Tô Ly bị đánh thức bởi lớp tuyết trên cửa sổ. Cô mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Một lát sau cô mới nhận ra mình đang ở đâu.
Tầm này hôm qua cô vẫn nằm trên chiếc giường trong nhà của mình nhưng hôm nay cô đã ở trong núi.
Cô xoa trán. Những hình ảnh vụn vặt chợt lóe lên trong đầu. Cô nhớ hôm qua cô uống rượu nên không thoải mái. Sau đó cô được người khác đỡ lên lầu và đi tắm. Giữa chừng thì mất điện. Sau đó cô sợ tối nên đã về phòng ngủ, giữa chừng cũng không tỉnh lại.
Tô Ly thỏa mãn duỗi chân tay. Hiếm khi cô không phải đến văn phòng từ sớm để tránh giờ cao điểm. Cô thoải mái nằm vật ra giường đến tận khi có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đầu tiên Tô Ly nghĩ đến là Lăng Diệu, cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến anh.
Nhưng thực tế người ở ngoài cửa là Tiểu Đao.
Tiểu Đao gõ cửa vài lần và hỏi: “Chị Ly, chị dậy chưa?”
Tô Ly vừa ngáp vừa ngồi dậy và đáp lại: “Dậy rồi.”
Hình như Tiểu Đao dậy rất sớm, giọng điệu tràn đầy năng lượng: “Em để đồ ăn sáng ở cửa. Chị nhớ ăn nhé.”
Tô Ly nghe xong thì nhanh chóng mặc quần áo. Cô đến gần cửa và hỏi: “Các cậu ăn rồi sao?”
Tiểu Đao: “À, Bọn em ăn từ một tiếng trước.”
Tô Ly mặc áo khoác rồi mở cửa. Cô không khỏi nhíu mày: “Sao em không gọi chị dậy?”
Tiểu Đao gãi đầu. Cậu có cảm giác đối phương đang bất mãn vì bị mọi người bỏ rơi. Cậu mỉm cười: “Không phải chị đang ngủ sao? Cũng không có chuyện gì to tát nên bọn em không đành lòng gọi chị dậy.”
Tô Ly mím môi. Cô cúi đầu nhìn bữa sáng. Trên khay có một cốc sữa bò và bánh chẻo tự làm vẫn còn đang nóng hổi và tỏa ra mùi thơm. Cô trầm mặc.
Cô bưng bữa sáng lên và hỏi: “Em dậy sớm thế để giúp mọi người làm bữa sáng sao?”
Tiểu Đao lắc đầu: “Bữa sáng do thím Chu chuẩn bị. Em theo mấy anh trai đi xúc tuyết trong sân. Em vừa làm xong mới lên đây.”
Tô Ly nhìn sân thượng bên cạnh. Hình như tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn chưa thấy ánh nắng mặt trời.
Cô nhớ lại chuyện hôm qua, thuận miệng hỏi cậu: “Hôm qua có điện lúc nào thế?’
Tiểu Đao ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chị không biết sao? Chắc khoảng ba mươi phút sau là có điện rồi.”
Ba mươi phút? Có lẽ lúc ấy cô đã ngủ rồi.
“Sau đó thì sao? Lúc tôi ngủ các cậu làm gì?”
Tiểu Đao gãi cổ: “Cũng không làm gì cả. Anh Diệu sửa dây điện xong thì mọi người đi ngủ.”
Tô Ly gật đầu, nghe thấy một tiếng anh Diệu mà không nhịn cười nổi. Cấp dưới của cô đã thành em trai người ta khi nào thế?
Tô Ly xoay người định quay lại phòng ngủ thì Tiểu Đao hỏi: “Đúng rồi. Hình như hôm qua anh Diệu tìm chị có việc gì đó nhưng chị đã ngủ rồi, gọi mãi mà chị không dậy.”
Tô Ly khựng lại, cô ngờ ngực hỏi: “Anh ta có chuyện gì mà phải tìm chị?”
Tiểu Đao thầm nhủ chị hỏi em thì em biết hỏi ai. Cậu lắc đầu: “Em không biết.”
Tô Ly không nói về chuyện này nữa. Cô quay lại nhìn Tiểu Đao một lần nữa, thấy máy ảnh trên cổ của cậu. Cô hỏi: “Cậu mang nó theo làm gì?”
“Ồ. Em chụp cảnh tuyết trong núi. Nó đẹp như vậy, nếu không chụp thì tiếc lắm.”
Tô Ly gật đầu đồng ý: “Được. Em đừng đi xa quá, lát nữa chị đỡ phải gọi em về.”
“Hở?”
Tô Ly quay lại phòng. Cô nhanh chóng dọn dẹp và tìm lại bộ quần áo cô mặc hôm qua. Cô thấy hơi khó hiểu.
Hôm qua cô không đặt nó ở vị trí này. Hình như cô đã tiện tay ném nó lên chiếc ghế ở bên phải nhưng nó lại ở chiếc ghế bên trái.
Nhất thời trí nhớ hơi rối loạn. Có lẽ cô ngủ lâu quá nên hồ đồ. cô vỗ một cái lên đầu mình và xoay người ra cửa để rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Trước hiên nhà, Lăng Diệu và Khương Tiến đã dọn sạch lớp tuyết. Người đứng phía sau sắp kết thúc công việc để vào nhà, quay đầu lại thấy Lăng Diệu đứng nguyên tại chỗ và nhìn theo một hướng nào đó trong núi.
“Cậu nhìn gì đấy?” Khương Tiến lại gần và hỏi.
Lăng Diệu nghiêng đầu, anh đè thấp giọng và nói: “Hôm qua chú Từ gọi điện cho tôi.”
Khương Tiến biết chú Từ là ai bởi vì đội cứu hộ của bọn họ thường xuyên liên lạc với cảnh sát nhân dân. Ngày thường nếu không có việc gì bọn họ vẫn liên lạc với nhau để cùng nhau bảo vệ an ninh vùng núi.
Khương Tiến nghe giọng điệu của Lăng Diệu thì có dự cảm xấu. Anh ta hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Tên cầm súng ở dưới núi hôm qua có ba đồng phạm. Bọn họ là kẻ cướp đang trên đường tẩu thoát rất có thể chúng chạy theo hướng tây nam vào trong núi và có lẽ trong tay chúng còn có súng.”
Khương Tiến hít sâu một hơi rồi buồn bực nói: “Thế chúng ta phải làm sao? Trong núi có nhiều đường, còn có tuyết rơi nữa.”
Lăng Diệu phân tích: “Họ có thể trốn được một thời gian nhưng không thể trốn mãi được. Họ cướp được vài trăm triệu cũng phải tiêu, chắc chắn sẽ nghĩ cách để thoát khỏi đây. Bây giờ lực lượng cảnh sát đã bao vây những lối ra chính. Đợi lát nữa chúng ta cũng qua đó xem thử.”
Khương Tiến hơi cảnh giác: “Không phải cậu nói có lực lực cảnh sát rồi sao?”
Lăng Diệu hỏi vặn lại: “Bọn họ có người, chẳng lẽ chúng ta không có?”
Khương Tiến vẫn do dự, anh ta lùi về sau một bước: “Việc này quá mạo hiểm. Cảnh sát có trang bị vũ khí, bọn họ có thể tự mình bắt được mà.”
Lăng Diệu nói: “Cậu nói đúng nhưng tình huống lần này có điểm khác biệt. Nếu lũ cướp biết trước hôm qua sẽ có tuyết rơi mà vẫn lái xe vào núi, chuyện đầu tiên họ làm là tìm một nơi kín đáo để vứt xe. Sau đó, họ sẽ nghĩ cách cải trang và đi theo đường bộ. Nếu như không thể thoát khỏi đây họ sẽ tự tìm cho mình một đường lui, chôn tang vật cướp được vào nơi kín đáo để thoát thân an toàn.”
Khương Tiến cau mày ngẫm nghĩ. Anh ta nghĩ tới một điểm quan trọng và nói: “Tuyết rơi cả một đêm. Nếu bọn chúng chôn tang vật từ đêm qua, có phải công tác tìm kiếm sẽ khó khăn hơn không?”
Lăng Diệu gật đầu: “Chuyện quan trọng lúc này không phải là tìm tang vật mà là bắt người.”
Khương Tiến thở dài: “Đã cướp của còn dùng súng, giữa đường còn khống chế con tin. Nếu bắt được thì cứ đập chết chúng nó đi.”
Lăng Diệu cầm xẻng xoay người vào sân và nói: “Án phạt cho việc dùng súng cướp bóc ít nhất cũng là mười năm. Trong trường hợp này, nếu bọn họ tiếp tục chống đối cảnh sát thì cuộc đời sẽ kết thúc.”
Khương Tiến mới đi theo anh không lâu. Thỉnh thoảng anh ta cũng nghe anh nói về những chuyện này. Anh ta đuổi theo và hỏi: “Sao cậu biết rõ thế?”
Lăng Diệu không muốn giải thích với anh ta: “Cậu cũng dùng súng. Cậu không biết sao?”
“Đó là súng săn. Tôi có giấy chứng nhận dùng súng hợp pháp.” Khương Tiến tự bào chữa cho mình: “Vả lại, cậu có chưa?”
Lăng Diệu cười nhạt. Hai người nối đuôi nhau vào nhà.
Đúng lúc anh ngước mắt lên thì bắt gặp một bóng người vụt qua sân thượng trên lầu ba.
Lúc đó, Tô Ly đã ăn sáng xong. Cô tự giác xuống lầu tìm bồn rửa chén để rửa bát.
Bởi vì cô ăn rất no, nhất là cốc sữa bò. Bình thường Tô Ly không hay uống sữa nhưng cô không muốn lãng phí nên đành miễn cưỡng uống hết. Kết quả còn bị nấc.
Cô nghĩ mình nên vận động để tiêu cơm. Cô ra sân sau đã thấy Tiểu Kiếm đang chặt củi, khúc gỗ bị chia làm đôi đập mạnh xuống đất.
Cô lại gần và hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Tiểu Kiếm quay đầu nhìn thấy Tô Ly, cậu lắc đầu: “Không cần chị làm đâu.”
Tô Ly cau mày: “Sao cậu lại gọi tôi là chị?”
Tiểu Kiếm không biết mình nói sai ở đâu. Cậu cẩn thận giải thích: “Em bằng tuổi Tiểu Đao nên gọi chị giống cậu ấy, chắc không sai đâu nhỉ?”
Tô Ly không phản bác được, cô nhướn mày: “Ừ.”
Bây giờ, mỗi khi hoàn thành công việc cô luôn háo hức so sánh bản thân với những người trẻ tuổi hơn mình. Bất kể là về tuổi tác, kinh nghiệm hay là cảm giác ưu việt nhưng điều khiến cô buồn phiền nhất là chỉ còn vài năm nữa sẽ phải rời khỏi tháp ngà* quãng thời gian trước kia không thể quay lại được nữa.
*Tháp ngà chỉ là một khái niệm, và mọi người sử dụng nó trong cuộc sống của họ để minh họa cho sự không thực tế của cuộc sống của họ hoặc để tránh xa bóng tối của xã hội.
Cô thở dài mất mác. Sau đó cô nhanh chóng hồi phục tinh thần và hỏi Tiểu Kiếm: “Cậu là người ở đâu? Tại sao lại đến đội cứu hộ?”
Tiểu Kiếm nhấc rìu lên và chặt thật mạnh xuống. Cậu nói: “Nhà em ở một vùng núi khác. Chú nuôi em từ nhỏ. Sau khi ra ngoài xã hội, em không tìm được công việc đoàng hoàng. Vài tháng trước em thấy bọn họ cứu người nên em đã đến đây và gia nhập vào đội.”
Tô Ly nhớ lại những gì thím Chu đã kể lúc trước và hỏi: “Lúc cậu đến Lăng Diệu và Khương Tiến đã ở đây rồi sao?”
“Ừ, chỉ là đội trưởng Lăng còn đến đây sớm hơn.”
Tô Ly hỏi: “Sớm đến mức nào?”
Tiểu Kiếm nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Có lẽ là gần một năm. Chị có thể tự hỏi anh ấy.”
Tô Ly lại hỏi: “Đội trưởng của các cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi chín.”
“Hai mươi chín…” Tô Ly nhắc lại, sau đó cô ngập ngừng hỏi: “Tuổi này chắc phải kết hôn rồi nhỉ?”
Tiểu Kiếm tỏ vẻ như nghe thấy chuyện cười: “Sao có thể. Bình thường bọn em đều ở trên núi, rất ít khi xuống núi. Ngoại trừ khách du lịch tự mình đến đây thì chẳng có ai cả. Chúng em phải lái xe mất mười phút mới đến được ngôi làng kế bên, chứ đừng nói đến gặp phụ nữ. Đội trưởng Lăng vẫn còn độc thân.”
“Vậy à.” Tô Ly gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Cậu thì sao? Không nghĩ đến việc kết hôn ư?’
Tiểu Kiếm bị hỏi về vấn đề này thì hơi xấu hổ. Cậu cầm rìu lên tiếp tục chặt củi: “Em có nghĩ đến nhưng tìm một cô gái có dễ như vậy đâu.”
Tô Ly chuyển đề tài: “Sau này thì sao? Cậu sẽ luôn ở đây, không cầu danh lợi mà cống hiến tất cả để cứu người à? Không có kế hoạch khác sao?”
Đổi lại là Tô Ly, cô nghĩ thỉnh thoảng mình có thể thử nghiệm nhưng rất khó để giữ vững lập trường.
Tiểu Kiếm lại cười: “Em không nghĩ đến lợi ích. Bọn em lập đội ở đây để cứu người, cứ không có danh hiệu thì gọi là làm chuyện vô ích hay sao?”
Tô Ly cảm thấy sự kiên định trong lời nói của cậu, như thể muốn phá vỡ tinh thần phỏng vấn của cô: “Cậu chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài để tìm kiếm tự do sao? Nói thật, đối với các cậu nơi này khá đơn điệu.”
Tiểu Kiếm chưa bao giờ nghĩ về điều đó. cậu nói: “Đây chỉ là một đội cứu hộ trên danh nghĩa mà thôi. Thật ra bọn em có thể tự do lựa chọn, nếu không muốn làm thì không làm nữa. Vả lại trong ngọn núi này không chỉ có một đội cứu hộ của bọn em nhưng đội trưởng Lăng và anh Khương vẫn còn ở đây nên em sẽ không bỏ đi.”
Tô Ly nhìn chàng trai ra sức đốn củi khiến niềm tin của cô ngày càng kiên định.
Cô kết thúc đề tài này tại đây và đứng dậy nhìn cậu vung rìu.
Một lát sau, cô thấy nhàm chán và hỏi: “Cho chị thử một lần được không?”
Tiểu Kiếm khựng lại nhìn cô: “Hả?”
Tô Ly chỉ vào tay cậu: “Chị muốn thử bổ củi.”
Tiểu Kiếm hơi khó xử: “Chị muốn thử thật sao? Nó hơi nguy hiểm.”
Tô Ly đã cởi áo khoác và vén tay áo lên. Cô tiến đến gần cái rìu và nói: “Đưa cho chị.”
Tiểu Kiếm chỉ có thể đưa cho cô còn mình tránh sang còn một bên.
Tô Ly định nhấc chiếc rìu lên nhưng cô không ngờ nó nặng thế. Cô dùng hai tay nắm chặt cán rìu để tiết kiệm sức lực. Sau đó cô chĩa lưỡi rìu vào giữa bề mặt của thanh củi và chặt mạnh xuống.
Kết quả cô chặt sai hướng nên bị lệch, cây củi ngã xuống đất.
Tô Ly hơi xấu hổ, uổng công khi nãy cô còn tiết kiệm sức lực.
Cô lại dựng thanh củi lên và chuẩn bị làm lại một lần nữa nhưng cô còn chưa chặt xuống đã bị người phía sau tại cho gáo nước lạnh.
“Cô sai tư thế rồi, cánh tay không linh hoạt. Cô cứ giữ lại sức lực đi, rất hợp để chém người.”
Tô Ly giơ rìu giữa không trung, cô quay đầu nhìn người đang phê bình mình. Đúng như cô dự đoán, đối phương đang thong thả đi về phía cô.
Tô Ly thấy cây rìu trong tay đang nhúc nhích.
Tạm thời, cô nhẫn nhịn và khiêm tốn xin anh chỉ dạy: “Vậy tư thế nào mới chính xác?”
Lăng Diệu đến gần cô. Anh dùng kinh nghiệm của bản thân để tự mình hướng dẫn cho cô. Anh chạm vào khuỷu tay của cô, uốn cong cánh tay đang duỗi thẳng và vỗ nhẹ vào bắp tay của cô và nói: “Thả lỏng đi. Cô dùng một ít lực là đủ rồi, nhắm vào mặt cắt và bổ rìu xuống.”
Tô Ly chợt hiểu ra tại sao vừa rồi mình thất bại. Bởi vì cô dùng lực quá lớn, nhiều khi hăng quá sẽ hỏng việc nên cô quên mất thật ra việc này rất đơn giản.
Sau hiểu rõ, cô thả lỏng một chút rồi nâng dìu lên và chặt xuống, thanh củi bị bổ ra làm đôi.
Tô Ly thở phào, nở nụ cười mãn nguyện nhưng cô vẫn chưa thấy đủ còn chặt thêm vài nhát nữa.”
Lăng Diệu đứng bên cạnh quan sát, anh lên tiếng ngăn cô lại: “Đủ rồi. Cô còn chặt nữa có thể biến xâu thịt dê thành tăm xỉa răng đấy.”
Tô Ly: “…”