“Hoàn toàn phù hợp với tôi,” Bodie nói. “Tôi có cả đống thời gian trước buổi hẹn hò tối nay.”
Heath gọi điện thoại về văn phòng, có được địa chỉ của Annabelle ở Công viên
Liễu Gai, và bốn lăm phút sau, họ đứng trước ngôi nhà nhỏ xíu lòe loẹt màu xanh biển pha sắc hoa oải hương, mắc kẹt giữa hai ngôi nhà hiện đại trông có vẻ rất đắt tiền. “Trông cứ như là tổ chuồn chuồn của Bo Peep vậy,” anh nói khi Bodie đánh xe vào lề đường.
“Cửa trước mở, vậy là cô ấy có nhà.” Bodie liếc về phía ngôi nhà, “Tôi sẽ chạy tới Earwax uống cà phê trong khi anh đương đầu với cô ấy. Anh muốn tôi mang gì về cho anh không?”
Heath lắc đầu. Earwax là quán cà phê nằm trên đại lộ Milwaukee sôi nổi, một địa điểm nổi tiếng của công viên Liễu Gai. Với cái đầu cạo trọc và những hình xăm, Bodie hoàn toàn phù hợp với nơi đó, nhưng những người khác cũng thế. Bodie lái xe đi, còn Heath bước qua cánh cổng sắt cũ kỹ dẫn tới bãi cỏ càng cua chỉ to bằng cái thảm chùi chân được cắt xén gọn gàng. Chưa đến cửa anh đã nghe thấy giọng của Annabelle.
“Cháu sẽ cố gắng hết sức, ông Bronicki.”
“Bà hôm trước quá già,” một giọng khò khè trả lời.
“Bà ấy trẻ hơn ông gần mười tuổi.”
“Bảy mốt tuổi. Quá già.”
Dừng lại ở cánh cửa mở, Heath nhìn thấy Annabelle đang đứng giữa căn phòng màu vàng và xanh nước vui tươi, có vẻ như là khu vực lễ tân. Cô mặc chiếc áo thun ngắn màu trắng, quần bò dây đeo trễ, và đôi tông màu cầu vồng. Cô buộc túm tóc trên đỉnh đầu thành hình vòi phun cá voi nhỏ xoăn tít, khiến cô trông như Pebbles Flintstone, chỉ có điều thân hình đẹp hơn.
Một ông già hói đầu có hàng lông mày rậm đang quắc mắt nhìn cô. “Tôi đã bảo cô là tôi muốn một tiểu thư trong độ tuổi ba mươi.”
“Ông Bronicki, hầu hết những người trong độ tuổi ba mươi tìm kiếm một người đàn ông cùng độ tuổi với họ.”
“Đó chỉ là những gì cô biết. Phụ nữ thích đàn ông lớn tuổi hơn. Họ biết đó là đám có tiền.”
Heath mỉm cười, lần đầu tiên trong ngày anh cảm thấy thích thú. Ngay khi anh bước qua ngưỡng cửa, Annabelle đã trông thấy anh. Cặp mắt màu mật ong của cô mở to như thể một con khủng long to lớn vừa xuất hiện tại cửa động của Flintstone vậy[9]. “Heath? Anh làm gì ở đây thế?”
[9] Flintstone là tên một bộ phim hoạt hình thập niên 1960, lấy bối cảnh thời kỳ đồ đá, những nhân vật thô sơ.
“Hình như cô không trả lời điện thoại.”
“Đó là vì cô ta đang cố gắng lẩn tránh tôi,” ông già xen vào.
Túm tóc vòi phun cá voi của Annabelle giật bắn phẫn nộ. “Cháu không lẩn tránh ông. Ông Bronicki, cháu cần nói chuyện với Champion. Ông và cháu có thể nói chuyện này vào lúc khác.”
“Ồ, không đâu.” Ông Bronicki khoanh tay trước ngực. “Cô chỉ đang cố gắng tránh né bản hợp đồng đó.”
Heath xua tay, vẻ dễ tính. “Đừng để ý đến tôi. Tôi sẽ chỉ đứng đây nhìn thôi.”
Cô ném cho anh cái nhìn cáu tiết. Anh nhếch mép cười và lại gần chiếc ghế xô pha, việc này cải thiện góc nhìn của anh về chiếc áo thun trắng bó sát người cô. Mắt anh trượt xuống đôi chân thanh mảnh, xuống bàn chân và các ngón chân của cô, chúng được sơn màu nho lấp lánh với những chấm bi trắng. Đá Cuội có phong cách riêng
Cô chuyển sự chú ý của mình sang vị khách già. “Cháu không lẩn tránh,” cô nói nóng nảy. “Bà Valerio là người dễ mến, và cả hai ông bà có rất nhiều điểm chung.”
“Bà ấy quá già,” ông đáp lại. “Đảm bảo hài lòng, nhớ không hả? Đó chính là những gì bản hợp đồng đã ghi rõ, và cháu trai của tôi là luật sư.”
“Chuyện đó ông đã nói rồi.”
“Luật sư giỏi nữa. Nó học ở một trường luật danh tiếng.”
Ánh nhìn cứng rắn xuất hiện trong đôi mắt của Annabelle không báo trước điều tốt đẹp cho ông Bronicki tội nghiệp. “Có tốt bằng trường Harvard không ạ?” cô nói vẻ đắc thắng. “Bởi vì đó chính là nơi Champion đã học luật, và” – cô không nhìn vào anh – “anh ấy là luật sư của cháu.”
Heath nhướn mày.
Ông già nhìn anh hoài nghi, và má Annabelle xuất hiện nụ cười của chú mèo con ăn kem. “Ông Bronicki, đây là Heath Champion, còn được biết với cái tên Mãng Xà, nhưng đừng để điều đó làm ông lo lắng. Anh ấy chưa bao giờ bỏ tù người cao tuổi. Heath, ông Bronicki là một trong những khách hàng cũ của bà ngoại tôi.”
“À há.”
Ông Bronicki chớp mắt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Nếu anh là luật sư của cô ta, có lẽ tốt hơn anh nên nói cho cô ta biết nguyên tắc của một bản hợp đồng.”
Annabelle lại xù lông lên. “Ông Bronicki cứ tưởng bản hợp đồng ông ấy ký với bà ngoại tôi từ năm 1986 vẫn còn hiệu lực và tôi nên tuân theo nó.”
“Bản hợp đồng đã nói đảm bảo hài lòng,” ông Bronicki vặn vẹo. “Và tôi đã không hài lòng.”
“Ông đã kết hôn với bà Bronicki mười lăm năm!” Annabelle kêu lên. “Cháu nói điều đó xứng đáng với hai ông bỏ ra.”
“Tôi nói với cô rồi. Bà ấy khiến tôi phát điên. Giờ tôi muốn người khác.”
Heath không biết điều gì buồn cười hơn, đôi lông mày đưa qua đưa lại của ông Bronicki hay cái vòi phun cá voi đang giật giật của Annabelle. “Cháu không điều hành một siêu thị!” Cô quay sang Heath. “Hãy nói cho ông ấy đi!”
Ái chà. Tất cả những điều tốt đẹp rồi cũng phải đến hồi kết thúc. Anh chuyển qua cách thức luật sư. “Ông Bronicki, rõ ràng hợp đồng của ông được ký với bà ngoại cô Annabelle. Và vì các điều khoản gốc có vẻ đã được thỏa mãn, tôi e rằng ông không có căn cứ để phàn nàn.”
“Ý anh là gì khi nói tôi không có căn cứ? Tôi có căn cứ.” Đôi lông mày đưa đi đưa lại, ông bắt đầu tấn công Annabelle bằng hết lời phàn nàn này đến lời phàn nàn khác, chẳng cái nào trong số đó liên quan tới cô. Ông càng huênh hoang, sự thích thú của Heath càng giảm. Anh không thích bất kỳ ai ngoại trừ anh hăm dọa cô.
“Đủ rồi đấy,” cuối cùng anh nói.
Ông già hẳn phải nhận ra Heath hoàn toàn nghiêm túc bởi ông ngừng lại khi đang nói dở chừng. Heath lại gần, đứng giữa Bronicki và Annabelle. “Nếu ông muốn kiện tụng, cứ việc nói với cháu trai của ông. Và trong khi nói chuyện với anh ta, hãy yêu cầu anh ta cung cấp cho ông những điều luật chống lại sự quấy rầy.”
Đôi lông mày rậm rạp rũ xuống như những con bướm đang chết dần, và sự hiếu chiến của ông già đột ngột biến mất. “Tôi chưa bao giờ quấy rầy bất kỳ ai.”
“Theo tôi thấy thì không phải vậy,” Heath nói.
“Tôi không có ý quấy rầy cô ta.” Ông còn ủ rũ hơn nữa. “Tôi chỉ đang cố gắng trình bày quan điểm của mình thôi.”
“Ông đã làm điều đó rồi,” Heath trả lời. “Giờ có lẽ tốt hơn ông nên đi đi.”
Vai ông lão rũ xuống và đầu cúi gằm. “Xin lỗi cháu, Annabelle.” Ông đi về phía cửa.
Một lọn tóc lỏng lẻo của Annabelle đập vào má cô khi cô quay sang Heath. “Anh đâu cần phải quá đáng như thế!”
“Quá đáng?”
Cô vội chạy ra ngoài, đôi tông của cô gõ vang trên các tấm ván gỗ. “Ông Bronicki! Ông Bronicki, dừng lại! Nếu ông không mời bà Valerio đi chơi lần nữa, ông sẽ làm bà ấy tổn thương. Cháu biết ông không muốn làm như thế.”
Câu trả lời của ông thờ ơ. “Cô chỉ đang cố gắng khiến tôi làm những điều cô muốn thôi.”
Những bước chân đập nhẹ hơn xuống bậc thềm, và giọng cô trở nên ngon ngọt. “Chuyện đó tệ lắm sao? Hãy làm ơn đi mà. Bà ấy là người dễ mến, và bà ấy rất quý ông. Hãy mời bà ấy đi chơi lần nữa. Coi như là làm ơn cho cháu vậy.”
Sự ngập ngừng kéo dài hồi lâu.
“Được rồi,” ông trả lời với một phần sự tức giận cũ. “Nhưng ta sẽ không mời bà ấy đi chơi vào tối thứ Bảy đâu. Hôm đó có chương trình Đầu bếp sắt.”
“Cháu hiểu mà.”
Annabelle quay trở lại kèm theo nụ cười thỏa mãn. Heath chăm chú nhìn cô vẻ thích thú. “Hy vọng tôi không bao giờ phải đối đầu với cô trong vòng tròn đấu vật.”
Một nếp nhăn xuất hiện dọc sống mũi nhỏ nhắn của cô. “Anh thật quá đáng. Ông ấy cô đơn, và việc tranh cãi với tôi mang lại cho ông ấy điều gì đó để trông đợi.” Cô nhìn anh ngờ vực. “Anh làm gì ở đây thế?”
“Điện thoại của cô không hoạt động.”
“Chắc chắn là có đấy.” Tay cô che miệng. “Ôi, trời ơi...”
“Quên trả
“Chỉ di động của tôi thôi. Tôi biết chiếc kia vẫn hoạt động.” Cô biến mất qua lối đi có mái vòm. Anh đi theo vào văn phòng của cô. Các tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp được treo đầy trên bức tường dài phía sau bàn để máy tính của cô. Anh nhận ra một bức của Chagall và một trong những lá cờ Mỹ toàn màu trắng của Jasper Johns.
Cô nhấc ống nghe lên, và khi không nghe thấy âm thanh gì, trông cô thật bối rối. Heath nhặt dây cáp điện thoại đang treo lủng lẳng cạnh chiếc máy trả lời màu đen cổ lỗ. “Nó sẽ hoạt động tốt hơn nếu cắm dây vào.”
Annabelle cắm dây lại. “Tối qua tôi đã cố gắng sửa nó.”
“Làm tốt lắm. Cô không bao giờ nghe hộp thư thoại ư?”
“Cái này rẻ hơn.”
“Khi liên quan đến việc giữ liên lạc với khách hàng, đừng bao giờ tiết kiệm.”
“Anh đúng. Tôi biết rõ.”
Việc cô không cố tranh cãi khiến anh chùn lại. Hầu hết mọi người thường bao biện khi bị phê phán.
“Tôi không có thói quen không trả hóa đơn,” cô nói. “Tôi nghĩ chuyện xảy ra với chiếc di động của tôi chỉ là vô thức. Chúng tôi không hợp nhau lắm.”
“Có lẽ việc thảo luận có thể giúp đấy.”
“Làm sao tôi từng nghĩ để mẹ tôi có thể liên lạc với tôi bất cứ khi nào bà ấy muốn là một ý hay cơ chứ?” Cô thả mình xuống ghế bành, vẻ mặt của cô là sự kết hợp thú vị giữa sự phẫn nộ và muộn phiền. “Hãy nói với tôi anh không ở đây vì anh đã hủy cuộc hẹn với Rachel tối nay đấy chứ.”
“Không. Chúng tôi vẫn gặp nhau.”
“Vậy thì có chuyện
“Nhiệm vụ thiện chí. Hôm nay tôi gặp Molly tại trụ sở chính của đội Ngôi sao, và cô ấy nhờ tôi nhắc cô về ngày mai. Một giờ.”
“Bữa tiệc...Tôi gần như quên béng mất.” Cô cốc đầu mình, và mối nghi ngờ quay trở lại trong đôi mắt màu vàng nâu. “Anh không lái xe từ đó tới đây chỉ để nhắc tôi về bữa tiệc của Phoebe đấy chứ?”
“Bữa tiệc của Phoebe? Tôi tưởng đó là của Molly.”
“Không.”
Thế này thậm chí còn tốt hơn. Anh nhấc chú thỏ bông Beanie Baby màu hồng cô để trên bàn máy tính lên xem xét. “Cô có tham dự nhiều bữa tiệc tại nhà Calebow không?”
“Thỉnh thoảng,” cô nói chậm rãi. “Sao?”
“Tôi nghĩ đến chuyện bám đuôi.”Anh dốc ngược con thỏ rồi xem cái đuôi của nó. “Hay là cô đã có người đi cùng?”
“Không, không phải.” Cô lại thụt vào trong chiếc ghế làm việc, mắt mở to. “Chà. Việc này thảm thương thật đấy. Anh lợi dụng tôi để tiếp cận Phoebe. Anh không thể tự mình có được vé mời tới các bữa tiệc của chị ấy, và bây giờ thì anh lợi dụng tôi.”
“Đúng là như thế.” Anh trả con thỏ lại chỗ của nó.
“Thậm chí anh còn không thèm xấu hổ nữa.”
“Khó mà khiến một người đại diện xấu hổ.”
“Tôi không hiểu. Phoebe và Dan mời tất cả mọi người tới các bữa tiệc của họ.”
“Cô ấy và tôi đang trải qua một thời kỳ khó khăn, chỉ có vậy thôi. Tôi cần xoa dịu mọi chuyện.”
“Và anh nghĩ có thể làm điều đó tại bữa tiệc
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ thoải mái hơn tại các hoạt động xã giao.”
“Thời kỳ khó khăn này diễn ra bao lâu rồi?”
“Khoảng bảy năm.”
“Chà.”
Anh xem xét các tấm poster của Jasper Johns. “Khi mới chân ướt chân ráo vào nghề, tôi quá hiếu chiến, và khiến cô ấy mất mặt. Tôi đã xin lỗi, nhưng cô ấy có vẻ không bỏ qua.”
“Tôi không chắc đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề giữa anh với chị ấy.”
“Nghe này, Annabelle, cô có muốn giúp tôi hay không?”
“Chỉ là vì...”
“Được rồi,” anh đột ngột nói. “Tôi cứ quên mất chúng ta có hai triết lý kinh doanh khác nhau. Tôi thích làm hài lòng khách hàng của mình, còn cô thì không quan tâm. Nhưng rồi có lẽ cô thích tự giới hạn mình với những công dân cao tuổi.”
Cô đứng phắt dậy khỏi ghế, chiếc vòi phun cá voi ngúng nguẩy. “Được. Anh muốn đi cùng tôi tới bữa tiệc ngày mai chứ gì, cứ việc.”
“Tuyệt. Tôi sẽ đón cô vào lúc trưa. Chuyện ăn mặc thì sao?”
“Tôi rất muốn nói với anh rằng phải thắt nơ.”
“Vậy là ăn mặc thoải mái.” Qua cửa sổ, anh thấy Bodie đang tấp xe vào lề đường. Anh ngồi ghé lên cạnh bàn. “Đừng nói với Phoebe tôi đòi đi cùng nhé. Hãy nói với cô ấy tôi đã làm việc quá vất vả và cần thư giãn một chút trước khi gặp thêm bất kỳ ai trong số những người phụ nữ cô đã lên lịch cho tôi.”
“Phoebe không ngốc. Anh không nghĩ chị ấy sẽ tin điều
“Nếu cô thuyết phục cô ấy sẽ tin.” Anh đứng thẳng và đi về phía cửa ra vào. “Những người thành công sáng tạo sự thực của riêng họ, Annabelle. Phải hành động thôi.”
Cô còn chưa kịp nói với anh rằng cô thực sự đang làm việc chăm chỉ hết mức rồi thì anh đã ở trên lối đi bộ. Cô đi về phía cửa và ném câu đó vào lưng anh. Một lần nữa, anh nhìn thấy cô trong lúc tồi tệ nhất: không trang điểm, điện thoại không hoạt động, và cãi lộn với ông Bronicki. Xét một cách tích cực, nếu đặt trong thế so sánh thì tối nay anh sẽ thấy Rachel thực sự rất xinh đẹp.
Annabelle băn khoăn liệu họ đã ngủ cùng nhau chưa. Ý nghĩ đó khiến cô càng thêm buồn bã. Cô đi về phía nhà bếp, rót cho mình cốc trà đá rồi đem trở lại văn phòng, gọi điện cho John Nager để kiểm tra buổi hẹn ăn trưa mà cô đã sắp xếp.
“Cô ấy bị cảm lạnh, Annabelle. Bị nghẹt mũi rõ rành rành.”
“John, phụ nữ đi cùng mầm bệnh mà.”
“Vấn đề là ở mức độ.”
Cô tự hỏi Heath sẽ đương đầu với một khách hàng mắc chứng nghi bệnh như thế nào. “Cô ấy muốn gặp lại anh,” cô nói, “Nhưng nếu anh không thấy hứng thú, tôi có những khách hàng khác.”
“Chà... cô ấy rất xinh.”
“Và có mầm bệnh, giống như tất cả các phụ nữ khác tôi đã giới thiệu cho anh. Anh có thể giải quyết chuyện đó không?”
Cuối cùng John quyết định tự cho mình thêm một cơ hội nữa. Cô lôi chiếc máy hút bụi ra và dọn dẹp vài chỗ ở tầng dưới, rồi đổ đầy bình nước để tưới bộ sưu tập violet châu Phi của bà ngoại. Trong lúc bỏ thêm vào một vài giọt phân bón, cô suy ngẫm về việc sắp xếp một cuộc gặp gỡ giữa bà Porter và ông Clemens. Cả hai đều góa bụa ở tuổi bảy mươi, thêm hai khách hàng nữa của bà ngoại cô không thể rũ bỏ. Bà Porter da đen và ông Clemens da trắng, điều đó có thể khiến gia đình họ gặp rắc rối, nhưng Annabelle cảm nhận được nhiều điều thú vị khi cô tình cờ gặp hai người tại cửa hàng thực phẩm, và cả hai đều thích chơi ném bóng. Cô mang bình tưới vào trong văn phòng. Cô có nên bỏ rơi những người già cả này không? Cho dù không biết bao nhiêu lần cô giải thích với họ ràng bà mối Myrna đã đóng cửa, họ vẫn tiếp tục xuất hiện. Thậm chí còn tệ hơn, họ hy vọng cô tiếp tục giữ mức phí của bà ngoại.
Tưới xong những cây hoa violet châu Phi, cô ngồi xuống để trả hóa đơn. Nhờ có ngân phiếu của Heath, cô đã thanh toán xong phần tồi tệ nhất trong số đó. Hôm qua cô đã gọi điện cho Melanie để xem liệu cô ấy có hứng thú trở thành khách hàng hay không, đồng nghĩa với việc cô phải nói thật về nghề nghiệp thực sự của mình. Thật may, Melanie có khiếu hài hước, và cô ấy có vẻ thích thú. Mọi chuyện đang tiến triển.
Chiếc đồng hồ Nàng Tiên Cá trên bàn làm việc kêu tích tắc. Lúc này Heath chắc đang đến đón Rachel. Họ sẽ tới nhà hàng Tru, nơi món trứng cá muối được đưa tới bàn trong chiếc lồng bằng kính và bữa tối cho hai người có thể dễ dàng tốn tới bốn trăm đô la. Không phải cô từng đến đó, mà cô đã đọc về nó.
Cô định đi thăm vài quán cà phê trong vùng để phát danh thiếp của mình, nhưng cô không đủ sức để thay đồ. Tối thứ Sáu. Không có cuộc hẹn hò nóng bỏng nào. Bà mối lại cần một bà mối. Cô muốn lấy chồng, muốn có một gia đình, một công việc yêu thích...Như thế là đòi hỏi quá nhiều chăng? Nhưng làm sao cô có thể tìm một người đàn ông cho chính mình nếu cô cứ phải tiếp tục đưa hết những người đàn ông tốt nhất rời xa mình? Nói như thế không có nghĩa Heath là chàng trai tốt nhất. Chỉ có anh ta mới nghĩ anh ta có các tố chất của một người chồng. Không, điều đó hoàn toàn không công bằng. Bất kể điều gì anh ta làm, anh ta đều làm tốt, và anh ta cố gắng hết sức để lập gia đình. Dù sao thì cũng đủ minh chứng để có thể thấy rõ điều đó. Thật may, đó không phải vấn đề của cô.
Cô lôi chiếc đĩa DVD Waiting for Guffman ra, rồi chợt nhớ rằng nó thuộc về Rob nên bèn chọn Freaky Friday thay thế. Cô chỉ mới xem tới đoạn Jamie Lee Curtis và con gái cô ta tráo đổi cơ thể thì điện thoại reo vang.
“Annabelle, Rachel đây.”
Cô bấm nút tạm dừng. “Mọi chuyện thế nào?”
“Tôi bó tay rồi.”
“Ý cô là sao? Cô đang gọi từ đâu đấy?
“Phòng vệ sinh nữ tại Tru. Buổi hẹn hò không suôn sẻ. Tôi không hiểu nổi. Buổi tối cô giới thiệu, Heath và tôi rất vui vẻ - nhớ không – nhưng giờ thì mọi thứ cảm giác cứ nhàn nhạt.”
“Tôi biết anh ta sẽ làm thế này mà. Anh ta nói chuyện điện thoại cả tối đúng không?”
“Anh ta không hề nhận một cuộc điện thoại nào. Thực ra, anh ấy là một quý ông hoàn hảo. Nhưng cả hai chúng tôi phải cố gắng hết sức để duy trì cuộc nói chuyện.”
“Anh ta đi lại cả tuần. Có thể anh ta hơi mệt.”
“Tôi không nghĩ đó là lý do. Chẳng có gì xảy ra cả. Tôi thực sự thất vọng. Lần đầu tiên đó tôi đã cảm thấy chút hứng thú. Cô không thấy thế sao?”
“Chắc chắn rồi. Hãy hỏi về công việc của anh ta. Hoặc là về bóng chày. Anh ta hâm mộ đội Bít Tất. Hãy cứ tiếp tục.”
Rachel nói sẽ làm vậy, nhưng cô không có vẻ lạc quan, và khi Annabelle gác máy, cô cảm thấy được giải tỏa... và nhẹ nhõm.
Thêm một lý do nữa để buồn.