Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày mới, đang lúc Phạm Ý Hân vùi đầu vào hai núi văn kiện nặng nề, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên, nàng ấn xuống nút khuếch đại âm thanh, thanh âm ngọt ngào của Tiểu Lỵ lập tức truyền đến –

“Phó tổng, Trầm kỹ sư của Đặc Đoan đang ở phòng khách, anh ta nói có chuyện cần nói với chị.”

“Trầm kỹ sư?” Nàng ngẩng đầu, mặt đang cười lập tức trầm xuống.“Nói với anh ta chị không rảnh.”

Tiểu Lỵ im lặng một chút, bất đắc dĩ lại nhắn dùm Trầm Văn Tề “Phó tổng, Trầm tiên sinh hy vọng có thể nói chuyện qua điện thoại với chị một chút, có thể chứ?”

Phạm Ý Hân nhíu mày.“Tiểu Lỵ, chị nói chị không rảnh.”

Lại là lặng im một chút, thanh âm Tiểu Lỵ lại vang lên “Phó tổng, Trầm tiên sinh nói nếu không thể trực tiếp nói chuyện, đành phải thông qua em chuyển đạt……”

Phạm Ý Hân sửng sốt một chút, biết Trầm Văn Tề nói như vậy tuyệt đối là uy hiếp, nàng cắn răng, tuy rằng không quá cam nguyện, nhưng chỉ có cách phải đồng ý “Được rồi, để cho anh ta nói chuyện.”

Trong chốc lát sau, trong điện thoại truyền ra thanh âm thấp nhu của Trầm Văn Tề “Xin hỏi em là thật sự không rảnh, hay là không muốn gặp anh?”

“Việc này……” Phạm Ý Hân ngồi dựa lưng vào trên ghế dựa, tạm thời dứt bỏ nghiệp vụ đáng ghét, đem tâm lực đặt ở trên vấn đề cùng hắn thảo luận.“Theo hiểu biết của anh về tôi, anh cảm thấy đáp án là cái nào?”

“Cái sau, đúng không?” Hắn quả nhiên rất hiểu nàng.

Phạm Ý Hân nhịn không được nở nụ cười.“Thực thông minh, cho nên, mời anh nhanh chóng rời đi, đừng đến phiền tôi nữa.”

Hắn cũng cười, hơn nữa cười so với nàng càng vui vẻ.“Anh cũng không tính phiền em, mà thực chân thành mời em cùng nhau ăn bữa tối.”

“Không có hứng thú.” Nàng không chút do dự cự tuyệt.“Tôi hôm nay tính ở lại công ty tăng ca.”

Trầm Văn Tề nhẹ nhàng thở dài.“Anh còn chưa nói muốn mời em đi ăn tối ở đâu, em nhanh như vậy liền cự tuyệt?”

Nàng cầm lấy văn kiện trên bàn, một bên lật, một bên không chút để ý đáp lại “Đi đâu cũng vậy thôi, tôi không nghĩ muốn cùng anh ăn bữa tối.”

“Anh biết em không muốn cùng anh ăn bữa tối, bất quá, anh đã đặt bàn sẵn ở khách sạn, còn mời Phạm bá bá, Phạm bá mẫu cùng với ba mẹ anh, anh nghĩ bọn họ hiện tại hẳn là đang chuẩn bị đi rồi.”

“Vì sao lại mời ba mẹ chúng ta?” Phạm Ý Hân ngồi thẳng thân mình, cảm thấy mạc danh kỳ diệu.“Đợi chút, anh vào đây rồi nói sau tốt hơn.”

Bên ngoài còn có Tiểu Lỵ, nàng không muốn cho Tiểu Lỵ nghe được chuyện trọng yếu, tuy rằng Tiểu Lỵ không phải người nhiều chuyện, bất quá cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nàng cũng không muốn bị người ngoài hiểu lầm.

Chỉ chốc lát sau, Trầm Văn Tề đi vào văn phòng, không đợi nàng mở miệng, liền tự tại ngồi ở trên sô pha.“Anh nghĩ em đại khái đã quên một việc, hôm nay là ngày kỷ niệm ba mẹ em kết hôn tròn ba mươi năm, bữa cơm này là vì muốn chúc mừng bọn họ.”

“Di?!” Việc này đã thật sự dọa nàng, vội vàng nhìn về phía lịch để bàn.“A! Thật là hôm nay!”

“Đúng không.” Trầm Văn Tề vừa cười, vừa thưởng thức bộ dáng nàng bối rối.

Nàng kêu rên một tiếng, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.“Xong rồi, tôi hoàn toàn đã quên! Làm sao bây giờ? Tôi ngay cả lễ vật còn chưa chuẩn bị nữa!”

“Hiện tại đi mua lễ vật đã không kịp nữa rồi.” Hắn ung dung từ trong túi tiền lấy ra một hộp giấy cột nơ con bướm tinh xảo.“Cho nên, anh đã giúp em chuẩn bị tốt.”

“Đây là cái gì?” Phạm Ý Hân đi qua, từ trong tay hắn lấy hộp giấy, cởi bỏ nơ con bướm, mở ra thì thấy, bên trong hộp là một đôi nhẫn kim cương bằng bạch kim, tạo hình tinh xảo phục cổ, trải qua nhiều trình tự cắt kim cương ở dưới ngọn đèn lòe lòe sáng lên, ước chừng khoảng một carat, nhìn ra được là hàng cao cấp xa xỉ.

“Không vấn đề gì chứ? Anh đã tỉ mỉ lựa chọn.”

“Ân.” Nàng gật đầu, âm thầm bội phục ánh mắt của hắn.“Không có vấn đề gì, giá đâu?”

Hắn vẫy vẫy tay, không để ý chút nào.“Không cần, coi như là lễ vật đền tội lần một đi.”

“Không được, cái này không thể tính.” Nhẫn kim cương này rất quý trọng, nàng cũng không hy vọng hắn nghĩ là mình lợi dụng hắn.

Trầm Văn Tề cười đứng lên.“Có tính hay không chờ lên xe rồi nói sau. Thời gian không còn sớm, nếu không đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ đến muộn.”

Nàng vội vàng sửa sang lại một chút, đem văn kiện trọng yếu để vào trong ngăn kéo khóa kỹ, mới cầm lấy cặp tài liệu.“Anh có lái xe sao?”

“Không có, xin hỏi Phạm phó tổng có thể tiện đường cho anh đi nhờ một đoạn không?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, miệng có lễ đến mức làm người ta chán ghét.

Miệng nàng co rúm, nhịn xuống xúc động muốn đánh người.“Vô nghĩa, đi thôi!”

Không đến 10 phút, Phạm Ý Hân đã lái xe rời khỏi công ty.

Ở trên xe, nàng một bên lái xe một bên hỏi Trầm Văn Tề “Anh làm sao biết được hôm nay là kỷ niệm ngày ba mẹ tôi kết hôn tròn ba mươi năm?”

“Tối hôm qua anh không phải qua nhà em sao? Khi cùng Phạm bá mẫu nói chuyện phiếm, người vô tình nhắc tới.” Hai tay hắn khoanh trước ngực, thoải mái mà dựa lưng vào ghế da mềm mại.

“Anh đã biết, vì sao không nhắc nhở tôi sớm một chút? Như vậy tôi sẽ chuẩn bị lễ vật thật tốt cũng đặt trước khách sạn……” Nàng đột nhiên dừng lại, oán hận trừng mắt hắn.“Anh cố ý đúng không?”

Hắn khơi mào mi, nhìn dòng xe cộ đang bế tắc phía trước.“Thoải mái một chút, hiện tại em đang lái xe.”

“Trả lời vấn đề của tôi!” Nàng đem tầm mắt quay về phía trước, bắt đầu siết chặt nắm tay trên tay lái, cố gắng nói cho chính mình chuyên tâm lái xe, không thể phân tâm đánh người.

“Anh chỉ là muốn giúp em chiếu cố.” Thanh âm của hắn vô cùng ôn nhu, thành khẩn mà rõ ràng.“Tối hôm qua anh cùng Phạm bá mẫu tán gẫu xong đã hơn chín giờ, sau đó anh lại lên lầu tìm em, muốn nhắc nhở em một tiếng, bất quá, khi đó em vội vàng xử lý công tác, hoàn toàn không để ý tới anh, anh mở miệng gọi em, em còn đuổi anh nữa.”

“Có sao?” Phạm Ý Hân nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, tuy rằng khi nàng làm việc thập phần chuyên chú, thường không nhìn sự việc phát sinh xung quanh mình, bất quá, nàng tại sao vẫn không nhớ rõ hắn có đến kêu nàng chứ?

Hắn tươi cười trầm ổn, miệng chắc chắn, làm cho người ta không thể hoài nghi tính chân thật trong lời hắn nói.“Đương nhiên là có.”

Kỳ thật…… Cũng không có. Tối hôm qua, hắn vốn lên lầu muốn nhắc nhở nàng chuyện này, bất quá, khi đó nàng đang vùi đầu trong một đống văn kiện báo biểu, hắn nghĩ nghĩ, quyết định không quấy rầy nàng, bởi vì, đây chính là cơ hội hiếm có, một cơ hội tốt làm cho hai người cải thiện quan hệ.

“Mặc kệ như thế nào, là tôi thiếu anh một lần nhân tình……” Nàng mím môi, không cam nguyện nói “Cám ơn.”

“Đừng khách khí, anh đã nói, đây chính là đền tội.” Ý cười sâu sắc trên môi hắn, nhìn nàng xinh đẹp bên cạnh, con ngươi đen ẩn sâu tình cảm mãnh liệt.“Hơn nữa, có thể giúp đỡ em, anh cảm thấy thật cao hứng.”

Đây là lời nói thật tình của hắn, chỉ cần có thể làm cho nàng vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ.

“Tôi không nghĩ vậy.” Thái độ của nàng thập phần kiên định, nghĩ đến hắn nói như vậy chính là xuất phát từ lễ phép, không lưu ý đến tình cảm trong mắt hắn không giống với dĩ vãng.“Anh đặt khách sạn, lại giúp tôi mua lễ vật, đã xem như giúp tôi, mọi chi phí, tôi muốn tự bỏ ra.”

“Được, anh đã biết.” Đối với kiên trì của nàng, hắn cũng chỉ có thể nhượng bộ.“Đổi thành hóa đơn, lần sau sẽ đưa lại anh, còn có, chút nữa là anh mời khách.”

“Chúng ta đạt thành nhận thức chung?” Phạm Ý Hân phân thần miết hướng hắn, tâm tình tốt, môi đỏ mọng giơ lên, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Được” Nhìn nụ cười của nàng, Trầm Văn Tề cũng giơ lên nụ cười “Khó có được chung nhận thức.”

Trong không gian kín, hai người đối lập hơn mười năm, lần đầu có chung ý nghĩ, có sự thay đổi, dường như đã bắt đầu xuất hiện……

*********

Khách sạn…..

“Ba, mẹ.” Phạm Ý Hân cầm cốc rượu hồng có chân dài, mặt đầy tươi cười hướng về phía ba mẹ chúc mừng “Chúc hai người có ngày kỷ niệm kết hôn ba mươi năm khoái hoạt.”

Trầm Văn Tề cùng Trầm gia cha mẹ cũng nâng chén, người hai nhà trong lòng vui vẻ ăn uống nói chuyện phiếm, không khí thập phần thân thiện.

Sau khi dùng cơm xong, Phạm Ý Hân bởi vì rất vui, uống rượu hơi nhiều một chút, có chút say rượu.

Phạm mẫu giúp đỡ nàng, cười khổ nhờ Trầm Văn Tề “Tiểu Tề, Tiểu Hân có hơi say, không có biện pháp lái xe, chúng ta tự mình có lái xe đến, chỉ có con là không, phiền toái con lái xe đưa nàng về nhà được không?”

“Đương nhiên được.” Hắn tiếp nhận chìa khóa, một tay nâng Phạm Ý Hân đứng không vững hướng cửa đi đến.

Sau khi để nhân viên khách sạn đem xe từ bãi đậu xe đến, hắn đầu tiên là cẩn thận đem nàng an trí ở ghế phía trước, sau đó ngồi trên ghế điều khiển, khởi động xe, bắt đầu lái xe về nhà.

“Anh muốn đưa tôi về nhà sao?” Phạm Ý Hân từ từ nhắm hai mắt, trên hai gò má phấn nộn do người say rượu mà nhiễm hồng, nàng mềm mại dựa vào trên ghế ngồi, cảm thấy thân thể hơi bay bổng, giống như đám mây.

Hắn gật gật đầu.“Ân.”

“Nhưng tôi còn chưa muốn trở về…… Đúng rồi! Tôi muốn xem sao, tôi muốn xem rất nhiều rất nhiều sao.” Nàng thanh âm nho nhỏ lẩm bẩm, nàng uống rượu, toát ra kiều thái bất đồng với dĩ vãng.

Trầm Văn Tề nhịn không được bật cười.“Xem sao?”

“Đúng! Tôi muốn xem sao!” Tiếng cười của hắn làm cho nàng mở mắt, nhanh nhíu mày, dùng sức vuốt bờ vai của hắn, như là tiểu hài tử muốn ăn kẹo.“Tôi muốn xem sao, chúng ta đi xem sao đi……”

Hắn nhíu mày, có chút suy tư, còn thật sự hỏi nàng:“Em thật sự muốn đi xem sao?”

Nàng thập phần ai oán buông tiếng thở dài.“Ân, từ lúc tốt nghiệp đại học về sau, tôi hầu như mỗi ngày đều vội vàng công tác, đã lâu cũng chưa được xem sao……”

“Anh có thể mang em đi xem sao.” Trầm Văn Tề hảo tâm nhắc nhở nàng một tiếng “Bất quá, em muốn gọi điện thoại về nhà báo với ba mẹ em một tiếng trước hay không? Em cũng không hy vọng bọn họ hiểu lầm cái gì chứ?”

“Hiểu lầm? Dù sao bọn họ sớm đã hiểu lầm……” Nàng vẫy vẫy tay, không chút nào để ý.“Hơn nữa, bọn họ cũng biết tôi và anh ở cùng một chỗ, thực yên tâm.”

“Em thì sao?” Hắn nếu có chút đăm chiêu nhìn nàng liếc mắt một cái.“Em yên tâm cô nam quả nữ cùng anh đi xem sao?”

Không có chút do dự, nàng lập tức trả lời hắn “Yên tâm!”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh thực đáng tin cậy, đáng để tin cậy.” Sau khi uống rượu sẽ nói lời thực lòng, cho dù hai người ngày thường ầm ỹ đến ầm ỹ đi, nhưng thành thật mà nói, Trầm Văn Tề ôn nhã thủ lễ, rất có phong độ quân tử, điểm ấy nàng không thể phủ nhận.

“Đa tạ khen ngợi.” Hắn khóe môi hiện lên mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt.

“Ai khen ngợi anh?” Nàng hừ một tiếng, quật cường không muốn thừa nhận.“Tôi chỉ là nói cảm nghĩ của mình, không phải khen ngợi!”

“Cho dù uống rượu, em cũng là em.” Hắn lắc đầu cười thán.“Luôn quật cường như vậy……”

Nàng trừng hắn liếc mắt một cái.“Nhiều lời, anh rốt cuộc có mang tôi đi xem sao hay không?”

“Đi đi đi, bất quá, em gọi điện thoại về nhà nói một tiếng trước đi.”

“Không thành vấn đề.” Phạm Ý Hân cao hứng cực kỳ, tươi cười rạng rỡ.“Chúng ta đi đâu xem?”

Hắn hỏi lại nàng “Em muốn đi đâu xem?”

“Ngô……” Nàng suy nghĩ một chút, ý nghĩ kỳ lạ đề nghị “Tôi cũng muốn xem biển, chúng ta đi bờ biển rất tốt.”

“Bờ biển?” Hắn lắc lắc đầu.“Thực sự thua em. Được rồi, chúng ta đi bờ biển một chút tốt lắm, bất quá thời gian xem sao có vẻ hơi lâu.”

“Không sao, tôi gọi cho mẹ tôi nói một tiếng.” Nàng lấy ra di động cùng mẫu thân xin phép, như nàng đoán trước, mẫu thân không chút phản đối, thậm chí còn nói nàng về nhà trễ một chút cũng không sao.

Xe nằm trong tay Trầm Văn Tề lái, vững vàng chạy về phía trước, hơn một giờ sau, bọn họ đến bờ biển, hắn giúp Phạm Ý Hân xuống xe, ở trên bờ cát tản bộ.

“Rất khó đi!” Nàng mang giày cao gót, đi đứng không được thuận tiện.

Hắn hảo tâm đề nghị “Cởi giày ra đi, bờ cát này thực sạch sẽ, đi chân trần sẽ rất thoải mái.”

“Được.”

Cởi giày xong, hai người đi chân trần ở trên bờ cát, từng đợt gió biển thổi đến, Phạm Ý Hân cảm giác say dần dần rút đi.

“Cảm giác thật tốt, có hương vị biển, sao cũng rất nhiều, rất đẹp.”

“Có thích không?”

“Rất thích.” Nàng cười gật đầu, có thể là gió biển thấm lạnh quá mức, nàng lại chỉ mặc trang phục mỏng manh, gió thổi qua, mũi rất ngứa, nhịn không được đánh cái hắt xì lớn.

Hắn cởi áo khoác ngoài, khoác lên trên vai nàng.“Khoác như vậy sẽ ấm hơn.”

Phạm Ý Hân trừng mắt nhìn, phốc xích cười.“Giống như tình tiết cũ trong phim truyền hình.”

“Cũ thì cũ, bất quá vẫn là rất thực dụng.” Trầm Văn Tề cũng cười.“Bằng không làm sao có thể xuất hiện lần nữa?”

“Có đạo lý.” Nàng kéo nhanh áo khoác của hắn, trên đó có lưu lại mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của hắn, nghe thấy cảm giác rất thoải mái. Hiện tại quả thực ấm áp hơn, cám ơn.“

Thừa dịp không khí vui vẻ, hắn mượn cơ hội hỏi nàng “Hết giận chưa?”

Phạm Ý Hân ngắm hắn liếc mắt một cái “Đương nhiên chưa, anh còn thiếu tôi một cái bánh ngọt dâu tây ưu cách.”

“Đúng, anh đã quên mất, ngày mai sẽ bổ sung sau? Lại tặng kèm một cái bánh ngọt hạt dẻ?”

“Vậy còn được.” Nàng trầm ngâm một lát, nhịn không được mở miệng “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Ân, hỏi đi.”

“Anh cự tuyệt Tạ Di Thanh, kỳ thật có thể dùng phương thức khác, làm gì nhất định phải liên lụy đến tôi vào đó?” Nàng vẫn bất mãn hắn đem nàng vô tội làm bia chắn, hai người rõ ràng quan hệ gì cũng không có, dựa vào cái gì nàng vì hắn mà thương tổn lòng của một người con gái khác.

“Anh đã thử qua các phương thức khác.” Hắn hít một hơi dài, thần sắc bất đắc dĩ.“Khi ở đại học, nàng đã từng thổ lộ với anh, bất quá, anh đối với nàng cũng không có cảm giác đặc biệt, đương nhiên là cự tuyệt, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, cho rằng anh cũng không có giao bạn gái, cho nên nàng còn có cơ hội. Sau anh đến nước ngoài du học, nàng thỉnh thoảng viết thư cho anh, thậm chí ngẫu nhiên qua đó tìm anh……”

“Thật lợi hại.” Phạm Ý Hân trừng lớn mắt, có chút bội phục.“Xem ra nàng không chỉ si tình, còn hành động toàn lực mười phần.”

Trầm Văn Tề mày lược nhanh, biểu tình ngưng trọng hiếm thấy.“Nàng đem cảm tình đưa tới sai đối tượng. Anh vẫn thực kiên quyết từ chối nàng, nhưng nàng luôn không chịu từ bỏ, thậm chí sau khi anh về nước, còn riêng đến nhà chờ anh, ngày đó vừa vặn em về nhà, anh ý nghĩ nảy ra, cho nên liền……”

“Liền lợi dụng tôi đúng không?”

“Không phải như vậy…… Anh……” Hắn muốn nói lại thôi, chung quy không đem lời trong lòng trong nói ra tiếng.“Tóm lại, anh rất cảm tạ em đã giúp anh việc đó, anh nghĩ lúc này nàng hẳn là đã hết hy vọng.”

Đây chính là ở ngoài mặt lấy cớ, kỳ thật, hắn có tính toán khác…… Bất quá, hiện tại cũng không thể để cho nàng biết, vạn nhất chọc nàng tức giận, hắn vẫn chưa có cái gì để trông cậy vào.

Không thể quá mau, từng bước một từ từ sẽ đến.

“Anh đã đối với người ta không có cảm tình, để cho nàng sớm hết hy vọng cũng tốt.” Nàng có chút cảm khái.“Bất quá nói thật, nàng thật sự là một cô gái tốt, anh rốt cuộc không vừa ý nàng điểm nào nhất vậy?”

Ánh mắt của hắn hướng về phương xa, gương mặt bị đêm đen che lấp, khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.“Yêu hoặc không yêu, cũng không có lý do, có khi chính là một loại cảm giác, mà cái loại cảm giác này, thường thường sẽ ở khi ngươi ta không lường trước đột nhiên xuất hiện.”

“Di?” Phạm Ý Hân có chút kinh ngạc, ánh mắt mở thật to.“Anh là chuyên gia tình cảm sao? Tôi còn nghĩ tính cách anh luôn trầm ổn như người già, ở phương diện tình cảm nhất định là người rất lý trí.”

“Sau này, chuyện làm em giật mình còn nhiều.” Trầm Văn Tề nhìn nàng, dụng tâm kín đáo ám chỉ.

Muốn tới khi nào thì nàng mới có thể hiểu được? Ba năm trước đây không kịp để cho nàng biết sự thật, giờ nên nói như thế nào cho nàng đây?

Nàng trừng mắt hắn, loại tình cảm bất mãn dật vu ngôn biểu*. “Lại giả thần bí , đủ rồi, anh có chuyện gì thì nói rõ ràng đi!”(* khó nói nên lời )

“Nếu là bí mật, đáp án đương nhiên muốn tự em tìm ra.” Hắn mỉm cười, nhanh hơn cước bộ.“Trễ rồi, chúng ta trở về đi.”

“Ân.” Nàng bước nhanh đuổi kịp hắn, hướng phía xe đậu đi đến.

Sao sáng đầy trời, sóng biển mênh mông mãnh liệt, kích động ra cành hoa xinh đẹp, đó là một cảnh đêm vô cùng đẹp.

*******

Ban đêm là khoái trá, bất quá đến ban ngày, Phạm Ý Hân sẽ không cảm thấy khoái trá, chỉ vì say, sáng sớm tỉnh lại, đầu nàng vẫn là đau đến đòi mạng.

“Đau quá……” Phạm Ý Hân rên rỉ, đem đồng hồ báo thức ầm ỹ tắt đi, kéo thân hình đau đầu cùng mệt mỏi xuống giường.

“Tiểu Hân, bữa sáng đã chuẩn bị tốt.” Thanh âm Phạm mẫu ở phòng ngoài vang lên.

Nàng đề cao thanh lượng trả lời “Được, con lập tức đi xuống.”

Rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Phạm Ý Hân mang theo cặp tài liệu đi xuống lâu, đầu còn đang đau, nàng nhăn mặt nhăn mày, có chút hối hận tối hôm qua không biết kiềm chế uống quá nhiều.

Phạm mẫu thấy sắc mặt nàng không tốt, lo lắng hỏi:“Tiểu Hân, con là do say rượu sao?”

“Ân, đầu có điểm đau.” Nàng ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng mĩ vị mẫu thân tỉ mỉ chuẩn bị để trên bàn, nàng lại không hề có khẩu vị.

Phạm mẫu bưng tới trà tam ban nóng hầm hập, hương khí bốn phía.“Mau, đây là Tiểu Tề vừa mới đưa đến, hắn nói sợ con say rượu, cho nên giúp con chuẩn bị hương thảo trà trừ đau đầu.”

“Trầm Văn Tề đưa đến?” Nàng kinh ngạc đánh giá hồ trà kia, không quá yên tâm điều vừa nghe thấy.

Hắn lại có lòng tốt như vậy? Bên trong sẽ không bỏ thêm cái gì kỳ quái đó chứ?

Phạm mẫu cười meo meo trên đầu “Ân, xem hắn đối với con thật tốt, các con tối hôm qua có phải chơi rất vui vẻ hay không?”

“Cũng không tệ lắm……” Phạm Ý Hân lập tức cảnh giác, ra vẻ vô tình cầm lấy ấm châm trà.

“Chỉ không tệ mà thôi sao?” Phạm mẫu ngắm nàng, muốn nhìn ra tâm ý chân chính của nàng.“Tiểu Hân, nói thật ra, Tiểu Tề cùng con ở phương diện nào cũng rất xứng đôi, con thật sự không lo lắng –”

“Mẹ, con đi làm.” Nàng một hơi uống xong trà, hướng mẫu thân lộ ra mỉm cười có lệ.“Buổi tối gặp, bye bye.”

“Con đứa nhỏ này……” Phạm mẫu thở dài.“Tùy con đi, một ngày nào đó con sẽ sáng tỏ tình cảm chính mình.”

Phạm Ý Hân hướng mẫu vẫy vẫy tay “Được được, vậy chờ ngày đó đến rồi nói sau.”

Ngày đó sẽ không đến! Nàng không phủ nhận, những ngày ở chung gần đây, Trầm Văn Tề chẳng phải thảo nhân ghét, bất quá, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nàng không tin nàng cùng Trầm Văn Tề lại phù hợp đến mức biến thành tình nhân!

Lái xe đến công ty, Phạm Ý Hân tinh thần sáng láng tiến vào văn phòng. Trầm Văn Tề chuẩn bị hương thảo trà quả nhiên hữu hiệu, đầu nàng đã không còn đau.

Như ngày xưa, công tác chờ nàng xử lý vừa nhiều vừa phiền toái, chờ nàng xử lý xong từng thứ, đã sớm qua thời gian tan tầm.

Tiểu Lỵ bưng trà nóng đi vào văn phòng “Phó tổng, mời uống trà.”

“Cám ơn, vất vả cho em, theo giúp chị tăng ca đến bây giờ.” Phạm Ý Hân cầm lấy trà nóng uống một ngụm, cảm thụ nước trà ôn nhuận lướt qua cổ họng, lưu lại trong miệng mang hương thơm dễ chịu.

Tiểu Lỵ lắc đầu “Không đâu, phó tổng mới vất vả.”

“Chúng ta đều vất vả.” Nàng thu thập đồ đạc trên mặt bàn, đứng lên, cầm cặp tài liệu.“Mọi việc cần thiết đã xử lý xong rồi, có thể tan tầm.”

“Tốt, phó tổng mời đi trước, em thu thập xong sẽ rời đi.”

“Ân, phiền toái em.”

Phạm Ý Hân đi ra văn phòng, đang chuẩn bị đáp thang máy xuống bãi đỗ xe, di động giống như vang lên, nàng bắt máy “Này?”

“Em tan tầm chưa?” Người gọi tới là Trầm Văn Tề, thanh âm của hắn vẫn là – nghiêng về ôn hòa.

Nàng sửng sốt một chút.“Anh làm sao mà biết số điện thoại của tôi?”

“Phạm bá mẫu nói cho anh biết.”

“Tìm tôi có việc sao?” Đặt câu hỏi, đồng thời ở trong lòng nàng không khỏi thầm oán mẫu thân lắm miệng.

Hắn nghe ra nàng không hờn giận, miệng lại vẫn thấp nhu như cũ “Có, anh muốn đưa hóa đơn cho em.”

“A, tôi thiếu chút nữa đã quên. Bất quá, hóa đơn anh có thể trực tiếp gởi đến văn phòng cho tôi, làm gì phải tự mình đưa cho tôi?”

“Chúng ta hai nhà ở cạnh nhau, gửi đến đó chẳng phải là làm điều thừa sao.” Trầm Văn Tề cười nhắc nhở nàng.

“Cũng đúng. Được rồi, anh hiện tại đang ở nhà sao?”

“Không có.” Hắn thoải mái đáp.

Nàng nghe lại thật sự buồn bực, bởi vì nàng hiểu được hắn nhất định có ý đồ khác.“Vậy anh ở đâu?”

“Anh ở quán Gluck cà phê khu đông, em biết nơi này không?”

“Biết, đó là quán cà phê tôi thường tới, làm sao vậy?”

“Anh không lái xe, có thể mời em tới đón anh không?”

Phạm Ý Hân trầm mặc một lát, tâm địa vô cùng tốt nhắc nhở hắn “ Quán Gluck cà phê cách trạm xe điện ngầm rất gần, nếu không kêu tắc xi cũng rất tiện.”

Trầm Văn Tề nở nụ cười, đột nhiên chuyển đề tài khác “Em đã thường đến Gluck, hẳn là biết nơi này điểm tâm rất ngon chứ?”

“Ân, điểm tâm quả thực ăn rất ngon.” Nàng vừa mới làm xong việc, còn chưa có thời gian ăn bữa tối, nghĩ đến các món điểm tâm mỹ vị của Gluck, bụng lập tức đói.

“Điểm tâm hôm nay là tiêu đường quả táo phái, còn có hoa quả thập cẩm ngàn tầng phái. Đúng rồi, em còn chưa có ăn bữa tối? Hôm nay còn đặc chế hai lớp tam minh dã, cùng chân giò hun khói với hương thơm nồng đậm, hơn nữa rau xà lách rất ngon miệng, nước trộn có vị mặn ngọt vừa phải, có chút vị cay.” Hắn cố ý phát ra thanh âm tán thưởng vô cùng thỏa mãn.“Lại có hương thơm cà phê đen thơm ngào ngạt, thật sự là quá tuyệt vời –”

“Đừng nói nữa!” Phạm Ý Hân đánh gãy hắn, đối với sức mạnh dụ hoặc to lớn của mỹ thực, không thể không cúi đầu xưng thần.“Tôi đã biết, tôi bây giờ lập tức đi qua đó.”

Đáng giận, hắn biết cá tính nàng thích ăn ngon, cố ý dùng mỹ thực dụ dỗ nàng, khiến cho nàng không thể kháng cự. Ô ô…… Nghe thấy hắn hình dung, bụng đáng thương của nàng cũng đã kêu đói thầm thì.

“Anh chờ em.” Trầm Văn Tề mỉm cười chặt đứt trò chuyện.

Nhìn di động, Phạm Ý Hân thở dài, nhận mệnh đáp thang máy xuống dưới bãi đỗ xe, lái xe đi khu đông. Tuy rằng không thể không theo ý nguyện của Trầm Văn Tề, nàng vẫn tự an ủi chính mình,Gluck có mỹ thực thơm ngào ngạt đang chờ nàng, nàng là vì mỹ thực mới đi, không phải vì hắn!

Đúng vậy, nàng là thua dưới sức quyến rũ của mỹ thực, không phải bại bởi Trầm Văn Tề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK