Sưởng Húc giúp đỡ một ít hóa đơn, trong đó có khách muốn ly Mantnin, vừa lúc hết rồi
Sau khi xin lỗi khách, cô lấy ra một vài loại đậu trong cửa hàng cho khách lựa chọn.
Đúng lúc này, Giang Sách đến.
Vẫn gửi chuyển phát nhanh.
Là đồ Tịch Đan gửi cho cô.
Vẫn là đậu.
Điều khiến Sưởng Húc bất ngờ là món đậu này là Mantnin.
Có một loại thời tiết ở phía nam được gọi là mưa dầm.
Mỗi buổi sáng, theo thói quen nhìn vào những đám mây thấp ở phía xa, bạn sẽ thấy rằng đó là một ngày mưa nhỏ kéo dài và dày đặc.
Nhưng một ngày nào đó, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ màu trắng, phơi nắng những người đang ngủ.
Ngày hôm đó, mặt trời chiếu sáng và mặt đất khô nứt.
Giống như lúc này Sưởng Húc mở đồ ra, nhìn tên người gởi từ Trường Hoài
Vẫn là đậu đã được giữ tốt..
Sưởng Húc nhìn khách đứng ở ngoài quầy bar còn đang rối rắm uống loại đậu nào nói: "Có Mantnin, xin hỏi còn cần nữa không? ”
Vị Khách cười như tiết nắng tươi sáng, gật đầu: "Muốn. ”
Một khắc kia, có thứ gì đó xẹt qua đầu trái tim của cô, nhẹ nhàng, không đau đớn, nhưng rồi lại sinh ra và tồn tại.
Hoàng hôn buông xuống, từng trận gió hè sảng khoái, thổi tan cơn buồn ngủ của người mệt mỏi, nhìn chằm chằm từng ngọn đèn sáng lên trong bóng đêm xa xa, Sưởng Húc đột nhiên rất muốn uống một ly whisky.
Đường Thái tử thanh tịnh rất nhiều, Sưởng Húc chọn một vị trí tương đối yên tĩnh, xin một ly whisky, ngồi uống một mình.
Ánh sáng mờ mịt rơi vào mí mắt cong vút của cô, đánh xuống một mảnh bóng tối, che giấu đi cảm xúc.
Sưởng Húc xinh đẹp, đường nét tinh xảo, ngũ quan nhu hòa, nhất là khuôn mặt sạch sẽ luôn có thể làm cho người ta liên tưởng đến băng giá cực, không dính một tia dơ bẩn nào quanh năm cao ngạo lãnh khiết.
Đây là hàng chuyển phát cuối cùng của Giang Sách, trong nháy mắt khi anh đẩy cửa thủy tinh ra, nhìn thấy Sưởng Húc đang ngồi cách đó không xa một mình uống whiskey, kinh ngạc càng nhiều vẫn là kinh hỉ.
Trong một ngày gặp cô hai lần
Có người ngồi đối diện cô, quần áo làm việc quen thuộc, túi xách quen thuộc, cuối cùng là khuôn mặt quen thuộc, anh tuấn xuất trần
"Là anh" Sưởng Húc có chút kinh ngạc.
Giang Sách cười cười với cô, giải thích: "Vừa vặn tới đây giao hàng luôn. ”
Sưởng Húc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Giang Sách hỏi cô: "Sao lại uống rượu một mình? ”
Sưởng Húc chưa bao giờ cảm thấy một mình uống rượu có gì kỳ quái, hỏi: "Có lạ không?" ”
Giang Sách lắc đầu, ngượng ngùng: "Tôi chỉ nghĩ rằng nói như vậy sẽ được uống với cô”
Hóa ra là như vậy.
Đối với bạn rượu, Sưởng Húc chưa bao giờ cự tuyệt, cô gọi nhân viên phục vụ tới, xin một ly whisky giống như cô, không thèm hỏi Giang Sách.
Cô nói với anh: "Tôi thích loại này lắm, nếm thử xem"
Ý cô là nếu anh không thích thì gọi thêm cái khác
Giang Sách cũng không cự tuyệt, nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi uống rượu, Giang Sách nhấp một ngụm nhỏ. Kỳ thật anh rất ít khi uống rượu, cũng là lần đầu tiên uống whisky, so với lần đầu tiên anh uống cà phê lại có cảm giác sâu sắc, cổ họng giống như đang cháy một ngọn lửa, nóng bỏng cực kì.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Sưởng Húc nở nụ cười.
Cô luôn như vậy, cười đẹp như vậy, như gió ấm ấm áp nhất vào mùa xuân, phất nhẹ mà đến, làm cho người ta không nhịn được mà động tâm
Thấy Giang Sách nhìn mình sững sờ, cô sờ sờ hai má: "Thế nào? Tôi tẩy trang nên nhìn lạ sao? ”
"Không, chính là... Đẹp quá. ”
Có thể là tác dụng của rượu, hoặc là ảo giác, không biết vì sao, Giang Sách trước mắt càng ngày càng không giống Bùi Hằng. Bởi vì Bùi Hằng chưa bao giờ thẳng thắn như Giang Sách, anh có thói quen uyển chuyển, suy nghĩ cẩn trọng.
Đèn trên đỉnh đầu vẫn còn sáng, Sưởng Húc nhìn chằm chằm hạt cà phê trong tay không bỏ xuống được, lẳng lặng thất thần.
Dưới sự thúc giục của rượu, cô không tỉnh táo gọi điện thoại cho Tịch Đan
Vẫn như trước, anh luôn nhanh chóng kết nối, sau đó gọi tên cô bằng một giọng lạnh như băng: "A Húc."
"Cuối cùng anh ấy đã đi khỏi cuộc đời tôi rồi."
Nước mắt theo lời nói của cô rơi xuống thảm, không có tiếng động não nề mà sao buồn đến nao lòng.
Người mà cô dành cả tuổi thanh xuân để theo đuổi cuối cùng cũng trở thành vĩnh cửu trong trí nhớ của cô. Yêu khó bao nhiêu, buông tay đau bấy nhiêu.
Cô sợ rằng sự suy sụp của mình sẽ bị bại lộ trước mặt Tịch Đan, hoặc cô thực sự sợ những lời nói của anh vào lúc này.
An ủi hay xót xa?
Thương hại hay thương cảm?
Tất cả cô đều sợ hãi.
Bạn thấy đấy, cảnh đêm ngoài cửa sổ bị khuấy động vào thứ cảm xúc hỗn độn và tăm tối, nặng nề và mơ hồ, không thể phân biệt, không rõ ràng và đáng sợ.
Khoảnh khắc Sưởng Húc nhanh chóng cúp điện thoại, mọi cảm xúc của cô đều bình tĩnh trở lại, bao gồm buông tay Bùi Hằng
-
Cơn mưa đã cuốn trôi trí nhớ mơ hồ của cô, đôi môi khô nhợt nhạt mở ra rồi khép lại, không biết từ bao giờ, cuối cùng cô cũng cố nén ra được vài từ: "Mưa rồi."
Thật tốt quá.
Cô có lý do để bớt xấu hổ
Khi cô lao vào cửa hàng, Đinh Thiệu nhảy dựng vội vã rút một tờ giấy giúp cô lau nước mưa trên người.
"Tại sao chị không mang theo ô?"
Sưởng Húc cười nhẹ, trong đáy mắt ẩn chứa vẻ buồn bã: "Quên mất rồi."
Ba chữ gió nhẹ mây trôi, dường như tất cả đều như cũ
Chỉ có điều thời tiết xấu mới không lay chuyển được trái tim nặng trĩu không thể nói nên lời của cô.
"Xin chào,cho một ly latte nóng."
"Sưởng Húc, latte nóng."
"Chị làm sao?"
"Ừ, chị làm đi."
Vì vậy, cô đã sản xuất ra ly latte nóng đầu tiên trong đời.
Hoa kéo tình yêu, có ranh giới rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Tuy nhiên, chỉ có cô mới biết rằng đó là lời thổ lộ tình cảm chôn chặt trong lòng.
Em yêu anh, Bùi Hằng.
Năm từ này, cô sẽ không bao giờ có thể nói ra.
Cô đã mất mười năm để chứng minh rằng đó không phải là tình yêu nhất thời của mình
Đó là tình yêu sâu sắc.
Như làn gió thổi nắng ấm chan chứa yêu thương.