Trình độ của Tạ Thiên Lan có thể nói là cầm thú.
Cả đêm làm nhiều như vậy quả nhiên là ỷ vào mình chưởng quản Dâm dục cho nên không cố kỵ!
Phải khiến cho người khác tinh tẫn thân vong thì tên khốn nạn này mới cảm thấy thành tựu hay sao?
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Sở Mộ Vân thế nhưng không có cảm giác mệt mỏi gì. Dù sao hắn cũng có tu vi cao, chút 'lao động chân tay' này cũng không tính là gì.
Hơn nữa thân thể khô nóng của Băng Linh Thú cũng giảm bớt cho nên hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Đây đúng là...... Ha ha!
Thế nhưng 'mảnh mai' nằm ở trên giường không phải là phong cách của Sở Mộ Vân. Trời vừa mới sáng hắn đã xoay người xuống giường, bởi vì khom người mà phía sau lưng căng chặt, đường cong đẹp đến mức khiến ngón trỏ đại động.
Tạ Thiên Lan mở mắt ra, y dựa vào đầu giường, ngả ngớn mà nhìn hắn: "Tôn thượng thật đúng là trở mặt vô tình."
Sở Mộ Vân không nhìn y, hắn lấy ra bộ y phục mới, mặt không cảm xúc mà mặc vào.
Khóe miệng Tạ Thiên Lan khẽ nhếch, chân dài bước xuống, thân mình trần trụi mà xuống giường.
Chân trần đứng trên mặt đất, tóc dài xõa bên hông, làn da cực trắng, quả thật như trân châu tinh xảo.
Thật là một thân thể vô cùng gợi cảm, lại xứng với dung mạo diễm lệ của y, Sở Mộ Vân cảm thấy dưới bụng nóng rực.
Tạ Thiên Lan lại gần, tựa như muốn hôn hắn.
Sở Mộ Vân nhíu mày quay đầu đi.
Tạ Thiên Lan thuận thế liếm tai hắn: "Sung sướng xong liền không nhận người? Như vậy không tốt đâu."
Sở Mộ Vân bị y làm cho run rẩy, kí ức tối qua quá rõ ràng.
Nhiệt dư trong máu nhanh chóng bị châm lửa trong hắn.
Nhưng lại không thể tiếp tục phóng túng nữa. Cố gắng thức tỉnh ý chí, Sở Mộ Vân đột nhiên lùi lại, lạnh mặt uy nghiêm nói: "Chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra."
Tạ Thiên Lan cười quyến rũ: "Nếu ta nói không thì sao?"
Y vừa dứt lời, sát khí đột nhiên bao trùm doanh trại, ánh mắt Sở Mộ Vân như có băng, cả người đều lạnh lẽo, gần như gằn từng chữ một nói: "Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá."
Tạ Thiên Lan quả thật bị hắn mê hoặc đến chết.
Thân thể dâm đãng này sao có thể cấm dục như vậy?
Tim y đập cực nhanh, sung sướng cực lớn lan tỏa khắp cơ thể, khơi dậy ham muốn chinh phục của y.
Tuyệt vời, vị lãnh tụ Nhân tộc này thật là quá tuyệt vời!
Tạ Thiên Lan cũng không tiếp tục chọc giận hắn, chỉ nói đầy ẩn ý: "Ý của ngươi là sẽ không bao giờ làm với ta nữa?"
"Đương nhiên!" Sở Mộ Vân không do dự trả lời.
Tạ Thiên Lan nhẹ nhàng cắn cánh môi diễm sắc, dùng giọng đa tình hỏi: "Nếu ngươi tự đến tìm ta thì sao?"
Sở Mộ Vân nhìn y chằm chằm: "Ta tuyệt đối sẽ không."
Tạ Thiên Lan nhìn hắn: "Nói trước bước không qua đâu."
Sở Mộ Vân bỗng nhiên giơ tay bóp lấy cần cổ trắng nõn của y, tựa như muốn bẻ xuống.
Tạ Thiên Lan không né tránh, ngược lại còn lưu luyến nhìn hắn: "Nếu muốn thì cứ đến tìm ta, ta thích thân thể dâm đãng của ngươi."
Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng không thật sự động thủ, tu vi Tạ Thiên Lan sâu không lường được, nếu thật sự đánh thì thắng bại khó định, nhưng khiến Nhân giới bị phá hủy thì lại dễ như trở bàn tay.
Không thể đuổi y đi, Sở Mộ Vân cầm lấy bội kiếm không chút lưu luyến mà ra khỏi doanh trướng.
Tạ Thiên Lan tựa vào tường, lười biếng cười: "Giống như người bị dùng xong thì bị đá vậy, tuy nhiên... không dễ như vậy đâu."
Sở Mộ Vân lạnh mặt đi ra khỏi doanh trướng, cả buổi sáng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Cả đám tu giả Nhân giới đều nơm nớp lo sợ mình đã làm gì chọc giận tôn thượng.
Sở Mộ Vân diễn vai lãnh tụ ác ma suốt hai ngày, Linh bảo bảo cũng có chút lo lắng: "Ừm.... Ta cho ngươi xem ảnh vài tiểu thụ xinh đẹp để rửa mắt nhé?" Nó biết ký chủ nhà mình là tổng công, mà tổng công lại bị người thượng, hơn nữa còn bị thượng nhiều lần như vậy, khụ khụ.....
Sở Mộ Vân: "Ta đang diễn."
Linh: “A?”
Sở Mộ Vân: “……”
Linh: “À à! Ta đã hiểu, đây chỉ là diễn, là diễn thôi!”
Sở Mộ Vân: "......" Quên đi, tốt nhất là không nên giải thích cho tên nhóc này biết thiết lập "tôn giả cường đại nội liễm" không thể bị occ.
Linh: “~(≧▽≦)/~ ký chủ đại nhân thật là lợi hại, tố chất tâm lý quá mạnh, từ tổng công biến thành dâm đãng thụ đều có thể diễn được tự nhiên!”
Sở Mộ Vân: “……”
Tên nhóc này..... Hắn có thể xin trả lại hàng được không!
Sở Mộ Vân nói được thì làm được, từ ngày đó hắn bắt đầu lạnh nhạt với Tạ Thiên Lan, tuy vẫn mang y theo nhưng là để giám sát y, đề phòng y. Tuy nhiên lại không nhiều lời với y một câu, ánh mắt cũng lười nhìn.
Tựa như người khóc lóc van xin Tạ Thiên Lan đêm đó là người khác vậy. Có câu rút mông vô tình, Sở Mộ Vân mà đã vô tình lên thì tra công cũng hổ thẹn không bằng.
Qua bảy ngày sóng yên biển lặng, ranh giới lại có khe rách, Sở Mộ Vân không nói hai lời liền mang người xuất phát, Tạ Thiên Lan cũng tự nhiên đi theo.
Thời gian y tính chắc cũng không sai biệt lắm, vị tôn giả nhẫn nhịn mấy ngày nay chắc chắn không chịu đựng được qua nổi ngày hôm nay.
Kỳ phát tình của Băng Linh Thú là ba năm, trong ba năm này cách bảy ngày cần phải làm tình một lần. Hơn nữa lần đầu bị kính thích như vậy thì lần sau càng không dễ dàng thỏa mãn.
Đêm hôm đó..... Tạ Thiên Lan dám nói thiên hạ này không có người thứ hai có thể làm Sở Mộ Vân thỏa mãn như vậy, vì vậy.... Ba năm này Băng Linh Thú đừng mong thoát khỏi y.
Càng không cần nói, Tạ Thiên Lan còn bỏ cho hắn một vài thứ.
Theo lý thuyết hôm nay chính là cực hạn.
Giữa vô số yêu thú, sương lạnh quanh người bạo khởi, nam nhân phóng thích pháp thuật kinh thiên động địa có lẽ lúc này đã ướt đẫm.
Chậc chậc, Tạ Thiên Lan thích thú đứng nhìn, tầm mắt nóng bỏng như muốn lột sạch quần áo bó lấy người hắn.....
Có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Tạ Thiên Lan rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Tự chủ mỗi lần của Sở Mộ Vân đều khiến Tạ Thiên Lan phải kinh ngạc. Y cho rằng hắn sẽ không thể trụ nổi qua trận chiến này, nhưng lại không ngờ thấy được trận pháp tinh diệu tuyệt luân bình ổn chiến cuộc.
Sau khi trận chiến kết thúc, Sở Mộ Vân lập tức đi về phía y. Người nam nhân vẫn còn dính đầy máu yêu thú, đôi mắt nổi lên tia máu, giọng nói đè thấp tràn ngập ẩn nhẫn và khắc chế: "Ngươi đã làm gì ta?"
Tạ Thiên Lan cười đến quyến rũ: "Đêm đó ta làm gì chẳng lẽ ngươi không nhớ?"
Sở Mộ Vân đang tức giận thì đột nhiên có người đi tới.
"Tôn thượng, là thiếu cung chủ gửi thư."
Sở Mộ Vân đột nhiên giật mình, trong mắt tràn đầy phức tạp. Thứ vốn chờ mong lúc này lại không dám chạm vào.
Tạ Thiên Lan lười biếng cười, đáy mắt tràn ngập ác ý.