng không tìm được, hắn muốn chôn cất cũng không thể. Cuối cùng vẫn là Lý Hưu và Chu Công Thăng đưa ra chủ ý cho hắn, nói Nghiêm Sát lập bài vị cho tiểu yêu quái trong từ đường của hoàng thất, khắc tên là Cổ Thế —— cầu mong nó có kiếp sau, lúc này mới dẹp yên được nỗi bất mãn của Nguyệt Quỳnh. Cho nên Nghiêm Sát tuyệt đối không muốn nghe thấy người khác đề cập đến chuyện này, càng không muốn nghe Nguyệt Quỳnh nhắc đến.

Bình tĩnh một chút, Nguyệt Quỳnh cười cười: “Trước kia ta luôn chấp nhất nhận định nam tử không thể thích nam tử, không nên thích nam tử, nam tử chỉ có thể thích nữ tử, âm dương điều hòa mới là chính thống. Khi xưa hoàng thúc đối với ta như thế, ta chỉ muốn chạy trốn. Sau lại gặp Nghiêm Sát, ban đầu hắn đối xử với ta vô cùng tốt, ta chẳng biết làm gì, hắn cũng không chê ta vô dụng, trái lại còn thay ta làm hết những chuyện mà ta nên làm. Ta không có ca ca, hắn lớn hơn ta tám tuổi, ta liền xem hắn là đại ca, nào ngờ hắn lại mang tâm tư giống như hoàng thúc, nếu ta biết sớm, nhất định sẽ trốn đi.”

Lê Hoa Chước nở nụ cười: “Vậy nên mới nói ngươi cứ trì độn thì tốt hơn. Ngươi chính là thê tử mà hoàng thượng đã nhận định từ lần đầu tiên nhìn thấy, nếu như ngươi chạy thoát, hoàng thượng sẽ không có nhi tử nữa a.” Nói xong, hắn thử hỏi: “Nguyệt Quỳnh, có thể nói cho ta biết năm ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi không ngại chịu đựng nỗi đau đớn khi thay đổi dung mạo, trốn ra khỏi cung?”

Nụ cười trên mặt Nguyệt Quỳnh bỗng biến mất, sắc mặt trở nên thật không tốt, hắn nghĩ đến những chuyện không vui. Lê Hoa Chước thấy vậy, vội vàng nói: “Ta không hỏi nữa, không hỏi nữa, ngươi đừng nghĩ gì cả.”

Nguyệt Quỳnh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Kỳ thực, ta sớm nên quên đi. Nghiêm Sát vẫn luôn muốn biết, nhưng hắn sợ ta khó chịu nên vẫn chịu đựng mà không hỏi, hơn nữa ta cũng không thể nói dối trước mặt hắn. Nhưng riêng chuyện này, ta xác thực hẳn là đã quên được.” Biết hắn đang muốn nói, Lê Hoa Chước lập tức tựa sát vào, nắm chặt hai tay Nguyệt Quỳnh.

“Ta từ nhỏ đã sợ hoàng thúc, ánh mắt hắn nhìn ta sẽ làm lòng ta hoảng sợ. Khi phụ hoàng còn ở đây cũng sẽ không để cho hoàng thúc đơn độc ở cùng ta, ta nghĩ khi ấy có lẽ phụ hoàng cũng đã nhận ra. Nhưng ta hoàn toàn không biết hắn thế nhưng lại ôm tâm tư như thế với ta.”

“Lúc đầu chỉ là có chút sợ hắn, sau đó, có một lần ta nằm trong hoa viên của hoàng cung biên soạn vũ của ta. Mỗi lần ta biên soạn vũ, thông thường đều không nghe được gì cả, đến khi ta biên soạn gần xong hết, đột nhiên nghe thấy những tiếng động rất kỳ quái. Ta len lén nhìn, thấy hoàng thúc…” Lông mày Nguyệt Quỳnh nhíu chặt, “Hoàng thúc đang làm nhục một tiểu thái giám, ngược đãi rất quá đáng, tiểu thái giám kia khóc rất thảm, dưới thân toàn là máu. Ta lúc đó không chút nghĩ ngợi gì liền đứng lên.”

“A!” Lê Hoa Chước kinh hô: “Sao ngươi lại dám đứng lên? Rất nguy hiểm a.”

Nguyệt Quỳnh run rẩy một chút: “Sau đó ngẫm lại xác thực khi ấy rất nguy hiểm, bên cạnh ta không có một ai. Nhưng khi ấy ta không suy nghĩ nhiều, liền đứng lên. Hoàng thúc vừa nhìn thấy ta liền thả tiểu thái giám kia đi. Hắn có lẽ cũng không ngờ rằng ta đang ở đó, nhất thời cũng ngây dại. Vừa lúc đó Tiểu Diệp Tử lo lắng đến tìm ta, hoàng thúc mặc xong xiêm y liền rời đi. Kể từ đó ta càng sợ hoàng thúc hơn, hắn sao có thể làm ra loại chuyện đó? Ta thậm chí còn mơ thấy ác mộng hơn mười ngày.”

“Sau đó ta cố hết sức lẩn trốn hoàng thúc, hắn cũng không làm gì với ta, chỉ là ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng khiến ta sợ hãi, sau đó phụ hoàng cùng Từ thúc thúc rời đi, sau khi đăng cơ, hoàng thúc thường xuyên đến tìm ta, lần nào cũng động tay động chân, ta sợ nương lo lắng, không dám nói với nàng, kết quả có một ngày hắn đột nhiên mang người xông vào phòng luyện vũ, lúc khiêu vũ ta chỉ mang theo Tiểu Diệp Tử hoặc Tiểu Châu Tử, ngoài cửa chỉ có ba gã thị vệ, không ngờ rằng ở trong cung mà hắn lại dám làm như vậy. Người của hắn đánh ngất thị vệ, Tiểu Diệp Tử bị hắn ném ra ngoài, trong phòng chỉ có một mình ta.”

“Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước cắt lời Nguyệt Quỳnh, “Đừng nghĩ nữa.” Mới nghe đến đó lòng hắn đã lạnh băng, Nguyệt Quỳnh thế mà đã từng phải trải qua chuyện đáng sợ như vậy! Trách không được hắn lại không muốn nói.

Sắc mặt Nguyệt Quỳnh có chút trắng, yếu ớt cười cười: “Hắn không có thực hiện được, nhưng… ngoại trừ bước cuối cùng, những cái khác đều đã làm. Nếu là tình huống bình thường, ta cũng sẽ không liều mạng muốn chạy trốn khỏi hắn như vậy. Hắn… Quá điên cuồng, thật rất đáng sợ. Hắn muốn phế bỏ ta, ta cũng suýt chút nữa bị hắn phế bỏ. Nếu như nương không đến kịp, có lẽ ta cũng sẽ giống như tiểu thái giám kia. Hắn khi ấy khiến ta nghĩ đến một kẻ điên.”

“Nguyệt Quỳnh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.” Lê Hoa Chước nhịn không được mà đưa tay ôm lấy hắn, khẽ vỗ nhẹ lưng hắn, “Một kẻ điên như thế, không nên nghĩ đến.”

Dựa vào Lê Hoa Chước, Nguyệt Quỳnh liên tục hít sâu: “Hoa Chước, khoảng thời gian ở bên Nghiêm Sát, kỳ thực hắn rất săn sóc, quan tâm đến ta, nhưng khả năng thích ứng của ta quá kém, hơn nữa còn nhận định rằng nam tử không thể thích nam tử, không thể cùng nam tử làm như vậy, cho nên luôn luôn trốn tránh hắn, cho rằng hắn ngược đãi ta. Phủ nhận rằng cảm giác của ta với hắn hoàn toàn không giống với cảm giác với Cổ Niên, ai, cũng khó trách hắn trước đây mỗi lần triệu ta thị tẩm đều tức giận đến mức nổi trận lôi đình, hắn vốn dĩ chỉ lấy cớ tức giận để gặp ta, thấy ta vừa đến, hắn liền thật sự bị chọc giận.”

Ôm chặt Nguyệt Quỳnh, Lê Hoa Chước khẽ cười nói: “Hoàng thượng đối với ngươi là thật tâm, Cổ Niên là vì dung mạo của ngươi, ngươi tất nhiên sẽ thích hoàng thượng. Nguyệt Quỳnh, ngươi cùng hoàng thượng rốt cục cũng thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh**, ngươi không biết chúng ta vui mừng biết bao nhiêu, không chỉ hoàng thượng muốn ngươi sinh hạ hài tử, ta cùng An Bảo, Hồng Hỉ Hồng Thái đều ngóng trông ngươi có thể sinh hạ một hài tử cho hoàng thượng.”

**đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh: nghĩa là nếu kiên trì đến cuối cùng thì nhất định sẽ đợi được ngày nhìn thấy ánh trăng sáng.

“Khi đó ngươi biết mình mang thai, sợ muốn chết, ngươi cũng biết chúng ta sợ hãi bao nhiêu, sợ ngươi không muốn có hài tử kia. May mà Nguyệt Quỳnh chính là Nguyệt Quỳnh, ngươi sẽ không nhẫn tâm thương tổn một hài tử, huống chi còn là hài tử trong bụng ngươi? Thấy ngươi thích Tiểu Yêu như vậy, chúng ta cũng yên tâm, thay hoàng thượng vui mừng.”

“Ha ha, đây là do ngươi đề cập đến trước. Khi đó các ngươi mỗi ngày đều chê cười ta, cũng không nói cho ta biết hài tử hoàn toàn không phải là yêu quái đầu thai, làm hại ta cứ mãi nghĩ rằng có lẽ từa xưa đến nay, ta chính là nam tử đầu tiên mang thai yêu quái, cũng có lẽ là người duy nhất.” Dù là hai mươi năm sau, hắn cũng sẽ canh cánh trong lòng chuyện này.

Lê Hoa Chước buông hắn ra, đưa mặt đến gần: “Đánh ta một quyền cho bớt giận?”

“Ngươi nói An Bảo đi mua bánh quai chèo, bánh ái tô, du cao*** cho ta, ta mới nguôi giận.”

“Sao lại nhiều như vậy?”

“Ta đột nhiên rất muốn ăn.”

Lê Hoa Chước lui về phía sau mấy bước, ho khan hai tiếng: “Không được, việc này phải do hoàng thượng định đoạt.”

“Hoa Chước! Ngươi thiếu nghĩa khí!” Nguyệt Quỳnh thế đơn lực bạc bỗng dưng rất muốn khóc.

Lê Hoa Chước bất chấp nói: “Mạng nhỏ quan trọng hơn.”

Gương mặt Nguyệt Quỳnh nhất thời tức giận đến đỏ bừng, Hoa Chước trở nên xấu xa rồi.

Ngoài phòng, một bóng người lẳng lặng đứng nghe hai người trong phòng nói chuyện phiếm, trong đôi mắt xanh biếc khẽ ánh lên những tia hàn quang. Ban đầu y vội trở về vì muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng Nguyệt Quỳnh thân thiết một hồi rồi lại quay về Ngự thư phòng tiếp tục xử lý chuyện triều chính, không ngờ lại ngẫu nhiên nghe được một chuyện khiến y bỗng nhiên rất muốn giết người. Không kinh động hai người trong phòng, vừa nghe thấy Hoa Chước muốn trở về phủ, y liền lặng lẽ lui ra ngoài, không cho mấy kẻ canh giữ bên ngoài nói cho Nguyệt Quỳnh biết y đã từng đến, Nghiêm Sát nhanh nhẹn ẩn nấp sau gốc cây. Sau khi Hoa Chước cùng An Bảo rời đi, y khắc chế biểu tình trên mặt mình rồi mới bước vào phòng.

Nói ra những chuyện đã chất chứa trong lòng suốt nhiều năm, Nguyệt Quỳnh ngây người ngồi trên giường. Bóng đen bao lấy hắn, hắn ngẩng đầu: “Nghiêm Sát?” Người này trở về từ khi nào? “Đêm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút sao?” Vừa nói hắn vừa đứng lên, định đi châm trà cho Nghiêm Sát. Mới vừa đi hai bước, thắt lưng đã bị người kia ôm lấy.

“Lát nữa vẫn phải đi, trở về nghỉ ngơi một chút thôi.” Bộ râu mấy ngày qua chưa cạo đâm lên cổ Nguyệt Quỳnh.

Nguyệt Quỳnh khẽ đỏ mặt, hiểu ý của người này. “Đừng nóng vội, quốc sự không thể xử lý hết trong một ngày một đêm. Bằng không đêm nay nghỉ ngơi một đêm đi, bọn người Lý Hưu Công Thăng chắc cũng mệt mỏi rồi.”

“Nghiêm Tráng, bảo bọn họ đêm nay trẫm không đi Ngự thư phòng nữa.”

Nghiêm Sát ẵm ngang Nguyệt Quỳnh đặt lên giường, buông màn. Người nằm trên giường cũng không ngạc nhiên, chỉ xấu hổ nhìn Nghiêm Sát cởi y phục của y ra, sau đó liền xé xiêm y của hắn thành mảnh nhỏ. Hôm nay dường như người này rất vội vã, có điều ngẫm lại, bọn họ đã mấy ngày không ân ái, với Nghiêm Sát mà nói quả thực là rất khó khăn.

Thân thể như ngọc dương chi bị kẻ cường tráng như ngọn núi nhỏ đặt dưới thân, đêm nay Nghiêm Sát giữa sự thô bạo thường thấy bỗng để lộ ra sự dịu dàng. Y dùng tay cẩn thận hầu hạ Nguyệt Quỳnh một lần, sau đó vào lúc hắn thất thần mà tiến nhập hắn. Nguyệt Quỳnh tối nay cũng rất mẫn cảm, tay trái không ngừng sờ tới sờ lui, vuốt ve tấm lưng dày rộng của Nghiêm Sát, đầu ngón tay lưu luyến nơi vết sẹo, hai đôi môi dây dưa kề sát khiến hắn cảm nhận được vị đạo của Nghiêm Sát, sau đó giữa lúc Nghiêm Sát mưa rền gió dữ dũng mãnh cướp đoạt mà bay đến ảo cảnh cực lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK