“Sao?” Lillian hỏi
“Mama và mình sẽ đi tản bộ cùng ngài Kendall vào sáng sớm mai” Annabelle nói
“Một mình?”
“Một mình” Annabelle xác nhận “Thật ra mà nói, chúng ta sẽ gặp nhau lúc nghỉ giữa ngày để tránh bị soi mói bởi bè lũ những kẻ săn chồng kia”
Nếu họ đang ở trạng thái khá riêng tư thì cả bọn đã kêu ré lên. Thay vào đó, họ trao đổi những nụ cười chiến thắng, trong lúc Daisy hồ hởi nhịp nhịp chân với một điệu nhảy mừng thắng lợi.
“Anh ta th-thế nào?” Evie hỏi
“Rụt rè, nhưng dễ chịu” Annabelle đáp “Và anh ta có vẻ cũng có khiếu hài hước, điều mà mình đã không dám hy vọng”
“Tất cả, và răng nữa” Lillian tố cáo
“Cậu đã đúng về chuyện anh ta dễ bị hoảng sợ” Annabelle nói “Mình chắc Kendall sẽ không bị hấp dẫn bởi một phụ nữ mạnh mẽ. Anh ta cẩn trọng và nhẹ nhàng. Mình sẽ cố tỏ ra kín đáo – mặc dù mình có lẽ sẽ cảm thấy tội lỗi vì mánh khóe này”
“Mọi phụ nữ đều làm như thế trong quá trình tìm hiểu – và đàn ông cũng vậy” Lillian nói thẳng “Chúng ta cố gắng che dấu khiếm khuyết và nói những điều ta nghĩ đối phương muốn nghe. Chúng ta giả vờ là mình luôn đáng yêu và ngoan ngoãn cũng như không thấy phiền với những thói quen gớm ghiếc của người kia. Và rồi sau lễ cưới, chúng ta hạ buồm”
“Mình không nghĩ đàn ông phải giả vờ nhiều như phụ nữ, tuy nhiên” Annabelle đáp “Nếu một người đàn ông đẫy đà, hoặc vàng răng, hoặc có chút ngu ngốc thì anh ta vẫn là một con cá nếu là một quý ông và có ít tiền. Nhưng phụ nữ bị phong tỏa bởi nhiều chuẩn mực hơn thế”
“Đó là lý do tất cả tụi mình bị xếp vào nhóm những cô nàng dựa t-tường” Evie nói
“Sẽ không lâu nữa đâu” Annabelle hứa hẹn với một nụ cười
Cô Florence của Evie bước ra từ phòng khiêu vũ, trông giống hệt mụ phù thủy trong chiếc áo choàng đen không che dấu nổi nước da tái nhợt của bà. Có vài nét tương đồng giữa Evie và gia đình, với gương mặt tròn và tóc đỏ và nước da lấm tấm tàn nhang, người cô tính khí thất thường của nàng, người đàn bà nhỏ thó. “Evangeline” bà ta chua ngoa, liếc qua nhóm người khi bà ra hiệu cho cô gái “Tôi đã cảnh báo cô là không được biến mất như thế - tôi phải đi khắp nơi tìm cô đấy, và ít nhất là hết 10 phút, và tôi không nhớ đã cho phép cô đi gặp bạn. Và những cô gái cô đang đi cùng…” Rít lên giận dữ, cô Florence hiên ngang đi về phía cầu thang chính, trong lúc đó Evie thở dài và bước vội theo bà ta. Vì mọi người đang dõi theo, Evie chắp tay ra sau lưng và vẫy ngón tay để chào tạm biệt.
“Evie nói gia đình cô ấy rất giàu” Daisy nhận xét “Nhưng cô ấy cũng nói họ không hạnh phúc, mỗi người trong số họ. Mình tự hỏi tại sao?”
“Tiền thừa kế” Lillian nói “Cha nói không có gì có sức ảnh hưởng cả đời cho một người có thể biết họ không có cái gì” Nàng khoác tay Daisy “Đi thôi, em gái, trước khi mẹ nhận ra chúng ta đã bốc hơi” Nàng liếc qua Annabelle với một nụ cười dò hỏi “Cậu sẽ đi tản bộ cùng tụi mình chứ, Annabelle?”
“Không, cảm ơn. Mẹ mình sẽ gặp mình dưới chân cầu thang trong ít phút nữa”
“Vậy thì, ngủ ngon” Đôi mắt đen của Lillian sáng lên khi nàng bổ sung “Sáng mai trước khi tụi mình thức dậy thì cậu đã ra ngoài tản bộ với Kendall. Mình sẽ chờ bản báo cáo hoàn chỉnh vào bữa ăn sáng”
Annabelle vui vẻ vẫy tay chào và nhìn hai người kia rời đi. Nàng chậm rãi thơ thẩn trên cầu thang chính và ngừng lại ở góc khuất tại chỗ nghỉ vòng cung. Có lẽ là Phillippa, như thường lệ, đang nói chuyện tràng giang đại hải trong phòng khách. Tuy nhiên, Annabelle không cảm thấy phiền vì chờ đợi. Đầu nàng bị lấp đầy bởi những suy nghĩ, bao gồm cuộc đối thoại mở đầu có thể gây thích thú cho Kendall trong buổi dạo mát ngày mai và những ý tưởng về cách duy trì sự chú ý của anh ta, bất chấp rất nhiều cô gái khác sẽ truy đuổi anh ta trong vòng vài tuần sắp tới
Nếu nàng đủ khéo léo để khiến cho quý ngài Kendall thích nàng, và nếu những cô nàng dựa tường thành công trong kế hoạch gài bẫy của họ, chuyện gì sẽ xảy ra khi làm vợ của người đàn ông kia? Bản năng mách bảo nàng sẽ không phải lòng một người giống Kendall – nhưng nàng thề sẽ làm mọi thứ có thể để trở thành một người vợ tốt của anh ta. Và chắc chắn nàng sẽ quan tâm anh ta. Hôn nhân với Kendall có thể sẽ rất dễ chịu. Cuộc sống sẽ thoải mái và bảo đảm, và nàng sẽ không bao giờ cần phải lo lắng về chuyện có đủ thức ăn trên bàn hay không. Và quan trọng nhất, tương lai của Jeremy có thể được bảo đảm, và mẹ nàng sẽ không bao giờ chịu đựng những ý định lệch lạc của lão Hodgeham.
Những bước chân nặng nề của một ai đó đang đi xuống cầu thang. Đứng tựa vào thành cầu thang, Annabelle ngước mắt lên nhìn với nụ cười phảng phất, và đột ngột nàng cứng người. Không thể ngờ, nàng thấy mình đứng trước một khuôn mặt béo ú phủ bởi chỏm tóc xám bạc lủng lẳng. Hodgeham? Nhưng không thể như thế!
Hắn chạm điểm thấp nhất của cầu thang và đứng trước nàng với một vẻ cúi chào qua loa, nhìn tự mãn không chịu được. Khi Annabelle nhìn trân trối vào đôi mắt xanh lạnh lẽo của Hodgeham, thức ăn nàng dùng lúc nãy có vẻ đã dồn lại thành một quả bóng và cuộn tròn trong bụng nàng.
Sao hắn lại có thể ở đây? Tại sao nàng không thấy hắn sớm hơn? Khi nàng nghĩ đến mẹ, bà sẽ sớm gặp nàng ở chỗ này, và ngay lập tức giận điên lên. Gã láo xược thô bỉ, người tự gọi là nhà hảo tâm của mẹ con nàng và bắt mẹ nàng thuận theo những ý định kinh tởm của lão để đổi lại một nhúm tiền còm, đã hành hạ họ vào thời điểm tồi tệ nhất. Không có gì gây khổ sở cho Phillippa nhiều hơn sự hiện diện của Hodgeham ở buổi tiệc này. Vào bất cứ lúc nào hắn cũng có thể phản bội mối quan hệ với bà – hắn có thể hủy hoại họ dễ dàng và họ thì không có cách gì giữ hắn im miệng.
“Tại sao, cô Peyton” Hodgeham thì thầm, gương mặt phúng phính của hắn chuyển sang đỏ hồng vì vẻ vui thích ác ý. “Trùng hợp làm sao khi cô là người khách đầu tiên tôi gặp ở Stony Cross”
Cảm giác buồn nôn ớn lạnh tràn qua Annabelle khi nàng buộc bản thân nhìn thẳng vào hắn. Nàng cố che dấu mọi cảm xúc trên mặt, nhưng Hodgeham cười ranh mãnh, có vẻ đã nhận ra nỗi sợ - thù địch đang nhấn chìm nàng. “Sau chuyến đi rét run từ Luân Đôn” hắn tiếp tục “Ta chọn ăn tối trong phòng. Rất tiếc vì không được gặp cô sớm hơn. Tuy nhiên, những tuần kế tiếp sẽ có rất nhiều cơ hội cho chúng ta gặp nhau. Ta đoán là bà mẹ quyến rũ của cô cũng ở đây phải không?”
Annabelle sẽ đánh đổi mọi thứ để có thể trả lời “không”. Tim nàng đập nhanh đến mức dẫn theo hơi thở trong phổi nàng…nàng cố suy nghĩ và nói chuyện vượt lên sự dồn dập điên cuồng. “Đừng đến gần bà ấy” nàng nói, ngạc nhiên vì giọng điệu đều đều của nàng “Đừng bắt chuyện với bà”
“À, cô Peyton, cô làm tổn thương ta đó…ta, người bạn duy nhất của gia đình cô trong những thời điểm khó khăn khi những người khác đã rời bỏ các người”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, không nhúc nhích, như thể nàng đang mặt đối mặt với một con rắn độc sắp sửa cắn phập xuống.
“Một sự trùng hợp thú vị, phải không, khi chúng ta gặp nhau trong cùng một buổi tiệc” Hodgeham hỏi. Hắn cười lặng lẽ, bước chuyển người khiến cho một chỏm tóc bóng nhờn của hắn rũ xuống vầng trán thấp. Hắn hất nó lên bằng lòng bàn tay béo ụ. “Số mệnh quả thực đã mỉm cười với ta, khi cho ta gần gũi một phụ nữ ta hết sức quý mến”
“Không có sự gần gũi nào giữa ông và mẹ tôi cả” Annabelle nói, bóp chặt nắm tay để ngăn nó đập vào khuôn mặt hả hê của lão. “Tôi cảnh cáo ông, quý ngài, nếu ông làm phiền bà dưới bất kì hình thức nào – ”
“Cô gái yêu quý, cô nghĩ ta đang ám chỉ Phillippa sao? Cô khiêm tốn quá. Ta muốn nói đến cô kìa, Annabelle. Ta ngưỡng mộ cô đã lâu. Thật ra là, khao khát, được biểu lộ cảm xúc tự nhiên với cô. Bây giờ có vẻ như số mệnh đã cho chúng ta cơ hội hoàn hảo để thân thuộc với nhau”
“Tôi thà ngủ với một con rắn” Annabelle lạnh lẽo đáp, nhưng có chút ngập ngừng trong giọng nàng, và hắn cười vì âm thanh đó
“Tất nhiên lúc đầu cô sẽ phản đối. Loại con gái như cô luôn như vậy. Nhưng rồi cô sẽ làm những việc tinh tế, thông minh…và cô sẽ thấy những lợi ích cô có khi trở thành bạn ta. Ta có thể là một người bạn có giá trị, bé cưng. Và nếu cô khiến ta vui lòng, ta sẽ thưởng cho cô hậu hĩnh”
Annabelle liều lĩnh cố nghĩ ra một cách nào đó để triệt tiêu mọi hy vọng biến nàng thành nhân tình của gã. Nỗi sợ rằng hắn có lẽ đã xâm phạm lãnh địa của một người đàn ông khác có vẻ là cách duy nhất giữ Hodgeham tránh xa nàng. Annabelle buộc môi nàng nở một nụ cười nhạo báng. “Bộ tôi có vẻ cần cái gọi là tình bạn của ông lắm sao?” nàng hỏi, vẫy tay vào bộ váy mới của nàng “Ông lầm rồi. Tôi đã có một người bảo vệ - tốt hơn ông rất nhiều. Vậy nên tốt hơn ông nên để tôi – và mẹ tôi – hoàn toàn yên ổn. Hoặc ông sẽ muốn nói chuyện với anh ta”
Nàng thấy một chuỗi phản ứng trên mặt Hodgeham, bắt đầu là hoài nghi rồi đến giận dữ, và sang ngờ vực “Hắn là ai?”
“Tại sao tôi phải nói cho ông biết” Annabelle hỏi với một nụ cười lạnh lùng “Tôi thích để ông suy đoán”
“Cô đang nói dối, con chó cái láu cá”
“Cứ tin là vậy nếu ông thích” nàng thì thầm
Bàn tay mập mạp của Hodgeham cuộn tròn như thể hắn sắp tóm lấy nàng và lắc cho đến khi nàng thú nhận. Thay vào đó, hắn nghiên cứu nàng với nước da vằn vện vì giận. “Ta chưa xong với cô đâu” anh lẩm bẩm, nước bọt lấm tấm trên môi hắn. “Chưa xong đâu” Hắn thô lỗ bỏ đi, bực bội đến mức không bày tỏ một cử chỉ lịch sự nào.
Annabelle đứng yên không động đậy. Cơn thịnh nộ của nàng vụt tắt, để lại phía sau một cảm giác lo âu nhức nhối đang thành hình trong xương nàng. Liệu nàng có nói đủ để giữ không cho Hodgeham lại gần? Chưa – nó chỉ là giải pháp tạm thời. Trong những ngày sắp tới hắn sẽ chú tâm quan sát nàng, nghiên cứu từng lời nói và hành động để xác định liệu nàng có nói dối chuyện có người bảo trợ hay không. Và sẽ có những mối đe dọa, và những lời nói chua cay, được tạo ra để băm nhuyễn dây thần kinh của nàng. Nhưng bất kể có như thế nào, nàng không thể cho phép hắn tiết lộ sự sắp xếp hắn chia sẻ với mẹ nàng. Điều đó sẽ giết Phillippa, và hủy luôn mọi cơ hội hôn nhân của Annabelle.
Tâm trí nàng ngụp lặn với những suy nghĩ phát sốt, và nàng đứng bất động và căng cứng, cho đến khi một giọng nói lặng lẽ khiến nàng gần như giật bắn người.
“Thú vị nhỉ. Nàng và Hodgeham tranh luận chuyện gì thế?”
Trắng bệch, Annabelle quay lại đối diện với Simon Hunt, người vừa lẳng lặng tiếp cận nàng. Vai chàng khóa hết mọi ánh sáng tỏa ra từ phòng khách. Với vẻ điềm tĩnh tuyệt đối, chàng có vẻ đáng nguy còn nhiều hơn Hodgeham.
“Ngài đã nghe những gì?” Annabelle buột miệng, thầm chửi rủa khi nàng nhận thấy sự phòng vệ trong giọng mình
“Không có gì” chàng êm ái nói “Ta chỉ thấy mặt nàng lúc hai người nói chuyện. Rõ ràng là nàng đang buồn về một chuyện gì đó”
“Tôi không buồn. Ngài hiểu sai nét mặt của tôi rồi, ngài Hunt”
Chàng lắc đầu, và khiến nàng bất ngờ khi chạm đầu ngón tay vào phần trên cánh tay nàng, nơi không bị găng tay che phủ. “Nàng chuyển sang lốm đốm khi nàng giận” Nhìn xuống, Annabelle thấy một màu hồng nhạt chắp vá, một dấu hiệu của da nàng chuyển màu không đều những lúc đau buồn.
Một cơn run chạy khắp người nàng khi đầu ngón tay chàng sượt qua, và nàng lùi lại
“Nàng đang gặp rắc rối sao, Annabelle?” Hunt dịu dàng hỏi
Chàng không có quyền hỏi một điều gì đó với vẻ dịu dàng như thế, gần như là quan tâm…như thể chàng là người nàng sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ…như thể nàng sẽ cho phép bản thân nàng làm thế.
“Ngài có thích như thế không?” nàng vặn lại. “Bất kì tình trạng khó xử nào của tôi sẽ làm ngài vui thích vô cùng – rồi ngài sẽ bước vào với một lời đề nghị giúp đỡ và lợi dụng tình huống đó”
Mắt chàng se lại và chăm chú “Nàng cần sự giúp đỡ như thế nào?”
“Không gì từ ngài” nàng cộc cằn cam đoan “Và đừng gọi tên tôi. Tôi sẽ biết ơn nếu ngài xưng hô cho thích hợp kể từ lúc này – hoặc tốt hơn hết là đừng nói gì với tôi cả” Không thể chịu thêm tia nhìn gay gắt, nàng bước đi. “Bây giờ nếu ngài thứ lỗi…tôi phải đi tìm mẹ tôi”
Hạ người xuống chiếc ghế bên cạnh bàn trang điểm, Phillippa nhìn đăm đăm Annabelle với khuôn mặt tái mét. Annabelle đã đợi cho đến khi họ ở riêng trong phòng mới nói cho Phillippa biết cái tin sét đánh ấy.Có lẽ mẹ nàng phải mất hơn một phút mới tiêu hóa được thông tin rằng gã đàn ông bà ghê tởm và khiếp sợ nhất cũng là khách mời ở Khu vườn Stony Cross. Annabelle đã thầm mong mẹ nàng đầm đìa nước mắt, nhưng Phillippa khiến nàng bất ngờ khi gục đầu qua một bên và nhìn chăm chú vào góc phòng tối om với nụ cười kì quặc, chán nản. Đó là nụ cười Annabelle chưa từng thấy trước đây, sự đau xót dị thường chỉ ra rằng không có cách nào xoay chuyển tình hình, như là số mệnh lúc nào cũng có cách của nó.
“Chúng ta sẽ rời Stony Cross?” Annabelle thì thầm “Chúng ta có thể trở về Luân Đôn ngay lập tức”
Câu hỏi lửng lơ trong không khí được khoảng vài phút. Khi Phillippa trả lời, bà nghe có vẻ mụ mị và suy tư “Nếu chúng ta làm thế, sẽ không còn hy vọng nào cho hôn nhân của con. Không…sự lựa chọn duy nhất của chúng ta là để mọi chuyện tự nhiên. Chúng ta sẽ tản bộ với ngài Kendall vào sáng ngày mai – mẹ sẽ không cho phép Hodgeham hủy hoại cơ hội của con”
“Hắn sẽ là nguồn gốc tức thời của rắc rối” Annabelle lặng lẽ nói “Nếu chúng ta không trở lại thành phố thì mọi chuyện nơi đây sẽ trở thành một cơn ác mộng”
Phillippa quay đầu nhìn nàng, vẫn miễn cưỡng mỉm cười. “Con yêu, nếu con không tìm ra một ai đó để kết hôn, thì khi chúng ta trở lại Luân Đôn cơn ác mộng thật sự mới bắt đầu đó”
__________________