Đàm U chẳng để ý mặc cậu trừng mình, từ tốn thả lỏng vòng ôm, cười nói: “Còn hoạt bát như thế, xem ra không đáng ngại.”
Lưu Quang chỉ đành chịu thua người này, thu kiếm lại xoay người, làm bộ như kẻ kia không tồn tại, nhanh chân đi hướng phía góc tường.
Tay hắn hơi dùng sức, mũi kiếm nổi lên ánh lam, vung lên vài lần, dễ dàng đào thành một hố sâu trên mặt đất. Sau đó xếp đặt bộ xương lại, cẩn thận chôn xuống dưới, lại tỉ mỉ lấp đất lên.
Đàm U khoanh tay đứng nhìn, thấy Lưu Quang có vẻ ngơ ngẩn, liền bước đến bên cạnh hắn, dường như thờ ơ hỏi: “Em vừa nãy nói thật lòng?”
“Gì cơ?”
“Nếu người em thích không phải Bạch Thất Mộng, chỉ là một con người trần gian, có thật em sẽ vì hắn bỏ hết tất cả, chỉ làm một người bình thường?”
Lưu Quang giật mình, quay đầu nhìn Đàm U, trong mắt chợt dậy sóng, nhẹ nhàng nói: “Nói được chưa chắc đã làm được, làm được… thì cần gì phải nhiều lời?”
Dứt lời, không nhìn nhị điện hạ tôn quý không gì sánh được kia nữa, xoay người ra khỏi tiểu viện.
Cậu cực ghét hơi máu tanh, thế nên tìm một dòng suối nhỏ gần đó, dùng nước suối rửa sạch bội kiếm. Chợt nhớ tới nụ hôn vừa nãy, vội vã cúi đầu uống mấy ngụm nước, rửa sạch miệng luôn một thể.
Đàm U ở bên cạnh nhìn thấy hết, không động cũng không giận, lại còn cười vang, tâm tình vô cùng sung sướng.
Lưu Quang không để ý đến hắn, tự sửa sang xong xuôi thì đứng dậy chuẩn bị về linh sơn của Bạch Thất Mộng nghe lệnh. Đáng tiếc vừa mới dợm bước chân, đã bị Đàm U nắm lấy tay.
“Điện hạ?”
“Hiếm có dịp đến nhân giới một chuyến, đi theo ta một chút đi.”
Cái gì? Muốn cậu theo đi chơi?
Nơi giữa hai chân mày Lưu Quang nhăn lại.
Đàm U thấy thế, cố ý cười dài nói: “Đây chính là lệnh của Bạch Hổ đại nhân nhà em đó.”
Lưu Quang nhất thời không nói được lời nào.
Đàm U nhân đó tiến lên một bước, như là đương nhiên cầm lấy tay cậu, kéo cậu theo thi triển pháp thuật, trong nháy mắt biến mất.
Chớp mắt sau, đã là giữa tòa thành cách đó không xa.
Nơi này tuy không tính là phồn hoa, nhưng ban ngày người đến kẻ đi, cũng cực kỳ náo nhiệt.
Đàm U tướng mạo xuất chúng lại thêm y phục hoa lệ, dáng vẻ cao quý, trên đường đón lấy không biết bao nhiêu ánh nhìn. Mà Lưu Quang bên cạnh hắn vẫn luôn không an tâm, thầm nghĩ làm sao để thoát khỏi vị nhị điện hạ vô lại này.
Đi lại đi, thoáng chốc đã qua hơn nửa con phố.
Lưu Quang cái gì cũng không để tâm, Đàm U lại mắt cao hơn người, càng chẳng có gì lọt mắt, nhưng cuối cùng chẳng biết sao, lại dừng lại trước một gian hàng.
Lưu Quang sửng sốt, hiếu kỳ sao nhị điện hạ lại coi trọng vật phàm tục? Đến khi đi vào trông, mới dở khóc sở cười.
Đây là một gian hàng châu báu, trên mặt bàn bày một chuỗi trân châu tròn sáng, nhìn qua rất rực rỡ sinh động, khiến người yêu thích.
Đàm U dắt tay Lưu Quang đến gần, chỉ chuỗi châu đó cười nói: “Ta đang muốn mua cái gì tặng em, hay là chọn nó đi.”
Lưu Quang trầm ngâm không nói lời nào.
Đam U vẫn cười, nói: “Chuỗi ngọc này tuy không sánh bằng em, nhưng cũng cực đẹp, hơn nữa…”
Khẽ hé miệng, con ngươi đen láy lên màu sắc kiều diễm, ái muội nói nhỏ: “Tương lai có thể còn có công dụng khác.”
Vừa nói chuyện, ánh mắt lại lưu luyến trên người Lưu Quang không đi.
Lưu Quang biết hắn cố tình trêu chọc, dứt khoát quay mặt đi, không hờn không giận đáp: “Nhị điện hạ nếu như thích, cứ mua một trăm viên về tự dùng, tôi không có ý kiến.”
Đàm U khẽ cười, tay càng nắm chặt tay Lưu Quang, thấp giọng hỏi: “Nếu ta chỉ muốn viên châu trên trán Bạch Thất Mộng thì sao?”
Lưu Quang cả người chấn động, cuối cùng mắt nhìn hắn, lặng lẽ nói: “Muốn đoạt muốn cướp, tùy người thích chí.”
Dứt lời, giật tay khỏi tay Đàm U, một mình hòa vào dòng người, dự định tìm một nơi vắng vẻ rồi thi triển pháp thuật quay về núi.
Nhưng Đàm U theo đuổi không thôi, còn nhàn nhã đi theo cạnh hắn, hỏi: “Ta nhớ không lầm ngươi là linh châu ngàn năm từ Đông Hải hóa thành phải không? Sao lại rơi vào tay Bạch Thất Mộng?”
“Trân châu Đông Hải cũng không phải thứ gì quý hiếm, có gì đáng tò mò đâu.”
“Không sai, châu ngọc trên đời hàng nghìn hàng vạn, nhưng giống ngươi có thể hấp thụ linh khí nhật nguyệt, chuyển hóa hình người, trong trăm vạn chưa được một.” Hắn vừa nói vừa nhìn Lưu Quang, ánh mắt ẩn giấu một mảng âm u, thâm trầm xa xôi, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tư.
Nhưng nghe giọng điệu này Lưu Quang chỉ nghĩ người này quá mức khó đối phó, bao nhiêu sức lực đều bị hắn vắt kiệt, không mở miệng không được: “Điện hạ không quấn lấy tôi không được sao?”
“Chịu thôi, ta thích em mà.”
Thích cái gì?!
Thích món đồ chơi thú vị như cậu ư?
Hừ, nếu nói người này thật lòng, sợ rằng cả chính y cũng không tin nổi.
Lưu Quang trừng Đàm U vài lần, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, cắn răng nổi giận nói: “Điện hạ nếu đã một lòng say mê, ta tất nhiên cũng không thể quá mức vô tình. Nếu ngươi có thể ở mặt dưới, ta sẽ không cân nhắc nữa.” (Tsu:Cái bẫy các em thường dính, trăm lần trúng gần 90 rồi =))
Nghe vậy, Đàm U nhẹ nhàng “A” một tiếng, nở nụ cười quyến rũ.
Tướng mạo hắn tuy thua vẻ tuấn mỹ của Bạch Thất Mộng, nhưng gương mặt lại hơn một phần tà quái cộng thêm nụ cười trong suốt, tạo thành một loại phong tình khác thường, rung động lòng người.
Hắn bị Lưu Quang mạo phạm như vậy, cũng không tức giận, ngữ điệu càng thêm mềm mỏng, hỏi lại: “Em chắc chứ?”
Giọng trầm thấp khàn khàn, như luồng gió xuân ấm áp nhất, thoáng chốc cũng có thể cướp đi trái tim người khác.
Nhất thời, Lưu Quang không biết làm sao với đôi mắt mình.
Mặt cậu đỏ lên, đầu lại càng cúi, tiếng gần như nghẹn luôn trong cổ họng, một lát sau mới nói: “Tôi nói lung tung thôi!”
Rồi luống cuống xoay người, chạy trối chết.
Đàm U ở phía sau cười to.
Nét mặt hắn trước sau vẫn mang vẻ như cười như không, ba phần tà khí lại có bảy phần ngạo khí, hạ mi hôn lên bàn tay vừa nắm lấy tay Lưu Quang, lẩm bẩm: “Thật không can đảm.”