Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn còn giữ hết những thứ này à?”
Anh nói: “Anh chỉ có thể nhìn ngắm những món đồ đó với hy vọng có thể bớt đi nỗi nhớ em.”
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi: “Em xin lỗi…”
“Hừ ——” Anh ngắt lời tôi: “Đừng nói chuyện đó nữa, ăn cơm đi.”