"Sao vậy?" Quý Ly hỏi, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, phía trên là một dãy số xa lạ, cũng không hiện tên.
Tào Dục Phong chần chờ sau đó mới nói: "Giang Dĩnh Hồng."
Vốn dĩ cho rằng Quý Ly chắc chắn sẽ xệ mặt xuống, không ngờ mặt cô ấy không có chút thay đổi, chỉ hỏi: "Không nghe sao?"
Đúng lúc đèn giao thông chuyển sang đèn đỏ, đeo tai nghe vào. "Chuyện gì?" Âm thanh của anh không cao không thấp, không cảm nhận được tâm tình.
Bên kia Giang Dĩnh Hồng chần chừ một lúc, cuối cùng nói xin lỗi trước. "Thật xin lỗi, chỗ em xảy ra chút tình huống xấu, anh có thể tới đây không?"
Tào Dục Phong muốn hỏi xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cô nói: "Nhà em bị ăn trộm ."
Tào Dục Phong kinh ngạc nhướng mày. "Em nên báo cảnh sát. . . . . ."
"Cảnh sát đã tới, cũng đã lập bản tường trình, em hiện tại không dám đợi ở chỗ này, ngộ nhỡ ăn trộm lại trở lại. . . . . ." Cô ấy thở dài. "Anh cũng biết em là phụ nữ bạn bè tốt lại không nhiều lắm, miễn cưỡng coi như chỉ có ba, trong đó hai đã kết hôn, không tiện đến nhà họ ở nhờ, người còn lại đúng lúc không có ở Đài Bắc, cho nên em định ở khách sạn, sau đó sẽ sớm tìm nhà khác. . . . . ."
Nói xong, lời nói của cô hơi có giọng mũi, cô hít hít lỗ mũi. "Mình em ở chỗ này thu xếp đồ đạc có chút sợ. . . . . . Anh có thể tới đây giúp em một chút hay không, chờ em thu dọn tốt rồi đưa em tới khách sạn."
Anh không thể coi như không nghe thấy thở dài. "Lát nữa anh sẽ tới."
"Cám ơn, em biết anh khó xử. . . . . ."
"Đừng nói vậy." Anh cắt đứt lời cô, không có tâm tình nghe cô nói những thứ này.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, anh nhìn Quý Ly. "Nhà Giang Dĩnh Hồng bị ăn trộm, để anh đến đó giúp cô ấy."
Một câu Quý Ly cũng không nói, nhìn chằm chằm anh giống như đang nhìn quái vật, lửa giận từ tim phát ra bên ngoài, đã chia tay mà dây dưa không rõ là Giang Dĩnh Hồng vô sỉ, vậy mà anh dám ở trước mặt cô ấy nói muốn đi giúp một tay?
Thấy mắt cô lộ ra tia nguy hiểm, Tào Dục Phong sợ hết hồn, biết cô ấy hiểu lầm lời của anh, vội vàng lại bổ sung một câu."Anh đi một chút xem cô ấy đang giở trò quỷ gì."
Cô cười lạnh. "Phải không? Tùy anh."
Anh đang muốn giải thích, không ngờ đèn đỏ đã chuyể sang đèn xanh, tiếng còi xe từ phía sau truyền đến thúc giục, anh không thể làm gì khác, đạp chân ga đi về phía trước.
Cho dù không nhìn cô ấy, cũng có thể cảm nhận được lửa giận của cô ấy, Tào Dục Phong vội nói: "Em lại không tín nhiệm anh? Anh chẳng qua là đi xem cô ấy giở trò quỷ gì."
"Em không biết rốt cuộc nên tin tưởng cái gì." Cô ấy giễu cợt cười một tiếng, nét mặt khổ sở, tận đáy lòng cô có một phần là tin tưởng anh, tin tưởng nhân phẩm cá tính anh, nhưng một phần khác đang xé rách lòng của cô ấy, ghen tức, ghen tỵ, kinh hoảng, sợ hãi gần như đang dìm ngập cô, cô ấy ghét bộ dạng này của mình, hèn nhát, nhát gan, sợ anh xoay người rời đi, đi đến ôm Giang Dĩnh Hồng vào trong ngực.
Tào Dục Phong cũng biết hành vi của mình đã làm cho Quý Ly hiểu lầm, liền nói: "Anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?"
Cô ấy mím môi, bộ dáng chống cự với vẻ mặt ngàn dặm xa xôi, anh thở dài tiếp tục nói: "Lần trước gặp cô ấy ở khách sạn, anh đã nói rất rõ ràng, anh cho rằng cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng. . . . . . Anh không nghĩ tới cô ấy. . . . . ."
Cô ấy liếc về hướng anh, chỉ thấy anh cau mày, vẻ mặt không thích. "Cô ấy. . . . . . So với trước kia không giống nhau."
"Vậy sao? Anh cảm thấy cô ấy không thay đổi nhiều lắm." Cô với Giang Dĩnh Hồng không thân thiết lắm, chỉ gặp nhau mấy lần, nói với nhau mấy câu, nhưng đã đủ để cô hiểu con người của Giang Dĩnh Hồng.
Ban đầu Giang Dĩnh Hồng xin cô không nên xuất hiện trước mặt Tào Dục Phong, mặc dù vẻ và giọng điệu được khống chế rất tốt, nhưng ánh mắt không lừa được người , lúc ấy ánh mắt Giang Dĩnh Hồng hiện ra khinh thường, bực mình và cay nghiệt, nhận định rằng cô cố ý quấn Tào Dục Phong không tha.
"Tôi không tin giữa nam nữ có tình cảm trong sáng, mặc dù nói như vậy hơi không lễ phép, nhưng mặc kệ cô cố ý hay vô ý, tôi hi vọng rằng cô có thể đứng ở lập trường của tôi để suy nghĩ, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ?"
Ai ngờ đến khi vị trí đổi ngược lại, Giang Dĩnh Hồng liền đem lời nói của mình quên hết, cứ quấn lấy Tào Dục Phong dây dưa không dứt, bây giờ thì buồn cười rồi, hết lần này tới lần khác cô đã nói rõ ràng , Giang Dĩnh Hồng vẫn không cảm thấy mình có lỗi.
Quả thật chỉ một câu linh nghiệm -- người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
"Chúng ta cùng đi." Tào Dục Phong nói.
Cô ấy lại liếc anh một cái. "Anh không phải muốn xem cô ấy giở trò gì sao? Em đi không phải phá hư kế hoạch của anh." Cô không muốn giọng điệu của mình khó nghe, nhưng làm không được, ngay cả cô cũng nghe thấy giọng mình quá mức chói tai.
Nếu anh còn không thấy cô đang châm chọc và tức giận, thì đúng là ngu ngốc, nghĩ đến vài ngày trước đây hai người cũng vì chuyện vì Giang Dĩnh Hồng mà cãi nhau mấy lần, không kềm được thở dài nói: "Thôi, là anh suy nghĩ không chu đáo."
Anh lấy điện thoại di động gọi Diệp Văn. "A lô, là mình, có rảnh hay không? Không phải. . . . . . Không phải công việc, nhà Giang Dĩnh Hồng bị ăn trộm, đừng kêu lớn tiếng như vậy, có rảnh hay không đi giúp cô ấy? Hiện tại mình không thể phân thân."
Quý Ly kinh ngạc nhìn Tào Dục Phong, không biết nên phản ứng như thế nào, vốn trong lòng tràn đầy tức giận, chuyển thành cảm xúc khó hiểu, vui vẻ, ngỡ ngàng, khó hiểu, nghi ngờ. . . . . . Nhiều loại cảm xúc.
Cô ấy vui vẻ khi anh thay đổi ý định, rồi lại nghi ngờ anh làm như thế rốt cuộc vì tạm thời trấn an cô, hay là quyết định chặc đứt quan hệ cùng Giang Dĩnh Hồng?
Hôm nay không tranh cãi, nhưng ngày mai? Ngày mốt thì sao?
Cô tin rằng hôm nay Tào Dục Phong mà không đến Giang Dĩnh Hồng nhất định sẽ tức điên liên, cho rằng mình bị xem thường, theo cá tính tính toán chi li của Giang Dĩnh Hồng sẽ bỏ qua sao? Nhất định còn tìm biện pháp quấn lấy Tào Dục Phong. . . . . .
Cô nặng nề thở dài, không hiểu Giang Dĩnh Hồng đang suy nghĩ gì? Cô ấy muốn đoạt lại Tào Dục Phong sao? Nhưng cô ấy rõ ràng đã nói sẽ không tranh giành. . . . . .
Quý Ly cườ mỉa mai, thế nào lại quên Giang Dĩnh Hồng luôn thay đổi ý định để bản thân mình được lợi nhất chứ? Cô ấy chán ghét bạn trai của mình có hồng nhan tri kỷ, bạn gái, nhưng khi trở thành bạn gái “trước”, Giang Dĩnh Hồng lại thay đổi lập trường, ngược lại chỉ trích cô là người vợ lòng dạ hẹp hòi, không tha một hạt cát.
"Cậu ở đây Đài Trung? Tại sao ở đài Trung?"
Quý Ly nghe được âm thanh kinh ngạc của Tào Dục Phong.
"Bạn cậu có phiếu ưu đãi của khách sạn, hỏi cậu Chủ nhật có muốn đi Đài Trung hay không. . . . . ." Tào Dục Phong xoa mi tâm. "Bạn của cậu không phải phụ nữ chứ?"
Diệp Văn cười nói: "Cũng chỉ có cậu hiểu rõ mình nhất, cậu cũng biết mình chia tay với Tiffany, trái tim cô đơn. . . . . ."
"Tốt lắm, mình không có hứng thú đối với cuộc sống tình yêu của cậu."
Diệp Văn cười trở lại chủ đề chính. "Nhà Giang Dĩnh Hồng bị ăn trộm, làm sao lại bảo cậu qua đó? Cô ấy không có bạn bè khác à? Cậu không rảnh thì cự tuyệt là tốt nhất, bằng không thì nhờ người khác tới cũng được."
Tào Dục Phong chọn ý kiến sau, chợt nghĩ đến một người, trong lòng nảy ra chủ ý. "Được, mình đã biết." Sau đó nói vài câu nữa, anh mới cúp máy.
"Diệp Văn ở Đài Trung." Tào Dục Phong quay đầu nhìn Quý Ly. "Để anh gọi điện nhờ người khác. . . . . ."
Bỗng nhiên, cô cảm thấy rất phiền. "Thôi , anh muốn đi thì đi đi!" nếu Giang Dĩnh Hồng cố ý, Tào Dục Phong tránh được lần này, nhưng còn lần sau.
Thấy cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, liền biết cô đang giận, Tào Dục Phong lập tức nói: "Em không vui, anh đi làm gì?"
"Anh không phải muốn xem cô ấy giở trò gì sao? Đi đi!" Cô giận dỗi nói, nghĩ đến không biết còn phải dây dưa với Giang Dĩnh Hồng bao lâu nữa thì liền phiền.
Anh thức thời không lên tiếng, người ta nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nghe lời không thể chỉ nghe mặt ngoài, nếu như anh đi thật, chỉ sợ cô sẽ càng không vui.
Hiện tại không khí đông cứng, nói nhiều sai nhiều, Tào Dục Phong sáng suốt lựa chọn im lặng, mười mấy phút sau, anh dừng lại trước nhà cha mẹ, tính đi đón con gái bảo bối, không nghĩ tới điện thoại di động lại vang lên ngay lúc này.
Tào Dục Phong nhìn màn hình, là Giang Dĩnh Hồng, Quý Ly nhìn màn hình điện thoại di động, một nỗi tức giận và buồn bực xông tới. "Em sẽ đưa bảo bối về."
Anh không biết phải làm sao. "Quý Ly. . . . . ."
"Các người muốn như thế nào thì như thế ấy, em lười quản ." Quý li giận dỗi đẩy cửa xe ra xuống xe.
Tào Dục Phong tắt điện thoại di động, xuống xe theo. "Cái gì gọi là chúng ta muốn như thế nào thì như thế ấy? Nói đến cùng em vẫn hoài nghi anh với cô ấy, anh và cô ấy thật sự đã qua. . . . . ."
"Hiện tại đừng nói những điều này có được hay không!" Cô không nhịn được cắt đứt lời của anh. "Em không muốn nghe chuyện có liên quan đến cô ấy."
Thấy toàn thân cô toát ra buồn bực, anh giơ tay lên sờ đầu cô, Quý Ly nhịn không được hất tay anh ra, không nhìn đến vẻ mặt u ám của anh sau khi bị cự tuyệt, cô biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng cô đã phiền đến nỗi không lo được cảm xúc của anh.
Anh tỉnh táo nhìn cô một cái. "Tốt, anh không nói, anh chỉ muốn em tin tưởng anh là tốt rồi, bây giờ anh đến đó, nói rõ ràng với cô ấy."
Cô chẳng thèm nói thêm một câu, chỉ sợ mình lại thốt ra lời khó nghe, cô căm ghét Giang Dĩnh Hồng ảnh hưởng đến mình, rõ ràng tự nói với bản thân phải tỉnh táo, rõ ràng hiểu được cô ta có mưu đồ, nhưng vẫn bị chọc giận, cô dẫn cho rằng mình là người lý trí nhưng hôm nay nó lại dễ dàng bị phá huỷ.
Cô tức giận đi vào nhà thì Tào Dục Phong ngồi lại vào xe, tỉnh táo gọi điện cho Trương Vĩ Minh, nói chuyện chừng mười phút sau đó gọi cho Giang Dĩnh Hồng.
"Anh còn chưa tới sao?" Giang Dĩnh Hồng nóng lòng hỏi, lo lắng anh thay đổi chủ ý.
"Vừa rồi anh có chút việc, hiện tại chuẩn bị lái xe đi." Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay. "Khoảng chừng hai mươi phút nữa sẽ đến!"
"Tốt, em chờ anh." Âm thanh của cô mang theo tia ngọt ngào và không thể phát giác sự hài lòng.
Tào Dục Phong mặt không thay đổi cúp điện thoại, rốt cuộc Giang Dĩnh Hồng vì sao phải quấn anh như vậy? Anh tự nhận hiểu rõ cô, nhưng bây giờ anh hoài nghi cô thay đổi; còn cô thật ra chưa từng thay đổi, hay là che dấu khá tốt?
Buổi chiều lúc cô xuất hiện ở phòng làm việc, anh liền nghi ngờ như vậy, anh nghĩ tới có lẽ lúc ở khách sạn nói những điều đó làm lòng tự ái của cô bị tổn thương, cho nên cô mới có những hành động "Dị thường", nhưng nghĩ lại, anh không cảm thấy những gì mình nói ở khách sạn có gì quá đáng, cũng là ý nghĩ bình thường của mình thôi, anh cũng không nặng lời. . . . . .
Có lúc anh tự cho rằng mình rất hiểu phụ nữ, rồi họ lại làm ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho đàn ông không hiểu hành động và lời nói của họ.
Đừng nói là Giang Dĩnh Hồng, ngay cả Quý Ly cũng vậy, cô luôn là người bình tĩnh và lý trí, hết lần này tới lần khác vì chuyện gặp mặt Giang Dĩnh Hồng lòng liền loạn, thậm chí nổi cáu, mặc dù cô ghen, anh không khỏi đắc ý, nhưng nếu hơi quá sẽ dẫn đến hai người không tin tưởng nhau.
Nghĩ tới điều này, anh nhíu mày, chẳng lẽ không thể tin tưởng anh được sao? Càng nghĩ càng phiền lòng, Tào Dục Phong bật radio dời đi sự chú ý.
Hai mươi phút sau, Tào Dục Phong bấm chuông cửa, Giang Dĩnh Hồng lập tức ra mở, xem ra thần sắc không tệ, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm khi thấy anh, Tào Dục Phomgr ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
"Thấy anh đến em liền an tâm." Ý cô bảo anh vào bên trong.
Trong nhà coi như gọn gàng, phòng khách có hai va li đồ, một lớn một nhỏ, còn chưa đợi anh hỏi thăm, cô đã giành nói: "Ban đầu cho là dùng một cái va li là được rồi, không nghĩ rằng nhiều đồ như vậy, quần áo, máy tính, kẹp tài liệu, còn có giầy, chiếm rất nhiều chỗ."
Cô khẩn trương vung tay. "Lúc trước bị lục lọi lung tung, trong thời gian chờ anh đến em đã dọn dẹp, thật ra thì phải tìm chút chuyện để làm, nếu không em lại suy nghĩ lung tung, sợ ăn trộm lại trở lại. Sớm biết liền mướn trung cư, có ít nhất còn có nhân viên quản lý."
Cô sờ sờ cánh tay, giống như đang chống cự không sợ hãi không ngừng dâng lên. "Hiện tại anh ở đây, em cảm thấy yên tâm nhiều, ai, em giống như vẫn nói không ngừng, anh có muốn uống chút gì hay không?"
Tào Dục Phong nhìn thấy trên bàn có rượu vang, cô theo ánh mắt anh, ngượng ngùng cười cười. "Em vẫn rất sợ, cho nên uống rượu để có thêm can đảm."
Anh cũng không nhận xét gì, chỉ nói: "Anh đưa em đến khách sạn!"
"Vội vã như vậy, thời gian uống nước cũng không có?" Cô nói giỡn.
"Nhanh làm xong mọi chuyện! Quý Ly còn đợi, anh phải nhanh trở về." Anh lạnh nhạt nói.
Cô lộ ra vẻ mặt xin lỗi. "Em biết anh khó sử, hay để em goi điện nói với cô ấy một tiếng?"
"Không cần, đừng làm chuyện trở lên phức tạp." Anh nói thẳng.
Cô thở dài, nhưng trong lòng hơi thất vọng, sao thái độ của anh còn cứng rắn như vậy?
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!" Cô đeo ba lô, kéo va li đi về phía trước.
Tào Dục Phong mang theo va li lớn, đi khỏi chỗ ở của cô, sau khi anh bỏ hết va li vào cốp xe, mới mở miệng nói: "Anh đã giúp em đặt phòng khách sạn."
"Ah?" Cô kinh ngạc nhìn anh, trong lòng đắc ý, không nghĩ tới anh còn có thể giúp cô đặt phòng, cô đã nói rồi mà, anh còn để ý cô.
"Khách sạn của chú Trương Vĩ Minh." Anh đóng cốp xe lại, nhìn về phía cô. "Còn nhớ Trương Vĩ Minh không? Ngày đó ở khách sạn. . . . . ."
"Em nhớ." Cô nhíu mày, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Sau khi thấy anh cũng ngồi vào xe, cô mới hỏi: "Tại sao anh lại tìm anh ấy?" Anh biết rõ cô đối với Trương Vĩ Minh không cảm tình.
"Cậu ấy là người tốt, lại có tình cảm với em, lần sau có khó khăn gì có thể tìm cậu ấy."
Vô cớ lửa giận bộc phát, Giang Dĩnh Hồng vứt bỏ bộ mặt giả dối. "Anh có ý gì?" Cô gắt gao trừng anh.
Ngược lại với sự tức giận của cô, Tào Dục Phong lại có vẻ bình tĩnh. "Cái gì cần nói anh đã nói, cũng tự nhận hết lòng quan tâm giúp đỡ đến em, vì bận tâm cảm nhận của em, thái độ của anh cũng không dám quá cứng rắn, nhưng lại phát hiện em vẫn không hiểu ý tứ của anh, hoặc là thật ra thì em hiểu, chẳng qua cố ý làm anh khó xử?"
Buổi chiều ngay lúc cô tìm cớ đến phòng làm việc, hai người cùng nhau ăn bữa trưa (buổi chiều mà ăn cơm trưa ^_^) anh đã muốn ngả bài, nhưng anh vẫn bận tâm tình nghĩa nhiều năm của hai người, không muốn trở mặt, chẳng qua anh quan tâm làm sao để đạt được kết quả tốt nhất.
Sắc mặt cô trở nên khó coi vô cùng. "Thì ra anh là để dạy dỗ em?" Còn tưởng rằng anh thật sự quan tâm cô, không nghĩ rằng đến để dạy bảo .
"Không phải dạy dỗ, chẳng qua là không hiểu." Anh khởi động xe, lái xe về phía trước. "Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Cô cười lạnh. "Anh cho rằng em muốn làm gì? Chẳng qua chỉ nhờ anh đưa em đến khách sạn, anh lại đến dạy người."
Anh nhìn cô một cái, việc anh lo lắng chính là tình huống như thế này, cũng đã xé rách mặt nạ, cô lại giả ngu, hai người nói thế nào cũng không có chung nhận thức.
Anh nói cô bụng dạ khó lường, cô hỏi ngược lại anh cô đã làm gì mà anh lại nói vậy; anh hoài nghi cô muốn phá hoại tình cảm vợ chồng anh, cô cười lạnh mắng anh ít dát vàng lên mặt mình đi; anh hỏi cô tại sao âm hồn không tan, cứ quấn lấy anh, cô lại cười anh tự mình đa tình.
" Thái độ của Quý Ly là đa nghi cũng khiến anh suy nghĩ lung tung sao?" Cô đánh đòn phủ đầu.
Đã nói đến mức này rồi, Tào Dục Phong cũng không muốn dừng lại nên nói đến cùng. "Lần trước ở phòng ăn, không phải em nói không quên được anh, vẫn nghĩ rằng anh là của em?"
Mặt Giang Dĩnh Hồng đỏ bừng vì lúng túng, anh lại dùng lời của cô để công kích cô. "Nói đùa mà anh cũng cho là thật?" Cô cãi lại.
Xem đi, cô chính là như vậy, cho nên anh mới cảm thấy phiền, anh không nghĩ đối mặt, cô liền mặt dày dây dưa, anh thẳng thắn, cô liền trở mặt vô tình, mắng anh nghĩ quá nhiều, xem lời nói đùa của cô là sự thật.
"Anh đừng tự mình đa tình, em chỉ nhờ anh giúp khi gặp chuyện gấp thôi." Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.
"Coi như anh hiểu sai ý." Mặt không chút cảm xúc trả lời.
"Em hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn bè." Cô căng thẳng nói.
"Cho dù anh đã nói với em những điều quá đáng?" Anh hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt mặt của cô trầm xuống."Em hiểu, sau khi kết thúc dự án hợp tác với công ty anh, em sẽ không liên lạc với anh nữa." Cô nắm chặt quả đấm.
Tào Dục Phong gật đầu, không nói gì nữa, anh cũng không muốn sự tình trở nên bế tắc như vậy, nhưng hành động gần đây của cô thật sự khiến người ta bất an, anh không muốn làm lớn chuyện. Giữa cô và Quý Ly, anh đương nhiên phải quan tâm cảm nhận của Quý Ly trước tiên.
Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên cứng ngắc và lúng túng, ngược lại Tào Dục Phong rất tốt, vững chắc như kẹo mạch nha, đã quyết định nói ra, thì cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này chỉ hy vọng cô thật sự nghe và có thể hiểu.
"Anh đã miễn cưỡng như vậy, tự em ngồi tắc xi là được rồi." Giang Dĩnh Hồng cắn răng nói, muốn anh lập tức dừng xe, mất một hơi sức lớn mới đè nén được cơn kích động này.
Tào Dục Phong nhìn cô, rất muốn hỏi tại sao lúc đầu không ngồi tắc xi, còn cố ý gọi điện thoại cho anh, gọi anh tới đây? Chỉ là thấy bộ dạng cô cắn răng nghiến lợi của cô, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"Em thật muốn. . . . . ."
Điện thoại di động liền vang lên cắt đứt lời nói của Tào Dục Phong, anh nhận điện thoại, âm thanh nhẹ nhàng của Trương Vĩ Minh vang lên. "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Đang đi đến chỗ cậu." Anh trả lời. "Khách sạn còn phòng chứ?"
"Dĩ nhiên, mình đã ra tay tuyệt đối không có vấn đề." Trương Vĩ Minh nói."Giang Dĩnh Hồng có khỏe không?"
"Cô ấy đang ngồi bên cạnh, cậu muốn nói chuyện với cô ấy sao? Vậy thì trực tiếp gọi cho cô ấy."
"Tốt." Dứt lời, Vĩ Minh cúp điện thoại, rồi gọi cho Giang Dĩnh Hồng.
Tào Dục Phong nhìn Giang Dĩnh Hồng cố nén xuống sự không kiên nhẫn, nhận điện thoại, anh cũng được yên ổn, chuyên tâm lái xe.
Giang Dĩnh Hồng kể tóm tắt về chuyện đã xảy ra, bày tỏ lòn cảm tạ với Trương Vĩ Minh.
"Thật ra thì em có thể tìm đại một khách sạn. . . . . ."
"Như vậy sao được?" Trương Vĩ Minh cắt đứt lời của cô. "Bạn bè chính là để giúp dỡ lẫn nhau, yên tâm, sẽ giảm giá cho em ."
Giang Dĩnh Hồng không thể làm gì khác hơn ngoài nói tiếng cám ơn, cô bây giờ không nghĩ ứng phó với Trương Vĩ Minh, nhưng trở mặt lại không có lợi cho cô, chủ yếu vì sự nghiệp mà suy tính, cô hiện tại cần nhiều mối quan hệ, nếu có thể thông qua Trương Vĩ Minh hợp tác với khách sạn, liền bắt được một một cơ hội phát triển sự nghiệp rộng lớn, mà cô luôn không buông tha bất cứ cơ hội nào.
"Anh nói như vậy càng làm em ngại ."
"Đừng nói như vậy, cùng lắm thì mời anh ăn bữa cơm là được."
"Không thành vấn đề, anh chọn lựa thời gian và địa điểm, em nhất định đến."
Cô khách sáo nhưng lại không xa cách nói chuyện cùng Trương Vĩ Minh khoảng mấy phút, thật vất vả kết thúc cuộc nói chuyện, cúp điện thoại, liền nhìn thấy khóe miệng Tào Dục Phong cười như không cười, phảng phất nhìn thấu ý đồ nịnh hót Trương Vĩ Minh của cô, đang chế giễu cô, lửa giận lại dâng lên, cô ghét anh bày ra vẻ mặt đạo mạo (châm biếm).
Tức giận chận ở ngực thật khó chịu, cô sắc bén nói: "Em muốn xuống xe."
Tào Dục Phong nghiêng mắt nhìn cô. "Em nói cái gì?"
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bực mình, làm cho cô càng tức giận. "Em nói em muốn xuống xe, tự em ngồi tắc xi đi đến khách sạn."
Anh thở dài. "Cũng đi được nửa đường rồi, cần gì phát cáu?"
"Sau khi đến đầu đường thì dừng lại, tự em đi tắc xi đến đó." Bởi vì tức giận mà ngực cô kịch liệt phập phồng.
"Nơi này nhiều như vậy xe, sẽ ngăn cản trở giao thông. . . . . ."
"Em mặc kệ." Cô không biện pháp ở chung với anh dù chỉ một phút.
Anh nhìn về vẻ mặt thịnh nộ của cô, khó chịu nói: "Em cố tình gây sự sao?"
"Cố tình gây sự" bốn chữ hoàn toàn làm cô phát tiết lửa giận, đánh mất lý trí làm ra hành động khiến cô hết sức hối hận.
Cô cầm ví da đặt ở trên đầu gối lên, đánh vào mặt anh.
Đột nhiên bị đánh, Tào Dục Phong không có phòng bị, liền hứng trọn một cái, nếu như bình thường cũng không có cái gì, bị ví da đánh một cái cũng không đau, vấn đề là anh đang lái xe, khi tay trái của anh đang lái xe vì muốn tránh cái ví da của cô đánh tới nên bị lệch tay lái, “rầm” một tiếng đâm vào dải phân cách, sau đó không khống chế được tay lái đâm vào chiếc xe ở phía trước.
"A. . . . . ."
Tiếng thét chói tai của Giang Dĩnh Hồng vang lên, thì cũng là lúc chiếc xe phía sau đi tới đâm vào xe của Tào Dục Phong.
Hết chương 7