Kết hôn ngày nay chỉ cần tốn năm đồng, phí ly hôn phải mất đến mười đồng.
Bốn đồng dôi ra kia nói lên điều gì? Người đã hạ quyết tâm muốn chia tay thì dù cho phải tốn bốn trăm hay bồn nghìn cũng chẳng màng để tâm.
Tại cục dân chính khu Lô Loan, hai năm trước Đinh Thần và Bùi Tử Mặc lĩnh giấy đăng ký kết hôn, giờ đây hai người lại có mặt tại nơi này để chia tay trong hòa bình.
Tài sản phân chia rất đơn giản, căn nhà Đinh Thần không lấy, toàn bộ những ký ức vui buồn giữa cô và Bùi Tử Mặc đều diễn ra ở đó. Cô chẳng cách nào ở lại đây dù chỉ một ngày. Bùi Tử Mặc để lại tất cả tiền gửi tiết kiệm trong ngân hàng cho Đinh Thần với mong muốn có thể bù đắp cho cô phần nào.
Từ cục dân chính bước ra, Bùi Tử Mặc hỏi: “Đi đâu, anh tiễn em!”
Đinh Thần lắc đầu quầy quậy: “Không phiền anh nữa”
Cả hai từng là đôi vợ chồng gắn bó khăng khít, vậy mà giờ đây trở nên xa lạ khách sáo, há chẳng phải là chuyện đáng đau buồn đó sao
Diệp Tử ấn còi sau lưng hai người: “Đinh Thần, lên xe thôi!”
Đinh Thần dồn toàn bộ tình cảm của mình vào nụ cười: “Vậy thôi, tạm biệt”
Đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của Bùi Tử Mặc chuyển động, đáng tiếc Đinh Thần xoay người bỏ đi mà không trông thấy.
Diệp Tử chẳng hề vui vẻ khi phải chào hỏi Bùi Tử Mặc, cô khịt mũi ra vẻ khinh khỉnh rồi nguýt dài.
“Hướng Huy đâu?” Đinh Thần hỏi.
“Anh ấy không rảnh, mình đến đón cậu cũng thế cả thôi”. Diệp Tử thi bằng lái cách đây không lâu, cô vẫn chưa mua xe nên đành lái xe của Hướng Huy.
“Tính mạng của mình được bảo đảm chứ!”. Đinh Thần nửa thật nửa đùa.
“Cậu yên tâm đi, mình lái xe rất vững!”. Diệp Tử trấn an Đinh Thần.
Đinh Thần chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi, Diệp Tử lái xe không một chút sai sót, thậm chí còn lái vững tay hơn người đã có bằng lái lâu năm như cô.
Khi Đinh Thần nói những lời này với Diệp Tử thì cô nàng kiêu căng tự cao tự đại, dõng dạc nói khoác chẳng biết ngượng: “Trò đua xe này cần phải có tài năng thiên phú”
Diệp Tử không hiểu rõ vì sao Đinh Thần khăng khăng ly hôn, mỗi ần cô hỏi, Đinh Thần đều bình thản trả lời: “Anh ấy không yêu mình”
Không yêu, hai từ nghiêm trọng biết bao.
Diệp Tử không dám hỏi tiếp nữa
Đinh Thần không nói chuyện ly hôn với người nhà, cô thuê một căn hộ chung cư gần nhà Diệp Tử, việc này khiến không sao hiểu nổi. Đinh Thần trả lời bâng quơ: “Không muốn mọi người lo láng cho mình”
“Cậu sinhcon cũng không muốn để bố mẹ biết sao?”. Diệp Tử giận dỗi nói
Đinh Thần chặn họng cô bằng một câu: “Cậu định trốn tránh trách nhiemj chăm sóc mình à?”
Diệp Tử tró mắt: “Sợ cậu luôn rồi”
Đinh Thần tủm tỉm cười trừ cho qua chuyện.
Đinh Thần lo lắng đứng ngồi không yên tại hàng ghế dài trong đại sảnh bệnh viện
Cô vừa hoàn tất thủ tục siêu âm, bác sĩ nghiêm túc căn dặn cô, thau nhi không ổn định vẫn chưa qua thời gian nguy hiểm ba tháng đầu. Tinh thần lo lắng trong khoảng thời gian dài càng không tốt cho thai nhi, bác sĩ mong cô điều chỉnh tâm trạng cho tốt đồng thời phải chú ý cẩn thẩn trong sinh hoạt hằng ngày
Đinh Thần đặt tay lên bụng xoa nhẹ. Trước kia, cô suy nghĩ quá nhiều, qua một thời gian dài không ngủ ngon giấc nhưng hiện giờ cô và Bùi Tử Mặc đã chia tay, mọi chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua. Cô sẽ nhanh chóng chăm sóc bồi bổ sức khỏe để sinh đứa bé khỏe mạnh bụ bẫm.
Cô chợt trông thấy bóng dáng quen thuộc đang từ từ bước đến gần, cô liền cúi gằm.
Đôi dày da đen tuyền xuất hiện ngay trước tầm nhìn hẹp của cô: “Sao em lại ở đây?”
Đinh Thần ngẩng đầu nhìn, cô vờ tỏ vẻ không có chuyện gì: “Không có gì, đến thăm một người bạn”
Bùi Tử Mặc hoài nghi quan sát cô từ trên xuống dưới.
Đinh Thần vờ tỏ vẻ thoair mái hỏi: “Còn anh, anh đến bệnh viện làm gì?”
Bùi Tử Mặc kéo cà vạt: “Vu Tranh vẫn chưa xuất viện, anh đến lấy thuốc giúp cô ấy”
Đinh Thần gật đầu: “Anh đi lấy đi”. Nói rồi cô không thèm nói lời nào nữa.
Sắc mặt Bùi Tử Mặc khó tránh khỏi lộ vẻ buồn bã, sau đó anh nhếch miệng cười, tự giễu cợt bản thân.
Mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất nơi góc rẽ thì Đinh Thần mới thở dài thườn thượt. Khuôn mặt cô ngần ngừ do dự, xét cho cùng cô vẫn chẳng cách nào làm ngơ trước anh, nhất là khi biết anh đến đây để phục vụ một người phụ nữ khác.
Cô ngồi nghỉ thêm một lát mới đứng dậy ra về, nhưng vừa bước ra đến cửa, Đinh Thần đã thở dốc, cô liền đứng khựng tựa người vào tường, bất giác thầm than thở, giờ đây cô bỗng dưng thành kẻ vô dụng, người rất hay mệt mỏi. Đinh Thần sinh long hoạt hổ trước đây đâu mất rồi.
Hai cô y tá chừng đôi mươi đang trò chuyện tán gẫu, thập thò lén lút đưa chuyện về nam bác sĩ anh tuấn khôi ngô.
Một người nói: “Bác sĩ Thi khoa nội chúng ta là chàng trai đẹp nhất tại bệnh viện HS này, hệt như bước ra từ trong tranh vẽ”
Người kia nói: “Xí, bác sĩ Thi yếu đuối nhu nhược, mình chẳng thích. Mình khá hợ nhãn với mẫu người như bác sĩ Chư, gương mặt sáng sủa khôi ngô sâu sắc như pho tượng điêu khắc”
Cả hai bèn luận một thôi một hồi, cuối cùng rút ra nhận định: “Luận về diện mạo chẳng ai có thể sánh bằng bác sĩ Thẩm ngoại khoa thần kinh, chỉ tiếc anh ấy tính khí lạnh lùng lập dị khiến người khác không dám tiếp cận”
Bác sĩ Thẩm ngoại khoa thần kinh, chẳng phải chính là Thẩm Dịch Trần đó sao, lời bàn luận mô tả khá xác đáng, Đinh Thần cười phối hợp, cô bảo đảm mình không muốn nghe lén nhưng vì vị trí cô đang đứng quá gần không nghe không được.
“Suỵt, bác sĩ Thẩm đến kìa”
Hai cô y tá vội vàng đứng nghiêm chỉnh, một người chỉnh trang đàu tóc, người kia rút gương ra săm soi dung nhan tiếp đó tươi cười rạng rỡ: “Chào bác sĩ Thẩm”
“Ừ” . Thẩm Dịch Trần chỉ cười mà không nói thêm lời nào.
Đinh Thần mỉm cười ngây ngô, quả nhiên anh ta và Bùi Tử Mặc đích thực là hai mẫu người khác nhau rõ rệt.
Nếu là Bùi Tử Mặc, chắc chắn anh sẽ tươi cười rạng rỡ đưa tình với cả hai người.
Thẩm Dịch Trần trái ngược hoàn toàn, phong cách lạnh lubgf của nah khiến người khác chỉ muốn tháo chạy.
Đinh Thần bất giác buồn bã, sao cô lại nghĩ đến Bùi Tử Mặc?
Giọng nói của cô y tá cắt ngang dòng suy tư của Đinh Thần: “Giá mà anh ấy cười với mình thì tốt biết bao”
Người kia ngập tràn tuổi xuân phơi phới: “Phải giảm thọ mười năm tôi cũng cam lòng”
Đinh Thần bỗng chốc thấu hiểu suy nghĩ của Thẩm Dịch Trần, gương mặt lạnh lùng của anh có thể làm đảo lộn tất cả mặt hồ tĩnh lặng mùa xuân, huốn hồ nụ cười dịu dàng hiền hòa của anh sẽ đẩy đưa suy nghĩ của người khác đi xa hơn nữa.
“Hử, sao anh ta lại quay lại?”
“Lẽ nào là vì chúng ta?”
Đinh Thần giật mình, ngẩng đầu lên cô chợt bắt gặp ánh mắt trầm lặng như nước của Thẩm Dịch Trần.
“ Sao cô lại ở bệnh viện nữa rồi ? ”. Anh chau mày.
Dù chau mày nhưng gương mặt anh trông vẫn rạng ngời, Đinh Thần thầm nghĩ, nụ cười trên môi cô đến rất kịp lúc : “ Ha ha, phải chịu thôi, con người ăn nhũ cốc tạo lương rồi cũng sẽ có ngàu lăn ra ốm ”
“ Cô không khỏe chỗ nào ? ”
Đinh Thần chỉ còn biết gượng gạo.
Cô y tá đứng ngay cạnh Đinh Thần chắc là buồn bã đến chết mất, lần đầu tiên cô thấy bác sĩ Thẩm bắt chuyện với người khác.
Thẩm Dịch Trần không muốn làm trò cười cho kẻ khác: “Giờ cô về chưa, bây giờ đúng lúc tôi tan ca, để tôi tiễn cô một đoạn”
Đinh Thần không muốn làm phiền người khác: “Không cần đâu, tôi bắt xe rất tiện”
“ Giờ cao điểm tan tầm cô làm sao đón được xe chứ ? ”. chậm rãi từ tốn nói sự thật.
Đinh Thần nhất thời bối rối chẳng biết phải làm sao, từ sau khi biết mình có thai cô không tự lái xe nữa, nhưng mà lúc này lại chen chúc xe buýt lại là việc làm không thực tế, ngẫm nghĩ một lúc cô nói: “Cảm ơn anh!”
Họ rời đi trong đôi mắt ngạc nhiên của hai nữ y tá, tình cờ ngoảnh đầu lại Đinh Thần thấy cả hai người đang chỉ trỏ thì thầm to nhỏ.
Đinh Thần thản nhiên mỉm cười, ngồi vào xe cô lần la tìm đề tài để bắt chuyện: “Ở bệnh viện anh được rất nhiều người để ý!”
“ Vậy thì sao ? ”. Thẩm Dịch Trần nhìn cô chăm chú.
Đinh Thần á khẩu, đúng vậy, chuyện này chẳng can hệ gì đế cô cả.
Thẩm Dịch Trần bình thản hỏi: “Nếu cô không vội về nhà”, anh chợt ngừng lại, “Thì để tôi trả nợ cô bằng bữa cơm, bằng không trong lòng tôi cảm thấy áy náy không yên”
“ Trả nợ gì ? ”. Đinh Thần sửng sốt hỏi.
Thẩm Dịch Trần bất đắc dĩ nói : “ Chuyện tôi làm bẩn chiếc áo của cô ”
“ Ồ, ồ ! ”. Đinh Thần mỉm cười, cô vẫn thường nghe người ta nói sinh một đứa con đần đến ba năm, cô vẫn chưa sinh nhưng đã chậm tiêu đến mức này. “ Được thôi, đúng lúc tối nay tôi chưa biết ăn ở đâu ”
Thẩm Dịch Trần mừng rỡ như trút được gánh nặng, hẹn hò Đinh Thần quả thực không phải chuyện dễ dàng.
“ Cô thích ăn gì ? ”. Thẩm Dịch Trần không giỏi nắm bắt tâm tư của nữ giới, anh vốn định twk mình quyết định nhưng lại cảm thấy làm vậy quá thất lễ, thế nên mới hỏi cô.
Thực ra anh không hiểu đa phần phụ nữ đều không đưa ra chủ kiến riêng của mình. Quả đúng như vậy, Đinh Thần chậm rãi thốt lên: “Tùy thôi”
Ngần ngừ : “ Món Tứ Xuyên nhé ? ”
Đinh Thần xưa nay không quen ăn cay nhưng từ sau khi có thai không hiểu sao khẩu vị cô thay đổi hoàn toàn,. Vừa nghe nhắc đến món cay thì đôi mắt cô phát sáng, nhưng nghĩ đến lời dăn của bác sĩ, Đinh Thần nhăn nhó mặt mày nói : “ Hay là đổi dang mín nào thanh đạm chút đi ”
“ Vậy thì ăn các món ăn bản địa Thượng Hải nhé ? ”
“ Ngọt quá ! ”. Đinh Thần trả lời ngay chẳng cần suy nghĩ.
Thẩm Dịch Trần lại tiếp tục đưa ra vào đề nghị nhưng đều bị Đinh Thần từ chối nhưng anh không hề nóng vội, chậm rãi từ tốn hỏi cô : “ Cô suy nghĩ kỹ xem, muốn ăn món mào đặc biệt, đi xa chút cũng không sao ”
Nếu đổi lại là Bùi Tử Mặc. ắt hẳn anh đã cảm thấy phiền chết rồi. Đinh Thần cụp mắt, nhếch môi, vô tình cô lại lôi Bùi Tử Mặc ra để so sánh. Cô nói : “ Hay là ăn cháo đi ”. Cô sực nhớ đến tối nào cũng mang thức ăn khuya cho cô, tài nghệ bếp núc của cô ấy không giỏi giang nên chỉ biết nấu cháo đổi tới đổi lui hương vị cho cô mà thôi.
“ Rẽ phải là đến quán cháo niêu Triều Sơn, mùi vị khá ngon ”
Thẩm Dịch Trần ung dung nói: “Cô đâu cần phải tiết kiệm cho tôi”
Đinh Thần cười không nói, cô không hề có ý tiết kiệm, chỉ là muốn đối đãi bản thân mình tốt một chút.
Một bát cháo sườn nóng nghi ngút được bưng lên, ăn kèm với món cải muối ngon miệng, Đinh Thần ăn với vẻ thích thú phấn khởi.
Thẩm Dịch Trần cười vẻ bí hiểm: “Không ngờ tướng mạo cô nhỏ nhắn mà lại ăn khỏe đến vậy”. Gương mặt tươi cười cảu anh ấm áp như làn gió mùa xuân.
Ai bảo nha không hay cười, chí ít mỗi lần Đinh Thần gặp anh, cô đều bắt gặp nụ cười nhàn nhã thư thái của anh. Đinh Thần mỉm cười: “Răng khỏe khẩu vị ngon miệng!”..Cô không lo cho bản thân cũng nghĩ đến thai nhi trong bụng, đứa trẻ này hết sức hiểu chuyện, xưa nay chưa từng dằn vặt, giày vò cô.
Thẩm Dịch Trần tâm trạng vui vẻ, vì nụ cười ấm áp của cô, anh có thể tiêu diệt sạch sẽ mấy bát cháo to.
Chia nhau xong bát cháo cuối cùng, cả hai đều tấm tắc xuýt xoa trong sự mãn nguyện.
“ Trước giờ tôi chưa bao giờ ăn no căng thế này ”. Đôi mắt đen láy của Thẩm Dịch Trần ánh lên nụ cười.
Đinh Thần gật gù thấu hiểu : “ Làm bác sĩ phải chúy trọng việc giữ gìn sức khỏe, chỉ được pheps ăn no lưng lủng bảy phần thôi ”
“ Không hẳn là thế ”. Thẩm Dịch Trần thản nhiên, còn một câu anh không nói, đó chính là : Còn phải xem ăn cùng người nào nữa
Đinh Thần vừa định cất lời thì điện thoại cô đổ chuông, thấy dãy số điện thoại của mẹ, cô liền cong môi theo phản xạ: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
“ Thần Thần, con đang ở đâu ? ”
“ Con ăn cơm ở ngoài ạ ! ”
“ Ăn cơm ở đâu ? ”
Đinh Thần sửng sốt, mẹ cô rất ít khi hỏi cô tường tận, gập ngừng trong giây lát, cô mới nói với mẹ địa chỉ.
“ À, chỗ đó mẹ biết, con đừng đi đâu cả, mẹ vào bố lập tức đến ngay ”
Đinh Thần chẳng kịp can ngăn thì mẹ cô đã ngắt điện thoại. Cô chợt có linh cảm xấu, lòng chùng xuống.
“ Sao thế ? ”. chăm chú quan sát thần sắc của cô.
Đinh Thần bối rối: “Bố mẹ tôi sắp đến đây, tôi thấy…… ”. Lời lẽ xua đuổi người khác lúc này, cô chẳng thể nào nói nên lời.
Thẩm Dịch Trần tự cảm thấy mình quang minh lỗi lạc. không hề nghĩ theo hướng khác.
Lúc này cách tốt nhất chính là bỏ của chạy lấy người, nhưng để người nhà bị leo cây, không dám to gan đến vậy.
Ngập ngừng trì hoãn hồi lâu thì bố mẹ Đinh Thần cùng Đinh Tiểu Á đã xuất hiện ngay cửa quán.
“ Chị đang ở đây ! ”. Đinh Tiểu Á đã nhìn thấy Đinh Thần
Đinh Thần đành vẫy tay, giấy chẳng thể gói được lửa, chuyện ly hôn giữa cô và Bùi Tử Mặc chẳng thể nào giấu được nữa
Sắc mặt bố mẹ Đinh Thần không được vui nhất là khi nhìn thấy Thẩm Dịch Trần.
Ánh mắt ông Đinh sáng quắc như bó đuốc, hòa cùng vẻ lạnh lùng, ông hậm hực
“ Đây là Thẩm Dịch Trần công tác tại bệnh viện HS ”.
Đinh Thần giới thiệu bố mẹ mình với anh : “ Đây là bố mẹ và em họ của tôi ”
Thẩm Dịch Trần lịch thiệp chào hỏi : “ Chào bác trai, bác gái ”
Ông Đinh không màng đến sự có mặt của Thẩm Dịch Trần, bà Đinh xem như nể tình gật đầu chào anh.
Đinh Tiểu Á trợn tròn mắt, cô nhìn Thẩm Dịch Trần chăm chú, anh rể Bùi Tử Mặc khôi ngô tuấn tú, Hướng Huy chững chạc, Thẩm Hạo đẹp trai nhưng vẫn chẳng có ai bì được với người đàn ông trước mặt cô.
Thẩm Dịch Trần ngượng ngập, anh quả thực không hiểu lần đầu tiên gặp mặt anh đã làm việc gì đắc tội với bố mẹ Đinh Thần.
Bầu không khí bỗng chốc lắng đọng, Đinh Thần ho vài tiếng.
Ông Đinh chẳng hề nín nhịn thêm, ông khinh khỉnh cất tiếng hỏi : “ Anh Thẩm tướng mạo thư sinh nho nhã, chắc cũng là người có học thức cao, không cảm thấy hành vi của mình có gì đó không thỏa đáng hay sao ? ”
Thẩm Dịch Trần chẳng rõ đầu cua tai nheo, anh hỏi : “ Chẳng hay ý bác trai muốn hỏi là gì ạ ? ”
Ông Đinh trả lời không chút khách sáo : “ Chen chân vào gia đình người ta ! ”
Khuôn mặt Đinh Thần biến sắc.
“ Xem ra bác trai hiểu lầm cháu rồi ! ”. Đáy mắt ánh lên nụ cười.
Đinh Thần đẩy anh ra : “ Anh về trước đi, để tôi giải thích ”
Thẩm Dịch Trần khựng người, ánh mắt anh trân trân nhìn Đinh Thần
Đinh Thần van nài : “ Đi đi mà ! ”. Lúc này càng nói càng thêm sai, huống hồ Đinh Thần không muốn anh biết quá nhiều chuyện nhà mình.
Giọng Thẩm Dịch Trần bình thản chẳng chút gợn sóng : “ Bác trai, bác gái chúa xin phép về trước ”
Ông Đinh vốn là người ăn ngay nói thẳng, Thẩm Dịch Trần cò chưa đi xa, ông liền lạnh lùng nói : “ Chẳng có chút khí chất đàn ông, chẳng biết con chấm hắn ta ở điểm nào ? ”
Đinh Thần quả thực dở khóc dở cười : “ Bố đang nói gì vậy ? ”
Bà Đinh kéo lấy vạt áo cô : “ Con và Bùi Tử Mặc ly hôn là vì người đàn ông này sao ? ”
Mọi người đều mang bản tính hiếu kỳ nhiều chuyện, lỗ tai của những người ngồi quanh bàn đều lập tức dựng đứng lên
Con tim Đinh Thần nhen nhóm ngọn lửa, cô kiểm soát giọng mình khá tốt : “ Chúng ta ra ngoài rồi nói ”. Cô cất bước rời khỏi quán cháo, bố cô chẳng phân rõ trắng đen vơ đũa cả nắm định đoạt tội lỗi của cô, việc này bất kỳ ai cũng đều cảm thấy không thoải mái.
Bốn người đứng ngay trên con đường rợp bóng râm, bóng hàng cây hắt trên mặt đất.
“ Con còn chưa chịu nói sao ? ”. Ông Đinh không nén nổi cơn tức giận
Vẻ mặt sợ hãi của Đinh Tiểu Á chứng tỏ mọi việc do cô mà ra cả, cô chỉ còn cách đứng ra hòa giải : “ Bác trai, chúng ta về nhà trước rồi chị sẽ nói sau ạ ! ”
Đinh Thần lườm cô : “ Bố mẹ, về nhà trước đã rồi con sẽ kể hết với mọi người ”
Ông Đinh đành gật đầu.
Bốn người vừa kịp bắt một chiếc taxi, ngồi trong xe Đinh Thần chẳng hó hé một lời nào, cô vân vê chiếc điện thoại.
Bước vào cửa, cởi giày, Đinh Thần âm thầm túm lấy áo Đinh Tiểu Á : “ Có phải em nhiều chuyện không ? ”
Đinh Tiểu Á gật đầu, đôi mắt lóe lên thần sắc dè dặt cẩn trọng. Kỳ thực chuyện Tiểu Á biết không nhiều, chỉ là cô lần ra manh mối từ những cử chỉ của Đinh Thần, lần đầu tiên cô cảm thấy có chuyện bất ổn xảy ra liền nói ngay với ông bà Đinh rồi cả hai gọi điện cho Bùi Tử Mặc mới hiểu ra sự thật Bùi Tử Mặc và Đinh Thần đã ly hôn.
Đinh Thần chẳng thể nào trách cứ Đinh Tiểu Á, dù sao cô ấy làm vậy cũng xuất phát từ sự quan tâm đến cô.
“ Bố, mẹ, nếu bố mẹ muốn biết chuyện thì con không muốn giấu nữa, con và Tử Mặc đã làm xong mioj thủ tục ly hôn, hiện giờ chúng con không là vợ chồng được luật pháp công nhận nữa ”. Đinh Thần vẻ mặt bình thản, cô ngước mắt nhìn mọi người như thể cô đang nói đến chuyện không liên can đến mình.
“ Chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với gia đình một tiếng hả con ? ”. Bà Đinh đau lòng nói.
Đinh Thần lặng im trong giây lát rồi nói: “Bàn bạc cũng vậy àm không bàn bạc cũng vậy mà thôi, kết quả đều như nhau mẹ à”. Chuyện tình cảm của hai người đến phút cuối cùng Đinh Thần đã thông suốt, không yêu là không yêu, chẳng thể vì chuyện không ly hôn mà Bùi Tử Mặc đột nhiên đem lòng yêu cô.
“ Thần Thần, sao con lại trở nên thế này ? ”
“ Con bé này ! ”
Ông Đinh và bà Đinh đều nhất lợt lên tiếng
Đinh Thần mím chặt môi,cô ngẩng đầu : “ Con nhất thiết phải giải thíc rõ ràng rằng chuyện con và Bùi Tử Mặc ly hôn không hề can hệ gì đến Thẩm Dịch Trần. Con chẳng gặp anh ta được mấy lần, anh ta chẳng qua chỉ là bác sĩ theo dõi bệnh tình cho bố chồng con mà thôi ”
Bà Đinh gặng hỏi : “ Vậy thì tại sao hai đứa con lại ly hôn ? Vì tình cảm sứt mẻ, nó có người đàn bà khác ư ? ”
Đinh Thần cười đau xót, nói đến Bùi Tử Mặc, thực ra cô mới chính là kẻ thứ ba chen vào thế giới tình cảm của anh và Vu Tranh, cô hệt như kẻ trộm đánh cắp suốt khoảng thời gian hai năm trời giờ thì lại hoảng hốt bỏ chạy : “ Mẹ đừng hỏi con nữa, đây là chuyện giữa con và anh ấy, hợp thì ỏe bên nhau, không hợp thì chia tay, chẳng có gì to tát cả ”. Cô không muốn nói xấu sau lưng Bùi Tử Mặc, dù anh đã gây nên tổn thương nghiêm trọng cho cô.
Bà Đinh lắc đầu thở dài.
Ông Đinh dần bình tân trở lại, ông hiểu con gái mình, Đinh Thần tuyệt nhiên không phải là người xem tình cảm là trò đùa. Xưa nay Đinh Thần coi trọng gia đình, xem trọng sự nghiệp, thường ngày chịu chút ít thiệt thòi cũng không để ý. Nếu như không phải Bùi Tử Mặc khiến con gái ông hoàn toàn thất vọng thì tuyệt đối sẽ khoog thể nào thành ra thế này, nhưng cô đã không muốn kể ra nguyên do thì cả hai người cũng chẳng tiện gặng hỏi. Ông nói : “ Là bố trách lầm con rồi ”
Con tim Đinh Thần chợt rung động, người thân trước sau vẫn là cảng tránh gió của cô. Dù cô đã là người trưởng thành thì trong mắt bố mẹ, cô vẫn là đưa trẻ hay khóc đòi kẹo. Cô cụp mắt nói : “ Bố mẹ, con xin lỗi, con chỉ không muốn bố mẹ lo lắng ! ”
“ Con gái ngốc ! ”. Hàng nước mắt vòng quanh ánh lên trong mắt bà Đinh.
Ông Đinh vỗ vai khích lệ cô
Đinh Thần cúi đầu , chuyện cô có thai tạm thời khoan tiết lộ với bố mẹ, bằng không với tính cách của bố mẹ cô e rằng sẽ tìm Bùi Tử Mặc tính sổ.
“ Tối nay con ngủ lại nhà đi ”. Bà Đinh dịu dàng nói.
“ Vâng ”. Đinh Thần cũng không muốn chạy đi chạy lại, bác sĩ căn dặn, cơ thể quá mệt mỏi sẽ không tốt cho em bé. Cô chợt nhớ ra không về nhà phải báo cho Diệp Tử, bằng không cô ấy nhất định sẽ rất lo lẳng. Cô vừa nhấc điện thoại lên thì Diệp Tử gọi đến.
“ Đinh Thần, trễ vậy rồi sao cậu còn chưa về ? ”. Diệp Tử sốt ruột hỏi.
Giọng Đinh Thần lanh lảnh : “ Xin lỗi Diệp Tử, mình ở lại nhà bố mẹ, quên mất không nói với cậu ”.
Diệp Tử hỏi không chút che giấu : “ Vậy bố mẹ cậu biết mọi chuyện rồi à ? ”
Đinh Thần trốn ngay vào nhà tắm nói : “ Ngoài chuyện có thai ra thì mình đều thật thà khai báo cả rồi ! ”
Bạn bè bao nhiêu năm, tâm tình Đinh Thần ra sao Diệp Tử chẳng lẽ còn không hiểu hay sao. Cô bị Đinh Thần làm cho uất đến chẳng biết nói gì. Mãi một lúc sau, Diệp Tử mới nói : “ Cậu còn định giấu bố mẹ đến lúc nào ? ”
Đinh Thần nhàn tản trả lời : “ Giấu được ngày nào hay ngày đó ”
Diệp Tử thấu hiểu sâu sắc cảm giác bất lực của Đinh Thần : “ Cậu chỉ biết nghĩ cho Bùi Tử Mặc, rồi sau này chỉ làm khổ mình mà thôi ”
Đinh Thần lúng búng nói : “ Đâu mà ! ”
“ Rồi sẽ có ngày cậu làm cho mình bị suy sụp ”. Diệp Tử hung hăng
Ánh mắt Đinh Thần trầm lặng như biển khơi, nỗi đau thương chẳng thể nào che dấu sau nụ cười của cô.
Hôm sau, Đinh Thần chật vật tìm trong tập hồ sơ đặt trong ngăn kéo của phòng làm việc mới thấy tấm danh thiếp của Thẩm Dịch Trần. Cô liên lạc với Thẩm Dịch Trần theo số điện thoại ghi trên đó.
Điện thoại tự động chuyển vào hộp thư thoại, Đinh Thần ngẫm nghĩ trong giây lát, chẳng nói chẳng rằng ngắt điện thoại.
Thẩm Dịch Trần ra khỏi phòng phãu thuật nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, cười thầm định gọi lại thì có khách.
Đinh Tiểu Á thò đầu dáo dác ngay trước cửa,vừa trông thấy Thẩm Dịch Trần, cô liền vung vẩy túi xách lăng xăng tiến vào : “ Hây, soái ca ! ”
Thẩm Dịch Trần cười : “ Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải ? ”
Đinh Tiểu Á buồn bã : “ Em chẳng để lại chút ấn tượng nào về sự tồn tại sao ? Gợi ý cho anh nhé ? ”. Ngừng trong giây lát, cô nói : “ Tối qua ! ”
Thẩm Dịch Trần chợt tỉnh ngộ : “ Em là em họ của Đinh Thần ”
“ Trả lời đúng rồi. Đinh Tiểu Á tự nhiên dịch chiếc ghế ngồi sang phía đối diện Thẩm Dịch Trần, trông bộ dạng của cô dường như đang toan tính điều gì đó.
“ Vậy em tìm anh có chuyện gì không ? ”. Thẩm Dịch Trần bình thản hỏi.
Đinh Tiểu Á vào thẳng vấn đề : “ Anh thích chị họ em đúng không ? ”
Thẩm Dịch Trần không ngờ rằng Đinh Tiểu Á thẳng thắn đến vậy, gương mặt tuấn tú khôi ngô của anh ửng đỏ, anh cụp mắt : “ Em nói bậy gì thế ? ”
“ Anh đừng căng thẳng như thế ! ”. Đinh Tiểu Á nhướng hàng chân mày : “ Chị họ em ly hôn rồi, giờ chị ấy là người độc thân ”
Thẩm Dịch Trần kinh ngạc, anh nhất thời sửng sốt.
Đinh Tiểu Á nhìn anh, mỉm cười nói : “ Anh quả là người thật thà ”
“ Điều em nói là thật hay giả ? ”
“ Lừa anh chẳng có lợi gì cho em cả ”
Biết rõ bản thân không nên có suy nghĩ này nhưng Thẩm Dịch Trần lại cảm thấy phấn khởi vui mừng đến khó hiểu.
Đinh Tiểu Á nhìn anh, mỉm cười.
Đôi mắt sáng trong, vẻ rắn rỏi cương nghị lộ trên gương mặt của Thẩm Dịch Trần : “ Anh thật sự thích cô ấy ! ”
Đinh Tiểu Á búng ngón tay : “ Ah thừa nhận sớm có phải là ổn rồi không ? ”
“ Nếu như cô ấy vẫn còn thân phận đã kết hôn thì anh sẽ chẳng bao giờ để cô ấy phải phiền muộn ”. Thẩm Dịch Trần sầm mặt, giọng đều đều.
“ Rất có phong độ ! ”. Đinh Tiểu Á giư ngòn tay cái lên tán thưởng : “ So với anh rể, không, phải nói là so với anh rể trước đây của em thì phẩm chất của anh cao quý hơn nhiều ! ”. Trước kia Đinh Tiểu Á có ấn tượng khá tốt với Bùi Tử Mặc nhưng khi cô hiểu rõ tình cảm của chị họ mình dành cho anh rể và laanfnayf, anh rể đã thực sự làm tổn thương con tim chị cô , Đinh Tiểu Á thật lòng hy vọng có thể đem lại hạnh phúc cho chị, giúp chị nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối ám ảnh.
Thẩm Dịch Trần im lặng, về vấn đề này, anh gần như không có chỗ đứng để bàn luận bất cứ điều gì.
Đinh Tiểu Á mường tượng đến bộ dạng Bùi Tử Mặc thất thểu, chán nản khi biết Đinh Thần có một đối tượng theo đuổi tốt hơn anh, nghĩ đến đây có suýt phá lên cười.
“ Mục đích đến đây của em chính là muốn nói với anh chuyện này sao ? ”. Cô gái này hình như có phần hơi điên rồ, Thẩm Dịch Trần thầm nghĩ.
Đinh Tiểu Á cười phá lên : “ Em đến đây là để xác định xem có phải anh có tình ý gì với chị họ em không ”.
“ Vậy thì giờ em biết rồi đó ! ”. Thẩm Dịch Trần dở khóc dở cười.
“ Ờ ! ”. Đinh Tiểu Á cây ngay không sợ chết đứng. “ Vì vậy mà bây giờ em có thể giúp anh vạch kế hoạch theo đuổi chị ấy ”.
“ Sao em lại muốn giúp anh ? ”. Thẩm Dịch Trần có phần hoài nghi.
“Không phải em giúp anh, em chỉ mong chị họ em hạnh phúc”. Ánh mắt đen láy của Đinh Tiểu Á hấp háy kiên tục.
“Vậy em định giúp anh thế nào?”. Thẩm Dịch Trần cười hỏi..
Thực ra Đinh Tiểu Á hoàn toàn không ôm chút hy vọng nào , bởi lẽ chị họ cô là người cố chấp. Thẩm Dịch Trần nếu muốn thay thế vị trí của thì phải chịu khó mưa dầm thấm lâu. Sắc mặt Đinh Tiểu Á trịnh trọng, cô nói : “ Chị họ em không dễ dàng gì đón nhận anh đâu, vì thế anh phải tiến hành mọi chuyện theo trình tự.
Giọng Thẩm Dịch Trần từ tốn : “ Ờ, còn gì nữa ! ”
Đinh Tiểu Á rút tờ giấy trong túi xách ra, vui mừng khấp khởi nói : “ Anh xem, em đã chuản bị tất cả ở đây ! ”. Cô vỗ vỗ lên mặt bàn: “Đây đều là những món chị họ em thích, anh phải nhớ nằm lòng đấy”
Thẩm Dịch Trần nhìn, anh đánh mất khả năng ngôn ngữ ngay lập tức. Trên tờ giấy viết đầy những món ăn mà yêu thích, những bộ phim và sách mà cô thích xem, không chỉ có thế, cuối cùng còn viết rõ kỳ nguyệt san của Đinh Thần. Gương mặt Thẩm Dịch Trần chuyển sang ửng đỏ.
Đinh Tiểu Á lắc đầu, cái anh chàng này ngây thơ quá đỗi nhưng mà đẹp đôi với chị cô : “ Em phải đi làm, bà sếp cấp trên của em chính là con cọp cái, không có tính người ”. Đinh Tiểu Á tinh nghịch lè lưỡi.
Thẩm Dịch Trần cong môi, tính khí hai chị em nhà này chẳng ai giống ai.
Buổi chiều Đinh Thần gọi lại cho Thẩm Dịch Trần, anh nói : “ Buổi sáng tôi có cuộc phẫu thuật ”
Kỳ thực anh không cần giải thích với cô, Đinh Thần thầm nghĩ. Cô đằng hắng lấy lại giọng : “ Chuyện hôm qua, thật là ngại quá ”
Giọng Thẩm Dịch Trần bình thản : “ Không cần nói xin lỗi, tôi không để tâm đâu ”
“ Suy cho cùng thì tại tôi báo hại anh bị ăn mắng, tôi cảm thấy mình có lỗi với anh ”. Đinh Thần nói giọng khẽ khàng
Thẩm Dịch Trần cười, vui vẻ trêu chọc : “ Vậy thì, cô định bồi thường tôi thế nào đây ? ”
Đinh Thần cũng cười : “ Anh muốn tôi bồi thường thế nào ? ”
“ Mời tôi ăn cơm ! ”. Thẩm Dịch Trần nói giọng dứt khoát, gãy gọn
Đinh Thần cười, nheo đôi mắt xinh đẹp : “ Không thành vấn đề ”
“ Chọn ngày chi bằng thuận theo tự nhiên, hôm nay nhé ? ”. Thẩm Dịch Trần hỏi dò
“ Hôm nay e là không được rồi, tối nay tôi còn chưa biết sẽ bận việc đến mấy giờ mới xong ”. Đinh Thần chẳng đặng đừng nói, công ty việc chất cao như núi, xem ra cô phải yêu cầu Tổng giám đốc tuyển thêm vai người vào làm giúp cô mới được
“ Được rồi, cô làm việc đi ”. Thẩm Dịch Trần nói lời chào tạm biệt. Anh có rất nhiều ưu điểm, một trong những ưu điểm đó là hết sức nhẫn nại.
Đinh Tiểu Á thập thò lấp ló đi qua đi lại trước cửa phòng, Đinh Thần buồn cười cất lời : “ Vào đi ! ”
“ Khà khà, tối nay chị có hẹn ư ? ”
“ Làm gì có thời gian rỗi rãi thế chứ, còn việc làm chưa xong đây ”. Đinh Thần đưa tay sửa sang mái tóc ngắn chỉnh tề, từ sau khi biết mình có thai cô đã cắt tóc ngắn cho thoải mái.
Đinh Tiểu Á vỗ ngực : “ Có em đây, chị hoàn toàn có thể yên tâm ! ”
Đinh Thần bật cười : “ Em á ? ”
“ Chị coi thường em ư ? ”. Đinh Tiểu Á trừng mắt nhìn cô
“ Chẳng biết ai tối qua đánh sai bảng báo giá, báo hại tôi phải thu dọn bãi chiến trường đây này ”. Đinh Thần mím môi, cô nàng em họ trợ lý này của cô, băng lực không tồi duy chỉ có điểm yếu là bản tính cẩu thả. Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ nổi giận mà phê bình, nhưng hiện giờ cô đã có em bé, tính tình chẳng những trở nên dịu dàng mà trái lại còn dung túng cho thuộc hạ của mình.
Đinh Tiểu Á ngại ngùng lè lưỡi, cúi đầu.
“ Sau này cẩn thẩn chút là được ” Trái lại Đinh Thần còn an ủi cô.
“ Nghe nói trước kia chị chẳng khác gì Diệt Tuyệt Sư Thái, hai năm trời thay đổi mười mấy cô trợ lý, đến giờ thì chẳng còn ma lực như trước nữa rồi ”. Đinh Tiểu Á cười khúc khích
Đinh Thần nghiến răng : “ Xem ra chị dễ dãi với em quá rồi, được lắm, em cứ đợi đấy ! ”
Sắc mặt Đinh Tiểu Á trắng bệch : “ Chị à, em biết sai là được chứ gì ”
“ Muộn rồi ”. Đinh Thần ngiêm mặt, trong bụng cười thầm
Đinh Tiểu Á sầu não vô cùng, nói nặng nói nhẹ chọc giận ai không chọc lại chọn ngay bà chị họ của mình. Đinh Tiểu Á ngước đầu lên liền phát hiện Đinh Thần không nhịn được đang cười, cô biết ngay mình bị chị mình chơi xỏ. Đinh Tiểu Á ra sức làm mặt hề với chị mình rồi vội vã lỉnh mất.
Đinh Thần bận công việc mãi tận tối quên cả ăn cơm, khó khăn lắm mới xử lý xong toàn bộ chuyện vụn vặt, nhìn đồng hồ đã là 8h tồi, lúc này, cô mới cảm nhận dạ dày có phần khó chịu
Nếu như là trước kia, cô gắng gượng chút rồi cũng xong nhưng giờ thì không được, cô không ăn cũng chẳng sao nhưng không thể để đứa bé trong bụng mình bị đói.
Đinh Tiểu Á chẳng còn ở chỗ ngồi nữa, Đinh Thần mỉm cười lắc đầu, con nhỏ này nói là sẽ giúp cô, kết quả là lại chuồn mất tiêu.
Cô vừa nhẫn nút thang máy thì chuông điện thoại vang lên, số điện thoại hiển thị là của Thẩm Dịch Trần. Cô lấy làm kinh nhạc nhận điện, nói : “ A lô ! ”
“ Đinh Thần, cô đang ở công ty ư ? ”
“ Vâng ”
“ Cô đã ăn tối chưa ? ”
“ Vẫn chưa ”
“ Vậy thì thật đúng lúc ! ”. Thẩm Dịch Trần nhanh nhảu : “ Cô đợi tôi, tôi sẽ đến ngay ”
Đinh Thần chưa kịp phản ứng thì anh đã gác máy. Cô nhún vai, mở cửa quay lại phòng làm việc
Thẩm Dịch Trần đến rất nhanh, tay xách chiếc hộp : “ Cháo, co ăn đi cho nóng ! ”
Là cháo Triều Sơn, Đinh Thần mỉm cười : “ Cảm ơn ”
Anh cười : “ Làm thay ca một người đồng nghiệp, nên khá cập rập, cô dùng tạm nhé ”.
“ Sao lại nói là dùng tạm, cháo là món ngon mà ”. Đinh Thần vội vàng mở hộp ra, mùi hương lập tức bay nghi ngút, cô hớt lấy muống cháo cho ngay vào miệng, tấm tắc xuýt xoa, hết sức mãn nguyện
Thẩm Dịch Trần thấy Đinh Thần ăn ngon miệng, lòng không khỏi dấy kên cảm giác hài lòng.
“ Sao anh không ăn ? ”. Đinh Thần đánh chén gần hết một nửa mới sực nhớ ra hỏi Thẩm Dịch Trần.
“ Tôi….đã ăn tại bệnh viện rồi ”. Thật ra, Thẩm Dịch Trần đi làm về liền mua cháo rồi chạy thẳng đến đây, làm gì có thời gian ăn nhưng anh không muốn phá hỏng bầu không khí ấm cúng này, lúc này được trông thấy Đinh Thần ăn còn thích thú hơn cả bản thân mình đưa thức ăn vào miệng
Đinh Thần chẳng buồn suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục ăn ngấu nghiến
Nụ cười Thẩm Dịch Trần lan rộng đến tận hóe mắt, tâm trạng anh lúc này vui vẻ vô cùng.
Đinh Thần ngẩng đầu vừa kịp lúc bắt gặp đôi mắt biết cười của Thẩm Dịch Trần, cô nhướng mày : “ Có phải chưa bao giờ thấy phụ nữ ăn uống như thế này không ? ”
Thẩm Dịch Trần cúi đầu : “ Không thể so sánh, tôi hiến khi ăn cơm cùng nữ giới ”
“ Vậy bạn gái anh đâu ? ”. Đinh Thần vừa buột miệng hỏi thì đã cảm thấy hối hận, chuyện này can hệ gì đến cô chứ, sao cô phải nhiều lời.
Thẩm Dịch Trần nhìn vào mắt cô : “ Tôi chưa có bạn gái ! ”
Đinh Thần nuốt vào miếng cháo cuối cùng, mãn nguyện cười híp mắt : “ Tôi có thể giới thiệu Tiểu Á cho anh làm quen ! ”. Cô tự cho rằng đây là lời giải thích : “ Cô ém gái họ của tôi, tối hôm qua anh gặp rồi đấy ”
“ Tôi không hợp với cô ấy ”. Trong phút chốc nhất thời, Thẩm Dịch Trần không nghĩ ra được lý do nào khác để từ chối.
Đinh Thần cúi đầu mỉm cười : “ Chưa làm quen anh đã biết là không hợp rồi ”
“ Bởi vì… ” Thẩm Dịch Trần nhìn Đinh Thần chăm chú, đôi mắt đen láy sâu thẳm : “ Tôi đã có người yêu rồi ”
Đinh Thần bối rối trước vẻ mặt nghiêm túc của anh. “ Tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để tâm ”
“ Tôi không nói đùa ! ”. Đôi mắt Thẩm Dịch Trần rực sáng, miệng nở nụ cười.
Đinh Thần cũng cười, cô vội chuyển đề tài : “ Tôi phải về nhà rồi ”
“ Tôi đưa cô về ”. Giọng Thẩm Dịch Trần dịu dàng nhưng thái độ anh cương quyết chẳng chút do dự
Đinh Thần đành thuận theo ý anh
Chiếc xe tiến vào khu dân cư, Thẩm Dịch Trần cẩn thẩn chu đáo mở cửa xe : “ Tôi không tiễn cô lên, vào đến nhà an toàn thì gọi điện thoại cho tôi nhé ”
Đinh Thần cười mỉm : “ Chỉ vào bước chân, sao có thể nguy hiểm gì được ”.
Thẩm Dịch Trần khăng khăng : “ Tôi đợi điện thoại của cô ”
Đinh Thần biết không thể lay chuyển được anh, bèn đồng ý : “ Vâng ”
Thẩm Dịch Trần khẽ cười
Tiếng bước chân vọng lại từ phía hành lang, là Diệp Tử tay xách theo chiếc ấm giữ nhiệt đang chau mày bước đến gần,trông thấy Đinh Thần, hàng chân mày nhíu chặt của Diệp Tử giãn ra. “ Giờ này cậu mới về ! Gọi điện thoại cho cậu thì điện thoại khóa máy, đến nhà thì chẳng có ai, cậu làm mình lo đến chết ”
“ Mình tăng ca, điện thoại chắc là hết pin ”. Đinh Thần mỉm cười, lòng không khỏi cảm động, hôn nhân của cô tan vỡ nhưng may mà quan hệ bạn bè không thất bại, bên cô vẫn còn người bạn thân là Diệp Tử, đời này như thế mà quán đủ rồi.
Diệp Tử huýt sáo, lúc này cô mới quan sát Thẩm Dịch Trần : “ Người này là ? ”
Đinh Thần giới thiệu sơ qua để hai người làm quen
Diệp Tử nhì chằm chằm Thẩm Dịch Trần và Đinh Thần, cô cười mà như không, kẻ ngoài cuộc sáng suốt người trong cuộc u mê, thiing minh cỡ Diệp Tử đã nhận ra ngay mối quan hệ không bình thường giữa hai người. Diệp Tử ra sức đẩy Đinh Thần : “ Sao cậu không mời anh Thẩm lên nhà uống tách trà ? ”
Đinh Thần há hốc miệng, nghẹn ngào hồi lâu rồi nói : “ Anh ấy còn có việc mà ”
Diệp Tử chậm rãi : “ Nếu anh có việc gấp thì bọn tôi không giữ anh lại, anh Thẩm à ”
Thẩm Dịch Trần cúi mặt mỉm cười, tiếp lời : “ Tôi cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả ”
Diệp Tử cười vô cùng đắc ý : “ Vậy thì mời anh lên nhà ngồi một lát ”
“ Cũng được ”. Thẩm Dịch Trần gật gù đồng ý. Anh là người thấm nhuần tư tưởng truyền thống, vừa rồi anh không tiễn Đinh Thần chính là vì sợ lời đàm tiếu về cô nam quả nữ ở bên nhau, giờ đã có Diệp Tử ở cạnh thì chẳng làm sao cả.
Đinh Thần thừa lúc anh ta không để ý liền giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Tử.
Diệp Tử chớp mắt vô tội, nói theo khẩu hình miệng : “ Mình là vì muốn tốt cho cậu ”
Đinh Thần cũng lặng lẽ đáp : “ Cảm ơn, thật chăngr Đinh Thần biết nên lấy gì báo đáp ”
Thẩm Dịch Trần thấy Đinh Thần và Diệp Tử dáng vẻ dữ tợn lườm nhau, anh vừa thấy thú vị vừa hiếu kỳ.
Đinh Thần mwor cửa, giọng gượng ép : “ Anh ngồi đi, để tôi rót nước cho anh ”
Diệp Tử ấn cô ngồi ngay xuống sô pha : “ Để mình làm cho ! ”. Diệp Tử đương nhiên là muốn tạo cơ hội cho hai ngời tiếp xú c riêng với nhau, cô và Đinh Tiểu Á đều có chung suy nghĩ, mong muốn Đinh Thần nhanh chóng thoát khỏi bóng đen ám ảnh kia. Giờ đây sự xuất hiện của Thẩm Dịch Trần có thể nói là rất đúng lúc. Luận về tướng mạo, Thẩm Dịch Trần phong độ nho nhã hơn Bùi Tử Mặc chút đỉnh. Bàn về công việc, Thẩm Dịch Trần là bác sĩ chuyên khoa tại bệnh viện HS, tương lại sáng lạn. Trước kia, Diệp Tử không mấy thiện cảm với Bùi Tử Mặc,từ sau khi Đinh Thần và anh ta ly hôn, cô lại càng không nể mặt anh ta. Diệp Tử mong chờ đến ngày Bùi Tử Mặc quỳ xuống trước mặt Đinh Thần mà van xin, đến lúc đó Đinh Thần có thể cho anh ta hai bạt tai rồi dứt khoát nói với anh ta rằng giờ cô đã có sự lựa chọn khác tốt hơn anh ta.
Thẩm Dịch Trần để lộ nụ cười : “ Bạn của cô thật là dễ thương ”
“ Anh nói thế cô ấy nghe được lại càng đắc ý đấy ”. Đinh Thần cười nói.
Thẩm Dịch Trần mấp máy, lời vừa chực đầu môi thì đã nuốt ngược trở lại.
“ Anh định nói gì ? ”. Trái ngược với vẻ mất tự nhiên của cô, Đinh Thần lại thản nhiên vô cùng.
“ Căn phòng này xem ra thoải mái thật ! ”. Thẩm Dịch Trần trần tư trong giây lát, anh không đề cập đến chuyện ly hôn của Đinh Thần, thứ nhất là vì không muốn gợi lại tâm sự đau thương của cô, thứ hai là sợ thân phận gián điệp của Đinh Tiểu Á sẽ bị bại lộ
“ Cũng tạm ” . Đinh Thần đáp gọn lọn. Thẩm Dịch Trần dĩ nhiên sẽ lấy làm lạ khi cô ấy sống một mình nhưng nếu Thẩm Dịch Trần đã không hỏi thì cô sẽ không đề cập đến.
Bầu không khí lắng đọng
Thẩm Dịch Trần và Đinh Thần đều thuộc mẫu người không giỏi giang trong hóa giải bầu không khí nặng nề.
Lặng im trong giây lát, Đinh Thần ho đánh tiếng: “ Diệp Tử, cậu đi đun nước sôi, đun đến Tây Ban Nha chưa vậy ? ”
Giọng Diệp Tử vọng lại từ nhà bếp : “ Có ngay đây ! ”
Ánh mắt Thẩm Dịch Trần dịu dàng, nụ cười nhẹ như làn gió mùa xuân.
Đinh Thần cụp mắt, mím môi.
Diệp Tử bưng hai cốc trà bước ra, Đinh Thần nãy giờ miệng khô lưỡi rát, cô nhấc chén trà lên toan uống thì bị Diệp Tử giằng lại : “ Không phải cho cậu ”. Nói rồi Diệp Tử nhanh chóng bưng ly xữa chạy đến : “ Cậu phải uống thứ này ”
Sóng mắt Đinh Thần di chuyển : “ Giờ cậu còn rườm rà hơn cả mẹ mình nữa ”
Diệp Tử hậm hực : “ Mình nằm trong cái thế leo lên lưng hổ khó xuống, sớm biết cậu là kẻ phiền nhiễu thế này, mình đã xem như không quen biết cậu rồi ”
Đinh Thần gầm gừ : “ Bây giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa đâu ”
Cả hai tiếp tục bới lông tìm vết đối phương. Thẩm Dịch Trần chăm chú quan sát, thi thoảng anh thầm mỉm cười.
Đôi co mãi một hồi lâu Diệp Tử mới cảm thấy dường như carhai đang bỏ rơi vị khách, gương mặt cô lộ vẻ áy náy : “ Xin lỗi anh Thẩm, không làm anh giật mình chứ ? ”
Đinh Thần cũng lên tiếng : “ Chúng tôi là vậy đấy ”
“ Đây là cách chúng tôi biểu đạt tình cảm bạn thân với nhau, có phải không Đinh Thần ? ”. Diệp Tử nheo mắt.
“ Ai là bạn thân với cậu ? ”. Đinh Thần phản bác.
Cả hai tiếp tục bước vào vòng đấu võ mồm mới.
Nụ cười nở trên môi Thẩm Dịch Trần, may nhờ có cô bạn thân Diệp Tử ngày ngày ở bên, Đinh Thần mới có thể giảm bớt những đau đớn do hôn nhân tan vỡ mang lại
Thẩm Dịch Trần ra về, Diệp Tử đưa tay chỉ vào bình giữ nhiệt : “ Cậu có ăn khuya không ? ”
Đinh Thần hoảng sợ nói : “ Nếu không phải là cháo thì mình ăn ”
Diệp Tử hai tay chống nạnh : “ Muốn chết phải không ? ”
“ Ai da, cậu chớ có hiểu lầm, hai ngày nay mình toàn ăn cháo, quả thực cảm thấy hơi ngấy rồi, cậu phải hiểu cho sản phụ chứ ! ”.. Đinh Thần mỉm cười, lộ vẻ áy náy.
Diệp Tử chăm chú nhìn cô, nụ cười thấp thoáng trên môi : “ Ăn cùng Thẩm Dịch Trần à ? ”
Đinh Thần không chút dấu giếm, gật gù.
Diệp Tử huých cô : “ Thẩm đại soái ca có phải đang theo đuổi cậu không ? ”
“ Cậu nghĩ đi đâu vậy ? ”
“ Điều này rất bình thường, cậu độc thân, anh ta chưa vợ ”. Diệp Tử cười nói.
“ Mọi chuyện hoàn toàn không như cậu nghĩ đâu ”. Đinh Thần lườm Diệp Tử. “ Cho dù giả thuyết của cậu có đúng đi chăng nữa thì mình cũng chẳng có ý gì với anh ta. Mình chỉ muốn sinh đứa bé ra và chăm sóc nó ”.
“ Thẩm soái ca người ta không nghĩ thế đâu ”. Môi Diệp Tử cong lên, gật gù đắc ý. “ Ánh mắt anh ta nhìn cậu đầy vẻ sâu sắc nồng nàn, cùng cả sự say đắm cuồng nhiệt ”
Đinh Thần chẳng chút khách sáo gõ lên đầu Diệp Tử : “ Gần đây cậu lại đọc tiểu thuyết ngôn tình à, mình thấy cậu trúng độc rất nặng rồi đấy ”
Diệp Tử ấm ức xoa đầu : “ Ngần này tuổi đầu còn không muốn nghe người ta nói thật ”
Đinh Thần trần ngâm trong giây lát rồi nói : “ Nếu như anh ta có ý định đó thì e rằng mình phải khiến anh ta thất vọng thôi ”
Diệp Tử vội chất vấn : “ Giờ cậu không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, chẳng lẽ cậu muốn sống độc thân cả đời sao ? ”
“ Sông một mình cũng tốt mà ”. Đinh Thần thấp giọng trả lời.
Diệp Tử chẳng biết phải nói gì, cô thật sự không hiểu Bùi Tử Mặc tốt đẹp ở chỗ nào mà có thể khiến Đinh Thần canh cánh trong lòng mãi chẳng thể nào quên. Có điều chữ tình xưa nay vốn rất kỳ diệu, về chuyện này chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nhất mọi chuyện. Cô chỉ đành khuyên : “ Bác sĩ Thẩm là người rất tốt, đáng để cậu suy nghĩ đó ”
Ánh mắt Đinh Thần chuyển động : “ Mình sắp làm mẹ, điều kiện anh ta có tốt thê nào đi nữa thì mình làm sao có thể giao con mình cho người khác nuôi chứ ! ”
Diệp Tử chân thành nhận xét : “ Mình cảm thấy anh ta không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi ”.
Đinh Thần cụp mắt : “ Bọn mình có thể đừng nói đến chuyện này bây giờ được không ? ”
“ Được ”. Diệp Tử liền im bặt, sản phụ là trên hết, cô hết sức tôn trọng nguyên tắc này