Anh sợ đánh thức hai người, liền duy trì tư thế không dám động đậy này ước chừng hai tiếng đồng hồ. Thể năng lính gác cùng sức chịu đựng của bản thân anh để cho anh không vì vậy mà mệt mỏi, càng quan trọng hơn chính là bạn lữ yêu dấu cùng đứa nhỏ đều có thể ngủ say sưa ngon lành ở trước mặt, thật sự là lại chuyện hết mức hạnh phúc.
Quả thực, nếu hai người có thể một mực yên tĩnh mà đi ngủ vậy thì quá tốt rồi.
Hai giờ trôi qua, Tề Lí Cách cùng Tề Bình đều đã tỉnh.
Tề Lí Cách tỉnh ngủ thỏa mãn mà rên hừ hừ, nằm trên giường lộ bụng ra, bày ra tư thế gợi cảm, quả thực trêu người y hệt Mập Mạp. Cậu liếm liếm môi, dụ hoặc nói: "Bàn Tân, mau! Làm phát nào!"
Nhưng mà Trần Tân vừa mới nuốt nước miếng, Tề Bình liền khóc.
"Đợi một chút." Trần Tân đưa một bàn tay ra vội vàng sờ sờ bụng Tề Lí Cách, lại nhanh chóng ôm dỗ Tề Bình đang khóc lớn oa oa.
"Tề Bình tiểu rồi? Hay là đói bụng?" Trần Tân đặt Tề Bình ở trên giường, cởi tã làm kiểm tra, "Không đi tiểu, tốt lắm, vậy chính là đói bụng."
Nói xong còn hôn mặt Tề Bình một cái.
"......" Tề Lí Cách vẫn duy trì tư thế gợi cảm trêu người, thấy Trần Tân lầm bầm lầu bầu sau đó ôm Tề Bình xuống lầu, tức khắc cảm thấy bụng thật lạnh, cũng giống như trái tim vậy.
Chỉ có ổ chăn vẫn bằng lòng không keo kiệt mà sưởi ấm cho cậu như cũ.
Vài phút sau, Tề Lí Cách buồn bực mà trùm chăn bông xuống lầu, liền thấy Trần Tân cầm bình sữa, Tề Bình khóc oa oa, mặt khóc đều sắp đỏ chót.
"Sao lại không uống? Không phải đói bụng sao?" Trần Tân cau mày, vừa là hoang mang lại khẩn trương. "Bé ngoan, con sẽ không phải là bị bệnh chứ?"
Tề Lí Cách không trả lời anh, chỉ là chẳng nói câu nào đi qua, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tề Bình, nhìn vào đôi mắt Tề Bình.
Ba giây sau, Tề Bình an tĩnh lại, ngoan đến mức không thể nào ngoan hơn được nữa.
"Cảm ơn, vẫn là em biết đối phó đứa nhỏ."
Tề Lí Cách không thèm nhìn Trần Tân, che chăn lên trên đầu, chậm rãi trườn đến góc phòng khách ngồi xổm xuống.
Lúc này Trần Tân vội vàng đặt Tề Bình lên trên giường em bé, không có chú ý tới sự bất thường của Tề Lí Cách. Anh thu xếp xong xuôi cho Tề Bình, lại đến phòng bếp đi rót sữa tươi vừa nãy Tề Bình không uống vào trong ly của mình uống sạch, còn rửa sạch bình sữa.
Anh rửa đến một nửa, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Nếu là buổi sáng thường ngày, anh tiến phòng bếp không quá hai phút Tề Lí Cách liền sẽ lủi vào ôm anh chơi xấu, muốn ôm muốn hôn, không ồn ào đến mức anh ngừng công việc trên tay để ôm ấp hôn hít thì quyết không buông.
Nhưng hôm nay đã qua năm phút mười ba giây, vẫn không có người cọ từ sau lưng ôm anh, sau lưng trống rỗng khiến cho anh thật không quen chút nào.
"Bé ngoan?"
Trần Tân trở lại phòng khách, liền thấy Tề Lí Cách vẫn duy trì tư thế cuộn tròn trong góc như vừa nãy.
Anh đi lên phía trước cùng với chăn ôm lấy Tề Lí Cách, mang người vào trong lòng ngực của chính mình, ôn nhu hỏi: "Bé ngoan làm sao vậy? Muốn "làm" sao?"
Tề Lí Cách không nói lời nào.
Nếu là bình thường Trần Tân hỏi như vậy, cậu đã sớm xoay người một cái áp đảo Trần Tân, nhưng cậu hôm nay một chút phản ứng cũng không có.
Trần Tân biết Tề Lí Cách không vui vẻ.
Tề Lí Cách rất hiếm khi không vui, ngày thường luôn là nụ cười ôn nhu hoặc là tiện tiện, ai cũng không cách nào khiến cho cậu tức giận.
Nhưng mà cậu cũng có lúc không vui, có tiểu tâm tư yếu ớt của chính mình. Cậu cứ cười nhạo Trần Tân thích não bổ, một chút việc nhỏ liền bị kích thích đến mức thiếu chút nữa phát tác bệnh cáu kỉnh, nhưng đồng thời, chính cậu cũng giống vậy, kỳ thật có rất nhiều lúc lòng dạ hẹp hòi.
Giống như là cậu kỳ thật vẫn luôn muốn độc chiếm một mình Trần Tân.
Trần Tân xốc chăn lên, Tề Lí Cách ở trong chăn khó chịu đến mức mặt đều đỏ, mặt không cảm xúc mà đỏ lên.
"Tức giận sao?"
Tề Lí Cách gật đầu.
"Bởi vì vừa nãy anh chỉ lo cho Tề Bình?"
Tề Lí Cách vốn là gật đầu, lại vừa lắc đầu.
"Vậy bằng lòng nói cho anh biết nên làm như thế nào không?"
Tề Lí Cách ngẩng đầu nhìn Trần Tân một cái, lại cúi đầu, rầu rĩ nói: "...... hôn."
Cậu vừa nói xong, liền bị Trần Tân hôn chặt. Trần Tân một tay ấn lấy đầu cậu, một tay kéo tay cậu, một đôi chân dài vòng cậu ở trong lòng ngực của chính mình.
Cái hôn này quả thực ôn nhu, Trần Tân câu lấy chiếc lưỡi chưa phản ứng kịp, nhẹ nhàng mút lấy, nếm lên hương vị ngọt ngào.
Vừa mới tách ra, Trần Tân mở ra mắt nhìn cậu một cái, lập tức lại cúi đầu hôn xuống tiếp.
"Còn tức giận không?"
Tề Lí Cách lắc đầu, nhìn nhìn anh, sau đó bật cười.
Trần Tân thấy cậu cười, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được đắc ý bạn lữ của mình là người ôn nhu như vậy.
Tề Lí Cách dùng chăn bọc lấy Trần Tân cùng chính mình, hai người làm ổ trong góc nói nhỏ.
"Bàn Tân, anh là người có nguyên tắc chứ?"
"Đương nhiên."
"Gạt em." Tề Lí Cách khinh thường mà hừ hừ, "Trước kia đã nói là buổi sáng người đầu tiên phải hôn là em, nhưng anh vừa nãy hôn chính là Tề Bình! Còn để cho em bắt gian tại trận!"
Trần Tân nghe xong lại hôn cậu mấy cái, cười nói: "Vậy thì thích anh làm gì?"
Tề Lí Cách thỏa mãn mà hừ hừ: "Biết thì tốt."
"Có những đứa nhỏ chỉ thích dày vò vớ vẩn." Tề Lí Cách nói: "Có việc thì khóc, không có việc gì thì cũng khóc. Về sau Tề Bình nếu như khóc, thấy nó không có việc gì thì cũng đừng để ý đến nó."
"Sẽ không khóc thành bệnh gì chứ?"
"Trước khi khóc thành bệnh thì nó đã mệt đến ngủ mất rồi, đứa nhỏ ngủ ngoan là đáng yêu nhất."
Tề Lí Cách từ nhỏ chính là đứa nhỏ không khóc không nháo, mỗi ngày ăn no rồi lại ngủ, tã dơ rồi sẽ nhỏ giọng khóc vài tiếng, mẹ, chị thay tã xong cho cậu rồi sau đó lại tiếp tục ngoan ngoãn mà ngủ, nửa đêm cũng không thức dậy làm ồn, quả thực là một cục cưng gương mẫu. Trần Tân cũng vậy, khi còn nhỏ cũng không khóc nháo, cũng không như sau khi lớn lên có một đống quy củ ngổn ngan, cha mẹ chăm sóc anh như thế nào thì anh liền khỏe mạnh lớn lên như thế đó, ngoan đến mức không thể ai ngoan bằng.
Nhưng mà hiện giờ Tề Lí Cách cùng Tề Bình mới chính thức ở chung được mấy tiếng đồng hồ, cậu liền dự cảm đứa nhỏ này một chút cũng không giống với bọn họ.
Sẽ là một đứa nít quỷ.
Quả thực liền giống như Tề Lí Cách suy nghĩ, Tề Bình thích nhất dày vò lung tung hai người lớn này.
Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần một có chỗ nào không thoải mái bé con liền khóc la om sòm, Trần Tân đi qua giường nhỏ của bé, Tề Lí Cách lấy gấu bông để tới bên cạnh bé, bưng thức ăn vòng qua giường sơ sinh, núp ở trên bậc thang nhìn lén bé con...... Cơ hồ không có chuyện nào mà không có thể kích phát tâm linh bé nhỏ mẫn cảm của bé.
Trần Tân ngay từ đầu còn thương cảm bé con, cho rằng bé con thật sự chỗ nào không thoải mái, nhưng vài lần tiếp nữa thì cũng đã chết tâm, cũng không dám để cho đứa bé nhỏ như vậy cứ tiếp thu ám chỉ tinh thần lực mãi được, chỉ có thể tùy ý bé con muốn khóc như thế nào thì khóc như thế đó.
Nhưng ngược lại Tề Lí Cách từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, Tề Bình vừa khóc, cậu liền lập tức nằm xuống ngay tại chỗ, lấy năng lực đi ngủ kinh người để chống cự tất cả tạp âm, qua vài ngày đã biến thành vừa nghe thấy tiếng khóc liền tiến vào trạng thái ngủ đông.
Đây tuy thoạt nhìn đạt tới sự cân bằng khéo léo, nhưng nội tâm Trần Tân lại dần dần dâng lên một thanh âm khác.
Tiếng reo hò của cơn đói khát.
Tề Lí Cách vẫn luôn đi theo phía sau anh xin được thao thao vừa nghe thấy tiếng khóc của Tề Bình liền rơi vào giấc ngủ, lại không có tinh lực cùng anh ở trên giường thực hành nội dung trong sách sếc.
Làm một lính gác tràn trề tinh lực, anh đã ước chừng một tuần đã không có tiếp xúc thân mật cùng dẫn đường của mình, cho dù anh ngây thơ hơn nữa cũng chịu không nổi, khát khao đến mức nhìn thấy chim lớn cùng Mập Mạp dính lấy nhau đều có nỗi xúc động muốn chia rẽ chúng nó.
Tề Á không hề có tính toán muốn đón Tề Bình về nhà, Trần Tân cũng không rãnh chờ đợi Tề Bình về nhà!
Hiện tại!
Nhu cầu cấp bách của anh bây giờ là để đứa nhỏ yên tĩnh một tiếng đồng hồ, để anh có cơ hội tuột quần Tề Lí Cách xuống!
10 giờ tối, Trần Tân thừa dịp Tề Bình đi ngủ, đuổi Mập Mạp cùng chim lớn đến phòng khách, tiếp theo trở lại phòng ngủ khóa cửa phòng lại.
Tề Lí Cách mặc áo ngủ ngồi ở trên giường đọc tư liệu, trong bụng ôm một cái gối, chuẩn bị đợi lát nữa đi ngủ bất cứ lúc nào. Cậu chưa phát giác được khát khao khó nhịn của Trần Tân, còn chuyên chú mà ghi nhớ những tư liệu kia.
Trần Tân cởi áo trên ra, lộ ra cơ bắp cường tráng, đi về phía Tề Lí Cách.
"Bé ngoan."
Anh quỳ một gối ở trên giường, rút máy đọc sách của Tề Lí Cách ra đặt ở một bên.
"Hửm?" Tề Lí Cách vừa bắt đầu nghiêm túc thì lực tập trung rất tốt, bởi vậy máy đọc sách đột nhiên bị rút ra, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phản ứng lại được, ngơ ngác mà nhìn Trần Tân.
Trần Tân cúi đầu hôn cậu một chút, đưa tay cởi áo ngủ của cậu, vừa thấp giọng nói: "Muốn thao em."
"......" Tề Lí Cách đỏ mặt, bắt lấy quần ngủ Trần Tân.
"Cho thao không?"
Trần Tân cởi áo ngủ Tề Lí Cách ra, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của cậu, cách quần ngủ dùng hạ thể phấn chấn bừng bừng cọ vào hạ thân của cậu.
Tề Lí Cách lập tức đã bị trêu chọc cho toàn thân đều nóng lên, dục vọng mấy ngày nay toàn bộ được bộc phát. Cậu vừa nhẹ gãi lưng Trần Tân, vừa phóng túng cùng Trần Tân nói: "Em muốn anh bắn vào......"
Vài phút sau, đôi chân dài của Tề Lí Cách vòng quanh eo Trần Tân, đang chuẩn bị để cho Trần Tân tiến vào thân thể của mình.
Trần Tân kích động đến độ sắp nổ tung, cắn môi khắc chế xúc động mình hung hang muốn sáp nhập.
"Bé ngoan, anh muốn tiến vào."
"Mau tiến vào......"
Mà đang lúc tình nồng thắm thiết, Tề Bình dưới lầu khóc.
Trần Tân gần như sắp bị bé con khóc cho mềm mũi, cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà coi như anh chịu đựng cũng không bất cứ ý nghĩa gì nữa, Tề Lí Cách nghe thấy tiếng Tề Bình khóc, chỉ cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng nghiêng đầu một cái, ngủ mất tiêu.
"......"
Trần Tân nhất thời cảm thấy thân thể thật lạnh, y hệt như trái tim vậy.
Anh bố trí ổn thoả cho Tề Lí Cách, nghiến răng nghiến lợi mặc xong quần áo, lạnh mặt xuống lầu.
Tề Bình còn đang trên giường nhỏ khóc quang quác, không hề ý thức được mình đã chọc tới ai.
"Tiểu tử!" Trần Tân đứng ở trước giường nhỏ, hung tợn nói: "Cưng chọc điên chú rồi."
Tề Bình mới không để ý tới anh, tiếng khóc mạnh mẽ như cũ.
Trần Tân lúc này đã quyết định muốn sống còn cùng bé con, mặc kệ bé con khóc như thế nào cũng chỉ là đứng ở đó nhìn.
Mười phút sau Tề Bình khóc mệt rồi, ngủ khò khò, Trần Tân vẫn cứ không nhúc nhích.
Nửa giờ sau, Trần Tân lắc lắc Tề Bình ngủ say.
"Chú tính thử cho con, con bình quân nửa giờ khóc một lần." Trần Tân không nóng không lạnh nói: "Hiện tại phải nên khóc."
Tề Bình bắt đầu khóc oa oa, khóc xong năm phút, bé con có chút mệt mỏi, thanh âm nhỏ xuống. Nhưng mà lúc này Trần Tân lại nhẹ nhàng chọc vào bụng bé con: "Bình quân một lần mười phút, còn có năm phút, tiếp tục."
Năm phút trôi qua, Tề Bình vẫn ngủ.
Lại qua nửa giờ, Trần Tân lắc lắc giường nhỏ của bé con: "Đến giờ rồi."
Ba giờ sáng, Trần Tân vẫn đứng ở trước giường nhỏ của Tề Bình.
Làm một lính gác cấp tướng có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ được liên tục chiến đấu, cùng với cứ nửa giờ đánh thức bé con để nó khóc một lần căn bản chỉ một bữa ăn sáng.
"Mau khóc, sao lại không khóc nữa? Con còn là nam nhân sao?" Trần Tân lãnh đạm nói.
Suốt cả đêm không có uống sữa, còn phải bị người cưỡng bách cứ nửa giờ là khóc mười phút, Tề Bình cho dù cứ thích hành hạ lung tung cũng không có sức lực, đôi mắt đã không mở ra nổi.
Trần Tân nhìn Tề Bình không còn sức lực để khóc, lại đứng ở trước giường nhìn một hồi, cuối cùng đắp chăn đàng hoàng cho bé, hôn một cái.
"Tối mai tiếp tục, ngủ ngon."