• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đơn xin nghỉ một tháng được chấp nhận rất nhanh, ngồi trên máy bay, Mục Du Nhiên không khỏi cười khổ, thời gian ban đầu ngay cả nửa ngày để nghỉ ngơi cũng hiếm có, giờ thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hai tiếng đồng hồ đã đến nơi, sau khi rời khỏi sân bay thì trực tiếp đón taxi. Mục Du Nhiên cũng không biết mình đang nghĩ gì, tại sao lại muốn chủ động tìm một người. Lời Chu Miện nói quả thật không sai, thời tiết ở đây rất bất thường, vừa xuống máy bay còn trời quang mây tạnh, giờ ngồi trên xe thì mây đen bay dày đặc.

“Phòng 103 số 45…” Mục Du Nhiên tìm một căn rồi lại một căn, kết quả chưa tìm được thì mưa đã rơi xuống. Trên người không mang dù lại chẳng tìm được chỗ trú mưa khiến anh khá chật vật.

Lúc này, trên đỉnh đầu thình lình được một chiếc dù trong suốt che lấy, đỡ đi những hạt mưa đang rơi vào người anh.

“Anh… là Mục Du Nhiên à?” Giọng nói run run chứa đầy sự khiếp đảm.

Anh xoay người, nhìn thấy một cậu con trai gầy yếu nhợt nhạt, tướng tá mang theo chút phong độ của người trí thức, thoạt nhìn rất dịu dàng xen lẫn một chút ngại ngùng.

Chu Miện.

Cái tên này thình lình hiện lên, thế là anh gật đầu.

Cậu ta lộ ra một vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt, không ngờ thật sự là anh! Sao anh lại ở đây? Hay là tôi đang nằm mơ… Thật xấu hổ, tôi hơi kích động.”

“Không có gì.” Mục Du Nhiên hỏi, “Cậu là Chu Miện à?”

“Là tôi.” Gương mặt tái nhợt của đối phương bỗng đỏ ửng lên.

“Tôi có xem bưu thiếp của cậu, là vẽ tay à? Không tồi đâu.”

“Cảm ơn…” Chu Miện nhẹ giọng nói, “Cơn mưa này chắc sẽ không tạnh liền, nếu không chê thì anh tới nhà của tôi ngồi nghỉ một chút.”

“Được, làm phiền cậu quá.”

Chu Miện thấp hơn Mục Du Nhiên một chút, cho nên cầm dù khá tốn sức. Mục Du Nhiên cất tiếng: “Để tôi cầm.”, Chu Miện sửng sốt một lúc rồi bất giác đưa dù cho anh, tay không ngừng run rẩy.

Mục Du Nhiên không khỏi mỉm cười: “Anh không cần khẩn trương đến vậy đâu.”

“… A, đến rồi.” Chu Miện vội vàng móc ra một chuỗi chìa khóa, lập cập lập cập tìm thật lâu mới ra được chiếc chìa khóa của căn phòng này.

Không giống như người độc thân, phòng khách và phòng ngủ của Chu Miện đều được dọn dẹp rất sạch sẽ. Mục Du Nhiên dùng khăn mặt lau tóc, đứng bên bể cá nhìn nhìn: “Đây là cá vàng mà anh mua à?”

“Ưm, khá rẻ nên cũng không biết có thể nuôi được bao lâu.” Chu Miện mở CD lên, giai điệu chính là《Vỏ sò tím》quen thuộc của Mục Du Nhiên.

Bài hát này nằm trong một album không được nổi tiếng lắm, nhưng nó là tác phẩm mà Mục Du Nhiên khá ưng ý. Chợt nhớ lại những năm trước kia, danh tiếng của anh vẫn còn vang dội.

Sắc mặt hơi đổi, Mục Du Nhiên nói: “Tắt nhạc đi.”

“Có chuyện gì à?” Chu Miện hơi ngạc nhiên.

“Tạm thời không muốn nghe mà thôi.”

Chu Miện lúng túng gãi đầu, vốn là muốn cho Mục Du Nhiên vui vẻ, không ngờ lại phản hiệu quả: “Được rồi, anh có khát nước không? Thật xin lỗi, ở đây chỉ có nước sôi thôi.”

“Không cần đâu.” Mục Du Nhiên ngồi lên sô pha, “Xin hỏi, cậu là hoạ sĩ chuyên nghiệp à?”

“Không, chẳng qua là sở thích mà thôi. Tôi chỉ là viên chức bình thường, cuộc sống mỗi ngày rất vô vị và nặng nề.” Chu Miện hơi âm trầm, sau đó, biểu cảm thình lình trở nên sinh động hẳn lên, “Tôi còn tưởng rằng anh không thấy được bưu thiếp tôi gởi đến.”

“Mỗi tấm tôi đều xem, bây giờ mà có fan gửi quà đến cho một minh tinh hết thời như tôi, chỉ sợ còn mỗi mình cậu.” Mục Du Nhiên tự giễu.

“Cái gì gọi là minh tinh hết thời?” Chu Miện nhảy dựng lên, tâm trạng chuyển biến kịch liệt khiến Mục Du Nhiên bị dọa đứng tim, “Anh là nghệ nhân ưu tú nhất mà tôi từng thấy!”

Mục Du Nhiên nhìn cậu ta đang dần dần nhích lại phía sô pha: “À… Được rồi. Rất vui vì cậu cảm thấy vậy, chẳng qua, tôi cảm thấy cậu nên ngồi xuống và bình tĩnh lại.”

Chu Miện bình phục hô hấp, lại quay trở về dáng dấp ngại ngùng nhã nhặn, đại khái là bởi vì vừa mới thất thố, cho nên hai gò má ửng hồng: “Du Nhiên… Tôi có thể gọi cậu như vậy không?”

“Có thể, thuận miệng là được rồi.”

“Úc.” Cậu ta thoạt nhìn rất vui vẻ, “Sao anh lại tới đây? Đây thật sự là chuyện may mắn nhất mà tôi từng gặp từ trước tới giờ.”

Mục Du Nhiên trả lời: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm. A, có một chút kỳ lạ, làm thế nào mà cậu biết được địa chỉ nhà tôi?”

Chu Miện hơi mất tự nhiên, trầm mặc chốc lát rồi nói: “Tôi… mua được từ người đại diện.”

“Cái gì?”

“Thực sự rất xin lỗi, tôi biết rõ như thế thật quá đáng. Nhưng tôi không còn cách nào khác.” Chu Miện lo lắng nói, “Thật không dễ dàng gì mới liên lạc được với ông ấy, tôi đã tiêu hết toàn bộ tiền bạc trong sổ tiết kiệm và cam đoan là sẽ không vô duyên vô cớ đến quấy rầy.”

Nói thật ra, Mục Du Nhiên rất tức giận, nhưng không phải với Chu Miện, mà là với người đại diện của anh, vốn anh rất kính trọng tiền bối, không ngờ ông ấy lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi đến vậy.

“Tôi hoàn toàn không được cho biết gì cả.” Mục Du Nhiên thở dài, “Sau khi về tôi sẽ hỏi ông ấy, những đồng tiền kia e rằng phải trả lại.”

Chu Miện lắc đầu: “Là tôi tình nguyện. Chỉ cần là thứ gì liên quan đến anh, tôi đều muốn biết.”

Trong ánh mắt cậu ta là tất cả say mê và lửa nóng đối với Mục Du Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK