Chương 7: Gả cho Cố Đình Phong
Tố Mạn Mạn không nhân nhượng, đấm thẳng anh một cái.
“A! Buông tôi ra, đừng có chạm vào tôi, cút đi, tên khốn này!”
Từng câu từng chữ của cô khiến Cố Đình Phong không khỏi ngạc nhiên.
Khung cảnh này hệt như đêm hôm đó…
Đáy mắt anh dần dần ngưng tụ, đóng băng lại nhưng sau đó anh nhanh chóng dùng hai tay mình khoá chặt tay của Tô Mạn Mạn.
Cô gái đêm đó, thật trong sạch, thuần khiết và ngây thơ biết bao.
Làm sao cô gái đó có thể là người phụ nữ hám danh hám lợi này được?
“Không phải là cô vừa nói muốn lấy thân đền đáp hay sao? Tôi đây là đang giúp cô còn gì.” Cố Đình Phong giống như một sứ giả âm phủ đến từ địa ngục.
Cơ thể vạm vỡ to lớn của anh, Tô Mạn Mạn quả thực không đủ sức để chống lại.
Cô chỉ biết đấm, đá, cắn và đá.
Quần áo càng lúc bị xé rách thô bạo, làn da trắng nõn nà ẩn hiện đang không ngừng run rẩy vì lạnh!
VietWriter
Cảm giác bị kiểm soát giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng vậy.
“Tên khốn, đừng có động vào tôi!”
“Cô đang mắng ai đấy?”
“Mắng anh đấy!”
“…”
Âm thanh này dường như trùng lặp vào đêm hôm đó.
Cố Đình Phong dừng lại, ngay sau đó anh lật người lại đi xuống giường. Nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường kia, ánh mắt anh mỗi lúc một tối sầm.
Lúc này, điện thoại trong phòng bỗng vang lên.
“Anh Cố, tôi tìm được manh mối về người phụ nữ đêm hôm đó rồi.”
Cô gái đang nằm trên giường kia bỗng co rúm người lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Như thể là đang nhìn vào một con quỷ!
Cô sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn như mưa.
Cô chỉ nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đó: “Cô hãy biến đi trước khi tôi quay lại đây.”
“Tôi, tôi…”
“Chỉ dựa vào mình cô, người phụ nữ đã ngủ với người khác, đòi gả vào nhà họ Cố ư, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Cố Đình Phong chế nhạo, sau đó quay người bước ra cửa, thuận chân đá mạnh vào cánh cửa một cái rồi rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại một mình Tô Mạn Mạn, cô khóc không lên tiếng, nước mắt chảy vào cả miệng nhưng cô không nhận ra.
Ánh đèn mờ ảo rọi chiếu xung quanh căn phòng.
Tô Mạn Mạn khóc nức nở, đột nhiên một người hầu chạy vào nói: “A, cô làm sao vậy, cậu hai sao lại rời đi? Như này tôi biết giải thích với cậu cả ra sao đây!”
“Cậu hai?”
“Dì, lời dì vừa nói là như thế nào, nhà họ Cố có hai cậu con trai ư?” Tô Mạn Mạn sửng sốt nói.
Trên hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt trong veo.
Đồng tử cô mở to ra hết cỡ.
Người hầu thở dài: “Chứ còn sao, vừa rồi cô làm gì vậy, sao lại để cho cậu hai tức giận rời đi?”
Tô Mạn Mạn phút chốc cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.
Bờ môi cô khẽ run lên: “Không phải là tôi sẽ lấy cậu cả hay sao? Sao tự dưng lại nhảy ra cậu hai thế này?”
Người hầu liếc nhìn cô một cái: “Người kết hôn với cô chính là cậu hai đấy.”
Cố Đình Phong, cậu hai của nhà họ Cố, phụ trách toàn bộ mạch máu kinh tế của tập đoàn Cố Thị và là cậu ấm vàng nổi tiếng nhất thị trường chứng khoán thành phố Thượng Hải. Phụ nữ muốn lấy anh ư, đây là chuyện khó như lên trời.
Tất nhiên, Cố Đình Phong nhiều năm nay không hề bận tâm tới chuyện gái gú.
“Thực xin lỗi đã làm phiền cô Tô, tất cả đều do đứa em trai nghịch ngợm của tôi.”
Trong phòng khách, anh cả của Cố Đình Phong là Cố Đình Nam lên tiếng giải thích về chuyện này.
Tất cả móng tay của Tô Mạn Mạn vô thức đều dính chặt vào lòng bàn tay cô.
Nỗi đau thể xác sẽ giúp bản thân cô thêm tỉnh táo.
“Vì vậy, tôi phải lấy Cố Đình Phong ư?”
“Phải.” Cố Đình Nam gật đầu, bọn họ cũng là lực bất tòng tâm mới phải làm như vậy.
“Ông nội tôi tuổi đã cao, mấy ngày nay sức khoẻ không tốt lắm, ông rất nóng lòng muốn ôm cháu trai nên chúng tôi chỉ có thể mạo phạm… cô Tô, tôi thành thực xin lỗi.”
“Không, không vấn đề gì.”
Sự ngốc nghếch của Tô Mạn Mạn quả thực khiến Cố Đình Nam cảm thấy buồn cười.
Người bình thường nếu biết chồng mình không phải là kẻ què, chẳng phải sẽ vui hay sao?
Anh ấy tự giễu cười: “Vậy thì cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi sẽ đi xử lý chuyện của cậu hai.”
Danh Sách Chương: