Trong lúc tình cờ, Mộ Gia Hủ biết được sinh nhật của Tả Ngạn, là vào thứ sáu tuần này.
Dù sao cũng đã quen biết một thời gian, anh lại giúp mình làm rất nhiều chuyện, đưa một món quà sinh nhật, không tính là quá phận chứ?
Chỉ là cảm ơn thôi, tuyệt đối không có ý tứ gì khác với anh cả, Mộ Gia Hủ tự an ủi chính mình.
Sau khi làm xong công tác điều tiết tâm lý, Mộ Gia Hủ lập tức lên mạng tìm tòi xem nên tặng quà gì cho nam sinh mới tốt, kết quả hiện ra đều là những thứ ấu trĩ.
Mộ Gia Hủ lại xóa cụm từ “nam sinh” đi, đổi thành “đàn ông”.
Quá đắt, cô không mua nổi, hơn nữa cảm giác mấy thứ này sẽ không hợp với Tả Ngạn, nếu mua rẻ quá thì lại ngượng ngùng, cuối cùng Mộ Gia Hủ quyết định tự tay làm một chiếc bánh kem.
Món quà này tương đối có thành ý.
Tối thứ sáu, Mộ Gia Hủ hỏi thăm được tin Tả Ngạn trực ban, cô do dự thật lâu, ngượng ngùng tự mình đưa đến, đến ký túc xá của anh, định sẽ để ở cửa.
Sau nhiều lần xác nhận không có vấn đề gì, cô vỗ vỗ tay và đứng dậy, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, bước chân chợt dừng lại.
Tả Ngạn đứt hai tay trong túi, đứng sau lưng cô, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Mộ Gia Hủ hóa đá tại chỗ: “Sao anh lại đến đây? Không phải đang trực ban à?”
Tả Ngạn chậm rãi đi đến, thờ ơ nói: “Họ biết hôm nay là sinh nhật tôi, nên để tôi về sớm.” Anh cầm thẳng chiếc hộp quà dưới đất lên: “Em thì sao, tặng quà sinh nhật cho tôi à?”
Mộ Gia Hủ có hơi khẩn trương, gật gật đầu: “Ừm….Chúc anh sinh nhật vui vẻ, tôi, tôi đi trước đây.”
“Đi cái gì?” Tả Ngạn giữ chặt mũ áo hoodie của cô, “Bánh kem lớn như vậy, tôi ăn không hết, cùng ăn đi.”
Mộ Gia Hủ không biết phải làm sao, chỉ có thể đi theo anh vào phòng.
Hoàn toàn khác với ký túc xá nam sinh trong tưởng tượng của cô, phòng của anh sạch sẽ ngăn nắp, chăn được xếp như miếng đậu hủ, đồ dùng bày biện ngay ngắn trật tự. Không gian không tính là lớn, nhưng dư sức cho người sống một mình như anh.
Tả Ngạn đặt hộp bánh kem lên bàn và mở ra, vừa nhìn một cái đã bật cười.
“Em làm à?”
Mộ Gia Hủ có hơi kinh ngạc: “Đúng vậy.”
Cô nhìn qua chiếc bánh ngọt, mặc dù không quá tinh xảo, nhưng cũng xem như là một chiếc bánh kem bình thường.
“Sao anh biết được vậy?”
Tả Ngạn đưa quả đấm lên che miệng, không ngăn được ý cười, “Trực giác.”
Mộ Gia Hủ không truy hỏi nữa, lấy ra hai cây nến hình số từ trong túi, một số “2”, một số “8”. Lúc đang chuẩn bị cắm vào, Mộ Gia Hủ dừng tay lại, cất số “2” vào lại, đổi thành số “1”.
“Tôi cảm thấy có lẽ anh thích cái này hơn.”
Tả Ngạn khoanh tay trước ngực: “Em vui vẻ là được rồi.”
Mộ Gia Hủ toét miệng mỉm cười, chạy đến cạnh cửa bấm công tắc tắt đèn, trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại bóng tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ cây nến.
“Còn có giai đoạn làm lớn như vậy à?”
Mộ Gia Hủ ngồi lại vị trí đối diện anh, cười híp mắt trả lời: “Nếu đã là sinh nhật, thì phải có nghi thức này chứ, mau cầu nguyện đi.”
Từ nhỏ cô đã thích ăn sinh nhật, bất kể là sinh nhật của mình hay của bạn bè, đều cảm thấy rất vui vẻ.
Chỉ là ngày hôm nay, dường như còn vui vẻ hơn đôi chút.
Ánh nến chập chờn theo làn gió nhẹ nhàng, chiếu sáng trên khuôn mặt hai người, mờ mờ ảo ảo.
Từ sau mười tám tuổi, Tả Ngạn không tổ chức sinh nhật thế này nữa, chứ đừng nhắc đến hành động cầu nguyện của các cô gái nhỏ này nữa là. Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của cô gái ngồi đối diện mình, anh vẫn thuận theo nhắm mắt lại, cầu nguyện một điều gì đó.
Sau đó là thổi nến và cắt bánh kem.
Trên bàn có hai chai bia, Tả Ngạn cho phép cô uống một ít, thời gian còn sớm, hai người ngồi nói chuyện phiếm.
“Năm ba đại học rồi, sao không tìm bạn trai, không ai theo đuổi à?”
Mộ Gia Hủ vội vàng nuốt ngụm bia xuống cổ họng, “Người theo đuổi tôi có rất nhiều đó nha! Chỉ là tôi đều không thích mà thôi. Đúng rồi, trước kia ông bảo vệ còn nói sẽ giới thiệu cháu trai của ông ấy cho tôi, nghe nói vừa đẹp trai lại vừa hiếu thảo nữa.”
Tả Ngạn nhíu mày.
“Chính là ông bảo vệ mà anh thay vị trí của bác ấy đó, chờ ông ấy quay về, sẽ sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt nhau, thật sự rất tò mò cháu trai của ông ấy sẽ như thế nào?”
Trong con người Mộ Gia Hủ là ý cười rạo rực, tràn đầy mong đợi.
Đồng thời lại cảm thấy hơi lo lắng, nghe nói bác ấy bị bệnh, không biết có nghiêm trọng không.
“Vậy em cảm thấy tôi thế nào?”
Tả Ngạn bất thình lình đặt một câu hỏi, Mộ Gia Hủ kinh ngạc ngẩng đầy, ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, tạo nên một tầng ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt anh, thiếu chút nữa đã hớp hồn cô.
Rõ ràng chỉ uống một chút bia, nhưng Mộ Gia Hủ lại cảm giác mình đã say đến choáng váng, nếu không thì tại sao, câu nói của anh lại cứ luôn lặp đi lại lại như một vòng tuần hoàn trong đầu cô.
Mộ Gia Hủ giữ mãi trạng thái này, cho đến khi quay về nhà trọ, tắm xong, mới phát hiện hai tin nhắn Wechat mới trên màn hình điện thoại.
Một cái đến từ bạn thân Dụ Minh, cậu ấy nói sẽ thăm cô vào dịp Quốc Khánh, bảo cô chuẩn bị tiếp đón chu đáo.
Một tin nhắn khác là đến từ Tả Ngạn.
“Hôm nay cảm ơn em, ngủ ngon.”
Khóe môi Mộ Gia Hủ cong lên, cũng không biết vui vẻ vì cái gì, cuối cùng ôm điện thoại ngủ say.
**
Hết chương 7