Giữa cơn nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách, có âm thành những người hầu, có âm thanh của đào xướng,… và cả âm thanh của Nguyên Chí Dân!
Tôi nghĩ tôi đã chạy xuống nhà vội vã biết bao nhiều, bởi vì khi tôi thấy được bóng dáng quen thuộc lẫn xa lạ kia đứng nơi phòng khách, tôi mới cảm nhận sự lạnh lẽo đang len lỏi ở lòng bàn chân mình.
Anh quay đầu, có vẻ anh nhận ra sự tồn tại của tôi, nhưng anh chẳng nói gì hết chỉ lo nhướng mày mà thôi.
“Tiểu Phổ.” À, hóa ra anh nói với tài xế, “Đưa A Quang lên thư phòng tôi ngủ.” A Quang là tên Tiểu Lưu.
Lúc này tôi mới để ý rằng cậu bé vốn nhút nhát tên Tiểu Lưu, bây giờ lại đang ca hát vui vẻ quên trời quên đất phía sau lưng anh.
Tiểu Phổ đỡ Tiểu Lưu từ ghế sô pha, anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ để liếc tôi, rồi tiếp tục công việc bế Tiểu Lưu đến thư phòng. Nếu thời khắc ấy, tôi có thể nghiền ngẫm ánh mắt đó, xem xét ý tứ giấu sâu đôi mắt anh ta, có lẽ tôi sẽ chạy thoát khỏi mớ bòng bong này lâu lắm rồi. Nhưng khi ấy, đôi mắt tôi chỉ chứa duy nhất hình bóng của người đàn ông đứng trước mặt tôi đây.
Chờ mọi người rời đi hết, Nguyên Chí Dân mới từ từ đi về phía tôi, anh khoác chiếc áo vét đong đầy mùi sương sớm lên người vợ đơn bạc lẻ loi.
“Cẩn thận bị cảm, buổi tối vẫn lạnh.” Anh nhìn tôi, lấy ra một điếu thuốc.
Một khoảnh khắc nọ, tôi đã gần như tin rằng sự phân biệt trái phải chẳng qua chỉ là giấc mộng chiêm bao. Sau khi mộng tan, người chồng dịu dàng in đậm trong tâm trí tôi vẫn ở mãi bên tôi, không hề rời xa.
“Em thấy A Quang và Tĩnh Như rất xứng đôi, anh nói thử xem?” Anh xoay người, đưa lưng về phía tôi, châm điếu thuốc.
“Em cũng từng như vậy…” Tôi cười khanh khách, kéo chặt âu phục.
Nhưng mà, khi tôi bắt đầu nở nụ cười tươi tắn nhất, anh chợt nói:
“Anh đã viết đơn ly hôn.”
“Cái gì?” Giờ khắc này đầu óc tôi hơi mù mờ, tôi cố nén nụ cười, hỏi anh.
Anh liếc tôi một cái, giọng nói của anh trông vô cùng bình thản:
“Anh muốn kết hôn với Giang Yến Thư.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tản khói nhẹ, lượn lờ như họa, khiến khuôn mặt anh trở nên thoắt ẩn thoát hiện. Tôi nỗ lực mở to đôi mắt mình, tuy nhiên tôi không thể thấy rõ vẻ mặt anh ngay bây giờ. Những lời đớn đau kia được anh nói rõ ràng như thế, bình tĩnh như thế, phất phất như anh chỉ là người xem tôi diễn xiếc, xem tôi trình diễn vở kịch bi ái nát lòng.
Đột nhiên, tôi rất muốn ôm bụng cười to, khóe môi lại chẳng nhúc nhích tí nào. Chúng tôi thân chương theo cách văn minh và tiến bộ nhất, ấy vậy mà lại dùng phương thức lạc hậu man rợ để chia lìa, rốt cuộc đây là nỗi buồn riêng tôi hay là niềm bất hạnh của anh? Giấy ly hôn? Ha ha, quả nhiên không thể tin nổi, ông trời tặng cho chúng tôi một trò đùa thảm thiết quá mất thôi!
Tôi nhìn anh, anh dửng dưng nơi đó. Đôi mắt đen láy, ánh sáng rực rõ từ cái nhìn đầu tiên trốn đâu rồi, chẳng còn vòng tay đầy trìu mến yêu thương, tình yêu say đắm lấp lóe tại buổi vũ hội. Hết thảy dần dần tan biến từ bao giờ vậy, tại sao tôi không biết! Tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến đôi ta đổ vỡ cơ mà!
“Trời đã sáng,” Anh đạm nhiên ngồi trên ghế sô pha, “Em có thể đi.”
Tôi hiểu tôi cần phải rời khỏi đây, lui một bước, tôi nghe thấy giọng nói chính mình:
“Được.”
Lời nói khi nào? Vì sao nó hiện hữu trước mắt tôi hiển nhiên đến thế? Tôi nhớ lại quá khứ, tôi từng nói mà không chút do dự như thế này, hay chăng tôi đã sớm biết chúng tôi sẽ rơi vào bước đường cùng ư…
Tôi lập tức xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phòng thu dọn mọi thứ. Thời điểm xuống lầu, anh vẫn ngồi ghế sô pha, ngắm tôi bằng khuôn mặt vô cảm.
Rời khỏi nhà, rời khỏi căn nhà từng là của riêng chúng ta, tôi không muốn quay lại chốn đau thương ấy thêm lần nào hết…