Edit: Dung Haru
Lúc Khương Hiền đi đón Cà Rem, gọi một cuộc điện thoại cho bố mẹ.
Mẹ anh hình như đang chơi mạt chược, âm thanh rất ồn ào, lớn giọng hỏi anh có chuyện gì. Anh cau mày lặp lại một câu tới ba lần, mẹ anh mới nghe rõ. Anh thở dài cúp máy, một phút sau, số điện thoại của ba ba Bạch Tú được gửi qua.
Nếu Bạch Tú vẫn từ chối nói chuyện, anh quyết định tự đi hỏi người nhà Bạch Tú.
Cà Rem ốm yếu tựa vào ngực anh, một ngày không gặp có chút nhớ nhung chủ nhân, yếu ớt kêu một tiếng. Bộ lông trắng của nó dài tinh tế, thân thể không ấm như Khúc Kỳ, Khương Hiền đưa tay gãi cằm nó.
Về đến nhà anh thả Cà Rem vào ổ, bỏ thêm chút đồ giữ ấm, Cà Rem liền cuộn mình lại ngủ. Khúc Kỳ từ lúc anh vào cửa đã không thấy đâu, Khương Hiền nhẹ nhàng khóa cửa, quay về phòng mình, mới thấy Khúc Kỳ uể oải nằm cạnh máy tính.
Anh đi qua hạ thắt lưng, sờ sờ lưng Khúc Kỳ, con mèo nhỏ giận dỗi quay người cắn anh một cái.
“Cà Rem ngủ rồi, sẽ không ầm ĩ đến em,” Khương Hiền nói, “Em đồng ý nói chuyện với anh chưa?”
Bốn chân mèo nhỏ di động, trừng mắt với anh, vừa nằm sấp trên bàn phím vừa giơ móng vuốt. Gõ chữ với một con mèo mà nói có hơi khó khăn, không cẩn thận liền ấn sai chữ, cả buổi mới gõ xong câu đầu tiên.
“Đó là ổ của em 111”
Dường như lúc đầu muốn gõ ba dấu chấm than, nhưng một lúc ấn hai phím quá khó khăn, cuối cùng chỉ có thể gõ ba số 1 bày tỏ sự kích động của mình. Con mèo nhỏ tức giận đập đập bàn phím, Khương Hiền bắt được móng vuốt nó, xoa xoa đệm thịt, buông mắt nói rõ: “Em đi rồi anh không muốn đem ổ của em bỏ đi, nên mới giữ lại.”
“Đồ ăn cũng là của em 11”
Khương Hiền: “Dạ dày nó không tốt, chỉ nuốt được loại này.”
“Sô pha là của em, phòng cũng là của em 1111 Đáng ghét 1”
Trước đây khi ở cùng Bạch Tú, đối phương nói ra như vậy, Khương Hiền chỉ cảm thấy bụng dạ cậu hẹp hòi cố tình gây sự. Nhưng hình tại mèo nhỏ nằm đây, giống như lên án mà ba ba ba gõ từng chữ, anh vừa cảm thấy mềm lòng vừa thấy bất đắc dĩ.
Gõ xong chữ cuối cùng mèo nhỏ quay sang nhìn anh, lại nhanh chóng chưa từng thấy gõ thêm một câu “Anh cũng là của em”, nhào vào người anh, dùng móng vuốt bấu lấy áo anh. Khương Hiền cúi đầu nhìn, áo bị dính vài cọng lông mèo màu trắng, anh đưa tay định phủi đi, Khúc Kỳ lại dùng lực vỗ vài cái, như muốn triệt để xóa đi dấu tích của con mèo khác.
Nó vừa tủi thân vừa mất hứng, ngao ngao meo meo kêu vài tiếng. Khương Hiền vuốt nó nó cũng không vui, cuối cùng xoay người về bàn phím, móng vuốt múa lượn phát tiết thêm một câu: “Cái con hồ ly tinh kia 111111111”
Khương Hiền dở khóc dở cười: “Em mới là thành tinh chứ?”
Khúc Kỳ không vui rồi, bùm bụp bấm bậy trên bàn phím một hồi, lại trừng to mắt dựng thẳng lông, vừa như uy hiếp vừa như đe dọa. Nó dùng mười phần sức lức meo đe dọa một tiếng, cả người dựng đứng cả lên, tốc độ cực nhanh thu móng vuốt về đánh đấm kịch liệt, Khương Hiền chỉ có thể đưa tay lên phòng hờ nó đánh hụt ngã xuống đất.
Bọn họ cứ vậy náo loạn một hồi, con mèo nhỏ rốt cục cũng trút đủ bất mãn cùng oan ức, lui qua một bên không để ý anh.
Khương Hiền nói: “Khi nào em biến thành người?”
Mèo nhỏ không phản ứng, xoay cái mông nhỏ về phía anh.
Khương Hiền thở dài kéo lông mông của nó, nhẹ giọng nói: “Lúc anh nhặt được em, em chính là tư thế này này.”
Mèo nhỏ dùng đuôi phiu một cái hất tay anh ra, tiếp tục hờ hững.
Khương Hiền hỏi rất nhiều câu, nó cũng rất khó chịu, thế nào cũng không thèm trả lời. Anh đành phải lật người nó lại, cúi người dí mặt sát vào mặt nó, đầu ngón tay gãi gãi cằm, tay kia kéo bàn phím đến trước mặt nó, không có cách nào nói: “Sao em không nói gì?”
Con mèo nhỏ quay đầu sang trái, anh liền đi qua bên trái, mèo nhỏ quay đầu sang phải, anh liền đi qua phải. Cứ thế vòng qua vòng lại một hồi, mèo nhỏ hoa cả mắt, xui xẻo hề hề không thèm nhìn anh, giương móng vuốt nhỏ ra, sức lực yếu xìu gõ vài chữ: “Chỉ có lúc làm mèo anh mới thích em, em cũng chỉ muốn làm mèo…”