Tên XXX này, kỳ thực Lăng Trù cũng biết, chính là Thất Tú mà xưa kia khi họ còn nhỏ từng chửi mắng Diệp Nhị là Đại thủy bỉ sau đó mở cừu sát dựa vào trang bị 230 hấp diêm Diệp Nhị.
Trên giang hồ có câu nói thế này: Mười Thất Tú thì có chín là giả gái.
Không ngoài dự đoán, cái tên Thất Tú Đại Biểu Ca này cũng là một nhân yêu tinh khiết.
Ngày ấy Diệp Nhị bị Đại Biểu Ca đánh cho tơi bời xong, bắt đầu ghi hận trong lòng. Về chuyện mang thù này thì hắn khác với Đào Hại. Dùng cách nói của Diệp Nhị thì là: Ma đầu là thất phu chỉ biết dùng cơ bắp, lão tử là loại biết dùng trí!
Cái gọi là dùng trí của hắn, chính là giả gái tiếp cận mục tiêu đối địch, đợi tới khi đối phương phải lòng mình, sẽ một cước đá văng người ta, chà đạp lên trái tim hahahahahaha.
Chỉ tiếc, đó chỉ là hắn nghĩ mà thôi. Với chỉ số thông minh của hắn muốn hoàn thành việc yêu cầu cao như thế, thực sự quá khó khăn. Vì vậy, ngày đầu tiên hắn giả gái, đã bị Đại Biểu Ca biết tỏng rồi.
Tóm tắt sự việc như sau.
Hôm đó, Đại Biểu Ca đang ở rừng cây cạnh Lạc Dương cắm cờ rất tao nhã, Diệp Nhị vào acc phụ loli cố ý đến gần xem y, đợi tới khi Đại Biểu Ca thắng thì liền PM
nói: “Đại ca ca thật nà lợi hại nha, người ta cũng muốn giỏi như thế đó mà, anh dạy em được không nè?”
Đại Biểu Ca ban đầu thì mặc kệ hắn, nhưng Diệp Nhị kiên nhẫn PM cho y lải nhải không thôi, lải nhải tới phát phiền, y mới đáp: “Được rồi. Em muốn học Băng Tâm PVP hay là Vân Thường?”
Diệp Nhị: “Đại ca ca cái gì anh cũng biết sao? Thật nà lợi hại nha.” Đại Biểu Ca: “…”
Diệp Nhị: “Đại ca ca, vậy người ta học Vân Thường nhé, sau này Vân Thường người ta chỉ múa vì mình anh thôi.”
Đại Biểu Ca: “… Em có trang bị chiến trường của Vân Thường chưa?”
Diệp Nhị: “Vẫn chưa có nè. Đại ca ca anh dẫn em đi JJC đánh được không? Xin anh đó mà. Hiu hiu hiu.”
Đại Biểu Cai: “Được rồi. Bây giờ?”
Diệp Nhị: “Đại ca ca thật là tốt mà, bây giờ đi.”
[Mật]: Diệp Nhị nói với hảo hữu [Tiết Độc Đoàn Trường]: Xong! [Tiết Độc Đoàn Trường]: Gì xong?
Diệp Nhị nói với [Đại Biểu Ca]: Cái tên Tú Tú biến thái kia ý, lão tử rốt cuộc quyến rũ được gã rồi há há há. Đại biến thái, còn tưởng rằng lão tử là gái, vẻ mặt háo sắc muốn dẫn lão tử đi đánh JJC đó, há há há há, tên biến thái đó, xem lão tử hành hắn chết hành tàn phế hành mang thai! Há há há.
Diệp Nhị nói với [Đại Biểu Ca]: Lại còn cái gì mà Đại Biểu Ca, đợi lão tử SM hắn thành Đại Cẩu SH*T đi! Há há há há.
[Đại Biểu Ca] nói với bạn: Đại thủy bỉ, hóa ra là em hả. Mong bị SM thành Đại Cẩu SH*T à.
[Diệp Nhị]: …chết cha!
Vì vậy, oán thù của hai người cứ vậy hình thành.
Hai người mỗi ngày log in sẽ đi cắm cờ, cắm cờ, dã ngoại cừu sát, mỗi lần đều là Diệp Nhị bị hành lên hạ xuống. Đáng giận nhất là, Đại Biểu Ca đổi cho hắn một cái tên biến thái không gì sánh được ——————————
Nhị Biểu Muội!!!!
Diệp Nhị không nhịn được nữa, liền ném YY của mình cho đối phương, muốn khẩu chiến với y một trận. Ai ngờ từ sau lần đó, Đại Biểu Ca thường trú luôn ở YY của hắn. Mỗi lần Diệp Nhị ban nick của y, y sẽ đổi acc khác lẻn vào, rồi gào thét đầy thâm tình ai oán: “Nhị Biểu Muội, sao em có thể đối đãi với người ta như thế? Em đùa bỡn người ta rồi, giờ lại không chịu trách nhiệm!”
“XXX còn muốn f*ck anh! Nhị Biểu Muội em xấu lắm, sao em có thể như vậy? Người ta đã mang thai rồi! Em, em ít ra cũng phải điều độ chút chứ ~”
“Cả nhà mày là nhị biểu muội thì có! Cút đi cho lão tử!”
“Hiu hiu hiu, người ta ứ muốn đâu ~ người ta muốn vĩnh viễn làm Đại Biểu Ca của Nhị Biểu Muội mà!”
“Ai cứu với!!!!!!”
Khi Lăng Trù vào YY, chợt nghe tới một giọng nam xa lạ đang đấu khẩu với sư phụ nhà mình.
Giọng Đại Biểu Ca rất tươi sáng, luôn mang theo ý cười, bất luận Diệp Nhị sởn gai ốc nôn ọe thế nào, y cũng không có vẻ gì là tức giận.
Đại Biểu Ca nói: “Nhị Biểu Muội, đồ đệ của em tới.”
Diệp Nhị: “Nhị Biểu Muội cái QNMLGB, mày dám kêu lão tử một tiếng nữa xem đánh chết mày luôn. Đồ đệ con tới làm gì vậy.”
Lăng Trù: “Sư phụ. Con bỏ game đây. Chúc sư phụ hạnh phúc, tạm biệt.” Lăng Trù vừa nói xong, trong YY nhất thời yên tĩnh.
Vài giây sau, leng keng một tiếng, ngài đã bị quản lý ‘Diệp Nhị’ chuyển sang kênh phụ ‘Phong lưu phóng khoáng’.
Diệp Nhị mở mic: “Xảy ra chuyện gì? Sao phải bỏ game?”
Lăng Trù không hé răng.
Làm sao có thể nói với sư phụ là cậu cho rằng Ma đầu là nữ nên đi thổ lộ với y lại còn hát một bài tặng y cuối cùng phát hiện người ta cũng là một thằng đàn ông có cái ấy như mình? Trời ạ!
Diệp Nhị: “Trò yêu, chúng ta tâm sự một chút, yên tâm đi, kênh này để cá nhân rồi, Đại Biểu Ca không vào được.”
Lăng Trù: “Sư phụ, con…”
Diệp Nhị: “Liên quan tới Ma đầu đúng không?” Lăng Trù: “Nói chung, chúc sư phụ hạnh phúc.”
Diệp Nhị: “Hạnh phúc cái ếu giề, mau nói rõ ra cho lão tử!”
Lăng Trù: “Đừng hỏi nữa, nói chung, ý con đã quyết. Sư phụ, sau này đồ nhi không thể ở bên người nữa, sư phụ chơi một mình vui vẻ nhé. Tạm biệt!”
Dứt lời, rời khỏi YY, out YY, đóng trò chơi, tắt máy tính. Thế giới, đột nhiên thoáng cái liền trở nên thanh tịnh.
Lăng Trù đối diện với màn hình máy tính đen ngòm, trong lòng đột nhiên có sự mất mát không nói nên lời.
Một tuần sau đó, cậu không vào game nữa, mỗi ngày học xong liền trở về phòng, cùng đám bạn bỗ bã chung phòng thi đấu game offline. Không biết có phải bởi thất tình không, mà bình thường cậu vẫn ngủ như lợn chết giờ lại bị mất ngủ, cứ nhắm mắt là lại thấy Ma đầu giơ nỏ nhắm về phía cậu trào phúng: “Tên biến thái này, dám tỏ tình với lão tử, lại còn tưởng lão tử là gái à, xem lão tử XXX mi thế nào!”
Sau đó viu một tiếng, cậu ngã quỵ.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, nông dân đều thấy toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.
Trừ mơ thấy Ma đầu, gần đây cậu còn thường mơ thấy một người lâu rồi không gặp —— người từng là Ẻo Lả. Từ khi lên đại học, lâu rồi cậu không bị Ẻo Lả đánh, nghe bạn học nói y đỗ vào một đại học không tồi, dù sao cũng hơn cái trường hạng ba của mình không biết bao nhiêu lần. Khi còn học cấp ba, thành tích của Ẻo Lả
luôn rất tốt, không học hành gì mấy mà lần nào cũng xếp nhất. Về điểm này thì Lăng Trù phải thừa nhận, giữa người với người có sự chênh lệch. Chỉ số thông minh chính là thứ không thể miễn cưỡng vượt qua.
Nửa đêm tỉnh mộng, Lăng Trù ưu thương thở dài.
Lại mơ thấy Ma đầu. Hơn nữa lần này mơ càng tệ, cái đầu của Ma đầu tự dưng lại biết thành mặt của Ẻo Lả, vừa trào phúng vừa đạp cậu ngã lăn ra đánh cho tơi bời. Cậu sợ tới mức bật dậy khỏi giường, hô to một tiếng: “Yamete!”
(Hình như là “Đừng mà!”, mấy chị đóng AV hay kêu:)))
Bạn cùng phòng bị đánh thức, dụi mắt lầm bầm: “Lại mộng xuân à?” “Mộng xuân cái đầu mày!”
“Bắn chưa?”
“Bắn cả nhà nhà mày!”
“Bắn ít sung sướng, bắn nhiều hại thân, cố bắn thì tan thành tro bụi a! Người anh em!”
“Đi chết đi!”
Bạn cùng phòng xoay người một cái, ngủ tiếp. Lăng Trù thì không ngủ nổi nữa, mắt cứ mở trừng trừng nhìn trần nhà tới sáng.
Mất ngủ vài ngày, thân thể nông dân rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngày nọ vào một tiết thể dục, thành công ngất xỉu. Khi tỉnh lại, người đã nằm trên giường bệnh của phòng y tế, trước mặt có một người.
Là một người đàn ông.
Một người đàn ông làm bác sĩ!
Vóc dáng cao gầy, dáng người thon thả, thân hình phủ blouse trắng tràn ngập vẻ cấm dục. Trên mặt mang khẩu trang, không thấy rõ gương mặt, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt nhìn người vô cùng đạm mạc, không thấy được chút vẻ nhân từ của người làm nghề y.
Lăng Trù yếu ớt hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”
Bác sĩ nói: “Mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đủ dẫn tới thiếu máu. Sẽ không chết đâu.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, mẹ nó sao nghe lại có chút quen tai. Lăng Trù nói: “Ồ, vậy cảm ơn bác sĩ. Tôi đi được rồi chứ?”
“Cút đi.”
Lăng Trù không vui: “Sao bác sĩ có thể nói vậy? Bác sĩ có phải nhân viên công tác không đấy? Tôi phải đi báo cáo với hiệu trưởng.”
“Hiệu trưởng là cha tôi.” “…”
Lăng Trù từ trên giường nhảy xuống, vội vã phất tay: “Tạm biệt.”
Đi hai bước, đột nhiên thấy có điểm không đúng, vì sao bên dưới, lại lạnh lẽo như vậy? Cứ như là có cơn gió mùa Đông Bắc… thổi a thôi… Cúi đầu.
Hóa đá.
Đá phong hóa.
Vỡ thành mảnh vụn.
WCNMBLGB!!!! Quần của lão tử đâu!!! F*ck F*ck F*ck!!!
Cậu cứ đứng đó, hai cặp đùi mảnh mai trần trụi chết lặng giữa ban ngày, run rẩy đáng thương, trên đùi trơn tuột, đến lông tơ cũng không có một cọng. Quần con không cánh mà bay, vật nhỏ thương cảm giữa hai chân cuộn mình tội nghiệp vô cùng dưới gió quạt của phòng y tế, nhìn thoáng qua, rất giống… một quả trứng chim cút bé xinh.
Lăng Trù bi phẫn muốn chết lấy tay che lấy yếu điểm, căm tức chỉ Blouse Trắng: “XXX làm gì ông đây vậy hả!!!”
Bác sĩ thờ ơ liếc nhìn cậu, lại lướt mắt qua giữa hai chân cậu, không nói gì hết. Nhưng Lăng Trù có thể rõ ràng nhìn ra trong mắt y có một thông điệp —— Không thèm!
Mặt Lăng Trù cũng từ đen biến thành trắng, từ trắng biến thành hồng, từ hồng thành màu thịt kho tàu: “Khốn kiếp!!! Tên biến thái kia!!! Nhìn cái gì hả!!! Chưa thấy anh nào lớn như vậy hả!!!”
“Cậu? Lớn?” Bác sĩ chỉ ra cửa: “Ra cửa rẽ trái có phòng tư vấn tâm lý, đi khám đi. Xuất hiện ảo giác rồi đấy.”
“… XXX nói rõ cho lão tử! Vì cái gì quần của lão tử lại biến mất!!! Không giải thích cho rõ tôi liền kiện anh *** loạn nam sinh!”
Bác sĩ cúi đầu viết bệnh án, bị cậu ầm ĩ không chịu được, nhíu mày tức giận nói: “Là tự cậu nằm trên giường bệnh làm mộng xuân, vừa tự sướng vừa khóc gọi Ma đầu nữ thần OK? Cuối cùng bắn con cái đầy quần, không cởi lẽ nào để đó ô nhiễm phòng y tế của tôi?”
“…”
Bạn cùng phòng của Lăng Trù phát hiện, sau khi Lăng Trù từ phòng y tế về, tròn hai ngày không mở miệng nói chuyện.
Hỏi cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu chỉ trùm chăn che mặt, buồn bã nói: “Tao không sống nổi nữa”
Truy hỏi tiếp, cậu không chịu hé răng lấy một chữ. “Tao cá hai quả dưa chuột, nó bị nữ thần đá.”
“Nó từng có nữ thần á?”
“Mày không nhớ đợt trước nó suốt ngày lải nhải về một nữ thần tên Tiểu Hại Hại ở trong game à?”
“Ờ, cũng đúng héng, mấy ngày nay chả thấy nó vào game nữa, ắt là bị đá.” Cứ vậy qua vài ngày.
Hôm nay là chủ nhật, bạn cùng phòng tốp năm tốp ba ra ngoài cua gái, chỉ có Lăng Trù vẫn nằm trên giường giả chết như cũ, mong sao quên đi cái chuyện…. nghĩ tới mà sợ trong phòng y tế.
Đột nhiên, điện thoại réo ầm ĩ!
Lăng Trù sờ soạng cầm điện thoại lên nhìn, dãy số XXOOXXOOXXOO. Hửm? Số lạ? Trong vùng? Ừm, có vẻ không quen.
Có lẽ là lừa đảo. Ngắt máy.
Một phút sau, điện thoại lại vang lên. Vẫn là dãy số kia.
Lăng Trù bị làm phiền không thể đi vào giấc ngủ, đành phải tức tối bắt máy, hét lớn vào điện thoại: “Phiền quá đấy! F*ck! Quấy rấy bố mày ngủ không muốn sống nữa hả?”
Đầu kia yên lặng vài giây, sau đó… chậm rãi truyền tới một trận tiếng khóc khe khẽ ai oán.
Con mẹ nó! Đây là tình huống gì! Lông tơ nhất thời dựng đứng.
Đầu điện thoại bên kia, giữa tiếng khóc nỉ non, trôi tới một giọng nam u oán, quen thuộc: “Trò yêu à, con… thật sự muốn vứt bỏ sư phụ sao…”
~*~