- Cho tôi suất cơm hộp loại thường.- Ishigami hỏi mua vẫn bằng giọng không ngữ điệu như mọi khi. Cũng như thường lệ, anh tránh không nhìn Yasuko.
- Vâng, một suất cơm hộp loại thường. cảm ơn anh.
- tối qua nhà anh có khách à? – Yasuko thì thầm.
- à… - Ishigami ngẩng lên, chớp chớp mắt vẻ ngạc nhiên. Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
- chúng ta không nên nói chuyện. có thể có điều tra viên đang theo dõi đâu đó.
- Tôi xin lỗi. – Yasuko cúi đầu.
Hai người không nói gì cho tới khi cơm hộp được chuẩn bị xong. họ cũng tránh không nhìn vào mắt nhau.
Yasuko nhìn ra đường. không dấu hiệu gì cho thấy có ai đó đang theo dõi. tất nhiên nếu có người theo dõi thì chắc chắn điều tra viên cũng không để bị phát hiện.
Cơm hộp đã làm xong. chị đưa cho Ishigami.
- Bạn học cùng tôi ngày xưa. – Ishigami kín đáo nói với Yasuko lúc trả tiền.
- Dạ?
- Bạn hồi đại học của tôi tới chơi. Xin lỗi chị vì đã làm ồn. – Ishigami cố gắng không cử động môi.
- Không, không sao, - bất giác Yasuko mỉm cười. chị cúi xuống để tránh cho Ishigami nhìn thấy khoé miệng chị đang cười.
- Vậy à? Lâu lắm nhà anh mới có khách nhỉ?
- Đây là lần đầu tiên. Tôi cũng bất ngờ.
- Thật tốt quá.
- Vâng. – Ishigami xách hộp cơm. - Hẹn chị tối nay.
Ý anh nói tối nay sẽ gọi cho chị. “Vâng,” Yasuko đáp.
Nhìn cái dáng tròn tròn của Ishigami đi ra khỏi cửa hàng, Yasuko ngạc nhiên vì người sống tách biệt với xã hội như Ishigami lại có bạn tới thăm.
Sau giờ cao điểm buổi sáng, Yasuko vào bên trong nghỉ giải lao với Sayoko và mọi người. sayoko vốn thích ăn đồ ngọt, cô đưa bánh nhân đậu đỏ cho Yasuko. Yonezawa vốn thích đồ cay, anh ngồi nhâm nhi tách trà, tỏ vẻ hờ hững với bánh nhân đậu đỏ của Sayoko. Kaneko, nhân viên làm thêm, thì đang đi giao hàng.
- Hôm qua họ không đến hỏi gì nữa chứ? – Sayoko hỏi sau khi uống một ngụm trà.
- Ai cơ ạ?
- Thì mấy người đó, điều tra viên ấy! – Sayoko nhăn mặt. – Vì họ hỏi nhiều về chồng em quá nên bọn chị đoán chắc tối họ lại đến chỗ em. Anh nhỉ! – Sayoko quay sang Yonezawa. Yonezawa gật đầu, không nói gì.
- Không, không thấy gì cả.
thựa ra Misato có bị điều tra viên tới hỏi ở trường học nhưng Yasuko nghĩ rằng không cần thiết phải kể cho vợ chồng Yonezawa chuyện này.
- thế thì tốt quá rồi. vì điều tra viên họ bám dai lắm.
- có lẽ họ chỉ đến hỏi han chút thôi. – Yonezawa nói. – Không phải họ nghi ngờ gì Yasuko đâu. họ cũng có những thủ tục phải làm.
- Dù sao thì điều tra viên cũng là người nhà nước. thật may là Togashi đã không đến đây. nếu anh ta mà đến đây trước khi bị giết thì có khi bây giờ Yasuko đang bị nghi ngờ rồi ấy chứ?
- Làm gì có. Sao lại có chuyện vớ vẩn thế được. – Yonezawa nhăn nhó.
- Ai mà biết được. điều tra viên họ chả bảo là Togashi đã đến Marian để hỏi về Yasuko thì làm gì có chuyện không đến đây. Trông mặt anh điều tra viên đó thì có vẻ đúng là họ đang nghi ngờ đấy.
Marian là tên quán ở Kinshicho nơi Yasuko và Sayoko từng làm việc.
- Họ nói thế nhưng anh ta không đến đây thì thôi chứ.
- thế nên em mới bảo thật may là anh ta không đến. anh ta cứ thử đến đây, dù chỉ một lần thôi, thì thế nào anh điều tra viên đó cũng sẽ đeo bám Yasuko cho mà xem.
- Cũng có thể. – Yonezawa trầm ngâm. Tuy nhiên trông mặt Yonezawa không có vẻ coi chuyện này là nghiêm trọng.
Giả sử hai người họ biết là Togashi có đến đây thật thì không biết trông họ sẽ thế nào. Yasuko cảm thấy day dứt.
- Thật chẳng thoải mái gì nhưng em chỉ phải chịu đựng một thời gian thôi. – Sayoko nói với giọng khá vui vẻ. - Điều tra viên họ đến vì chồng trước của em bị giết một cách không bình thường. rồi họ sẽ không đến nữa đâu. Khi ấy em sẽ thấy thoải mái hơn. Em bận tâm nhiều về Togashi quá rồi.
- Vâng. – Yasuko gượng cười.
- Nói thật, chị nghĩ thật may là Togashi bị giết đấy!
- Ơ kìa….
- Có sao đâu, em chỉ nói sự thật thôi mà. Anh không biết là Yasuko đã phải khổ sở thế nào vì anh ta đâu.
- Thì em cũng có biết đâu.
- Em không trực tiếp chứng kiến nhưng Yasuko kể cho em nghe rất nhiều. vì chạy trốn anh ta mà Yasuko phải đến làm ở Marian. thế mà anh ta vẫn cứ tìm đến Yasuko cho được. chỉ nghĩ đến đó thôi em cũng rùng cả mình. chẳng biết ai đã giết anh ta nhưng em thấy cảm ơn quá chừng.
Yonezawa chán nản đứng dậy. sau khi nhìn chồng với vẻ không hài lòng. Sayoko quay sang Yasuko.
- Nhưng không biết là đã có chuyện gì nhỉ? Hay là anh ta bị ép nợ?
- Có thể. – Yasuko nghiêng đầu.
- ừ, nếu không ảnh hưởng gì tới em thì tốt. chị chỉ lo thế thôi. – Sayoko nói nhanh rồi nuốt cho nốt miếng bánh vào miệng.
quay trở lại quầy hàng, Yasuko vẫn thấy lòng nặng trĩu. vợ chồng Yonezawa chẳng mảy may nghi ngờ gì. họ còn lo cho những gì Yasuko đang phải gánh chịu vì vụ việc này. Yasuko bỗng thấy đau nhói ở tim khi nghĩ rằng mình đang lừa dối họ. nhưng nếu Yasuko bị bắt thì những rắc rối mà chị gây ra cho họ sẽ ảnh hưởng cả đến việc kinh doanh của quán Mỹ Nhân. Vậy nên chẳng còn cách nào khác là phải ém nhẹm hết.
yasuko cứ nghĩ miên man như vậy trong lúc làm việc. suýt nữa chị quên mất mình đang ở đâu, rồi chị nhận ra cứ thế này thì không thể tiếp chuyện với khách hàng nên mỗi khi có khách, chị cố gắng thật tập trung.
gần sáu giờ, khi khách đã vãn được một lúc thì cửa mở. theo phản xạ Yasuko nói:”Xin mời vào” và quay ra nhìn khách. Ngay lập tức chị tròn mắt vì ngạc nhiên:
- ôi…
- xin chào. - Người đàn ông mỉm cười, nếp nhăn hiện lên ở hai khoé mắt.
- Anh Kudo! – Yasuko ngạc nhiên đưa tay lên che miệng. – Có chuyện gì thế?
- Sao lại có chuyện gì? Anh đến để mua cơm hộp. nhiều loại quá nhỉ. – Kudo nhìn lên một loạt các ảnh giới thiệu cơm hộp của cửa hàng.
- Anh đến Marian để hỏi về em à?
- À ừ. – Kudo cười đầy ẩn ý. – Hôm qua, lâu lắm rồi anh mới qua đó.
Yasuko gọi vào tới bên trong:
- chị Sayoko ơi, có chuyện này. chị lại đây chút đi!
- Sao thế? – Sayoko tròn xoe mắt.
Yasuko cười:
- Anh Kudo, anh Kudo đến này.
- Sao? cậu Kudo? – Sayoko tháo tạp dề, vội vàng chạy ra. Sayoko nhìn người đàn ông mặc áo choàng đang đứng đó với khuôn mặt tươi cười, hét tó:”Ôi, cậu Kudo!”.
- Hai chị em vẫn khoẻ nhỉ. thế nào mama, mama và chồng làm ăn tốt chứ. Trông cửa hàng thế này thì có vẻ làm ăn thuận lợi đây.
- Thì cũng tàm tạm. sao tự nhiên cậu lại đến đây thế?
- À thì em muốn gặp hai chị em mà. – Kudo gãi gãi mũi rồi nhìn Yasuko. suốt bao nhiêu năm cái tật đó của anh mỗi khi xấu hổ chẳng thay đổi gì.
Kudo là khách quen từ hồi Yasuko còn làm ở Akasaka. Khi tới quán lúc nào anh cũng chọn chị để nói chuyện. có lần hai người còn ăn tối trước khi chị đi làm nữa. việc hai người đi uống với nhau sau giờ làm của Yasuko cũng là chuyện thường xuyên. Khi chuyển đến quán Marian để trốn Togashi, Yasuko chỉ báo cho mỗi Kudo biết. sau đó anh lại trở thành khách quen của Marian. Ngay cả khi nghỉ làm ở Marian, Kudo cũng là người Yasuko báo cho đầu tiên. Khi ấy, trông Kudo có vẻ hơi buồn nhưng anh bảo:”Em hãy cố gắng sống hạnh phúc nhé”.
từ đó, chị không gặp lại Kudo nữa.
Yonezawa cũng từ trong bếp đi ra, sôi nổi ôn lại chuyện ngày xưa. Yonezawa cũng biết Kudo do cả hai đều là khách quen ở Marian.
Nói chuyện được một lát, Sayoko bảo:”Hai người ra đâu đó uống nước đi”. Có lẽ Sayoko đoán được ý của Kudo. Yonezawa cũng gật đầu tán thành.
thấy Yasuko nhìn mình, Kudo hỏi:”Em có rảnh không?”.
Có lẽ ngay từ đầu anh muốn nói chuyện với Yasuko nên mới đến vào giờ này.
- Dạ, chỉ một chút thôi. - Chị tươi cười trả lời.
Hai người ra khỏi cửa hàng và đi bộ về phía đường Shin-ohashi.
- Thựa ra anh muốn mời em đi ăn tối cho thư thả,nhưng để hôm khác vậy. chắc con gái em đang đợi. – Kudo biết Yasuko có con gái từ hồi chị làm ở Akasaka.
- Anh Kudo này, con anh vẫn khoẻ chứ?
- Nó khoẻ. Năm nay đã lên lớp mười hai rồi. cứ nghĩ đến chuyện thi đại học của nó là anh lại đau đầu. – Kudo nhăn mặt.
Kudo đang điều hành một công ty in ấn. yasuko có nghe nói anh sống ở Osaki cùng vợ và con trai.
Hai người vào một quán cà phê nhỏ bên đường Shin-ohashi. Ngay cạnh ngã tư là quán Family nhưng Yasuko cố tình tránh chỗ đó. Đó là nơi chị đã gặp Togashi.
- Anh đến quán Marian vì muốn hỏi thăm em. Anh có nghe nói em đến làm ở quán cơm hộp của Sayoko nhưng không biết ở đâu.
- Tự nhiên anh nhớ tới em à?
- Ừ, tự nhiên thôi. – Kudo châm thuốc. - Thực ra anh có biết về vụ án qua bản tin trên ti vi. Anh thấy hơi lo lo. thật là kinh khủng, chồng cũ của em ấy.
- À anh cũng biết anh ta nhỉ!
Kudo vừa nhả khói thuốc vừa nhăn mặt.
- Anh biết chứ. Anh ta tên là Togashi. Anh không thể quên gương mặt đó.
- Em… xin lỗi.
- Em đâu cần phải xin lỗi. – Kudo vừa cười vừa xua tay.
Đương nhiên Yasuko biết Kudo có cảm tình với mình. chị cũng yêu quý anh. Nhưng chưa bao giờ tình cảm đó trở thành tình cảm nam nữ. anh đã mời chị đến khách sạn mấy lần nhưng chị đều khéo léo từ chối. chị không có dũng cảm để vướng vào tình cảm với một người đã có vợ con, hơn nữa vào thời điểm đó chị cũng đang có chồng, mặc dù chị giấu Kudo.
Lần Kudo chạm trán với Togashi là khi anh đưa chị về tận nhà. thường thì chị xuống taxi khi gần đến nhà. Hôm đó chị cũng làm vậy nhưng lại để quên hộp đựng thuốc lá ở trong taxi. Kudo đuổi theo chị để đưa trả hộp đựng thuốc và nhìn thấy chị đi vào nhà. Nhưng người mở cửa cho Kudo không phải là Yasuko mà là một người đàn ông anh không biết – Togashi.
Lúc đó Togashi đang say. Anh ta cho rằng Kudo là khách hàng bám theo Yasuko. lập tức anh ta nổi khùng lên và xông vào đánh Kudo, chẳng chịu nghe giải thích gì. nếu Yasuko – lúc đó đang chuẩn bị đi tắm – không kịp ra ngăn thì có thể anh ta đã cầm dao đâm Kudo rồi.
Hôm sau Yasuko dẫn Togashi đến để xin lỗi Kudo. Lúc đó, trông Togashi rất ngoan ngoãn và kiệm lời. chắc tại anh ta sợ bị báo cảnh sát.
Kudo không giận gì cả. anh chỉ nhắc nhở Togashi là không thể để vợ đi làm tiếp viên mãi thế được. togashi tỏ vẻ không hài lòng ra mặt nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Sau vụ việc, Kudo vẫn tiếp tục tới quán của Yasuko. Thái độ với Yasuko cũng vẫn như trước. tuy nhiên hai người không còn gặp nhau ở ngoài nữa.
Thỉnh thoảng lắm, khi xung quanh không có ai, anh mới hỏi về Togashi. đại loại là anh ta tìm được việc hay chưa…v.v… Lần nào chị cũng chỉ lắc đầu.
Kudo cũng là người đầu tiên nhận ra những trận đòn của Togashi. Dù Yasuko đã khéo léo trang điểm để che những vết thâm trên mặt và người nhưng vẫn không thể qua được con mắt của Kudo.
“Em nên nói chuyện với luật sư. Anh sẽ lo chi phí.” Kudo đã nói với Yasuko như thế.
- Thế nào, em sao rồi? có chuyện gì bất thường không?
- Chuyện bất thường ạ? Thì người của cảnh sát đến hỏi em.
- Đúng như anh nghĩ. thế nào cảnh sát cũng đến tìm em. – Kudo có vẻ muốn tặc lưỡi.
- Không sao, không có gì phải lo đâu ạ. – Yasuko cười.
- Chỉ có cảnh sát đến chỗ em thôi à? thế còn báo chí thì sao?
- Không thấy gì ạ.
- Thế thì tốt. anh cũng nghĩ đây không phải là vụ hấp dẫn với báo chí nhưng nếu họ chú ý đến em thì anh cũng muốn giúp một tay.
- Cảm ơn anh. Anh vẫn cứ tốt với em như xưa.
Kudo có vẻ hơi bối rối trước câu nói của Yasuko. Anh cúi xuống với tay lấy cốc cà phê.
- Vậy em không liên quan gì đến vụ án đó nhỉ.
- Vâng. Anh nghĩ em có liên quan ạ?
- Khi xem bản tin, anh nghĩ tới em đầu tiên. Anh cảm thấy rất lo lắng. dù sao đây cũng là một vụ giết người. anh không biết ai đã giết anh ta và giết vì lý do gì nhưng có lẽ em cũng sẽ bị kéo vào vụ này.
- Chị Sayoko cũng nói giống hệt như anh. Ai cũng nghĩ thế.
- Trông em vẫn ổn thế này anh mới thấy là mình đã suy nghĩ hơi quá. Em và anh ta ly hôn mấy năm rồi, mà gần đây cũng không gặp nhau đúng không nhỉ?
- Gặp anh ta á?
- Ừ, Togashi ấy.
- Không, em không gặp. – Yasuko cảm thấy má mình căng lên.
Sau đó Kudo kể về tình hình cùa mình gần đây. Tuy kinh tế có khó khăn nhưng công ty của anh vẫn duy trì được doanh thu. về gia đình, anh không muốn nói đến, ngoại trừ đứa con trai. từ ngày xưa anh đã như thế. Vì vậy Yasuko hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa Kudo và vợ, nhưng chị nghĩ có lẽ không phải là họ không hoà thuận. hồi còn làm tiếp viên, Yasuko đã nhận ra rằng những người đàn ông có thể quan tâm, lo lắng cho người ngoài thường là người có gia đình rất viên mãn. Khi họ mở cửa quán cà phê để đi về thì ngoài trời đang mưa.
- ôi, anh làm khó em rồi. nếu về sớm thì đã không bị mưa. – Kudo quay lại nhìn Yasuko như có vẻ hối lỗi.
- anh đừng nói thế.
- Nhà em có xa đây không?
- Đi xe đạp mất khoảng mười phút.
- Em đi xe đạp à? – Kudo cắn môi, ngước lên nhìn trời mưa.
- Không sao. Em có mang ô theo đây. Em sẽ để xe ở cửa hàng. Sáng mai chỉ cần đi làm sớm một chút thôi.
- Vậy anh sẽ đưa em về.
- Không sao đâu.
Nhưng Kudo đã đi ra vỉa hè, vẫy taxi.
- Lần tới chúng ta sẽ đi ăn nhé. – Kudo lên tiếng sau khi taxi đi được một đoạn. – Gọi cả con gái em đi cũng được.
- Anh không phải bận tâm đến nó đâu. Mà làm thế có sao không?
- Anh thì lúc nào cũng được. bây giờ anh không bận lắm.
- Vậy ạ?
Yasuko định hỏi về vợ của Kudo nhưng chị không muốn hỏi trực tiếp. chị cảm thấy Kudo cũng hiểu điều đó nhưng anh giả vờ hiểu sai lời chị. Kudo hỏi số di động nên Yasuko đã cho anh. Chị không có lý do gì để từ chối.
Anh đưa Yasuko về tận khu nhà. Anh xuống xe để tiễn chị vì Yasuko ngồi ở ghế sau.
- Anh vào xe nhanh không lại bị ướt. – Yasuko nói khi xuống xe.
- Chào em, hẹn gặp lại nhé.
- Dạ.- Yasuoko khẽ gật đầu.
Dù đã vào lại taxi nhưng Kudo vẫn cứ nhìn dõi sau lưng Yasuko. Vì vậy, chị cũng quay lại và thấy một người đàn ông cầm ô đang đứng ở dưới cầu thang. Do trời tối, chị không nhìn rõ mặt nhưng qua dáng người, chị biết đó là Ishigami.
Ishigami đang bước đi chậm rãi. Yasuko không biết có phải Kudo nhìn như vậy là do thấy Ishigami cứ nhìn hai người không.
- Anh sẽ gọi cho em. – Kudo nói trước khi taxi chuyển bánh.
Yasuko còn nhìn mãi theo cho đến khi đèn pha taxi mờ dần. chị nhận ra lâu lắm rồi chị mới cảm thấy phấn chấn như thế. Đã bao nắm rồi chị mới thấy vui như vậy khi ở bên cạnh một người đàn ông?
Chiếc taxi đi ngang qua Ishigami. Yasuko về nhà thì thấy Misato đang xem ti vi.
- Hôm nay có gì không con? – Yasuko hỏi,
Tất nhiên chị không hỏi Misato về chuyện trường lớp. cô bé cũng biết rõ điều đó.
- Không có gì ạ. Mika không nói gì nên vẫn chưa thấy điều tra viên tới hỏi.
- Thế à.
Một lát sau, điện thoại của chị đổ chuông. Trên màn hình hiển thị số điện thoại công cộng.
- Alô.
- Tôi, Ishigami đây. – Vẫn giọng nói trầm trầm đúng như chị dự đoán. – Hôm nay có gì không?
- Không có gì cả. cháu Misato cũng bảo không có gì.
- Thế à. Nhưng chị đừng chủ quan. Cảnh sát vẫn đang nghi ngờ chị. Tôi nghĩ họ đang điều tra rất kỹ mọi việc xung quanh chị.
- Tôi biết rồi.
- Thế ngoài ra có gì khác thường không?
- Dạ?- Yasuko bối rối – Tôi đã nói là không có gì mà.
- À….vâng. xin lỗi chị. Hẹn chị ngày mai. – Ishigami dập máy.
Yasuko buông điện thoại xuống. chị cảm thấy bối rối khi Ishigami tỏ ra lung túng như vậy.
“Không biết có phải tại anh ta nhìn thấy Kudo không? Không biết anh ta có nghi ngờ gì khi thấy Kudo nói chuyện thân mật với mình không? Anh ta hỏi câu ban nãy là vì muốn biết về Kudo chăng?”
Yasuko biết tại sao Ishigami giúp đỡ mẹ con chị. Có lẽ đúng như vợ chồng Sayoko nói, anh có tình cảm với chị. Nếu chị thân thiết với người đàn ông khác thì mọi chuyện sẽ thế nào? Liệu anh còn tiếp tục giúp đỡ mẹ con chị như bây giờ không? Liệu anh còn sử dụng tài trí của mình vì mẹ con chị nữa không?
Mình không nên gặp Kudo nữa. có gặp cũng không được để Ishigami biết.
Nhưng bỗng nhiên một cảm giác bực bội không nói nên lời lan tỏa khắp lòng chị.
Liệu mình phải làm thế đến bao giờ? Phải giấu Ishigami đến bao giờ? Chẳng lẽ chừng nào vụ án này chưa kết thúc thì chị sẽ mãi mãi không bao giờ có thể gắn bó với người đàn ông khác ư?