Văn phòng của hắn tọa lạc trên tầng cao nhất, có thể dễ dàng quan sát đám người tầm thường dưới mặt đất.
Trì Hải Bình đứng sát ngay cửa sổ văn phòng lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, cấp dưới của mình đang chờ báo cáo coi như không thấy gì
Hiện tại chắc nàng đang ở trong tiết học? Không biết vẻ mặt hiện tại của nàng là ưu nhã nghe lão sư đang giảng bài, hay cũng như hắn… nhớ nhung?
Trì Hải Bình chìm vào suy nghĩ của bản thân, đắng sau lưng là đám cấp dưới đang xếp hàng mỗi người không ngừng toát mồ hôi, cho rằng cấp trên đang nghĩ ngợi tìm cách nào công bố tin xấu với họ.
Trần Chí Minh thì không nghĩ như vậy, họ chung với nhau bốn năm, làm cộng sự sáu năm, dù không thể nói là hiểu rõ hết cũng coi như có thể hiểu được một vài cảm xúc của hắn cấp trên.
CỬa sổ thủy tinh phản chiếu hình ảnh trở lại, Trì Hải Bình đang mỉm cười rất ôn nhu, biểu cảm này sơ với gương mặt bình thường cũng chẳng hơn gì mấy.
Chỉ có điều thời gian của họ so với tiền bạc còn quan trọng, tổng giám đốc đã nói rõ công sự coi như không có gì liền xem cấp dưới như không khí, thân là hảo hữu kiêm luôn cấp dưới Trần CHí Minh cảm giác bản thân cũng có trọng trách nhắc nhở vị cấp trên này, trước mắt phải báo cao chính là việc buôn bán kim ngạch trong quy’ này giảm 20%.
Dù nhắc không được, ít nhất cũng phải biết chuyện gì xảy ra, khiến cho hắn trở nên khác thường như vậy!
“Khụ khụ!! Tổng giám đốc, chúng tôi có thể báo cáo được không?”- Trần Chí Minh ho nhẹ vài tiếng, thử hỏi. “Tổng giám đốc”
Lặng im không tiếng động.
Trần Chí Minh nặn nề thở hắt ra, ra hiệu cho những quản lí các ngành khác thu dọn đồ đạc rời đi trước, sau đó ra hiệu cho thư kí để họ có thời gian riêng tư, đầu tiên hắn phải lấy tư cách địa vi của cấp dưới cùng bạn học cũ đến nói chuyện với tổng giám đốc vậy.
“Ta nói ngươi còn muốn ngẩn người đến khi nào?”- Vứt đống hồ sơ trong tay xuống, Trần Chí Minh lớn tiếng hô to,.
DÙ sao lúc này cũng phải cảm ơn người thiết kế căn phòng đã trang bị đồ cách âm đặc biệt tốt, nếu không tiếng hô của hắn sẽ khiến cho thư ký tưởng rằng bên trong đang có chiến tranh.
“Có việc gì sao?”- Trong mắt Trì Hải Bình có chút tức giận khi dòng suy nghĩ bị cắt đứt, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại thần sắc bình thản.
“Bạn học cũ, tổng giám đốc à, bây giờ là giờ làm việc, có việc thì là lẽ đương nhiên, có ngươi giống như chiếc xe chạy lâu ngày không đem sửa chữa thì liền trở nên bất thường sao?”
“Rồi sao?”- Trì Hải Bình cắt ngang trực tiếp đi vào trọng điểm, tránh để hắn tiếp tục nói chuyện ngoài lề phí thời gian.
“Cho nên, ngươi hôm nay không phải muốn xem đề án đầu tư của quý mới cùng báo cáo tiến độ thực hiện phương án sao? MỘt đám người chúng ta đứng ở đó chờ ngươi, còn ngươi thì ngẩn ra cả nửa ngày, có xoay người lại ngươi cũng lười, ta đành phải kêu những khác trở về trước”- Trần CHí Minh khoát tay áo, vẻ mặt khó chịu.
Lời nói này trách hắn lơ đễnh, Trì Hải Bình quay về chỗ ngồi cầm lấy đống văn kiện hắn vừa vứt xuống nhìn qua: “Có thể gọi những người khác vào để báo cáo”- Ngụ ý chính là muốn Trần Chí Minh ngậm miệng lại.
Đong đưa ngón tay, Trần Chí Minh chậc chậc vài tiếng, tỏ vẻ hắn cũng chẳng có ý tốt mà đi gọi lại. “Thân là cấp dưới, cũng là bạn bè, ta phải có nghĩa vụ quan tâm thật nhiều xem tổng giám đốc cũng là bằng hữu này đây gặp phải chuyện gì mà ở giờ làm việc lại ngẩn ra như thế”
Trì hải Bình không nói lời nào, nguyên tắc cao nhất của hắn là một khi đã chuyên chú coi công văn thì sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức gì.
Không nói Vậy hắn tiếp tục đoán!
“Vậy để ta đoán xem chuyện nay có liên quan đến việc dạo gần đây ngươi tan tầm rất đúng giờ”
Ngón tay của Trì Hải Bình trên văn kiện khẽ run, tuy lập tức khôi phục lại bình thường như chỉ điểm nhỏ này Trần Chí Minh đã chú ý tới.
“Đi làm thì ngẩn người, tan tầm thì đúng giờ, sau đó nét mặt còn từ cong trở nên dịu hơn, không phải cùng nữ nhân quan hệ chứ?”
Văn kiện ở trên tay Trì Hải Bình rơi xuống, đôi môi nhếch lên trừng mắt nhìn hắn, cũng ý nói hắn đã đoán đúng.
Hay Hay!! Đáp án chính xác đã có, quả nhiên là có người gặp thần tình ái nên khó trách xảy ra nhiều chuyện lạ như thế.
“Ta đoán đúng rồi!”- Trần Chí Minh vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, vội vàng truy vấn. “Là ai? Là ai? Là quản lí lạnh lùng của công ty quảng cáo lần trước hay là biên tập viên của tạp chí qua sưu tầm tin tức hay là vị trợ lý thẹn thùng kia.”
“Không phải!! Đừng có đoán tầm bậy”- Những nữ nhân kia hắn đã sớm quên, hiện tại trong đầu hắn trừ Tiểu Vũ những nữ nhân khác chỉ là cái bóng mơ hồ.
Cũng không phải? Không phải hắn muốn nói, Trì Hải Bình – con người này bình thường không thích ra ngoài, ngoại viện giao tiếp công việc, Trì Hải Bình đâu còn quen nữ nhân nào nữa.
“Nếu như những người kia không phải… vậy tự ngươi nói xem”- Trần Chí Minh tự nhiên ngồi trên bàn làm việc, môt tay uy hiếp ngăn Trì Hải Bình đang ngay ngắn chăm chú nhìn văn kiện.
Tóm lại hắn hôm nay nhất định phải điều tra ra tin tức!
Trên gương mặt lãnh đạm của Trì Hải Bình ẩn chứa cơn giận, nhưng Trần Chí Minh cũng dùng ánh mắt kiêu ngạo nói rõ không sợ, sau mấy phút tranh đấu, hắn cuối cùng chỉ thở dài khẩu khí khuất phục: “Ngươi muốn biết cái gì?”
“Đầu tiên là tên, để cho ta biết nữ nhân nào có thể khiến Trì tổng giám đốc mở cửa trái tim sau nhiều năm đơn độcnhư thế…”- Vừa nói Trần Chí Minh vừa lấy cuốn sổ tay tính viết bút ký.
“Hiền Vũ Tây”- Nhắc tới tên, trên gương mặt bình lặng không có chút sóng của Trì Hải Bình khẽ rung động nhu tình.
CHỉ là một cái tên, nhưng những chữ kia như dính mật ngọt hòa tan vào miệng, ngọt vào tận trong lòng.
“Nghe rất Quỳnh Dao, cũng không phải dân chợ búa cải bắp, không tệ lắm”- Trần CHí Minh nghe xong rồi viết xuống. “Làm việc ở đâu”
“Học viện Thanh phong —–“
“A? Là cô giáo sao, không sao, tương lai có thể là bà chủ có đầy đủ tiêu chuẩn của gia đình”- Trần CHí Minh chỉ nghe nửa câu trước, tự động kết luận.
“Không, cô ấy không phải cô giáo, cô ấy…”
“Không phải cô giáo? Thì là nhân viên hành chính! Cũng không tồi” Trần Chí Minh bôi hai chữ cô giáo tự động đổi thành hai chữ hành chính.
Bị kẻ nào đó không ngừng cắt ngang lời, trên mặt Trì Hải Bình nhịn không được run rẩy: “Cũng không phải”
“Cũng không phải”- Lần này Trần Chí Minh cau mày. “Chẳng lẽ là hiệu trưởng?”
Hiện tại có hiệu trưởng trẻ như thế sao?
Trì Hải Bình lắc đầu: “Cô ấy vẫn còn đang đi học, là học sinh của học viện Thanh Phong”
Học …….sinh??!!!!
Sau khi nghe câu trả lời kinh dị nhất từ miệng Trì Hải Bình, Trần Chí Minh kinh ngạc đánh rơi cả sổ tay, đôi mắt to trừng trừng nhìn hắn, miệng mở to, sau nửa ngày nói không nên lời.
“Ngươi nói bạn gái ngươi là học sinh cao trung sao?”- Ông trời!! Hắn hiện tại không phải nghe nhầm thì là nằm mộng!! Trần Chí Minh trong lòng thầm nghĩ.
“Ừ!”
“Trì Hải Bình, ngươi biết ngươi làm gì không?”- Trần Chí Minh nhảy khỏi bàn đảo xung quanh. “MỘt học sinh trung học… trời ạ!! Một nữ sinh cấp 3 đầy sức sống, ngươi bây giờ bây giờ đang thực hiện giấc mộng nam nhân à.. Khoan!! Không đúng, ngươi là đang giết hại mầm non quốc gia mới đúng.
“Ừ”- Trì Hải Bình không phủ nhân hắn ngay từ đầu cũng nghĩ như thế, nhưng hai người phát triểu quá nhanh, làm hắn không kịp kháng cự, đã nàng vây lấy không thể thoát ra, hôm nay chỉ có thể nói rằng nàng là nữ nhân chân chính của hắn.
Dù sao nàng cũng chẳng giống một mầm non tí nào, dáng vẻ thướt tha cùng những đường cong mềm mại như thế.
“Trời ạ, một nữ sinh cấp 3 thanh tân cùng một chuyên gia đầu tư ngân hàng, dù có ghép lại cũng không hợp”- Trần Chí Minh tiếp tục khóc thét lên.
“Đợi chút Đây có phải là do một lần quá đà từ đó chu cấp bao nuôi chứ?”- Suy nghĩ phiến diện, Trần Chí Minh liên tưởng đến tình huống thực tế phù hợp nhất
“Không phải”- Trì Hải Bình khẳng định phủ nhận.
“Chẳng lã nữ sinh đó không cầm tiền của ngươi, không muốn ngươi mời nàng ăn cơm?”- Trần Chí Minh thúc ép hỏi.
“Ta có cho cô ấy tiền, cũng có mời ăn cơm, nhưng mà…”
“Ngươi xem đi!! Ta biết ngay ngươi bị lừa mà”- Trần Chí Minh vẻ mặt như không chấp nhận được.
Trì Hải Bình lần đầu tiên phải dùng sức quát bảo Trần Chí Minh ngưng lại như con gà mái phát điên giọng nói high-deciben. “Ta có đưa cho cô ấy thẻ, nhưng đều dùng để mua nhữn thứ cần thiết, mời cơm cũng là ta mở miệng, cô ấy chưa bao giờ đòi bất cứ thứ gì, cô ấy không tệ như ngươi nghĩ đâu, Tiểu Vũ là một nữ hài rất tốt.
Tốt đến mức làm cho hắn có cảm giác như mình được ban một đặc ân rất lớn lao.
“Ta biết ngươi đã bị váng đầu, thân là cấp dưới cũng là bạn bè nhiều năm, ta không thể để ngươi tiếp tục sai nữa. Như vậy đi!! Lần sau nhớ mang cô bạn gái nhỏ của ngươi ăn một bữa cơm, ta giúp ngươi vạch trần diện mạo thật của cô ta”
“Ta nói rồi không có gì để vạch trần cả”- Trì Hải Bình cau mày, không cho đó là chủ ý hay.
“Tóm lại trước hết cứ như vậy”- Trần Chí Minh nghe không vào những lời hắn nói, phối hợp quyết định án: “Lần sau hẹn, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, để ta nhìn thật kỹ xem tiểu nữ sinh đó dùng những lời nói xảo biện thế nào mà lừa được ngươi–!”
“Quản Lý trần đủ rồi, ta nghĩ chúng ta nên để những người khác vào để thảo luận bản dự án đầu tư”- Trì Hải Bình dùng công sự cắt ngang lời hắn chuyển sang chủ đề khác.
“Vâng, tổng giám đốc”- Trần Chí Minh khôi phục bộ dạng đứng đắn, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Lúc mở cửa, Trần Chí Minh đột nhiên quay lại, dùng giọng nói nhiêm túc: “Đừng quên hẹn bạn gái yêu tiền của ngươi đi ăn cơm”
Cho nên ngày mai, anh muốn em cùng bạn anh ra ngoài ăn cơm?”- Hiền Vũ Tây uốn người trên ghế salon, miễn cưỡng nằm trong lòng Trì Hải Bình, giọng nói lười biếng.
Ở trong căn hộ nhỏ của Hiền Vũ Tây, đã không còn quạnh quẽ như lần đầu tiên Trì Hải Bình đến. Căn phòng khách trống rỗng mua thêm một bộ sô pha, bên cạnh là giá sách đựng vài cuốn tạp chí du lịch hai người thích xem, ra cửa hàng mua một số đĩa kịch buổi tối hai người cùng nhau giết thời gian.
Trong căn phòng, giường đơn cũng đôi thành giường đôi cho hai người, tủ quần áo cũng bự ra, ngoại trừ quần áo của Hiền Vũ Tây còn có vài bộ quần áo của Trì Hải Bình mấy ngày qua để lại.
“Ừ. Hắn muốn gặp em”- Trì Hải Bình do dự nói, tự động giảm bớt những ấn tượng cùng quan niệm sai lầm của Trần Chí Minh.
“Gặp em”- Nàng đâu phải là dị thú kỳ trân dị bảo!! Có gì đẹp đâu. “gặp em làm gì?”
“Ừ… nếu như em không muốn đi…thì chúng ta không đi”- Trì Hải Bình đối với vấn đế của nàng nói không nên lời, chỉ đưa một phương pháp giải quyết khác.
“Em cũng chưa nói không đi mà”- Hiền Vũ Tây bắt lấy tay hắn chậm rãi chơi đùa. “Có người muốn mời ăn cơm, em đương nhiên đáp ứng, chỉ la so với bữa tối miễn phí, em càng thích ở cùng một chỗ ăn cơm với anh.”
“Anh cũng vậy”- Trì Hải Bình rủ mắt xuống nhìn đôi mắt đáng yêu mờ ám của nàng, mang theo chút nhu tình nhỏ.
Từ quan hệ bạn bè cũng nhau ăn bữa sáng, tiến triển thân mật hơn chỉ sau đêm đó, hai người bắt đầu ở chung.
Tuy quy luật cuộc sống không có gì thay đổi, vẫn là đi học tan học, về nhà ăn cơm ngủ, nhưng hai người ở cùng một chỗ cảm giác không như xưa.
Buổi sáng hai người cùng ăn sau đó mới ra ngoài, nàng lên lớp, hắn về nhà thay đổi ít quần áo rồi đi làm, sau đó lúc tan việc, bọn họ lại hẹn nhau ở công viên, chậm rãi đi về nhà, hoặc đến siêu thị mua một ít đồ ăn cho bữa tối.
Bữa tối qua đi, hai người ngồi trên ghế salon tâm sự, chia sẻ những niềm vui hoặc cùng xem tạp chí, cuối cùng hai người nằm trên giường lớn ôm nhau ngủ.
Dù không có một chuyện tình rung động, hoặc tình cảm mãnh liệt đến mức khiến cuộc sống tươi đẹp, nhưng bọn họ đều cảm thấy rất tốt, làm cho cuộc sống tĩnh lặng trở nên giống như trông mơ.
“Sau khi cơm nước xong, chúng ta đi chơi đi?”- nàng bất ngờ đề nghị.
Đi chơi? Hai người quen biết tới giờ dường như chưa từng vượt qua bất kì kết giao thông thường nào.
“Ừ! Ngươi muốn đi đâu?”- với kinh nghiệm trước đây của Trì Hải Bình, hắn cố nghĩ ra vài danh cảnh. “Hay đi xem cảnh đê? Hay ăn bữa đêm?”
Nàng liếc hắn, có vẻ đối với mấy điều này không hứng thú. “Thật giả tạo, không đi được không?”
Nàng chính là người thành thị gốc, đối với thiên nhiên thật sự không hứng thú, so với việc lên núi cung cấp chất dinh dưỡng cho muỗi cùng hưởng gió lạnh nàng về nhà cho rồi.
Hơn nữa bọn họ vừa mới ăn xong bữa tối, lại đi ăn tiếp, nghĩ đến cũng thấy no.
Trên mặt Trì Hải Bình liền hiện lên tia xấu hổ, nhưng dù vắt hết óc, hắn chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, hoàn toàn không biết đến những thánh địa ước hẹn mà hiện giờ những người trẻ tuổi đã liệt vào danh sách sũ.
“Vậy em muốn đi đâu?”- Hắn nhàn nhạt đáp, bày tay ra chờ nàng trả lời.
“Hắc hắc! Thiên cơ bất khả lộ”- Đôi môi xinh đẹp cong lên, đôi mắt thông minh nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy môi hắn.
“Anh thật rất mong đó”- Cuộc sống này cũng tới lúc có chút tình thú nho nhỏ rồi.