Thoắt như ngã quỵ đau dồn thành đau
Tiêu Vũ Triết đi công tác đã hơn nửa tháng, Lý Cảnh Mộ dưỡng thành thói quen sau khi về nhà liền mở máy online game, sau đó mới đi chuẩn bị bữa tối.
Trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin này, điện thoại, tin nhắn, hình ảnh, bưu kiện, thậm chí cả game online cũng giúp hai người họ duy trì liên hệ.
Chờ đến khi Lý Cảnh Mộ cầm bát mì nóng hôi hổi quay về trước máy tính liền phát hiện bên cạnh Chiết Dực Tư Vũ vốn đang cô đơn ngồi ở bãi biển có một nhân vật tên là Hoa Khai Cảnh Mộ.
Lý Cảnh Mộ vội để chén mì trong tay xuống, dùng hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Anh đã đến rồi? 』
Chờ đợi nửa phút, một người khác trong màn ảnh mới trả lời: 『 Ừ, vừa online đã thấy em ngồi bất động, nên chắc em đã rời khỏi máy rồi. 』
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Em đi nấu mì. Anh ăn tối chưa? 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『 Anh đang ăn nè. Sao em lại ăn mì? 』
Kỳ thật Lý Cảnh Mộ là một người rất lười nấu cơm, bây giờ Tiêu Vũ Triết không ở nhà cho nên mỗi tối cậu chỉ nấu một bát mì đã coi như cố gắng lắm rồi.
Chiết Dực Tư Vũ: 『 Ăn có một mình à, nên chẳng muốn nấu nướng gì cả, phiền toái lắm. 』
Hoa Khai Mộ Cảnh: 『… Em thật đúng là. Thôi, để cuối tuần sau anh về nấu cho em một bữa tiệc lớn thiệt lớn để cải thiện bữa cơm ha! 』
Vừa thấy anh nói như thế, ngay cả bản thân Lý Cảnh Mộ cũng chưa từng phát hiện trên mặt mình đang nở rộ nụ cười sung sướng hạnh phúc.
Dẫu không đem nỗi nhớ nhung nói ra khỏi miệng, chỉ dám dằn nó xuống tận đáy lòng nhưng cố quên là sẽ nhớ, nhớ đến cuồng điên. Hiện tại cuối cùng thì anh cũng trở về, không vui sao được.
Chiết Dực Tư Vũ: 『(^o^)/ Vậy em mỏi mắt mong chờ nghen, siêu đầu bếp! 』
Vừa ăn mì vừa cùng người ở máy tính bên kia nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong hai người điều khiển nhân vật cùng đi đánh quái tăng level. Đoàn đội của Tiêu Vũ Triết đã qua giai đoạn bận rộn nhất, buổi tối cũng không cần thức trắng đêm tăng ca. Vì thế nhân lúc rảnh rỗi, anh cùng Lý Cảnh Mộ cùng online chơi game với nhau.
Hai người cũng đã trưởng thành cả rồi nên game online cũng không mấy hấp dẫn họ, đối với bọn họ mà nói, game càng như là công cụ để hai người họ kéo gần khoảng cách tăng thêm tình cảm gắn bó, giúp bọn họ dẫu ngăn cách hai nơi nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán vô vị vì nỗi nhớ nhau.
Dẫu hai nhân vật trong game cũng chỉ là từ những con số phức tạp tạo thành, nhưng nhìn hai nhân vật dần dần thăng cấp và điều khiển chúng cùng nhau dạo chơi trong game giống như bù lại nỗi tiếc nuối vì không thể ở bên cạnh nhau lúc này của hai người bọn họ.
Cũng bởi vì như thế, mặc kệ bận rộn thế nào, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi Tiêu Vũ Triết liền online game, nhìn xem đối phương có ở nhà hay không, mà Lý Cảnh Mộ cũng thế. Cho dù Tiêu Vũ Triết vội đến mức online xong liền để đó, nhân vật chẳng nhúc nhích chi thì Lý Cảnh Mộ cũng sẽ điều khiển nhân vật của mình đi đến bên cạnh anh, không làm điều gì cả, chỉ lẳng lặng chờ đợi, mặc thời gian trôi qua, không rời không bỏ.
Vào một ngày sau cả tháng trời chia cách, Lý Cảnh Mộ chờ Tiêu Vũ Triết trở về.
Vừa mở ra cửa nhà, mùi thơm của đồ ăn bay qua mũi. Thấy đồ ăn đầy bàn, Lý Cảnh Mộ nhẹ nhàng đóng cửa lại, thiếu chút nữa ngay cả giầy cũng quên đổi mà chạy ngay tới phòng bếp xem có phải anh đã quay về hay không.
Cũng may, lý trí chiến thắng xúc động, cậu coi như bình tĩnh mà đổi giày và cất chìa khóa đi rồi nhón từng bước đi tới phòng bếp, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng của người nào đó mà cậu vẫn hằng mong nhớ.
Không lên tiếng quấy rầy, Lý Cảnh Mộ lẳng lặng tựa vào bên khung cửa, mỉm cười nhìn chăm chú.
Chờ khi Tiêu Vũ Triết phát hiện ra cậu thì cậu đã cười như một tên ngố.
Tiêu Vũ Triết bưng đĩa đồ ăn xào về phía cậu.
“Em đã về?”
Lý Cảnh Mộ nhận lấy đĩa đồ ăn, hỏi: “Anh về lúc nào vậy? Sao không gọi điện thoại cho em?”
“Muốn cho em niềm vui bất ngờ đấy.”
“Đích xác là vừa mừng vừa sợ.”
Lý Cảnh Mộ gật đầu thừa nhận rồi bưng đồ ăn đặt vào bàn cơm trong nhà. Lúc cậu đang muốn quay đầu lại thì đã bị một người ôm lấy từ phía sau.
Một cái hôn mềm mại và ấm áp nhẹ nhàng lướt qua má cậu, “Nhớ anh không?”
Lý Cảnh Mộ thành thực trả lời: “Nhớ lắm.”
Câu hỏi này khi xa nhau chẳng ai dám hỏi, bởi sợ rằng hỏi ra sẽ càng thêm nhớ nhung đau đáu, bây giờ đã về, nó lại như một lời bình thường thản nhiên.
Được câu trả lời vừa lòng mình, Tiêu Vũ Triết cảm thấy mỹ mãn mà xoay mặt cậu lại, hôn lên môi cậu như mong ước bấy lâu nay, thật lâu cũng không tách ra.
“Không ổn, nếu cứ thế này thì bữa tiệc thịnh soạn anh chuẩn bị cho em sẽ lãng phí mất.”
Đang lúc bị khiêu khích đến hai mắt mù sương hô hấp dồn dập bỗng nhiên nghe thấy những lời này, Lý Cảnh Mộ đầu tiên là sửng sốt, vừa phục hồi tinh thần lại thì liền phì cười, nhịn không được nhéo eo cái người còn đang nhăn mày nhăn mặt ra vẻ khó xử.
“Em cũng muốn nếm thử tay nghề của siêu đầu bếp, cho nên chuyện đang dang dở…” Lý Cảnh Mộ kiễng chân lên, ghé vào tai anh nói thầm, “Tối nay chúng ta lại tiếp tục.”
Hai mắt Tiêu Vũ Triết trầm xuống, bỗng nhiên nghiêng người cắn lên chóp mũi cậu một cái
“Cảnh Mộ, em hư nha!”
Ai hư ai ngoan còn không biết đâu, có điều hành động ăn qua loa bữa cơm thịnh soạn, ngay cả bát đĩa cũng không thu dọn đã lăn lên giường của hai người thì chỉ có thể chứng minh một điều: Tiểu biệt thắng tân hôn*.
Tiểu biệt thắng tân hôn* Đôi vợ chồng son sau một thời gian xa cách còn mặn nồng hơn cả khi mới cưới
Ngày hôm sau Lý Cảnh Mộ vẫn dậy từ rất sớm, cho dù cậu cũng muốn nằm trên giường cùng với Tiêu Vũ Triết để hưởng thụ, nhưng vừa nghĩ tới hôm qua hai người ăn xong chưa dọn, đồ ăn thừa còn để trên bàn thì cậu không đặt lưng xuống nổi nữa, vì thế thức dậy.
Mặc vào quần áo ở nhà, khẽ khép lại cửa phòng ngủ, xắn tay áo lên, Lý Cảnh Mộ bắt đầu thu dọn căn nhà bởi vì hôm qua bọn họ ‘nô đùa’ mà trở nên lộn xộn.
Đồ ăn dư trút hết vào trong một chén canh, thu dọn chén đĩa trên bàn rồi bỏ vào trong chậu rửa, rửa sạch ngâm nước ấm một lát, sau đó lấy khăn ra lau sạch bàn. Lúc cậu thu dọn đến đám quần áo mà hai người họ ném ra hôm qua, một chiếc điện thoại rớt ra từ túi quần của Tiêu Vũ Triết. Khi Lý Cảnh Mộ khom người nhặt lên thì di động bỗng rung lên.
Không biết khi nào thì di động đã bị Tiêu Vũ Triết điều chỉnh thành trạng thái rung, nên nếu rung lên là có người đang gọi tới. Lý Cảnh Mộ vốn chỉ lơ đãng thoáng nhìn qua mà thôi nhưng khi nhìn thấy thông báo trên màn hình thì cậu sửng sốt, có gần mười cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Chẳng lẽ công ty của Tiêu Vũ Triết có việc gấp muốn tìm anh?
Thời gian của các cuộc gọi nhỡ đều là tối qua, mà khi đó bọn họ đang —— khụ, hơn nữa điện thoại lại ở trạng thái rung, cho nên không chú ý tới cũng là bình thường. Lúc này, Lý Cảnh Mộ không dám trì hoãn nữa, tuy rằng không đành lòng đánh thức Tiêu Vũ Triết, nhưng lo lắng sẽ chậm trễ chính sự nên cậu đành cầm điện thoại còn đang rung và đánh thức Tiêu Vũ Triết đang ngủ say sưa trên giường.
“Điện thoại của anh à?”
Đang lúc mơ mơ màng màng lại nghe được cậu nói như thế, Tiêu Vũ Triết theo bản năng tiếp nhận điện thoại. Lúc anh nhìn qua số gọi trên màn hình thì rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, vì thế anh chống thân dậy và nằm đè lên gối. Anh mở khóa và cẩn thận xem nhìn một hồi, vẻ mặt mơ hồ ban đầu chuyển dần sang nghiêm túc, nhưng rất nhanh anh lại thu liễm lại và trở về bộ dáng ban đầu.
Lý Cảnh Mộ Luôn luôn chú ý tới anh nên cũng không bỏ lỡ biến hóa trong giây lát này, cậu vốn cho rằng là chuyện gì đó quan trọng, kết quả Tiêu Vũ Triết trực tiếp nhấn phím từ chối cuộc gọi rồi lại nằm úp sấp về trên giường.
“Không phải chuyện lớn đâu, em đừng lo lắng.”
Anh mỉm cười với Lý Cảnh Mộ, mắt cũng lờ đờ muốn ngủ. Lý Cảnh Mộ thấy thế cũng đành đè lại nghi vấn trong lòng, cậu khẽ khép lại cửa rồi ra khỏi phòng.
Đến khi có chuyện vội vàng thì Lý Cảnh Mộ rất nhanh đã quên mất chuyện này. Nhưng khi cậu đã nấu xong bữa sáng mà vẫn không thấy phòng ngủ có động tĩnh gì, thấy thời gian không còn sớm nữa nên nghĩ có lẽ mình nên đi đánh thức Tiêu Vũ Triết dậy, vì thế cậu đi về phía phòng ngủ. Lúc cậu đang muốn đẩy cửa bước vào thì chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Rốt cuộc thì cậu muốn sao!”
Lý Cảnh Mộ hơi khựng lại tay đang đẩy cửa.
Giọng nói của Tiêu Vũ Triết khi nói lời này lạnh đến mức làm cậu kinh hãi.
“Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
“Được rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tôi và cậu chẳng có gì để tán gẫu cả!”
Trong phòng không còn thanh âm nào nữa, hiển nhiên Tiêu Vũ Triết đã muốn cúp điện thoại, Lý Cảnh Mộ ở ngoài cửa đứng một hồi, yên lặng xoay người đi vào phòng bếp.
Sau một lúc lâu, Tiêu Vũ Triết cũng từ trong phòng đi ra, vừa thấy Lý Cảnh Mộ đứng ở phòng bếp, anh mỉm cười đi tới và ôm lấy cậu.
“Buổi sáng chúng ta ăn gì thế?”
Đang quấy cháo, Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu, mỉm cười nói với anh:
“Em nấu nồi cháo hoa. Mấy hôm trước mẹ em muối một ít đồ ăn sáng, em mới xào lại rồi, đang đặt ở trên bàn đấy. Em ăn thử thấy cũng ngon lắm nha.”
Tiêu Vũ Triết dùng sức hôn cậu một cái, “Em nói ăn ngon vậy khẳng định ăn ngon.”
“Nhanh đi rửa mặt đánh răng đi, đã trễ lắm rồi.”
“Ừ.”
Nhìn Tiêu Vũ Triết rời đi, Lý Cảnh Mộ như có điều suy nghĩ quay đầu lại, nhưng rất nhanh cậu lại dùng lực gõ đầu, sau đó cười cười, tựa hồ đã khôi phục lại tâm tình.
Lần này Tiêu Vũ Triết chỉ ở nhà được hai ngày đã lại vội vàng rời đi, chỉ cần anh chưa làm xong hợp đồng lần này thì hai người sẽ vẫn phải tiếp tục cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Một ngày nào đó, Tiêu Vũ Triết gọi điện thoại nói cho Lý Cảnh Mộ rằng ông chủ thầu muốn mời đoàn của anh đi ăn nhậu cho nên buổi tối anh không thể online game đánh quái để thăng level được, Lý Cảnh Mộ tất nhiên là nói với anh rằng điều đó không sao đâu.
Chờ đến tối khuya gần mười một giờ, Tiêu Vũ Triết vẫn luôn gọi điện chúc ngủ ngon nếu anh không online lại vẫn không có động tĩnh gì, Lý Cảnh Mộ nghĩ thầm rằng có phải anh đã uống quá nhiều rồi không, vì thế cậu gọi điện tới cho anh.
Điện thoại vang lên thật lâu mà vẫn không có ai nhận, ngay tại khi cậu nghĩ có phải Tiêu Vũ Triết đã xảy ra chuyện gì cho nên không nhận được điện thoại hay không, điện thoại lại được chuyển máy.
“Vũ Triết, mấy anh còn nhậu à?”
Lý Cảnh Mộ đợi thật lâu cũng không nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện, khi cậu vừa nghi hoặc vừa không nhịn được muốn nói chuyện thì chợt nghe có người nói:
『 Cậu tìm A Triết? 』
Trong di động truyền đến giọng nói xa lạ làm cho Lý Cảnh Mộ sửng sốt.
『 Thật có lỗi, A Triết đang tắm nên không nghe được nha. 』 Giọng nói chứa đầy biếng nhác và ái muội vô cùng, 『 Có điều, nếu như là việc gấp thì tôi sẽ giúp cậu gọi anh ấy ——』
『 Alô, cậu còn giữ máy không? Alô? Quái nhân. 』
Tút một tiếng, di động bên kia đã cúp máy, mà Lý Cảnh Mộ còn nắm điện thoại di động của mình, mờ mịt mà ngồi ở trên ghế sa lon.
Lý Cảnh Mộ cố gắng làm cho mình không cần nghĩ nhiều, nhưng khi mà hạt giống nghi ngờ đã được gieo trong lòng thì dù có áp chế cỡ nào nó cũng nảy lên và phát triển trong âm thầm.
Sáng ngày thứ hai, Tiêu Vũ Triết đã gọi điện thoại từ sớm để giải thích nguyên nhân hôm qua anh không gọi cho cậu, 『 Cảnh Mộ, anh xin lỗi. Tối hôm qua anh bị mấy tên kia làm cho quá chén, sau khi trở về vẫn bất tỉnh nhân sự nên không gọi điện cho em được. 』
“Tối hôm qua anh uống say à?”
『 Ừ, đúng đó, đã lâu không uống nhiều như vậy, sáng sớm thức dậy đau đầu đã chết. 』
“Anh kiếm cái gì giải rượu ăn đí.” Lý Cảnh Mộ dừng một chút lại hỏi, “Tối hôm qua anh về kí túc xá lúc mấy giờ thế?”
『 Mấy giờ á? 』 Người đầu kia điện thoại thực cẩn thận mà nghĩ nghĩ, 『 Anh nhớ không rõ lắm, chắc khuya mới về. 』
“A. Ai đưa anh về thế?”
『 Ừm, đại khái là đồng nghiệp trong công ty, sao thế em? 』
“Em…” Lý Cảnh Mộ chần chờ một hồi, cậu muốn hỏi tối hôm qua người nhận điện thoại của anh là ai, vì sao khẩu khí sẽ ái muội như vậy, còn gọi anh bằng tên thân mật như thế, nhưng lại sợ nếu cậu hỏi như thế thì Tiêu Vũ Triết sẽ cảm thấy cậu quá đa nghi, nhưng nếu không hỏi —— trong lòng cậu tựa như bị một tảng đá đè nặng, nặng nề đến khó chịu.
『 Em làm sao vậy? 』 Bây giờ Tiêu Vũ Triết đang khó chịu vô cùng nhưng cũng nghe ra sự do dự trong giọng nói của cậu.
“Em…” Lý Cảnh Mộ suy nghĩ một lát, vẫn nói rằng “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh.”
『 Em gọi điện thoại cho anh? Chết tiệt, phỏng chừng khi đó anh đã say chết ngắc rồi, anh hoàn toàn không chú ý tới. 』
“Không sao đâu, chỉ là do anh không gọi điện cho em như thường ngày nên em có chút lo lắng.”
『 Xin lỗi em, Cảnh Mộ, để em lo lắng rồi, lần sau anh sẽ không để mình say khướt như thế nữa đâu. 』
“Dạ, anh ở một mình bên đó thì phải chú ý giữ gìn sức khỏe nha.”
Cuối cùng, Lý Cảnh Mộ vẫn không hỏi ra người kia là ai. Cậu nghĩ, nhất định là do cậu quá lo lắng, có lẽ người nghe kia cũng chỉ là đồng nghiệp của anh, một đồng nghiệp rất thân, thế thôi.
Nhưng mà mọi chuyện lại phát triển xa xa ngoài sự tưởng tượng đơn giản của Lý Cảnh Mộ.