Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng.
Cô thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang hoạt động.
Lần cuối cùng nhìn thấy Đinh Hạo Luân, đảo mắt lại đã qua một tháng, thời gian một tháng này, cô cố gắng tự thuyết phục mình từ bỏ mọi hy vọng, không cần có ảo tưởng gì với hắn nữa.
Bắt cô trong khoảng thời gian ngắn phải hoàn toàn đã quên hắn, xác thực có chút khó khăn, cho nên cô khóc, cô hận, cô oán, nhưng chẳng giúp ích được gì.
Cuộc sống là một chặng đường dài, cả ngày nhớ thương, thống khổ, cũng không có biện pháp làm cho chính mình khá hơn, là một người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, vì thế cô vẫn tự nói với mình, đừng suy nghĩ những chuyện làm người ta khổ sở nữa.
Cả ngày bi thương rơi lệ, không bằng đem hy vọng ký thác vào tương lai.
Dù sao cô còn có đứa nhỏ nha! Đứa nhỏ chính là bảo vật trân quý mà ông trời ban cho cô.
Uống xong sữa, cô đang muốn đem cái cốc không vào phòng bếp để rửa, thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
“Kỳ quái, là ai nhỉ?” Cô nghi hoặc nhướn đôi mi thanh tú.
Buổi tối Quyên Linh cùng Tuyết Lương mới đến tìm cô, thay cô mắng tên Đinh Hạo Luân vô tình kia suốt cả đêm, cũng vừa mới trở về, cho nên hiện tại người đến ấn chuông tuyệt đối không thể là bọn họ.
Cô một mình ở Đài Bắc, người quen cũng không nhiều, nếu không phải Quyên Linh và Tuyết Lương, thì sẽ là ai?
Tuy rằng cảm thấy hoài nghi, nhưng cô vẫn đặt ly xuống để mở cửa, bất quá cô chỉ mở cửa trong, cẩn thận để lại một cánh cổng sắt ngăn chặn.
Khi cô mở cửa, nhìn thấy người đứng đằng sau cánh cổng sắt kia, không khỏi nghi ngờ mà chớp mắt vài cái.
“Hạo Luân?”
“Cẩn Dư.” Hắn đã sửa sang đầu tóc, cạo lại râu, tuy rằng vẫn có điểm gầy, nhưng trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn có tinh thần hơn. “Thật là anh! Sao anh lại tới đây?” Cô cứ tưởng rằng hắn vĩnh viễn sẽ không đến tìm cô nữa, không nghĩ tới sau khi chia tay một tháng, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
“Em… Gần đây có khỏe không?” Đinh Hạo Luân hỏi có chút không được tự nhiên.
“Tốt lắm. Còn anh? A, anh có muốn vào ngồi chút không…”
Cô định mở cửa sắt cho hắn đi vào, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
“Không cần! Anh chỉ tới thăm em chút, thuận tiện nói cho em một chuyện, đã khuya rồi, anh không vào đâu.”
Hắn có cảm giác kỳ lạ, chỉ cần vào phòng ở của cô, hắn nhất định sẽ không muốn xa rời nhu tình ấy, cho nên thay đổi quyết định ban đầu, mà hắn nghĩ thay đổi quyết định là tốt!
“Anh muốn nói cho em biết chuyện gì?” Thư Cẩn Dư cảm thấy tò mò.
Bọn họ không phải đã chia tay rồi sao? Còn có chuyện gì đáng giá để hắn nửa đêm chạy tới nói cho cô? Chẳng lẽ… Cô thật là cao hứng, trái tim đang tĩnh mịch lại lần nữa đập loạn nhịp.
Đêm khuya hắn đột nhiên chạy tới tìm cô, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Cẩn Dư, anh đến nói cho em một chuyện, là anh sắp kết hôn rồi!”
Trái tim Thư Cẩn Dư vừa mới đập mãnh liệt, lại lần nữa yên lặng.
“Thật sự? Chúc mừng! Cô dâu là… Thuần Thuần sao?” Cô cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không muốn cho hắn biết chuyện này đối với cô vẫn có lực sát thương. Tình nhân cũ sắp kết hôn, cô dâu không phải cô, chợt nghe tin tức như vậy, dù cho người nghe là ai đều sẽ cảm thấy khổ sở.
“Ừ.” Đinh Hạo Luân cẩn thận xem kỹ biểu tình trên mặt cô, muốn tìm ra một tia khác thường, nhưng cô biểu hiện rất khá, hắn cái gì cũng tìm không ra, chỉ thấy một gương mặt tươi cười.
“Thuần Thuần cô ấy… Đồng ý gả cho anh rồi?” Ở trong ấn tượng của cô, Thuần Thuần dường như đã có ý trung nhân.
“Ừ.”
Hắn chưa nói mẹ hắn vì làm cho hắn tỉnh lại đứng lên, không tiếc dùng áp lực của người thân, đi cầu xin Thuần Thuần đồng ý hôn sự này, cuối cùng thậm chí không tiếc phải quỳ xuống, khiến Thuần Thuần không thể không thỏa hiệp.
Hắn biết vì sự ích kỉ của mình, hắn làm cho hai người con gái không hạnh phúc, nhưng hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thầm nghĩ giấc mộng suốt hai mươi mấy năm qua sắp hoàn thành, cưới Thuần Thuần mà hắn yêu thương làm vợ.
“Vậy thật sự là… Chúc mừng! Hôn lễ khi nào thì cử hành?” Trái tim cô rõ ràng đang rỉ máu, lại vẫn giả bộ không chút nào để ý, bày khuôn mặt tươi cười, thật sự rất khổ!
“Thứ bảy tuần này, hôn lễ cử hành ở biệt thự Đinh gia.”
“Úc! Em… Có thể có việc không thể đi, tiền biếu em sẽ nhờ người đưa qua…”
“Anh không phải đến để hỏi tiền biếu!” Đinh Hạo Luân đột nhiên rống to.
Một khắc kia, hắn thật sự tức giận. Nhưng hỏi hắn vì cái gì giận? Hắn lại không biết nói sao.
Đối mặt tình nhân cũ sắp kết hôn, người bình thường không phải hẳn là sẽ có phản ứng đặc biệt sao?
Thí dụ như: Tức giận, phẫn nộ, ghen tị…
Hắn thậm chí tình nguyện bị cô chửi ầm lên nói hắn phụ lòng, chứ biểu tình giống như thế này của cô, kẻ không rõ mọi việc còn tưởng người sắp kết hôn là bạn bè tốt của cô chứ không phải bạn trai đã kết giao ba năm.
“Thực xin lỗi!” Biết chính mình làm hắn mất hứng, Thư Cẩn Dư theo thói quen lập tức giải thích. “Em biết anh không phải người để ý tiền tài vật chất, em chỉ… Không biết nói lời chúc phúc của em như thế nào.”
Thực ra cô không phải muốn tươi cười chúc phúc cho hắn, mà là khóc lóc cầu xin hắn đừng rời xa cô! Nhưng tự tôn của cô đã chịu đựng quá nhiều thương tổn, không cho phép cô lại một lần nữa không để ý đến tôn nghiêm mà mở miệng khẩn cầu.
“Kỳ thật em không cần cho anh quà chúc phúc, là anh thiếu em nhiều lắm.” Khoan dung của cô làm hắn xấu hổ.
“Chuyện tình cảm vốn không thể nói đến hai chữ công bằng, không có công bằng, tự nhiên sẽ không có ai thua thiệt ai.”
“Em có thể không cần để ý đến những việc như vậy không? Nếu em đánh mắng anh một chút, anh sẽ thấy tốt hơn một chút. Em cứ thế… Anh thật sự rất khó chịu!”
“Anh cũng biết, em sẽ không mắng chửi người, bất quá em có thể cam đoan với anh, nhất định cố gắng chăm sóc tốt bản thân, anh thật sự không cần lo lắng.”
“Cẩn Dư…” Hốc mắt Đinh Hạo Luân không khỏi đỏ lên.
Hắn có tài đức gì mà có thể quen biết với một cô gái tốt như vậy, mà hắn… Thế nhưng hắn lại vì một người khác mà ruồng bỏ cô?
Có khi ngẫm lại, ngay cả chính hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, tình yêu hắn dành cho Thuần Thuần có thật sự sâu sắc, sâu sắc đến nỗi hắn có thể từ bỏ một cô gái tốt như Cẩn Dư?
Hắn vội vàng lắc đầu, không muốn lại suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.
Hắn suy nghĩ cái gì?
Nhất định là hội chứng trước hôn nhân!
Thuần Thuần là người hắn yêu cả đời, có thể cùng cô kết hôn, hắn đương nhiên thật cao hứng, làm sao có thể có loại này ý tưởng kỳ quái này?
“Hạo Luân, mong anh đáp ứng với em, chiếu cố Thuần Thuần thật tốt, làm cho cô ấy hạnh phúc, đồng thời cũng làm cho chính mình vui vẻ. Tính tình của anh không tốt lắm, thời điểm cùng Thuần Thuần có tranh chấp, phải cô gắng làm cho làm cho cô ấy…”
Cô đột nhiên lắc đầu cười khổ mà nói: “Thực xin lỗi! Em suy nghĩ nhiều quá, anh yêu thương Thuần Thuần như vậy, đương nhiên không có khả năng cùng cô ấy phát sinh tranh chấp, cho dù có, anh cũng sẽ làm cho cô ấy vui!”
“Cẩn Dư…” Đinh Hạo Luân cảm động cúi thấp đầu.
“Đã khuya rồi, anh và em đều nên nghỉ ngơi rồi. Hạo Luân, hẹn gặp lại!” Cô mỉm cười hướng hắn nói lời từ biệt, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.
“Hẹn gặp lại, Cẩn Dư!”
Ánh mắt hắn chặt chẽ khóa trụ gương mặt đang dần dần biến mất của cô, tựa hồ muốn ghi tạc dung nhan của cô trong lòng.
Khi cửa gỗ hoàn toàn khép kín, hắn nghĩ đến việc không thể nhìn thấy dung nhan quen thuộc, liền trở nên kích động, rất muốn lập tức xông lên phía trước, phá tan cánh cửa.
Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy!
Vài ngày tới hắn sẽ cưới Thuần Thuần, có được Thuần Thuần, là giấc mộng lớn nhất đời hắn, hắn không thể buông tha.
Mắng hắn ích kỷ bạc hạnh cũng tốt, gian ngoan xảo quyệt cũng được, hắn chính là cố ý cưới Thuần Thuần làm vợ! Hắn kiên trì thực hiện tâm nguyện nhiều năm của mình, về phần Cẩn Dư…
Hắn chỉ có thể xin lỗi cô thôi!
Đinh Hạo Luân quay đầu trốn tránh, nhanh chóng rời chỗ ở của cô.
Còn ở phía sau cửa, Thư Cẩn Dư thân thể gầy yếu vô lực, theo cánh cửa từ từ trượt xuống.
Nước mắt… Sớm đã thấm ướt gương mặt cô.
* * *
Ngày hôm nay tại biệt thự Đinh gia vô cùng nào nhiệt, bởi vì con trai độc nhất Đinh Hao Luân của vợ chồng Đinh thị, sắp thành hôn.
Đinh mẫu vì ngày lành hôm nay, mời riêng chuyên gia trang trí rất nhiều hoa tươi rực rỡ, bóng bay cùng băng rôn màu hồng, trên hỉ chướng đỏ viết bốn chữ to “Đinh tề đám hỏi”.
Thư Cẩn Dư dừng tắc xi ở đường lớn gần biệt thự Đinh gia, vuốt nhẹ mái tóc dài bị gió làm rối, sau đó cẩn thận bước từng bước nhỏ, đi tới tòa nhà kiến trúc quen thuộc.
Cô cúi đầu bước vào cửa lớn của biệt thự, cố ý tránh đám người náo nhiệt, sợ bị người khác nhận ra.
Cô nhìn bốn chữ to dán ngay trước cửa, thoáng tạm dừng vài giây, sau đó đau đớn dời tầm mắt, tiếp tục đi đến cửa vào.
Hỏi cô là đến làm náo loạn, phá hư hôn lễ này? Hay là trong túi da chứa xăng cùng cái bật lửa, chuẩn bị đến tính sổ?
Cũng không phải!
Ý đồ của cô rất đơn giản, thầm nghĩ thừa dịp trước khi nghi thức kết hôn bắt đầu, vụng trộm ngắm nhìn người bạn trai cũ đời này vô duyên vô phận một chút.
Cô muốn tận mắt xem, hắn trở thành chú rể thì trông sẽ đẹp trai tuấn dật đến thế nào!
Tuy rằng hắn gạt bỏ cô, nhưng kỳ quái là cô cũng không hận hắn.
Cô biết hắn không phải là một kẻ phụ bạc vô tình, ngược lại, lại là một nam nhân thâm tình. Nguyên nhân vì thâm tình, cho nên hắn không thể yêu cô, người hắn yêu thương hai mươi mấy năm là em gái không cùng huyết thống, Thuần Thuần.
Hắn chưa từng quên hay nghi ngờ tình yêu hắn dành cho Thuần Thuần, trong lòng tưởng tưởng nhớ nhớ chỉ một người, thủy chung chỉ có cô ấy, nam nhân thâm tình như vậy, cô có thể trách hắn phụ lòng sao?
Hắn miễn cưỡng chính mình cùng cô kết giao ba năm, cuối cùng vẫn theo lựa chọn ban đầu của mình, trở về bên người con gái hắn yêu thương, hắn có sai sao?
Cô đương nhiên ghen tị vì Thuần Thuần không cần tốn nhiều sức, có thể có được hạnh phúc mà cô vĩnh viễn không chạm đến được, nhưng cô ngoại trừ cảm thán trời xanh không công bằng, cũng không có oán hận.
Hôn lễ hẳn là sắp cử hành rồi chứ? Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, qua năm phút đồng hồ nữa, người cô yêu sẽ thuộc về nữ nhân khác!
Mắt thấy thời gian cử hành hôn lễ sắp đến, chú rể chắc đã chuẩn bị tốt?
Cô đứng ở lối vào trang trí hoa tươi xa xỉ, chờ đợi thân ảnh Đinh Hạo Luân xuất hiện.
“Tiểu thư, tới tham gia hôn lễ sao? Xin hỏi cô là thân hữu nhà trai hay nhà gái?”
Cô gái đứng đón khách ở cửa phát hiện cô, trên mặt nở nụ cười tiến lên hỏi.
“Tôi là…” Cô cụp nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tôi là bằng hữu của cô dâu.”
Cô không muốn mang đến phức tạp cho Đinh Hạo Luân.
“A, cô là bằng hữu của Thuần Thuần? Mời vào bên trong đi! Bên trong sẽ có người chỉ cho cô chỗ ngồi.” Vị tiểu thư kia vội bày ra tư thế tiếp đón, mời cô vào nhà.
“Cám ơn cô, tôi chờ một lát rồi sẽ vào.” Thư Cẩn Dư nói, nhưng cũng không tính tiến vào.
Cô thầm nghĩ liếc hắn một cái là tốt rồi, chỉ cần thấy người cô muốn gặp, lập tức sẽ rời đi, cô chưa bao giờ tính toàn bộ hành trình xem lễ.
Nhưng lúc này, một thân ảnh lo lắng bỗng nhiên điên cuồng quát xuống lầu, giống hệt đầu tàu lao tới, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hô to: “Cẩn Dư! Cẩn Dư!”
Cô đến đây! Hắn biết, vừa rồi hắn từ cửa sổ lầu hai thấy cô rồi!
Thư Cẩn Dư trong lòng chấn động, nhận ra đó là Đinh Hạo Luân.
Hắn như thế nào chạy đến?
Cô lộ ra nụ cười, trực giác muốn nhìn hắn, nhưng lý trí đúng lúc nhắc nhở: Hắn sắp kết hôn, cô không thể lại gặp mặt hắn!
Trái tim cô nhói đau, khó nhịn bi thương xoay người chạy ra khỏi biệt thự Đinh gia.
“Cẩn Dư! Đừng đi đừng đi!”
Đinh Hạo Luân thấy cô, hắn nhanh chóng xông lên trước, muốn giữ lấy tay cô, không cho cô thoát, nhưng có một bàn tay nắm lấy tay áo hắn, ngăn trở hắn.
“Hạo Luân?”
Đó là cậu của Đinh Hạo Luân.
“Cẩn Dư…”
Đinh Hạo Luân gào thét muốn đuổi theo, nhưng bàn tay lôi kéo hắn thủy chung không chịu buông ra.
“Hạo Luân! Sắp cử hành hôn lễ rồi, cháu muốn đi đâu?” Cậu Đinh Hạo Luân giữ chặt hắn, có chút bất mãn hỏi .
“Cậu, cháu…”
Đinh Hạo Luân xấu hổ nhìn cậu, biết chính mình không nên ở giữa hôn lễ, truy đuổi thân ảnh của một nữ nhân, khi hắn quay đầu lại nhìn phía bên ngoài, bóng dáng Thư Cẩn Dư đã biến mất.
Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, đứng thẳng tại chỗ hồi lâu, ngay cả cậu buông hắn ra khi nào cũng không biết.
Tại sao tim hắn lại có loại cảm giác hư không này? Giống như phá một cái động lớn, lấp thế nào cũng không đầy.
Hắn vẫn nghĩ, những hư không tịch mịch này, là vì còn chưa kết hôn với Thuần Thuần, cho nên hắn cố ý xem nhẹ nó, làm bộ nó không tồn tại.
Nay hôn lễ sắp cử hành, vì sao loại cảm giác trống rỗng này, không những không giảm ngược lại còn tăng?
Chẳng lẽ người hắn chân chính yêu, không phải Thuần Thuần?
Hắn… Có phải nghĩ sai cái gì chăng? Đinh Hạo Luân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Thời khắc sai lầm thiếu chút nữa tạo thành, hắn mới phát hiện chính mình sai lầm rồi, hắn mười phần sai, sai thái quá!
Hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười mang theo thống khổ, tự trách cùng châm chọc.
Uổng phí hắn đã sống hơn ba mươi năm, ngay cả người mình yêu thương cũng không rõ ràng!
Thân hữu bên cạnh nghĩ hắn sắp cưới vợ nên cao hứng, mới có thể làm ra hành động thất thường như thế, chỉ có hắn biết, hắn vô cùng may mắn, kịp lúc vãn hồi cái cọc hôn nhân sai lầm này.
Cám ơn trời đất! Trước lúc sai lầm tạo thành, hắn đúng lúc tỉnh ngộ, không tạo ra những thương tổn lớn hơn nữa.
Cám ơn trời đất! Hắn còn có cơ hội vãn hồi hết thảy, dùng tuổi già bù lại cho cô gái nhỏ đã vì hắn mà nhận đủ mọi khổ sở.
Đinh Hạo Luân lộ vẻ mặt mỉm cười, kiên định xoay người đi vào tân phòng chật ních người.
Hắn biết chính mình nên làm như thế nào rồi!
Hắn nên trở về…
Thư Cẩn Dư lặng lẽ ló ra từ một chỗ bí ẩn, nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn trở về biệt thự.
Hôn lễ hẳn là sắp cử hành rồi?
Cô vỗ về bụng mình, đau khổ cười.
Đứa nhỏ! Papa cùng với dì khác kết hôn rồi, từ nay về sau, chỉ còn mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.
Không thể cho con một người cha, con có hận mẹ không