Tô Nhiên nhân tiện bắt lấy hai tay Tô Y đặt trên đỉnh đầu, nhanh chóng vòng sợi dây lụa mấy vòng quanh cổ tay cô. Tô Y cảm thấy cánh tay mình bị anh buột đến độ nhanh rút gân, hai hàng nước mắt không ngừng rơi: “Anh, em sẽ nấu cơm cho anh, đấm lưng cho anh, giặt quần áo cho anh….. Anh đừng trói em…… Hu hu hu….. Aaa…..Đau…..”
Tô Nhiên thấy bà xã nhỏ khóc đến đáng thương, trong bụng mềm nhũn, cúi đầu hôn môi cô một cái: “Bé ngốc, em hét loạn cái gì. Anh cũng không trói chặt, sẽ không làm đau em, khổ nhục kế cũng không biết….. còn vọng tưởng muốn gạt anh sao? Ngoan, một lát sẽ cùng em chơi một trò chơi mới.”
Tô Nhiên nói xong lại cột cổ tay Tô Y vào đầu giường!
Tô Y bị dọa cho sợ đến thân thể cứng ngắt, ngay sau đó phản ứng kịp liền ra sức giãy giụa, bất đắc dĩ lực lượng quá khác biệt, hai tay bị người đàn ông nào đó trói vững vàng. Mỗi lần cô vừa động sẽ làm cái giường dưới thân lắc lư, hu hu, anh trai là dao thớt, còn cô là thịt cá ——
"Tô Nhiên! Sao anh lại hèn hạ như vậy. Em không phải chỉ lừa gạt anh có một lần thôi sao? Anh lại trả thù em như vậy sao?”
Tô Nhiên trói kỹ bà xã nhỏ, hài lòng đứng dậy đi tới kéo rèm cửa sổ xuống, cũng không thể để người khác nhìn thấy anh cùng bà xã nhỏ triền miên.
"Mặc dù chỉ lừa một lần, nhưng mà lần này lại vô cùng nghiêm trọng, em có biết mới vừa rồi thiếu chút nữa là anh nghẹn đến chết? Bé ngốc, đó là mưu sát ông xã. Nếu em trai nhỏ bị nhịn hỏng, vậy em sau này làm sao bây giờ?”
"Thật xin lỗi. Em biết sai rồi còn không được sao. Anh trai….. Anh trai…. Anh trai…..” Tô Y biết Tô Nhiên thích mềm không thích cứng, bắt đầu gân cổ họng nũng nịu gọi.
“Anh trai, em yêu anh nhất. Anh thả em ra đi. Ngay bây giờ em sẽ đi nấu đồ ăn ngon cho anh.”
"Không cần, một lát ăn em là được.” Tô Nhiên đối với việc Tô Y làm nũng hoàn toàn không để ý tới, trở lại trên giường mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái bịch mắt màu đen. Tô Y nhìn đến, nhất thời ủ rũ ——
"Anh trai, nếu anh bịch kín mắt em lại em liền không thể nào nhìn thấy bộ dáng lúc anh động tình. Anh không biết thời điểm đó anh đẹp trai đến mức nào đâu. Cho nên không cần bịch mắt lại ——"
Tô Y run rẩy nhỏ giọng kềm nén tức giận thương lượng với Tô Nhiên. Trái tim lại đập thình thịch. Chuyện như vầy, trước đó cô đã xem qua trên TV, nếu muốn áp dụng trên người mình, quả thật rất kinh khủng nha.
o(>﹏
"Tô Nhiên! Đây là phòng của em, lúc nào thì anh bỏ công cụ gây án vào trong ngăn tủ của em? Thì ra anh vẫn luôn biến thái như vậy. Anh rốt cuộc còn lén lút làm cái gì với em? Hu hu hu, có phải từ lúc còn bé anh đã nhìn lén em tắm? Còn nhìn lén em thay quần áo? Không phải là lúc nửa đêm còn chạy đến trên giường em chứ?”
Những ý nghĩ tưởng tượng của Tô Y tuông ra như ngựa hoang, tận tình nghĩ tới, càng giống như Tô Nhiên là một tên lưu manh ——
Còn là một tên lưu manh ẩn nấp bên cạnh cô hơn 20 năm ——
Tô Y nhìn biểu tình dù bận vẫn ung dung của Tô Nhiên, lần nữa cẩn thận liếc một cái về phía bịch mắt màu đen trong tay anh, chưa từ bỏ ý định làm một lần vùng vẫy giãy chết. “Nếu bây giờ anh muốn bịch kín mắt em, vậy…. có thể chỉ che kín một con hay không? Hắc…. hắc….hắc….. chừa một con để em nhìn vẻ đẹp trai của anh ——"
Tô Nhiên bị cô nài nỉ phải than nhẹ một tiếng: “Em cho rằng bản thân là hải tặc một mắt à? Còn ngu ngốc chừa lại một con mắt. Em cũng không suy nghĩ một chút như vậy dọa người cỡ nào. Một chút lãng mạn cũng không có, ngốc chết!
"A? Anh lại mắng em ngốc. Em ngốc mà anh còn yêu. Anh đi tìm người thông minh mà sống cùng đi! Hừ!"
"Anh nhìn thấy rồi, ăn xong em rồi anh mới đi tìm."
"Aaaaa…. Không được! Nếu anh đi tìm người mới em cũng sẽ đi"
Tô Nhiên cố ý đùa cô, khinh thường nhìn cô một cái: “Chỉ bằng em?”
Tô Y giận đến hai mắt trắng dã, “Anh đừng có xem thường em. Cho anh biết, cũng không phải chỉ mình anh yêu thích em!"
Tô Nhiên nghe được đầu mối, bà xã của anh anh còn có thể không biết hay sao. Nhất định là có người đàn ông nào đó đã triển khai hành động. Anh không khỏi tức giận, một thoáng liền cởi quần cô ra. “Em nói rõ cho anh, người nào gan như vậy dám giành bà xã với anh?”
Tô Y nhìn thấy Tô Nhiên ghen trong lòng rất là vui sướng, phấn chấn, ngây ngất. Chẳng qua là nhìn bộ dáng tám phần lại muốn bộc phát thú tính của anh, vừa nghĩ anh sẽ hành hạ cô không ngừng nghỉ cô liền sợ!
"Hắc hắc, nào có người nào mắt mù như vậy. Em chẳng qua là muốn nhìn bộ dáng ghen tuông của anh một chút mà thôi. Xem một chút có phải anh thật lòng yêu em hay không. Mỗi lần anh đều không thay em suy nghĩ, em còn cho là anh không yêu em nữa. Em cũng không biết là anh yêu em hay là yêu thân thể của em.”
Tô Y nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra mới phát giác có cái gì đó không đúng. Bởi vì Tô Nhiên ở đối diện thế nhưng là bị đả kích rồi.
Bàn tay cầm bịch mắt màu đen của Tô Nhiên nổi lên gân xanh, vui vẻ trong mắt cũng nhất thời biến mất, ánh mắt nhìn cô trong trẻo lạnh như băng: “Em tới giờ luôn suy nghĩ như vậy?”
Đến lúc này vẫn không nhìn thấy tình yêu của anh? Quá sỉ nhục anh rồi!
Trái tim Tô Y đột nhiên ngừng lại, hai tay bị trói có chút chết lặng, lại bị anh dùng loại ánh mắt này làm cho ủy khuất, trong lòng không được tự nhiên nhắm mắt không thèm thuận theo anh: “Vốn là như vậy. Mặc dù nói loại chuyện giữa vợ chồng này rất tốt đẹp, nhưng mà anh có thể thay em suy nghĩ hay không? Anh chỉ toàn vì lợi ích cá nhân mà thôi. Hiện tại bắt đầu chán ghét anh, nếu anh không đối xử tốt với em em sẽ chia tay với anh.”
Tô Nhiên vốn đang bị lời nói của cô làm cho có chút mất mác. Anh sợ cô sẽ thật sự ghét anh. Nhưng mà nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy cô đây là hẹp hòi, nhất là câu nói cuối cùng kia, là loại lời nói lẫy của cô gái nhỏ làm nũng với người nhà. Tô Nhiên nghĩ như vậy liền an lòng, bên môi lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Sau này không cho nói câu chia tay. Em cả đời đều là bà xã nhỏ của anh. Đừng sợ, không phải như em nghĩ. Như thế này em sẽ thật nhanh vui vẻ….” Tô Nhiên nói xong liền bịch kín mắt Tô Y lại, tuy nhiên lại bị đôi mắt hình viên đạn của cô nhìn chằm chằm.
"Hừ!" Tô Y nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt to tràn đầy những giọt nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ bé cũng giận đển đỏ bừng. “Anh có biết hiện tại cánh tay em đã tê rần, rất khó chịu. Anh một chút cũng không quan tâm em. Chỉ biết thỏa mãn bản thân mình.Anh suy nghĩ một chút, từ sau khi chúng ta ở chung một chỗ, anh có lần nào suy nghĩ vì em chưa?”
"Y Y ——" Tô Nhiên đột nhiên đè lên thân thể cô, điên cuồng hôn môi cô, hai tay cũng không chừng mực trên dưới vuốt ve. “Y Y, đó là bởi vì anh yêu em….. em đừng nóng giận…..”
Bé ngốc hôm nay sao thế nhỉ, ăn trúng thuốc nổ rồi à? Trong lòng Tô Nhiên suy nghĩ rối bời, trên mặt lại làm bộ tội nghiệp hoảng hốt hôn bà xã nhỏ dưới thân. Chỉ chốt lát sau Tô Y đã bị hôn đến đầu óc choáng váng, một chiêu này quả nhiên lần nào dùng cũng hữu dụng ——
Tô Y đắm chìm trong nụ hôn dài kích tình của anh, ngay cả giãy giụa cũng quên, hơn nữa trên người cư nhiên lại có phản ứng.
Cô chợt bắt đầu uốn éo thân thể nghênh hợp anh. Đáng chết! Tô Nhiên, lại quyến rũ cô. Trước mắt như thế nào lại tối đen? Khi nào thì anh bịch mắt cô lại rồi?
"Ưhm ——" Tô Y khẽ hé mở đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ. Cô cảm giác cổ họng mình sắp bốc lửa, hết lần này tới lần khác mở to mắt nhưng lại không nhìn thấy gì. Chỉ có thể cảm giác hai tay Tô Nhiên trên người cô giống như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua, vừa mềm lại nhột, kích thích từng tế nào trong thân thể, tùy ý náo loạn, lớn tiếng kêu rên, cho đến khi quấy nhiễu đến cô không thể suy nghĩ gì được nữa…..
"A ——" Trên người nóng vô cùng, hai tay cô, liều mạng muốn ôm anh, nhưng lại bị trói trên đỉnh đầu. Tô Y khó khăn giật giật cổ họng, lời nói ra khỏi miệng lại không thể che được vẻ quyến rũ động lòng người: “Anh, thật nóng…..”
Tô Nhiên nhìn bà xã nhỏ dưới thân đã tiến vào trạng thái, trong lòng vui mừng đến mức hận không thể lập tức ôm lấy cô yêu cô thật tốt. Nhưng mà bởi vì những lời lên án vừa rồi của cô, anh không thể không nhịn lại ham muốn cá nhân riêng mình, trước tiên phục vụ cô thật thoải mái.”
"Y Y —— Đừng gọi anh là anh trai.”
Một tay Tô Nhiên chống đỡ xuống giường bên người cô, một tay khác nhẹ nhàng cỡi áo cô ra. Mỗi một lần đụng chạm da thịt cũng sẽ khiến cho người con gái dưới thân run rẩy.
······
Tô Y giãy giụa vòng eo, thở hào hển, thỉnh thoảng vươn cái lưỡi béo mập ra liếm liếm đôi môi khô khốc. Không thể không thừa nhận, cô phát hiện dưới tình huống này, đúng là có cảm giác đủ mới mẻ, đủ kích thích.
Tựa như đi lại lúc ban đêm ở rừng rậm ngày xưa, mặc dù trước mắt là một mảnh đen như mực. Nhưng mà có anh dẫn dắt, cô yên tâm giao bản thân cho anh, là có thể thích ứng torng mọi hoàn cảnh, được nhìn thấy ánh sáng.
"Anh yêu ——"
Cách gọi anh như vậy vẫn là lần đầu đi? Cho dù đến hôm nay, cô gọi ra vẫn có chút thẹn thùng.
Nhưng Tô Nhiên nghe cũng rất hưởng thụ, ngậm vành tai của cô, giọng nói hấp dẫn mơ hồ không rõ nói: “Không phải cái này, đổi cái khác.”
Tô Y bị anh làm cho đại não sớm đã quân lính tan rã, thân thể thao bản năng hướng gần tới thân thể nóng bỏng của anh, bất đắc dĩ lại chạm không tới được một phần quyến rũ trong tưởng tượng.
······
Trên người càng ngày càng nóng, cổ họng càng lúc càng khô khốc, chung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng giường bị cô làm cho run lắc, Tô Nhiên đi đâu rồi?
Tô Y đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có. "Ông xã——"
Tô Nhiên nghe được trong giọng nói của cô mang theo hoảng sợ, vội vàng vuốt ve bả va cô, hôn lên gương mặt cô: “Anh ở chỗ này.”
"Ôm lấy em!”
Tô Y thở gấp cọ tới thân thể Tô Nhiên, trên da thịt bóng loáng lộ ra ửng hồng, mang theo hơi thở mê người, tràn đầy mùi hương cơ thể, dẫn dắt Tô Nhiên tiến vào cảnh giới tốt đẹp chờ đợi đã lâu ——
Tô Nhiên lần này học tiến bộ, thỉnh thoảng hỏi cô gái nhỏ dưới thân: “Có đau hay không?”
"Có mệt hay không?"
"Nếu em không thích liền kêu dừng lại, anh nhất định sẽ nghe theo em.”
Tô Y nhíu nhíu lông mày, loại thời điểm này nghe mấy lời này thật mất hứng!
Một lát sau, Tô Nhiên đột nhiên dừng động tác lại, khẩn trương hỏi: “Có phải là không còn sức hay không? Không được miễn cưỡng, em…..”
Tô Y đè nén lửa giận trong lòng, lén mắng anh mấy trăm lần!
Lại một lát sau, Tô Nhiên lại bỗng dưng bất động, "Đã đến lúc rồi, anh cảm thấy em đã mệt mỏi, anh sẽ đi ra ngoài, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Y còn chưa kịp trả lời, lập tức cảm thấy phía dưới trống rỗng. Anh không phải là thật sự không chịu trách nhiệm rời đi rồi?”
"Tô Nhiên!!"
Tô Y giống như là con heo nhỏ dùng sức giãy giụa hai tay làm cho giường lớn chầm chậm run lắc, lúc ẩn lúc hiện. Cô cắn đôi môi nhỏ nhắn, cực kỳ tức giận: “Anh có bản lãnh thì cỡi trói tay em ra, để em trói anh lại.”
Tô Nhiên nhịn cười, cố làm ra vẻ kinh ngạc, "Tại sao?"
"Ai bảo anh hành hạ em!"
"Anh sao lại hành hạ em? Lần này toàn bộ chiều theo ý em mà, mới tiến hành một nửa liền dừng lại.”
"Hừ hừ! Đây chính là hành hạ!!"
"Không phải em nói sao? Phải suy nghĩ cho em, không thể chỉ vì phát tiết thú tính riêng mình anh.”
"Nhưng em còn chưa có mệt mỏi.”
"Anh đây không phải là sợ em mệt mỏi hay sao?”
"Anh chính là cố ý! Anh cố ý trả thù!!"
"Ha ha ha ha ha —— Em đây là đang cầu xin anh sao?”