Có một người đã từng nói, nếu bạn say nồng với giấc mơ quá đỗi ngọt ngào, tôi tin rằng, ác mộng của bạn chính là hiện thực.
Tôi hiện tại, thực sự không muốn tỉnh dậy, để rồi phải đối mặt với sự thực này.
Hôm qua, cậu quay trở về phòng mình. Đến sáng thì đi từ lúc nào không biết.
Tôi cứ thế nằm bẹp trên giường, suy nghĩ về trò hề tối qua. Chắc hẳn lúc này, Tiểu Vĩ sẽ không còn muốn làm bạn với tên bụng dạ khó lường như tôi nữa rồi.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình, thầm nhủ bản thân không nên suy nghĩ miên man tiêu cực. Chuyện tệ hại nhất cũng đã xảy ra rồi, dù hiện tại có hối hận cũng vô dụng. Thế nên, đành phải dùng tinh thần AQ* để an ủi bản thân mà thôi.
Nếu cậu ta khoan dung độ lượng, thì cả hai sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Tất thảy đều là trò chơi sau cơn men chếch choáng. Thế thì mọi chuyện sẽ xong. Nhưng nếu, cậu ta cương quyết thì tôi cũng chẳng có cách gì, ai bảo cậu kết giao nhầm bạn.
***
Buổi tối, lúc cậu trở về thì đã vào khuya. Thế nên bữa cơm chiều tất yếu cậu chẳng thế làm. Sáng sớm, lúc tôi chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân thì thấy cậu bước ra cửa, cậu nhìn tôi và nói gần đây công việc cậu rất bận, chiều không thể về ăn cơm.
Tôi nghe xong gật đầu, cười bảo [Mấy rày công ty tôi cũng có việc, đêm nào cũng phải đi xã giao, tôi còn định nói với cậu đừng chờ bữa chiều nữa là..]
Người qua tiếng lại, tôi không đánh mà thắng.
Chỉ là, tôi nói thế cũng không phải nói ngoa, công ty chúng tôi kỳ thực rất bận. Gần đây, chúng tôi nhận một dự án lớn, ai ai cũng phải vắt chân lên cổ mà làm. Dù là đã hết việc nhưng tôi vẫn ngồi lại ở công ty đến khuya. Tôi thực sự không muốn quay về căn phòng với bốn bức tường hiu quạnh. Nó làm cho tôi giống một người oán phụ mãi trong thâm cung chờ đợi cậu về.
Chúng tôi dường như đang ngấm ngầm thi nhau xem ai về muộn hơn. Nếu người nào về sớm thì người đó thua cuộc, rất mất mặt. Lắm lúc trông thấy cậu, tôi tự hỏi, không biết cậu về muộn như thế là vì sao. Có phải ra ngoài tìm đàn bà hay không? Tại sao đến đêm hôm khuya khoắt mới về, giờ ngay cả tập thể hình cũng bỏ lơ?
Nhưng đương nhiên cả hai chẳng ai nói ra điều gì, vẫn giữ thái độ khách sáo tuy nhiên trong lòng đều ngầm hiểu ý nhau.
***
Có một hôm, tôi về sớm, tầm tám giờ. Đẩy cửa vào thì mùi thức ăn thơm ngon đã sực nức.
[Tiểu tùng, cậu về rồi à?] Cậu ấy bước ra từ phòng [Hôm nay về sớm nên tôi làm cơm chờ cậu. Đợi chút tôi đi hâm lại! Đồ ăn cũng nguội hết rồi.]
Vừa nghe xong, tôi suýt nữa bật khóc. Thầm nghĩ, không biết sáng cậu có uống nhầm thuốc hay không.
[Thế sao cậu không gọi điện thoại bảo tôi?] Tôi ngồi vào chiếc ghế ở phòng ăn, vừa lê dép vừa oán trách.
[Tôi biết công ty cậu dạo này rất bận.] Cậu hâm đồ rồi ló đầu ra [Dù sao tôi cũng chả làm gì, đọc sách đợi cậu cũng vậy mà. Với lại, hồi nãy tôi mua được cuốn sách ở vỉa hè, cũng hay lắm. Nó kể về thế chiến thứ ba, cuộc đấu tranh giữa con người và người vũ trụ. Chốc nữa có rỗi, cậu cũng xem thử đi, có lẽ sẽ thích đấy.]
Tôi bĩu môi. [Hèn gì cậu lại vui đến vậy. Mà, vậy hóa ra tôi được hưởng ké hào quang của người ngoài hành tinh à?]
Bất quá, tóm lại là cậu đã tha thứ, dù sao cũng là việc tốt. Thế nên, tôi cũng đầy phấn chấn. [Tiểu Vĩ, nhà còn rượu không?]
[Hình như còn hai chai.]
[Tôi ra tiệm mua nhé.]
Chờ tôi khệ nệ bưng một thùng chất lượng, trong đó chứa ba bình rượu mạnh của Đức Huệ về thì đồ ăn đã đầy một bàn. Ngồi đếm đếm thì thấy có đến tám món. Ủa? Vầy là sao? Không phải là lễ chẳng phải tết mà.
Nhưng mà dù sao, tinh thần của cậu cũng rất tốt, còn nói rằng nhóm cậu vừa hoàn tất một công trình lớn, phỏng chừng có thể nhận được không ít tiền. Tôi nghe xong liền phụ họa, nói tới nói lui, cuối cùng cũng nói đến người ngoài vũ trụ. Chỉ sau vài chén, miệng mồm của cậu càng lúc càng lưu loát.
Tôi ngáp nghĩ thầm, vợ của cậu chắc không thể nào tốt đẹp toàn diện được rồi. Kiểu này nếu không phải là người hành tinh thì cũng là người tâm thần phân liệt mà thôi. Vừa ngáp xong, cậu tinh ý dừng lại [Tiểu Tùng, cậu mệt rồi.]
[Không có, không có.] Tôi phủi tay, không muốn phá hư bầu không khí mới hòa hoãn. [Cậu nói tiếp đi.]
[Tôi biết cậu dạo này rất mệt, sáng đi sớm, tối muộn mới về] Vẻ mặt cậu chân thành, không giả dối nói [Uống hết chén này, chúng ta đi ngủ thôi.]
[Đi ngủ là thế nào?] Tôi cố giữ mình tỉnh táo, không muốn làm cậu cụt hứng. [ Hai anh em chúng ta lâu rồi không uống rượu nói chuyện, đáng nhẽ hôm nay phải “không say không về” chứ?]
[Để hôm khác đi.] Cậu bưng chén rượu lên [Đây, TiểuTùng, chén này tôi mời cậu.]
[Mời tôi làm gì?] Tôi cười cười, nhìn cậu cảnh giác.
[Cảm ơn cậu vì đã chiếu cố tôi trong suốt thời gian này] Cậu nhìn tôi đăm đăm, [Sáng sớm mai tôi phải bắt xe lửa đi Du Thụ, chúng tôi đã nhận một công trình ở đằng đó. Tôi muốn cảm ơn cậu…]
[Đi Du Thụ? Đi bao lâu?] Tôi ngắt lời. Quả nhiên là Hồng Môn Yến **.
[Chắc tầm nửa năm] Cậu trả lời bâng quơ [Bây giờ rất khó thầu được công trình, Dượng của tôi cũng vất vả lắm mới….]
[Tôi nhận chén rượu này] Lạnh lùng cắt lời, tôi cầm chén rượu lên [Cũng chúc cậu đi đường bình an]
Lời vừa dứt tôi đưa chén lên miệng uống cạn sạch sau đó đứng dậy, nói [Chén dĩa cậu cứ để đó, mai tôi sẽ rửa.] Dứt lời, tôi sải bước về phòng mình, đóng chặt cửa.
===========================================
*”Tinh thần A Q” nói một cách đơn giản là một loại tự an ủi bản thân. Đại khái là tự lừa mình dối người, tự khinh, tự giễu, tự lý giải, tự cam chịu. Nhưng lại, tự cao, tự đại. Tự ngây ngất chờ một biểu hiện nào đó. Nói chung, là thất bại trước mắt nhưng không dám nhìn nhận sự thật. Phải tự dối mình để an ủi tinh thần, tự gây tê bản thân hoặc giả, có thể quên chuyện đau buồn trong tức khắc.
**Hồng-Môn là nơi đại quân 400 ngàn người của Hạng Vũ đóng doanh trại, sau khi nghe tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm-Dương, kinh đô nhà Tần và hai người đã lập giao ước hể ai vào được Hàm Dương trước thì làm vua. Với 100 ngàn quân, Lưu Bang biết rõ thế lực quá yếu so với Hạng Vũ,cho nên Lưu Bang dẫn mưu sĩ Trương Lương và đại tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, nói với Hạng Vũ, mình chỉ là trông coi Hàm Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Mưu sĩ Phạm Tăng, – người chủ trương bày yến tiệc mời Lưu Bang tới dự để giết chết,- ngồi ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả vờ không nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn lấy cớ giết hại Lưu Bang. Chú của Hạng Vũ Hạng Bá,bạn thân của Trương Lương, đã được mưu sĩ nầy nhờ vả, cũng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang không có cơ hội ra tay. Cuối cùng Lưu Bang nhờ kế mà được an toàn.
Từ đó, Hống Môn Yến được dùng để chỉ những bửa tiệc “lành ít dữ nhiều”,là cuộc đấu trí mà khách mời thường vượt qua, thoát nạn nhờ mưu lược và may mắn.
Đại ý bé nói “lành ít dữ nhiều” thôi. xD~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~