Mục lục
Triệu Hoán Tử Thần Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Đông một bên ôm lấy Hoắc Linh một bên cố gắng chém giết tang thi,mồ hôi đã ướt hết cả người,cánh tay chém tang thi đến mức hắn cảm giác như cái tay không phải của mình nữa!

Trong lòng hắn lúc này thật muốn lôi toàn bộ tổ tông mười tám đời của ba ả tiện nhân kia ra chửi mấy trăm lần.

Lúc trước hắn đúng là mắt mù mới thu lưu bọn họ vào trong đoàn,lúc này thì hay rồi,trực tiếp thu về ba con bạch nhãn lang,vì muốn cái nhẫn không gian trong tay em gái hắn,không tiếc đem đàn tang thi dẫn tới vây sát bọn hắn.

Không chỉ như thế.....

Hoắc Đông đưa mắt nhìn sang bóng dáng nhỏ nhắn cách đó không xa đang điên cuồng phóng thích dị năng,gần như không muốn sống mà giết tang thi hòng mở được một đường máu ra ngoài,đáng tiếc là số lượng tang thi quá đông,không tài nào có thể giết ra một con đường được.

Tống Thanh Vũ lúc này gần như sắp điên luôn rồi,hắn đã quá chủ quan,đáng lẽ hắn phải nghĩ ra bản thân hắn có thể trọng sinh thì kẻ ở bên cạnh ả đàn bà rắn độc kia cũng có thể có kẻ trọng sinh mới đúng,lúc này lại để chị gái bị bắt đi,hắn thật sự hối hận khi mới gặp đã không trực tiếp ra tay giết chết ả ta.

Càng nghĩ Tống Thanh Vũ càng điên cuồng mà đem dị năng của mình phóng thích,cắn nuốt đám tang thi xung quanh càng nhanh hơn.

Hoắc Đông cắn răng đem Hoắc Linh đưa cho đồng bạn,bản thân liều mạng chạy qua đánh ngất Tống Thanh Vũ,nhanh chóng vác người lên lưng rồi cùng hai đồng đội của mình rút lui.Còn sống chết của những người khác thì liên quan gì tới bọn hắn,đám người thường kia cũng là do ả tiện nhân kia "thiện tâm" cứu lấy,bọn hắn vì sao phải đi bảo vệ bọn họ trong khi cô ta chạy mất chứ,hừ!

Đám người thường ở bên trong vừa nhìn thấy đám Hoắc Đông rút lui thì đã la hét,chửi bới loạn xạ cả lên,tất cả đều đem nhóm Hoắc Đông chửi đến cẩu huyết lâm đầu mà không hề nghĩ tới bọn họ chính là những kẻ ích kỉ đã đem nhóm Hoắc Đông nhốt ở bên ngoài cửa ngay khi thấy tang thi đàn kéo tới,lúc này lại muốn người ta bảo vệ mình,thật đúng là nghĩ quá hoàn mỹ đi.

Không biết có phải là do may mắn hay không,nhóm Hoắc Đông chạy đi lại đúng là đang chạy về phía đường mà xe của Nguyệt An Tuyết đang đi tới,ngay khi nhóm Hoắc Đông sắp bị đám tang thi phía sau đuổi kịp thì lại gặp cảnh tượng cánh hoa đào bay ngập trời,lướt qua bọn họ mà bay thẳng tới đàn tang thi phía sau mà công tới.

Theo sau là hàng loạt lôi điện màu vàng,ngọn lửa đỏ bắn tới đám tang thi đang nhào lên,vài bóng đen nhanh chóng lướt qua họ mà hướng đám tang thi ra sức vung đao chém giết,nhanh chóng diệt sạch chỉ trong vòng vài phút,phong cảnh cực kì đồ sộ.

Đợi nhóm Hoắc Đông lấy lại tinh thần,nhìn về phía trước cách đó không xa đậu một chiếc Hummer cải tạo,một nhóm người đứng đó,vẫn còn đang tích cực phóng thích quỷ đạo tấn công mấy con tang thi còn sót lại.

Hoắc Đông cùng Đông Tử lúc nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên mũi xe Hummer,ánh mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc cùng kinh hỉ đan xen nhau.

Nguyệt An Tuyết bên này,vừa nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của hai người khi nhìn mình,môi khẽ cong lên,chào một tiếng:"Yo,đã lâu không gặp,Hoắc Đông,Đông Tử."

"Nguyệt tiểu thư,là cô."Hoắc Đông lập tức cõng Tống Thanh Vũ đang bất tỉnh đi tới,người phía sau cũng ôm Hoắc Linh đang ngất đi qua,Đông Tử đi theo phía sau.

"A,không ngờ ra ngoài thu vật tư lại gặp lại các người đâu."Nguyệt An Tuyết nhảy xuống mũi xe,nhíu mày nhìn Tống Thanh Vũ đang bất tỉnh trên lưng Hoắc Đông,sau lại đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng đáng yêu hay ríu rít kia thì mày nhíu càng sâu.

"Bé Thanh Vy đâu?"Ichimaru Gin cũng tò mò mà hỏi.

"A,các cô quen biết cặp sinh đôi?"Đông Tử giật mình,hỏi lại.

"Tuyết Tuyết,tìm một chỗ rồi nói chuyện đi."Aizen Sousuke đẩy đẩy mắt kính,nói.

"A,đúng,tìm chỗ an toàn rồi nói.Bên kia có cửa hàng tiện lợi đã dọn sạch tang thi,chúng ta qua bên đó đi!"Hoắc Đông giật mình,lập tức chỉ về một hướng rồi dẫn đầu đi qua.

Nguyệt An Tuyết thu xe vào không gian rồi cùng các tử thần cũng đi theo nhóm Hoắc Đông.

Trong cửa hàng,Hoắc Đông cùng nam sinh đặt Tống Thanh Vũ cùng với Hoắc Linh nằm xuống một chỗ sạch sẽ trên lầu,xoay người dọn đồ nặng chặn lại cửa ra vào,đảm bảo an toàn rồi mới đi lên.

Nhóm Nguyệt An Tuyết đều ở trên lầu tìm một chỗ ngồi sạch sẽ mà ngồi xuống,Nguyệt An Tuyết được đãi ngộ tuyệt đối,ngồi trên cái ghế còn nguyên vẹn sạch sẽ trong cửa hàng.

Đám Hoắc Đông thì mặc kệ bẩn hay sạch,trực tiếp ngồi xuống đất mà nghỉ ngơi một chút.Bọn hắn hiện tại thật sự không còn chút xíu sức lực nào nữa,vừa rồi nếu không có nhóm Nguyệt An Tuyết cứu đúng lúc,có lẽ cả đám lúc này đã thành thức ăn cho tang thi,tất cả đều đã nổ mạnh hết đà rồi.

Nguyệt An Tuyết cũng không hối thúc ba người kể ngay lập tức,cô ném cho bọn họ chút nước và bánh bao rồi đi kiểm tra tình trạng của Hoắc Linh và Tống Thanh Vũ,xác định tình trạng hai người không nguy hiểm mới trở về chỗ ngồi của mình.

Ba người Hoắc Đông,Đông Tử cùng nam sinh kia nhìn hai cái bánh bao thịt trong tay mà nuốt nước miếng,lập tức ăn ngấu nghiến vì đói và một phần là vì mấy tuần nay bọn hắn đều chỉ có thể ăn bánh quy hay là mỳ gói,đừng nói gì tới cái bánh bao thịt xa xỉ này.

Nguyệt An Tuyết lại lấy ra mấy phần cơm đã được nấu sẵn bỏ vào hộp,bắt đầu chia cho các tử thần.

Hiện tại thời gian cũng đã là giữa trưa,ánh nắng bên ngoài cũng không gay gắt như trước mạt thế,có lẽ là bị ảnh hưởng bởi virus tang thi,thời tiết bắt đầu thất thường đi.

Ba người Hoắc Đông nhìn mấy hộp cơm bốc khói nghi ngút,ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn các vị tử thần đang nhận phần cơm của mình mà bắt đầu ăn.

Bất quá,ba người cũng biết giới hạn là gì,Nguyệt An Tuyết đã cứu bọn hắn sau đó còn cho bọn hắn bánh bao thịt và nước uống,này đã là quá đủ đối với bọn hắn rồi.

Ở mạt thế này,chỉ một mẩu bánh mỳ bị mốc thôi đã là ân nghĩa lắm rồi,đừng nói những món ăn xa xỉ có thịt như bánh bao mà Nguyệt An Tuyết cho bọn họ ăn.

Đợi nghỉ ngơi đủ rồi,Hoắc Đông mới bắt đầu kể hết mọi chuyện cho Nguyệt An Tuyết nghe và vì sao không nhìn thấy Tống Thanh Vy đi cùng bọn họ.

Chuyện là cách đây bốn ngày,bốn người Hoắc Đông vô tình gặp được cặp sinh đôi khi đang đi thu vật tư,vì thực lực cùng dị năng mạnh mẽ của Tống Thanh Vũ nên Hoắc Linh đã yêu cầu cặp sinh đôi cùng gia nhập với bọn họ tạm thời cho đến khi tới căn cứ HC.

Cặp sinh đôi cũng không từ chối mà cùng gia nhập,sau đó hai ngày sau,trong lúc vô tình nam sinh trong nhóm Hoắc Đông tên là Vân Kỳ và Đông Tử cứu được ba nữ nhân ở trong một tiệm ăn nhỏ đang bị tang thi vây quanh.

Mà ba nữ nhân kia lần lượt chính là Lục Thanh Dao có vẻ ngoài thánh khiết,Trình Y Y chanh chua đanh đá và một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp tên là Tuyết Lê trầm ổn.

Lúc Vân Kỳ đem ba người về chỗ nghỉ chân của đám Hoắc Đông thì bị Tống Thanh Vũ phản đối,còn vì sao phản đối thì Tống Thanh Vũ không nói.Cuối cùng vì tính lương thiện của Hoắc Linh và Tống Thanh Vy,nhóm Hoắc Đông lưu lại ba người Lục Thanh Dao.

Sau đấy,mấy người Hoắc Đông mới sâu sắc cảm nhận thấy cái gì gọi là hối hận.Lục Thanh Dao thì cứ bạ đâu lại cứu người tới đó,đem bọn hắn sai sử như thuộc hạ mà bắt bọn họ đi cứu những người thường sống sót kia,hào quang thánh mẫu phát huy tận cùng.

Trình Y Y thì lúc nào cũng dùng cái giọng chanh chua của mình ra mà chửi xéo Hoắc Linh hay là nói những câu làm bọn họ ly gián.

Còn nữ nhân tên Tuyết Lê kia,mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt lúc nào cũng đôi khi nhìn chằm chằm Hoắc Linh và cặp sinh đôi.

Tống Thanh Vũ rất nhiều lần khó chịu,luôn kéo Tống Thanh Vy rời khỏi ba người đó,nhưng vì Tống Thanh Vy tâm hồn lương thiện vẫn còn đó,cũng không chú ý quá nhiều biểu hiện kì lạ của Tống Thanh Vũ.

Cuối cùng,vào sáng ngày hôm nay.Lúc bọn họ vừa ra ngoài tìm vật tư,nữ nhân tên Tuyết Lê kia vậy mà dùng côn đánh vào đầu Hoắc Linh,cướp đi chiếc nhẫn không gian trên tay cô,còn chưa hết,cô ta vậy mà còn đánh ngất Tống Thanh Vy,cùng Trình Y Y đem Tống Thanh Vy lập tức thoát đi.

Đợi cho Tống Thanh Vũ và người Hoắc Đông phát hiện không đúng thì đã thấy Hoắc Linh đầu đầy máu nằm trên đất,không nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh Vy và ba người Lục Thanh Dao đâu.

Trong lúc Tống Thanh Vũ muốn nổi điên đuổi theo thì bọn họ nhìn thấy một đàn tang thi hơn mấy ngàn con đang hướng bọn họ lao đến,lúc muốn lùi vào bên trong siêu thị phía sau lưng có những người sống sót kia thì lại bị họ nhốt ở ngoài,nói kiểu gì cũng không cho bọn họ đi vào.

Nếu không phải Tống Thanh Vũ đang nổi điên mà điên cuồng phóng thích dị năng ngăn được đàn tang thi tạm thời thì chắc bọn họ cũng không có đường mà chạy đi rồi gặp nhóm Nguyệt An Tuyết.

Nguyệt An Tuyết sau khi nghe xong chuyện,cũng hỏi lại Hoắc Đông vài câu rồi im lặng không nói gì nữa.Ánh mắt của cô khẽ loé lên chút sát khí,rất nhanh lại biết mất vô tung vô ảnh.

Nếu phải nói,cô cũng cực kì thích cô bé Tống Thanh Vy đáng yêu kia,dù thời gian ở chung giữa bọn họ không lâu nhưng sự ngoan ngoãn nghe lời và cái vẻ ngây ngô đáng yêu kia của Tống Thanh Vy thật sự đã chọc một chút vào sự mềm mại trong lòng Nguyệt An Tuyết.

A a,xem ra cô nàng Tuyết Lê kia tuyệt đối không bình thường đâu.Trong khi đám Hoắc Đông còn chưa nói hay biểu hiện ra Hoắc Linh có không gian gì,cô ta vậy mà lại đúng lúc cướp được chiếc nhẫn như đã biết từ trước,a nha~,thật là rất muốn gặp mặt đâu ni.

Matsumoto Rangiku đang ngậm mứt quả hồng ngay bên cạnh Nguyệt An Tuyết,vừa nhìn thấy nụ cười tươi đến thấm người của cô mà không tự giác mà dịch ra xa.

Những người khác cũng chú ý tới nụ cười của Nguyệt An Tuyết,trong lòng đều đồng thời thắp mấy cây nến cho tên xui xẻo nào đang được vị đại nhân này nhớ thương,này tuyệt đối là sẽ rất thảm nga~.

Chừng nửa giờ sau,Hoắc Linh tỉnh lại,dù đầu khá đau nhưng vết thương đã được xử lý rất tốt.Sau khi cô nhìn thấy Nguyệt An Tuyết thì cũng khá bất ngờ,sau đó nghe anh trai bọn họ lại được cô cứu thì tràn đầy cảm kích đối với cô.

"A,thật ra thì nhẫn không gian của em vẫn ở đây."Hoắc Linh khi nghe tới Tuyết Lê cướp nhẫn của cô thì cũng kinh ngạc sau đó sờ sờ cổ,nói.

"Hả?"Ba người Hoắc Đông còn chưa hiểu Hoắc Linh nói gì thì nghe cô nói tiếp.

"Nhẫn trên tay chỉ là đeo theo thói quen thôi.Nhẫn không gian là em đeo trên cổ nè,không nhất thiết phải đeo ở trên tay nha!"Hoắc Linh lôi từ trong cổ ra một chiếc nhẫn đen không có chút nổi bật nào.

"Ách,từ bao giờ em..."

"A,là cái ngày mà anh Đông Tử mang ba người kia về,là Thanh Vũ bảo em làm như thế!"Hoắc Linh nói rồi nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn,tái nhợt của Tống Thanh Vũ nằm bên cạnh.

Ba người Hoắc Đông lập tức trầm mặc,ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp mà nhìn Tống Thanh Vũ.

Này cũng có lỗi của bọn hắn,nếu bọn họ nghe lời Tống Thanh Vũ không cần để ba người kia gia nhập,có lẽ lúc này Tống Thanh Vy cũng không...

Nguyệt An Tuyết trầm mặc một chút rồi đi tới,chân không chút nể tình mà đạp thẳng vào bụng Tống Thanh Vũ,cú đạp này chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy đau lắm rồi chứ đừng nói gì tới người bị đạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK