Mục lục
[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên vội vàng đuổi theo đến trước mặt Quân Vực, ngăn cản không cho hắn ta ra ngoài.

Hai người giằng co một lúc, sau đó vẫn là Tô Yên mở miệng trước, giọng điệu cô nhàn nhạt: "Đi xử lý một chút." Vừa nói, cô vừa kéo lấy cánh tay Quân Vực rồi vén tay áo của hắn ta lên.

Chỉ thấy trên cánh tay rắn chắc có một vết thương dài, miệng vết thương không lớn nhưng lại rất sau, máu đỏ liên tục chảy ra dọc theo cánh tay đi xuống.

Trong khi nói chuyện Tô Yên giơ tay về phía trợ lý ý bảo đưa hộp y tế cho cô. Trợ lý nhanh chóng hồi thần, bận rộn lo lắng mang hộp y tế đến.

Ánh mắt Quân Vực mang theo vẻ nham hiểm, từng bước từng bước ép sát Tô Yên.

Tô Yên cứ thế bị hắn bức đến lui về sau, đến khi, [bộp] một tiếng, bị buộc tới vách tường.

Đôi môi đỏ của Quân Vực cong lên nở nụ cười trào phúng.


"Sao không tiếp tục tránh mặt anh? Thế nào? Anh bị thương chảy máu nên khiến em đồng tình, làm em không có cách nào mặc kệ?"

Tô Yên ngẩng đầu trừng mắt với hắn nhưng vẫn không nói câu nào chỉ cúi đầu xử lý vết thương cho Quân Vực. Động tác xử lý vết thương của Tô Yên rất chuyên nghiệp, từ kiểm tra, tiêu độc, xử lý miệng vết thương, cho đến băng bó, cô đều làm rất cẩn thận, từng bước từng bước một.

Còn cái vị "bệnh nhân" bị thương này dường như có rất nhiều nỗi oán hận.

"Trước đây lúc tìm tới anh muốn ký hợp động với anh, em đã nói với anh thế nào? Hiện tại lại đối xử với anh thế nào? Mỗi lần nhìn thấy anh đều luôn là ứng phó cho có lệ..."

Mới nói được một nửa, miệng của Quân Vực đã bị Tô Yên dùng một cái băng gạc chặn lại thành công lấy lại sự yên tĩnh cho phòng trang điểm.


Đến khi Tô Yên giúp Quân Vực băng bó vết thương xong, cô mới ngẩng đầu nhìn hai người đã hóa thạch đứng ở bên cạnh. Hai con ngươi lạnh lùng đảo quanh người Quân Vực rồi lại lạnh nhạt nhìn hai người kia.

"Hai người ra ngoài trước đi."

Hai người kia lập tức gật đầu, hoảng loạn dọn dẹp hộp y tế rồi đi ra ngoài.

Trước khi bọn họ đi Tô Yên còn dặn dò một câu.

"Không cần đồn bậy ra ngoài."

Trợ lý vội vàng gật đầu.

"Nhất định nhất định, cái gì cũng không nói, chúng tôi chưa từng nhìn thấy cái gì hết." Nói xong liền tung ta tung tăng chạy ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa phòng trang điểm lại.

Cả phòng trang điểm lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Tô Yên lấy băng gạc trong miệng Quân Vực ra.

Cô nhấp nhấp môi nhịn không được liếc mắt nhìn hắn hai lần.

Bởi vì đứng cạnh Quân Vực nên nhìn thế nào cũng có cảm giác dáng người Tô Yên nhỏ bé, trông rất đáng yêu. Tô Yên bị hắn bức đến chân tường trước, qua một lúc lâu, cô mới mở miệng: "Em không hề có lệ với anh, những điều em bảo đảm khi ký hợp đồng em đều làm được. Anh đừng có nói bậy."


Tô Yên là kiểu người nếu đã đồng ý thì nhất định sẽ ngoan ngoãn làm được, sẽ không giống cái người bên cạnh cô vừa vô lý vửa giảo hoạt.

Quân Vực cúi đầu sát vào má Tô Yên, sau đó hôn một cái lên cái má trắng nõn non mịn của cô.

Nhìn dáng vẻ này của Tô Yên, hắn cũng không làm căng nữa, giọng điệu cũng nhẹ đi rất nhiều: "Sao em cứ tránh mặt anh? Anh là nghệ sĩ dưới trướng của em, hẳn phải nên đi theo em mới đúng."

Tô Yên nhịn không được liếc hắn một cái.

"Anh nên bảo trì hình tường tốt đẹp của mình trước mặt công chúng mới đúng."

"Anh không tốt điểm nào?"

"Điểm nào cũng không tốt."

Vừa nói Tô Yên vừa duỗi tay nhéo miệng hắn một cái.

Mới nhắc đến chuyện này cô lại cảm thấy đau đầu.

Mỗi lần vừa nhìn thấy cô đến, hắn căn bản không thèm để ý chung quanh có người hay không có người, cứ thế nhào tới ôm cô, hôn cô.
Cô chỉ đi theo hắn quay một cái talk show, toàn bộ nhân viên trong trường quay đều đã chăm chăm nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK